Thời Không Lụi Tàn

Chương 120: Quấy rối




Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi họ rời khỏi căn cứ bí mật Tekram của Mirage Spacehopper và xuất hiện ở cái nơi đồng không mông quạnh này.

Hi vọng về một cuộc tổng phản công để giành lại chính quyền Hiến Quốc từ tay nền Cộng Hòa trở nên càng ngày càng xa vời. Kể cả những người lạc quan nhất cũng bắt đầu bị ép trở lại với thực tại.

Họ thiếu thốn thức ăn, thiếu thốn vũ khí để chiến đấu. Họ cũng chẳng có sự ủng hộ tới từ phần đông dân chúng của Namuh mà thay vào đó, các tuyến mật thám ngầm của Vlare Papenhuyzen cài vào trong Cộng Hòa cứ thế bị nhổ dần, nhổ mòn.

Thông tin về cái chết của Marvelrick Spacehopper tạm thời vẫn chưa lan được tới những người chỉ huy cao cấp khác của Quân Đoàn. Tuy nhiên, đó chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới trước khi tình hình chính trị lại trở nên biến loạn một lần nữa.

Điều đó chưa chắc đã là vận may cho họ.

Phải biết phần lớn những chiến lực lớn nhất của toàn bộ Hiến Quốc Namuh lúc trước hiện đang phân bố ở trong các đơn vị chiến đấu của Quân Đoàn. Một khi chúng có biến thì chẳng có bất kỳ một ai, dù cho là nền Cộng Hòa hay Hội Đồng Tối Cao của Hiến Quốc khi trước tránh khỏi vòng xoáy của cơn lũ đang ào đến.

Về phần Thuốc Nổ, cậu cũng đã dần quen với việc phải ăn thịt của lũ Herzee – thứ sinh vật đông đảo nhất trốn trên các thiên thạch bên ngoài Vách Tường – để sống qua ngày. Bọn họ ít ra vẫn còn được ăn thịt nướng, song tình hình này chẳng biết có thể kéo dài được bao lâu. Năng lượng của bọn họ cũng không phải là vô cùng vô tận, không thể cứ liên tục sử dụng để tạo ra lửa phục vụ cho thức ăn và sưởi ấm như vậy nữa.

Thuốc Nổ nhớ tới hình ảnh Phạm Quang nhai ngấu nghiến con Herzee sống giống như là thứ cao lương mỹ vị nào đó lâu ngày không được ăn, lòng không khỏi thở dài.

Nếu có ai đó đổi khác tính cách nhất trong những con người nơi đây thì chắc chắn phải kể đến Liễu Nhu.

Nếu như những hành hạ tra tấn của lũ tay sai Phạm Quang khiến cho cô chịu ám ảnh tâm lý rất lớn, thì việc mất đi cùng lúc cả gia đình, người thân và bạn bè thật sự khiến cho cô suy sụp. Mấy ngày gần đây, Liễu Nhu hầu như đêm nào cũng phải qua giường ngủ chung với Thuốc Nổ thì mới có thể chợp mắt được một lúc.

Mà ở cái chỗ quái quỷ quanh năm tối om này, nào có khái niệm gọi là ngày và đêm kia chứ.

Tuy nói là nói như vậy, cô vẫn thường xuyên giật mình tỉnh giấc lúc giữa chừng, cơ thể run rẩy, miệng vẫn không ngừng thốt lên những lời hốt hoảng, vô nghĩa.

Thuốc Nổ hiểu đả kích cô đã phải trải qua là lớn như thế nào. Mỗi lúc như thế, cậu thường khẽ đắp lại chăn cho cô, còn bản thân thì đi ra hành lang bên ngoài, suy tính chuyện của tương lai.

“Không ngủ được à?” – Một tiếng nói cất lên từ bên trong bóng tối.

“Ông cũng không ngủ được hả Vlare?” – Thuốc Nổ đáp lời với người kia.

Người đàn ông kia hiện ra hoàn toàn, miệng ngậm một điếu cà phê thỏi, tiện tay quăng cho Thuốc Nổ một điếu khác:

“Giờ tôi mới hiểu tại sao cậu thích thứ này như vậy. Những kích thích thần kinh nó tạo ra giúp cho con người tỉnh táo, tập trung và cải thiện hiệu suất làm việc của cơ thể.”

Thuốc Nổ cười nhạt:

“Không phải giờ này ông còn ra đây để nói chuyện phiếm với tôi đấy chứ?”

“Tất nhiên là không rồi!”

Vlare Papenhuyzen vừa trả lời vừa quăng thêm cho Thuốc Nổ một thứ khác. Đó là một thứ mà bình thường cậu chẳng hề dùng tới bao giờ, một tấm thẻ công dân của Namuh. Tấm thẻ thoạt nhìn qua thì khá cũ kỹ nhưng Thuốc Nổ có thể quan sát được những chi tiết bất thường ở phần góc cạnh cho thấy nó đã từng được ai đó vô cùng tỉ mỉ và khéo léo chỉnh sửa.

Trên đó chỉ ghi một dòng chữ nhỏ Marcel Kindig. Trên tay của Vlare Papenhuyzen cũng cầm một tấm thẻ như vậy. Thuốc Nổ khẽ nhìn lướt qua nó, thấy trên đó cũng không phải ghi tên Vlare Papenhuyzen mà là một cái tên nào khác lạ hoắc thì nhíu mày, nhìn về phía Vlare Papenhuyzen không nói gì.

“Cái này là phục vụ cho kế hoạch mới của chúng ta…”

Vlare Papenhuyzen khẽ làm động tác xoay người nhìn quanh. Khi đã chắc chắn không có ai đang theo dõi bọn họ thì ông ta mới nói với một giọng nhỏ và hơi ù ù như tiếng ve rừng kêu buổi sáng:

“Theo thông tin tình báo tôi nắm được. Lần này Thủy Giới sẽ chuẩn bị mở ra. Mikhail, tổng thống mới của nền Cộng Hòa, cũng sẽ tiến vào bên trong Thủy Giới. Nghe nói ông ta lần này sẽ đi săn tên hắc thủ của Thủy Giới, kẻ đã giết chết không biết bao nhiêu người Namuh chúng ta trong những lần Thủy Giới mở ra trước kia.”

Thuốc Nổ ngạc nhiên.

Mikhail lần này lại dám đụng tới cả Schwarznero Mavrosheise? Không biết hắn có biết tên mắt đen kia là một vị thần của Nogard bị mất trí nhớ hay không.

Chẳng biết tại vì sao Thuốc Nổ có một ảo giác mãnh liệt rằng Mikhail biết rất rõ đối thủ hắn đang đối mặt là ai và thậm chí cậu còn thấy nguy hiểm thay cho Schwarznero Mavrosheise, một điều đáng lý ra không nên xuất hiện mới đúng. Thuốc Nổ nghiền ngẫm một chút rồi đáp:

“Vậy là ông ta muốn lập đầu danh trạng?”

Vlare Papenhuyzen gật gật, tỏ vẻ đồng ý với Thuốc Nổ:

“Khi nghe tới điều này lúc trước tôi cũng nghĩ y hệt như cậu vậy. Chính quyền của nền Cộng Hòa mới lên. Tuy những lời nói của họ có vẻ vô cùng hay ho thật đấy, nhưng họ vẫn phải chứng minh được thứ gì đó mang tính thực chất, chứ nếu không thì người dân không thể cứ thế mà sống mãi trong những lời giả dối hoài được.”

“Ông muốn làm gì?”

Vlare ngủ gật khẽ nhìn xuống tấm thẻ ở trên tay một lúc rồi đáp lời:

“Lần này chúng ta sẽ trà trộn vào bên trong Thủy Giới. Nhất định phải phá bĩnh kế hoạch của Mikhail, không cho nó thành công. Đặc biệt là nếu có thể hạ sát được Mikhail ở trong đó thì càng tốt. Hắn ta chính là nhân vật đầu não, bí ẩn và nguy hiểm nhất của nền Cộng Hòa. Chỉ cần hắn không còn tồn tại, nền Cộng Hòa sẽ lung lay tới tận gốc rễ.”

Thuốc Nổ hơi cau mày, nhìn về phía Liễu Nhu. Vlare Papenhuyzen bồi thêm:

“Tôi biết nhiệm vụ lần này vô cùng nguy hiểm. Cậu an tâm, người của tôi sẽ chăm sóc cho bạn gái cậu đàng hoàng, không khiến cậu phải phiền lòng đâu.”

Thuốc Nổ lắc đầu:

“Chúng tôi còn chưa xác lập mối quan hệ ấy. Vậy khi nào xuất phát?”

Vlare Papenhuyzen thầm cười trong bụng. Hai người đã ngủ chung với nhau rồi, còn không phải bạn trai, bạn gái thì là cái gì. Tuy nhiên, ông ta cũng không nói ra điều đó để mà làm gì:

“Tối ngày mai. Cậu có gì vướng bận thì thu xếp trước đi. Hoặc nếu không được có thể nói với tôi để tôi thu xếp giúp cậu.”

“Kế hoạch cụ thể như thế nào?”

“Không thể đi một nhóm đông người được, rất dễ gây chú ý. Chúng ta sẽ tách ra thành từng nhóm nhỏ hai người tiến vào. Cũng may là không như các thế giới khác, Thủy Giới có thể lựa chọn địa điểm lặn vào cụ thể bên trong. Nhưng cũng không thể tới trực tiếp chỗ của tên hắc thủ, quá lộ liễu. Tôi đã tính rồi, chúng ta sẽ tới một quần đảo nhỏ có tên gọi là Andaman ở trên vùng biển được gọi là Ấn Độ Dương…”

“Đây là một quần đảo nhỏ trong phần lớn xuyên suốt lịch sử của Thủy Giới chỉ có những giống dân man di cùng rất ít người từ lục địa ra cư trú. Cũng chẳng hiếu đám người Thủy Giới các cậu nghĩ gì mà cứ để mặc bọn thổ dân sống ở trên đó, chẳng có ai có ý đồ biến quần đảo này thành lãnh thổ cư trú của người dân văn minh.”

Thuốc Nổ gật đầu, ra hiệu đồng tình với Vlare Papenhuyzen nhưng chẳng trả lời thắc mắc của ông ta. Ông ta cũng chẳng quan tâm mấy tới câu trả lời mà nói tiếp:

“Đây là nơi tốt nhất nằm gần chỗ ở của tên hắc thủ kia mà không có ánh mắt nào dòm ngó. Từ đó, người của tôi sẽ phụ trách vận chuyển chúng ta tới điểm đích.”

Tới đây thì ông ta hỏi lại một lần nữa cho chắc chắn:

“Cậu nói xem, với quan hệ của cậu và tên hắc thủ kia, ông ta sẽ đối xử với chúng ta như thế nào?”

“Hẳn là sẽ không giết chúng ta ngay đâu. Dù sao thì tôi vẫn còn một số thông tin giá trị mà ông ta cần. Mà nhiệm vụ chính vẫn là ưu tiên ngăn cản Mikhail. Việc giao tiếp với tên kia thì cứ để cho tôi lo.”

“Được, cậu chịu trách nhiệm vấn đề đấy.”

Hai người im lặng một lúc. Khi đã xem chừng không còn vấn đề gì phải trao đổi, Vlare Papenhuyzen cũng nói lời từ biệt.

Ngày hôm sau, mọi chuyện cứ thế mà diễn ra bình thường.

Thuốc Nổ cũng không có ý định sẽ nói với Liễu Nhu về việc cậu chuẩn bị đi vào Thủy Giới. Nếu không, chắc chắn cô sẽ sống chết nằng nặc đòi đi theo cậu. Chuyến đi lần này rất nguy hiểm, cậu cũng không muốn một lần nữa bất lực nhìn cảnh cô bị những kẻ khác hành hạ không thương xót như lúc ở bên bờ sông Xyts trước kia.

Tối hôm đó, như thường lệ, Liễu Nhu lại sang phòng ngủ cạnh Thuốc Nổ. Khi cậu thấy cô đã say giấc nồng, lén lút rời khỏi giường thì Liễu Nhu lúc này lại đột ngột vòng tay qua, bám lấy tay cậu như một cái gối ôm, kiểu gì cũng không chịu buông ra.

Thuốc Nổ giật mình, cứ tưởng cô đã thức giấc, nhưng trông sắc mặt và nhịp thở thì lại không đúng lắm, hẳn là cô đang mơ thấy ác mộng nào đó, cơ thể lại không bắt được hơi ấm quen thuộc nên theo bản năng mà làm vậy thôi.

Cậu loay hoay một lúc lâu, cũng không rời người ra được, lại càng không dám vận động mạnh quá làm cho cô thức giấc.

Mi mắt của Liễu Nhu lúc này đã chảy ra một vệt nước, lăn dài trên gò má, miệng cô lẩm bẩm nho nhỏ:

“Ba…Mẹ…Con nhớ hai người.”

Thuốc Nổ sợ cảm giác lành lạnh từ giọt nước mắt kia sẽ đánh thức cô dậy, không biết thế nào lại nghĩ tới chuyện Liễu Nhu hay kể rằng ba của cô thường có thói quen hôn lên má cô trước khi đi ngủ. Thuốc Nổ theo bản năng cũng hôn lên giọt nước mắt đó, khẽ hút một hơi. Giọt nước mằn mặn cứ như thế đã trôi tuột vào trong cổ họng của cậu.

Chẳng biết vì lý do gì mà Liễu Nhu chợt cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, cô không nói mớ nữa, mặt cũng mỉm cười hạnh phúc, thả tay của Thuốc Nổ ra. Cậu thấy thế thì không đành lòng nhưng vẫn phải rời khỏi căn phòng, xuất phát cùng đám người Vlare Papenhuyzen đang chờ sẵn.

Thuốc Nổ lần này được phân vào cùng một đội với Andy, một trong những tên Giám Sát Giả cao cấp khác. Hắn cũng không phải sĩ quan phục dịch bình thường mà là thuộc về Hội Bàn Tròn Giám Sát Giả. Giống như cô thư ký của Vlare Papenhuyzen, Andy cũng là một người cực kỳ ghét Thuốc Nổ vì những việc mà cậu đã làm trước kia.

Tuy nhiên, họ cũng chẳng có điều kiện để sắp xếp nhân tuyển tốt hơn. Những người cao cấp như vậy mới có thể đủ quen thuộc đối với cấu tạo và các quy trình hoạt động của Tưởng Giới trạm để giúp ích cho kế hoạch xâm nhập. Thậm chí Thuốc Nổ còn cho rằng tên Vlare Papenhuyzen kia là cố ý sắp xếp cậu đi cùng với Andy để hắn có thể tùy thời mà giám sát.

Con tàu vô cùng thuận lợi mà lách mình vào bên trong một khe hở của Vách Tường. Trước hết nó tiến về phía tinh cầu Namuh, sau đó bẻ lái để quay về Tưởng Giới trạm, giả vờ như ngay từ ban đầu con tàu đã có điểm xuất phát từ phía thành phố Namuh trung tâm vậy.

Tuy Vlare Papenhuyzen cứ luôn miệng khẳng định rằng kế hoạch này hoàn toàn không có sơ hở, song Thuốc Nổ có thể dễ dàng quan sát thấy được chính ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm khi những kẻ canh gác mới của Tưởng Giới trạm cho phép con tàu của bọn họ thông quan.

Sau khi hạ cánh thì họ lần lượt tách nhau ra, đi tới các buồng lặn khác nhau. Thuốc Nổ lúc này mới có cơ hội quan sát những đổi mới của Tưởng Giới trạm.

Thực ra, về mặt an ninh, Tưởng Giới trạm dưới sự giám sát của nền Cộng Hòa thậm chí còn canh gác lỏng lẻo hơn dưới sự quản lý của Giám Sát Giả. Điều này cũng hoàn toàn dễ hiểu bởi Cộng Hòa có rất nhiều mục tiêu quan trọng hơn phải phân bố quân lực của họ, thay vì tập trung vào bảo vệ một nơi mà chẳng ai thèm tấn công như Tưởng Giới trạm.

Trên các dãy hành lang, Thuốc Nổ chỉ hiếm lắm mới thấy được những tốp lính Cộng Hòa trong trang phục bộ giáp có cánh đi tuần tiễu. Cũng giống như Giám Sát Giả, họ không được trang bị súng ống đàng hoàng mà chỉ có vài thanh hợp kim kiếm. Chẳng ai tỏ ra hào hứng với công việc này mà chỉ làm cho lấy lệ qua loa.

Andy nhìn thấy cảnh này thì thào:

“Bọn ngu, sở dĩ Giám Sát Giả tận tụy với công việc như vậy, chính là vì phần lớn những người Namuh ở trong đó không còn vướng bận gì với thành phố Namuh trung tâm. Cứ tuyển đại một đám vớ va vớ vẩn khác đi điều hành Tưởng Giới trạm thì làm sao mà nó hoạt động hiệu quả cho được.”

Khi anh ta nói câu này xong thì hai người bọn họ đụng đầu ngay một tốp lính đi tuần của Cộng Hòa ở trên hành lang. Thuốc Nổ giật điếng người, đã sẵn sàng thủ thế.

Tuy nhiên, những người lính kia chỉ trông vô cùng uể oải, chẳng có ai là ra vẻ là đã nghe được hay muốn bắt bẻ những lời nói trước đó của Andy.

“Này! Anh bình tĩnh đi. Những lời đó hoàn toàn sau khi lặn vào Thủy Giới xong chúng ta mới nói cũng được mà?”

“309199, đừng tưởng tôi được phân vào chung một đội với cậu có nghĩa là tôi sẽ vui vẻ xem cậu như là chỉ huy của tôi mà nghe mệnh lệnh đâu. Đừng quên ngài Vlare chưa bao giờ chỉ định chỉ huy chính thức trong hai chúng ta cả.”

Thuốc Nổ được một phen đau đầu, nhưng cũng chẳng muốn cãi lại với anh ta.

Họ đi xuống buồng lặn.

Khác với những lần trước, buồng lặn lần này không mở sẵn, mà có một lão già phục vụ cho nền Cộng Hòa đang đi xung quanh kiểm tra đối chiếu thân phận của những người lặn vào trong Thủy Giới lần này. Đáp ứng yêu cầu của lão thì mới được cho qua cửa. Hơn nữa, toàn bộ quá trình lặn vào cũng phải do lão trực tiếp giám sát.

Trông bộ dạng của lão thì khó ai ở dưới quyền kiểm soát của lão có thể an tâm được lắm. Lão đang lần mò trên một mặt giấy viết chữ và vẽ hình chằng chịt, hình như là bản thiết kế kỹ thuật cùng với hướng dẫn quy trình. Lão thậm chí còn không thuộc được nó mà mỗi lần có người mới lên, lão lại phải lặp đi lặp lại quá trình nhìn xuống đối chiếu.

“Marcel Kindig… hừm…tốt lắm, qua buồng số 12 bên kia đi. Tiếp theo…”

Tới lượt Andy thì lão cứ rề rà một lúc lâu mới cho anh ta qua. Dù cho Andy đã hơi cải trang nhẹ một chút, những người không quen thuộc với anh ta như lão già này còn lâu mới nhận ra được, song lão cũng đã làm cho Andy bực mình không ít:

“Tên già ngu ngốc, thật là lãng phí thời gian của ta.”

Thuốc Nổ nhún nhún vai từ chối bình luận.

Lão không cho phép bọn họ lặn ngay mà phải thêm vài bước thủ tục rườm rà nữa mới xong. Khi lão chuẩn bị đóng buồng lặn vào mà cũng chẳng buồn hỏi họ đi đâu thì Andy cuối cùng đã nổi cáu:

“Lão già, tại sao lão lại không hỏi chúng tôi đi đâu?”

Lão già kia liền khoát khoát tay:

“Được rồi, Thủy Giới cũng chẳng to lớn gì. Đi đâu mà chẳng được. Nếu lỡ có sai chỗ thì chỉ cần tốn một ít thời gian di chuyển tới địa điểm cần thiết là được thôi mà.”

Tất nhiên Andy không thể nói thẳng trực tiếp ra là họ đã có kế hoạch lớp lang sẵn hết từ đầu rồi, không thể lãng phí thời gian được:

“Thực sự lần này chúng tôi muốn vào Thủy Giới là để đi ngắm cảnh đẹp chứ chẳng phải làm nhiệm vụ gì, đã hẹn hết cả với đồng bạn rồi. Người ta cũng không thể vì chúng tôi cách tới nửa vòng thế giới mà chờ chúng tôi được. Ông xem…”

Lão già khoát khoát tay:

“Vậy thì cũng nói thật cho cậu biết, cái thứ này quá sức hiện đại, tới tôi cũng chẳng biết sử dụng như thế nào là đúng nhất, chứ đừng nói là chọn địa điểm chính xác cho cậu lặn vào bên trong. Tóm lại là cậu có muốn vào không đấy? Cũng đừng có lãng phí thời gian. Tôi còn cả một hàng chỉ tiêu dài phải hoàn thành nữa.”

Andy bực dọc, chỉ vào phía bên hông buồng lặn:

“Cũng chẳng có gì khó khăn cả, lão xem ở bên hông buồng lặn có một cái vách nhỏ, mở ra bấm liên tục ba nút từ trái sang phải, nơi đó sẽ xuất hiện một tấm bản đồ tay điện tử, lão chỉ cần phóng to nó ra đưa kim chỉ ở trên đó vào đúng vị trí của chúng tôi cần là được.”

“Làm sao cậu biết cụ thể mấy cái này? Tôi tưởng chỉ có đám Giám Sát Giả ngày trước mới biết thôi chứ.”

Câu hỏi của lão già làm cho Andy cứng họng liền năm giây. Thuốc Nổ đành phải góp lời vào:

“Lão cũng biết chúng tôi rất thích đi du lịch ở trong Thủy Giới. Mà cũng không thể mỗi lần lặn vào trong đó thì lại xuất hiện ngẫu nhiên ở một địa điểm bất kỳ được. Cũng phải chọn lộ trình thích hợp nhất chứ. Bởi vậy bạn của tôi mới thích thú nghiên cứu những thứ này tới vậy.”

Xem chừng lão già kia cũng chẳng chú ý tới việc câu trả lời của Thuốc Nổ có thật hay là không. Lão lụi hụi ra chỉnh tọa độ cho bọn hai người Thuốc Nổ và Andy, miệng làu bàu:

“Lũ trọc phú của Namuh, phiền phức thật đấy. Còn cái gì đi du lịch nữa. Không biết bao giờ Mada vĩ đại mới lấy hết tài sản của chúng bay mà chia cho dân nghèo.”

Trong lúc này Thuốc Nổ và Andy đang nhìn nhau mắt đối mắt, bọn họ không dám thốt ra một lời nào nên chỉ như vậy mà trừng trừng.

Quá trình lặn nhanh chóng bắt đầu.

Khi Thuốc Nổ vào bên trong cửa hàng của Tưởng Giới, cậu nhanh chóng phát hiện ra điều phiền toái.

Tên Vlare Papenhuyzen keo kiệt kia chẳng để lại bất cứ thứ gì cho Thuốc Nổ ở trong tài khoản của cái nhân dạng giả Marcel Kindig này cả. Một chút gì cũng không có. Lúc Thuốc Nổ còn đang dở khóc dở cười thì đã nghe một giọng nói nữ lạ lẫm:

[Chào mừng đến với cửa hàng của Tưởng Giới, tôi là Madaughter, kẻ quản lý mới của Tưởng Giới thay cho ma pháp bậc 4 Peaky, tay sai đắc lực và mù quáng được tạo ra bởi Hội Đồng Tối Cao cũ của Hiến Quốc Namuh. Khác với Peaky kia, tôi ở đây để giúp đỡ các bạn hoàn thành được những nhiệm vụ mà Mada vĩ đại đã tạo ra để thử thách con người Namuh…]

[Trước hết để thể hiện điều đó, tôi sẽ tặng bạn 172,29 Tưởng Tệ để làm quà ra mắt.]

Thuốc Nổ nghe tới con số này thì lòng dâng lên cảm giác quái dị, tại sao nó lại lẻ như thế, nếu như không muốn tặng quá nhiều thì cứ lấy mốc 170 luôn đi cho chẵn tròn. Cậu chờ mãi mà chẳng có bất kỳ đồng Tưởng Tệ nào xuất hiện cả.

“Sao tôi chẳng thấy gì hả Madaughter?”

[Cảnh báo, bạn đã sử dụng toàn bộ quà ra mắt của tôi từ trước đó!]

“Vlare Papenhuyzen!” – Thuốc Nổ nghiến răng nghiến lợi, thực sự chẳng biết nói sao với tên Vlare ngủ gật này nữa. Thuốc Nổ hỏi điều cậu thắc mắc nhất:

“Số tiền này là lấy ở đâu ra?”

[Theo luật mới của Cộng Hòa Namuh, chúng tôi lấy của người giàu và chia cho người nghèo. Bởi vậy nếu như bạn càng nghèo khó, số tiền bạn nhận được sẽ càng nhiều.]

Thuốc Nổ thở dài.

Quả như cậu đoán, số tiền này là nền Cộng Hòa mới cưỡng bức bóc lột từ những người giàu ở Namuh mà chia lại cho đám người đi theo họ.

Dù trên danh nghĩa, đó là phục vụ cho điều tốt đẹp, tuy nhiên thực tế mà nói, người giàu không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với xấu xa. Đặc biệt là ở Namuh này, đôi khi những người giàu đó đã phải đánh đổi cả máu, mồ hôi và nước mắt để làm không biết bao nhiêu nhiệm vụ vào sinh ra tử trong Tưởng Giới thì mới có được chừng đó tiền của dành dụm.

Và rồi, đùng một cái, nền Cộng Hòa tịch thu tất cả tài sản của họ, biến bao nhiêu năm trời nỗ lực thành công cốc. Thuốc Nổ cũng chẳng tin rằng bọn người kia khách quan và tốt đẹp tới nỗi họ có thể đi điều tra phân biệt ai là giàu có do bóc lột người khác và ai là giàu có do bản thân sức lao động của mình mà ra. Có muốn điều tra thì cũng chẳng thể điều tra nổi.

Thuốc Nổ khoát tay:

“Thôi, đưa tôi vào Thủy Giới đi.”

[Khởi động quá trình lặn vào Thủy Giới trong ba…hai…một…]

Ánh sáng chói lòa chớp lên.

Thuốc Nổ ngã ra “đất”.

Mà khó có thể gọi một nơi đầy tuyết phủ như thế này lại là đất được.

“Lạnh quá đi!” – Đây chính là cảm giác đầu tiên của Thuốc Nổ.

Ở bên cạnh cậu, Andy cũng đã xuất hiện, vừa ôm người co ro vừa nguyền rủa lão già quản lý phe Cộng Hòa kia:

“Lão già chết tiệt, tôi đã dặn đi dặn lại lão bao nhiêu lần rồi, chúng ta tới một quần đảo tên là Andaman, nằm ở gần đường xích đạo của Thủy Giới. Đây mà là Andaman cái chó gì! Cái đảo đó làm sao mà lại có tuyết rơi cho được.”

Thuốc Nổ còn đang cảm thấy nơi này sao lại có cảm giác quen thuộc tới như vậy thì một giọng nói vang lên khiến cho cậu hoàn toàn không thể kịp phản ứng:

“Chúng ta lại gặp nhau rồi chàng trai trẻ. Nhiệm vụ đi tìm hiểu thế giới của bọn Ngoại Lai Giả ta giao, cậu đã hoàn thành tới đâu rồi?”

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc