Thời Không Lụi Tàn

Chương 110: Coup d’état




Thuốc Nổ vẫn còn bần thần một hồi lâu.

Câu chuyện của Mada kể không hoàn toàn giống với câu chuyện được truyền tai nhau bởi những người Namuh. Nhưng tất cả chúng đều có chung một kết luận duy nhất.

Thế giới văn minh đã lụi tàn.

Một cái kết mà con người buộc phải chấp nhận cho dù có muốn hay không.

Cậu đột nhiên nhận được một thông điệp được truyền trực tiếp vào trong đầu. Nó không phải là tiếng nói hay âm thanh mà đơn giản chính là một loại tư duy, ý nghĩ thuần túy nhất. Nghe giọng điệu thì nửa giống Peaky nhưng nửa lại không giống lắm:

“Nhiệm vụ thế giới của Mộc Giới đã được hoàn thành. Cá nhân duy nhất được phán định đã tham gia vào việc hoàn thành Mộc Giới chính là Trần Ngọc. Toàn bộ cá thể ngoại lai sẽ được tự động đăng xuất ra khỏi Mộc Giới trong vòng 5 phút. Xin hãy chuẩn bị tinh thần.”

“Hóa ra đây là cách mà người Namuh biết được ai đã hoàn thành nhiệm vụ của Thổ Giới trước kia.” – Thuốc Nổ lẩm bẩm.

Ở nơi cô đơn nhất của vũ trụ đã chết này, Thuốc Nổ không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc từ đối tượng nào khác. Tuy nhiên, cậu có thể dễ dàng tưởng tượng ra được không khí lễ hội của những người Namuh ở trong và ngoài Tưởng Giới vào lúc này. Cậu vốn muốn ẩn mình, không muốn làm tâm điểm của sự chú ý của những người Namuh khác nhưng xem ra là không thể làm được nữa.

Còn một ít thời gian, Thuốc Nổ nhìn ra bên ngoài cửa sổ buồng không gian một lần nữa.

Xác của Armada vẫn nằm trôi lơ lửng tại nơi đó, pháo đài cuối cùng của những nền văn minh ở trong vũ trụ cũ, thách thức tất cả những sự xói mòn của thời gian.

Cậu chưa muốn nó kết thúc tại đây!

Chuyến đi vào Mộc Giới này không chỉ đem lại cho cậu một con người toàn vẹn nhờ những ký ức trước kia được trao trả lại bởi Suối Nguồn. Nó còn giúp cho cậu có thể nhìn thấy được về tương lai vô tận phương xa, về một kết thúc khả dĩ nhất của thế giới cậu biết.

Cậu cũng giống như Thao Láo ngày ấy.

Cậu cũng muốn nhìn thấy chúng.

Sáu kỳ quan còn lại của vũ trụ, chúng trông ra làm sao? Chúng là những kỳ quan tự nhiên hay là kết quả của quá trình nhân tạo? Chúng đẹp và hùng vĩ tới mức độ nào mà có thể có danh hiệu ấy?

Ở thời kỳ đỉnh cao nhất của mình, Nhân Loại Đại Tinh Tế Đế Chế đã phát triển tới mức độ nào? Công nghệ của người thời đó ra sao? Cuộc sống của họ có khác biệt gì so với Liên Bang mà cậu vẫn biết?

Những thứ đằng sau tấm cửa sổ kia vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn được trí tò mò đó của Thuốc Nổ.

Còn ngoài xa hơn nữa, đã không còn gì khác ngoài một vũ trụ chết buồn thảm với mật độ vật chất đã chạm tới ngưỡng xấp xỉ 0.

Thuốc Nổ nhắm mắt lại.

“Đi thôi” – Cậu lẩm bẩm.

Sự quen thuộc với các lần lặn và đăng xuất đã giúp cho Thuốc Nổ có thể giữ vững ý thức tỉnh táo của cậu trong suốt quá trình trở lại Namuh này.

Nó không quá dài, nhưng mà chắc chắn cũng không thể gọi là ngắn.

Hay nói chính xác hơn, sự giao thoa khi chuyển giữa hai môi trường có tốc độ thời gian trôi rất khác nhau như Tưởng Giới và Namuh gây ra một hiệu ứng stress gia tốc lên cơ thể tương tự như khi phi công tăng tốc độ đột ngột cho máy bay phản lực trên bầu trời, thậm chí được nhân lên rất nhiều lần.

Dù đã được giảm thiểu rất nhiều bởi thiết kế của buồng lặn, nó vẫn là một trong những nguyên nhân chính khiến cho con người không thể liên tục lặn vào Tưởng Giới.

Dung dịch dinh dưỡng dần dần được rút cạn đi, cơ thể cũng được sấy khô.

Thuốc Nổ đưa tay đẩy cửa buồng lặn.

Cậu nhíu mày.

Hoặc là cánh cửa này đã được khóa chết, hoặc là có một vật gì đó rất nặng đang được kê ở phía bên kia của cánh cửa khiến cho cậu không tài nào mở nó ra được.

Thuốc Nổ nâng cao cảnh giác lên tiếng:

“Xin hỏi có ai ở phía bên kia không? Làm ơn giúp tôi mở cánh cửa này ra với.”

Hoàn toàn không có ai đáp lại lời cậu.

Thuốc Nổ dần gia tăng lực tay lên.

Những tiếng kêu lanh lảnh của ma sát kim loại vang lên trên mặt sàn.

Thuốc Nổ đẩy cánh cửa ra được khoảng cho một nửa người chui lọt, khẽ nhìn qua khe hở, chẳng thấy thứ gì ở phía bên ngoài cả. Cậu đột ngột tăng lực đẩy lên mức cao nhất, khiến cho tiếng rít chói tai tới độ, những người yếu tim chắc chắn phải sởn hết cả da gà.

Thân người Thuốc Nổ khẽ co lại theo một nhịp điệu vô cùng chuẩn xác và đều đặn. Trọng tâm hạ thấp xuống cậu lăn nguyên thành một vòng tròn trên mặt sàn lạnh lẽo của Tưởng Giới trạm.

Nào ngờ khi Thuốc Nổ vừa ổn định tư thế, ngước đầu lên, trước mặt cậu đã là hàng loạt họng súng đưa thẳng vào người. Điều này khiến cho cậu hoàn toàn không thể trở tay kịp.

Giám Sát Giả thường không được trang bị súng mà chỉ được sử dụng một loại kiếm hợp kim vô cùng thô sơ. Và sự thật chứng minh, đám người đang “chào đón” cậu ở nơi này cũng chẳng phải là Giám Sát Giả.

Đây là một nhóm người quái dị ăn mặc một bộ giáp màu trắng với mũ sắt đội trên đầu trông chẳng khác gì đám hiệp sĩ châu Âu thời trung cổ. Điểm lập dị hơn nữa là phía sau mỗi người đều đeo thêm một đôi cánh vô cùng linh động.

Hình tượng này làm cho Thuốc Nổ liên tưởng ngay tới đội kỵ binh Huzar (*) danh tiếng lẫy lừng của người Ba Lan trong quá khứ, những kẻ mà Thuốc Nổ vốn chẳng có mấy kỷ niệm tốt đẹp về họ.

Khác với đám kỵ binh Huzar, những kẻ này trông chẳng giống như binh lính được đào tạo bài bản và kỷ luật một chút nào cả. Khi chỉ huy của bọn chúng hô lệnh bắt sống, chúng mạnh ai nấy xông lên dùng chiến thuật biển người để áp đảo Thuốc Nổ.

Tuy cách áp sát của đám người này chẳng khác gì tân binh nhưng ai nấy đều khỏe như bò mộng. Còn bộ giáp họ đang mang trông vậy mà cứng chắc vô cùng, chẳng khác gì được làm bằng Titanium. Thuốc Nổ song quyền không địch lại bốn tay, lập tức bị bọn họ đè xuống đất rồi trói lại.

Cử động của bọn họ vô cùng thiếu chuyên nghiệp. Trước sự vùng vẫy của Thuốc Nổ, dù có số lượng áp đảo, họ phải mất hơn 5 phút mới khống chế hoàn toàn được Thuốc Nổ.

Tới lúc này, tên chỉ huy mới tới trước mặt cậu, bỏ lớp giáp sắt ra. Bằng một giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, hắn nói:

“Nhớ mặt tao chứ, thằng khốn kiếp?”

Thuốc Nổ nghểnh mặt lên, thấy khuôn mặt quen quen này thì cười nhếch mép:

“À, thằng nhóc miệng còn hôi sữa con của Giáo Đế. Tên là gì ấy nhỉ? Nicotine? Nicole? Xin lỗi, tao không giỏi nhớ tên bọn ruồi muỗi cho lắm.”

Hắn liền cho Thuốc Nổ hai cái bạt tai vào thẳng miệng. Thuốc Nổ phun thẳng ra một bụm máu nhưng tên thanh niên cũng chẳng khá hơn. Hắn ráng nhịn cơn đau thấu xương truyền lại từ đầu gốc ngón tay, lên giọng:

“Không phải mày đã sủa rằng có thể thoải mái giết người của bố tao mà không có vấn đề gì hay sao? Không phải mày đã đánh tao trày da tróc thịt lúc trước hay sao? Sao lại nằm như con chó chết trên mặt đất thế kia? Nhớ rõ, tên của tao là Nicholas! Nicholas Stephenson đầy kiêu hãnh!”

Hắn vừa nói vừa dùng gầm giày đạp thẳng vào đầu Thuốc Nổ liên hồi:

“Đánh nó đi! Chỉ cần không đánh chết thì các ngươi thích làm gì cũng được, ta không cấm cản.”

Thế là một trận mưa đòn nhừ tử lại rơi vào người của Thuốc Nổ. Không biết bao nhiêu chỗ xương đã bị gãy, tất cả các đầu ngón tay của cậu đều bị bẻ hết, hai cẳng chân bị đạp ra tới bê bết máu. Thuốc Nổ nhịn đau đớn thể xác, nhất quyết không kêu lên bất kỳ một tiếng nào.

Cuối cùng, Nicholas tỏ vẻ khó chịu nói:

“Được rồi! Đúng là hình ảnh điển hình của một con chó chết. Thực là làm bẩn mắt của ta. Kéo hắn về cho ngài Thủ Tướng, để ngài ấy xử trí.”

“Tuân lệnh!”

Thuốc Nổ bị kéo xuyên qua dãy hành lang chật hẹp. Ở trên đó nằm la liệt xác chết của các Giám Sát Giả. Máu vương vãi khắp mọi nơi, hàng loạt những thanh hợp kim kiếm vỡ vụn rải rác. Cũng không biết là do đám người này đã dọn dẹp sạch sẽ xác của phe họ hay trận chiến này chênh lệch quá mức nữa mà Thuốc Nổ hoàn toàn không thấy bất kỳ một xác chết nào của bọn mặc giáp trắng.

Họ nhanh chóng trở lại với khoang đáp phi thuyền nhưng lần này không phải là dùng cánh cửa lầu một mà lại dùng cánh cửa lầu hai phía trên cao.

Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của Thuốc Nổ, chúng cùng dang đôi cánh ra, bay xuống phía dưới phi thuyền của chúng.

“Những đôi cánh này, chúng là cánh thật, có thể bay được?” – Thuốc Nổ thầm nghĩ.

Phi thuyền liền được khởi động, quay về với thành phố Namuh trung tâm.

Khác với cách di chuyển thông thường của người Namuh để tiết kiệm năng lượng, đó là gia tốc một ít cho phi thuyền, sau đó khi tới gần tinh cầu thì giảm tốc lại, bọn mang giáp trắng này chẳng hề quan tâm tới chuyện có nên tiết kiệm năng lượng hay không. Chúng thoải mái tăng tốc phi thuyền lên mức cao nhất, sau đó dùng phanh hãm tốc không trọng lực để từ từ hướng về hành tinh Namuh.

Đèn hiệu trên phi thuyền chớp chớp, Nicholas Stephenson thấy vậy thì giống như đã chờ đợi từ lúc lâu, vội vàng đứng lên hô khẩu lệnh:

“Tất cả! Nghiêm!”

Đám người giáp trắng nhanh chóng đứng lên bằng đủ mọi loại tư thế lộn xộn.

Màn hình trên phi thuyền xuất hiện hình ảnh một đám đông vô cùng lớn. Thuốc Nổ nhìn vào thì thấy đây chính là quảng trường trung tâm của Namuh, xem ra đang có một sự kiện nào đó xảy ra. Góc quay nhanh chóng chiếu tới người duy nhất đang đứng trên bục phát biểu. Thuốc Nổ tròn xoe mắt:

“Mikhail?”

“Lại là hắn ta?”

Mikhail hôm nay ăn mặc chỉn chu hơn vẻ bụi bặm ngày thường của hắn rất nhiều. Trông kiểu cách của hắn na ná như đám những người quản lý Namuh trước đây như phu nhân Tereshkova hay Tưởng Viễn Hà lúc sắp phát biểu. Tuy nhiên, cũng có một số chi tiết khác khá nhỏ. Còn chúng có ý nghĩa biểu tượng gì hay không thì Thuốc Nổ không rõ lắm.

“Hỡi đồng bào Namuh!” – Hắn bắt đầu.

Đám đông bên dưới hò reo phấn khích khiến cho Mikhail phải đưa tay lên hơn mười giây, trật tự mới trở lại với quảng trường trung tâm.

“Hôm nay, tôi tới đây với vai trò là kẻ giải phóng cho các bạn!”

Tiếng hò reo vẫn tiếp tục, nhưng lần này nó không quá to, chưa đủ để ngắt lời của Mikhail nên hắn cũng không ngừng lại:

“Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu chúng ta phải sống dưới chế độ chính trị hủ bại của Hiến Quốc này rồi?”

Trong đám đông có vài người hô to:

“Quá lâu rồi!”

Thậm chí trong số một vài người mặc giáp trắng ở đây cũng hô theo như vậy.

Mikhail thấy không khí đã thích hợp thì tiếp tục:

“Xin hỏi các bạn? Số đông có quyền lực gì mà áp đặt lên các bạn phải làm gì? Số đông có quyền lực gì mà áp đặt lên con cái các bạn phải làm gì? Số đông có quyền lực gì mà có thể thay thế luật pháp và tòa án quyết định vận mệnh của các bạn? Số đông thì luôn luôn đúng hay sao?”

“Tôi phỉ nhổ vào cái số đông đó!” – Vẫn là đám người mặc giáp trắng quá khích ở nơi này.

Mikhail nói:

“Đúng vậy, lịch sử đã có quá nhiều ví dụ chứng minh, số đông không phải lúc nào cũng đúng. Bằng chứng là những kẻ trên đây, những kẻ được ngồi lên vị trí lãnh đạo của Namuh này bởi vì số đông ủng hộ họ lên.”

Mikhail vừa nói vừa chỉ tay về phía sau màn hình. Trên đó đang xuất hiện hình ảnh của bốn người mà người Namuh không ai là không biết tới. Trưởng của Chấp Chính Giả Tưởng Viễn Hà, trưởng của Học Viện phu nhân Tereshkova, trưởng của Quân Đoàn Marvelrick Spacehopper và trưởng của Giám Sát Giả Vlare Papenhuyzen.

“Xin hỏi các bạn theo dõi báo chí truyền thông hàng ngày, các bạn có thấy họ có được công trạng gì cho Hiến Quốc Namuh này hay không?”

Bên dưới liền nhốn nháo:

“Đúng vậy, họ chẳng có công trạng gì cả, chỉ vì được số đông bầu lên thì chúng ta phải tuân theo à?”

“Bọn họ chỉ là những con rối cho cái gọi là số đông mà thôi!”

“Tôi không thích bọn họ. Nhưng chẳng có cách nào để tôi đá họ xuống khỏi vị trí đó hết cả.”

Một người đột nhiên từ trong đám đông bước ra:

“Điều đó không đúng! Họ leo lên được tới đó chính là vì họ xứng đáng, bọn đảo chính các người chỉ là lũ ngu dốt cầm súng trong tay thôi. Chẳng lẽ các người xứng đáng hơn họ? Quản lý đất nước tốt hơn họ? Súng không giúp cho một lũ ngu dốt thông minh hơn đâu.”

Đám đông ồn ào trong cơn phẫn nộ tột cùng.

Camera lập tức được lia đi vị trí khác. Thuốc Nổ không khó để đoán được số phận của người kia. Chỉ nghe Mikhail đang tiếp tục:

“Để trả lời cho câu hỏi của người bạn vừa rồi, tôi sẽ cho các bạn thấy ai mới là những người xứng đáng cầm quyền ở đất nước này.”

Trên màn hình chiếu lại một số đoạn video ngắn.

Đầu tiên là không khí ăn mừng chiến thắng của người Namuh trên Tưởng Giới trạm khi Thổ Giới bị đóng lại. Nó được quay bằng một camera tại hiện trường nên chất lượng khá mờ nhạt. Nhưng bầu không khí ở đó thì không thể lẫn vào đâu được.

Khi Phạm Quang và Yukie vừa rời khỏi buồng lặn, họ đã được một biển người hạnh phúc xung quanh chúc mừng, nâng họ lên trên cao, cùng nhau hô vang những từ ngữ như “kẻ chinh phục Thổ Giới” hay “anh hùng của Thổ Giới”. Nó hoàn toàn khác với cách mà người Namuh chào mừng “kẻ chinh phục Mộc Giới” đang bị trói gô trên sàn tàu lúc này.

Đoạn phim kết thúc ở một nụ hôn nồng cháy giữa Phạm Quang và Yukie, sau đó chuyển qua đoạn phim Mikhail cùng với các chiến sĩ khác ở trên một con tàu chiến của Namuh hi sinh khi chiến đấu với con Không Gian Hỏa Thú khi trước.

Cuối cùng chính là một đoạn phim giả tưởng, vẽ ra viễn cảnh một người đàn ông sử dụng một quả cầu phép để tạo ra một bức Vách khổng lồ, bảo bọc cả thế giới trước mối đe dọa từ loài Quái Thú Vũ Trụ trong không gian.

Không khí gần như chỉ còn chực chờ tới khoảnh khắc này để vỡ òa ra.

Mikhail cất cao giọng:

“Hãy để tôi trao trả lại Namuh cho người cai trị đích thực của nó”

Nói đoạn, từ sau ông ta, không gian bỗng nhiên có sự méo mó đáng kể. Tới bây giờ, Thuốc Nổ mới nhận ra ở nơi đó đang được che dấu một thứ gì đó rất lớn, được ngụy trang tinh vi bằng các hiệu ứng quang học với môi trường xung quanh để khiến người ta không nhận ra được nó đang tàng hình tại đấy.

Khi lớp vỏ bọc quang học được gỡ xuống, ở đó đã xuất hiện một bức tượng Mada vô cùng kỳ vĩ.

Khác với phần lớn những hình ảnh biểu trưng của Mada trước đây, thường ở trong trạng thái quỳ, hướng về những vì sao, Mada trong bức tượng này được miêu tả bằng một hình ảnh đỉnh thiên lập địa, mắt nhìn về phía bên dưới, tay gập lại, hạ thấp, đang mang trong mình một quả cầu ma pháp.

Cảm nhận duy nhất của những người quan sát lúc này chính là…

Đây mới đích thực là một hình ảnh của vị chúa tể nhìn xuống ức vạn sinh linh dưới quyền của ông ta bên dưới.

Mikhail dâng trào nhiệt huyết, nói như hét vào trong bộ khuếch đại âm:

“Kể từ ngày hôm nay, Hiến Quốc Namuh chính thức đổi tên thành nước Cộng Hòa Namuh. Nguyên thủ quốc gia tối cao là Mada vĩ đại. Quốc giáo chính là Tôn Giáo Mada. Tôi, Mikhail, tuyên thệ nhậm chức Tổng Thống của nước Cộng Hòa. Tại đây, tôi cũng bổ nhiệm Phạm Quang – người anh hùng vĩ đại của Thổ Giới làm Thủ Tướng của nước Cộng Hòa…”

“Chúng tôi xin thề trước mặt toàn thể nhân dân Namuh, sẽ đấu tranh đến cùng để chống lại tất cả áp bức bất công dưới danh nghĩa số đông. Tất cả mọi vấn đề nội bộ của nước Cộng Hòa sẽ lấy kim chỉ nam là ý chí của Mada vĩ đại làm trung tâm. Tự do cá nhân sẽ được chúng tôi tôn trọng tới mức độ cao nhất. Tôi cũng xin tuyên bố, giải tán những hệ thống hủ bại của chế độ cũ, bao gồm Hội Đồng Tối Cao, Viện Chấp Chính Giả, Học Viện, Quân Đoàn Vệ Quốc Namuh, Hội Bàn Tròn Giám Sát Giả và Ma Pháp Quản Lý Xã Hội Peaky.”

“Mada muôn năm! Cộng Hòa trường tồn!” – Mikhail hét lớn.

“Mada muôn năm! Cộng Hòa trường tồn!” – Những người ở trong đám đông bên dưới lập tức hô theo như sóng vỡ bờ.

Trên phi thuyền của Thuốc Nổ, không khí chẳng hề khác gì với khu vực quảng trường trung tâm. Những người mặc áo giáp trắng kích động ôm chầm lấy nhau trong niềm vui sướng:

“Mada muôn năm! Cộng Hòa trường tồn!”

Chỉ có một âm thanh có vẻ như không hợp với hoàn cảnh này lắm vang lên:

“Các cậu chỉ đang thay đổi từ cực này sang cực khác mà thôi. Rút cục, chẳng có cái quái gì thay đổi hết.”

Nicholas Stephenson đá vào Thuốc Nổ trên sàn nhà:

“Mày thì biết cái gì?”

Thuốc Nổ cười mỉa mai:

“Chẳng có chế độ xã hội nào là phù hợp nhất với tất cả mọi người. Chỉ có một xã hội phù hợp nhất với một cá nhân cụ thể. Sẽ luôn có những người có quan điểm khác biệt. Bởi vậy, tôi nói những gì các cậu đang làm chẳng thay đổi được cái gì hết.”

Nicholas Stephenson rít gào:

“Tụi tao đang làm theo ý chí tối cao của Mada vĩ đại.”

“Cậu hiểu được suy nghĩ của Mada sao?”

“Tao hiểu Mada hơn một kẻ báng bổ, dị giáo như mày đấy.”

“Vậy Mada nghĩ gì?” – Thuốc Nổ hỏi trực tiếp.

Nicholas Stephenson cười thầm:

“Ngài đã luôn muốn nhìn thấy xã hội đó. Một thiên đường lý tưởng, nơi ngài sẽ ngự trị trên ngôi vị tối cao. Ngài thông thái và biết tất cả mọi thứ. Dưới sự cai trị sáng suốt của ngài, những con dân của Ngài sẽ được hưởng thái bình và hoan lạc tới muôn muôn đời. Mày cho rằng mày có thể thông minh hơn Mada? Những gì mày nói đúng hơn những gì Mada nói?”

“Mada đã chết từ lâu rồi!” – Thuốc Nổ nhấn mạnh.

“Thằng dị giáo chó chết. Ngài vẫn còn sống. Ngài vẫn đang chờ đợi chúng ta ở vũ trụ mới, chờ đợi chúng ta hoàn thành những thử thách mà Ngài đặt ra. Chỉ cần chúng ta xứng đáng, Ngài sẽ trở lại một ngày nào đó, dẫn dắt cho nhân loại đi tới chân thiện mỹ cuối cùng.”

Thuốc Nổ chỉ ra:

“Một vị chúa nhân từ sẽ chẳng bao giờ đặt ra thử thách sống chết cho những kẻ đi theo cả. Toàn bộ chỉ là niềm tin mù quáng của các ngươi vẽ ra thôi.”

Nicholas Stephenson đã tức giận tới đỉnh điểm:

“Ngươi thì hiểu gì về Ngài? Ngươi đang bắt Ngài, một thực thể toàn năng phải vĩnh viễn hi sinh không cầu hồi đáp cho nhân loại? Ngài có quyền đặt ra những thử thách đó, bởi chỉ những người xứng đáng mới có thể nhận được ân huệ của Ngài. Điều đó có gì sai trái kia chứ?”

Thuốc Nổ lắc đầu không đáp. Nicholas nghiến răng ra lệnh:

“Đánh nó tiếp đi. Tới khi nào gặp ngài Thủ Tướng mới được ngừng!”

Một trận đòn nhừ tử nữa lại rơi lên trên người Thuốc Nổ. Vì những lời báng bổ mà cậu thốt ra đối với vị thánh sống của họ, những người trong bộ áo giáp trắng bây giờ đã nhiệt tình đánh cậu hơn rất nhiều. Những lời của Thuốc Nổ càng cay nghiệt bao nhiêu, thì đau đớn của cậu càng tăng thêm bấy nhiêu.

Cậu không thể thuyết phục được họ.

Chắc chắn rồi!

Bởi lý tưởng của họ dựa trên những lập luận không hề sai.

Chỉ là họ chưa bao giờ có thể đủ thông minh để nhận ra được những khác biệt khi áp dụng chúng vào thực tế. Họ không phải là Thuốc Nổ. Họ không có vốn sống của cậu, họ không có đôi mắt thấu triệt của cậu. Họ lại càng chối bỏ những lời mà họ cho rằng không nghe lọt tai, thay vì thực sự ngồi xuống và suy nghĩ những điều trong đó.

Cuối cùng, con người vẫn chỉ là sinh vật bầy đàn. Họ chỉ làm theo số đông, không phải số đông này thì cũng là số đông khác mà thôi.

Thuốc Nổ bị kéo trong tình trạng sống dở chết dở đến cái tụ điểm ăn chơi xa hoa của nhà Taniguchi nằm bên dưới lòng sông Xyts mà cậu và Liễu Nhu từng tới lúc trước.

Lúc này đầu óc của cậu đã không còn quá tỉnh táo, bởi vậy nó ảnh hưởng rất lớn tới các giác quan của cậu. Tai của cậu ù ù, điếc đặc, bởi vậy dù âm thanh phát ra to và rất gần, nhưng cậu cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng:

“Dừng lại đi…Cậu không thể sử dụng những bộ giáp đó… Chúng vô cùng nguy hiểm…”

Hình như cậu nghe thấy được tiếng nói loáng thoáng của lão Adam ở đâu đây...

Thuốc Nổ cũng không chắc chắn được nữa.

Cậu bị đưa vào trong gian sảnh đón khách trung tâm.

Trái với không khí vô cùng ồn ào náo nhiệt ngày thường, nơi này im ắng tới chết chóc.

Nơi bàn chính giữa chỉ có hai người đang ngồi thưởng thức bữa ăn của họ.

“Phạm Quang và Yukie!” – Thuốc Nổ thều thào yếu ớt.

Kể từ khi cậu nghe thấy bài phát biểu của Mikhail khi trước, cậu đã biết là Phạm Quang vẫn còn sống.

Xem ra trong sự kiện Hỏa Giới xâm lược lúc trước, họ quả thực vẫn còn chưa chết mà chỉ trốn ra đâu đó bên ngoài Vách Tường chờ cơ hội mà thôi. Hay ít nhất là họ trốn đâu đó trong Vách Tường mà các máy quét của Namuh thời điểm ấy không thể dò ra được.

Phạm Quang không biết đang tức giận điều gì, phun trực tiếp thứ đang nhai trong miệng lên trên sàn. Tuy nó chỉ còn lại một đống bầy nhầy gớm ghiếc, nhưng Thuốc Nổ vẫn còn nhận ra được, đây chính là thịt Pyoriole mà Thuốc Nổ và Liễu Nhu từng ăn lần trước. Kể cả một kẻ sành ăn đã kinh qua không biết bao nhiêu nhà hàng Liên Bang nổi tiếng như cậu cũng không thể chê nó ở điểm nào. Vậy mà giờ đây, nó lại bị lãng phí theo cách như vậy

(*) Huzar: Tên tiếng Anh là Hussar, thường được biết đến là các đơn vị kỵ binh Ba Lan đeo cánh giả ở phía sau lưng cứ như là thiên sứ từ trên trời giáng xuống. Họ là nỗi ác mộng của các đội quân kẻ thù trên chiến trường

Truyện về bác sĩ, nghề y. Cvt Ép Tiên Sinh làm, cái tên có làm mấy lão xao xuyến...hehe. Mời đọc