Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 92: Thám hoa!




Lục Thời An tùy tiện cầm thoại bản nàng đang xem dở lên, lật vài trang rồi bình phẩm: “Nhiều lỗi chính tả quá, chữ tỷ tỷ lại xấu, nàng xem có hiểu không vậy?”

“Đậu! Đậu! Nhị gia đậu rồi!” Thập Tứ hô lớn đánh gãy lời Thời Họa vừa định nói. Tiếp sau đó, Thập Tứ mới hồ hởi chạy vào, chắp tay nói: “Chúc mừng nhị gia! Ngài đứng thứ sáu!”

Lục Thời An nhàn nhạt “ồ” một tiếng, việc này nằm trong dự kiến của hắn nên hắn không mấy ngạc nhiên, chỉ hỏi lại: “Hứa Mục Thanh thì sao?”

“Hứa công tử đỗ đầu bảng, Hội Nguyên!”

Hắn gật đầu, buông sách trên tay xuống rồi nói: “Cũng có thể xem là chuyện mừng, truyền lệnh xuống, lương tháng này tăng gấp đôi, tối nay bảo phòng bếp làm nhiều một chút, qua vách bên mời Hứa Mục Thanh đến!”

“Vâng!” Thập Tứ vui sướng lui ra ngoài.

Lúc này Lục Thời An mới duỗi tay kéo Thời Họa đang đứng ngây ngốc ôm vào ngực. Nàng vừa nghe được tin tức liền hưng phấn bật người đứng dậy, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, hắn bóp bóp mặt nàng: “Nàng ngốc rồi sao?”

Trong mắt Thời Họa lấp lánh ánh nước, nàng vui đến phát khóc: “Ta rất vui, chàng đọc sách nhiều năm cuối cùng cũng không bỏ công chuyến này!”

“Có gieo ắt sẽ có quả,” Lục Thời An hơi mỉm cười, lau nước mắt cho nàng: “Nếu ta không đỗ, nàng có buồn không?”

“Đương nhiên là không!”

“Nếu ta không đỗ, Hứa Mục Thanh sẽ không cho ta cưới nàng, nàng phải làm sao đây?”

Thời Họa cười rạng ngời, cố tình không đáp như ý của hắn, ném lại vấn đề này cho hắn: “Nhị gia nghe Mục Thanh ca ca nói khi nào vậy?”

Ngón tay thon dài vuốt ve má nàng, sau đó lướt qua môi đỏ đi vào miệng nàng, hắn nhướng mày: “Há miệng ra, ta muốn nhìn thấy đầu lưỡi nàng trông như thế nào!”

Nàng ngồi trên đùi hắn bị hôn đến choáng váng, tóc tai rối loạn, xiêm y trên người cũng nhăn nhúm, hai người đang định tiến thêm một bước nữa thì nghe hạ nhân đứng bên ngoài tấm mành báo: “Nhị gia, sai dịch báo tin vui đến!”

Lục Thời An lại tiếp tục cúi đầu hôn nàng một lúc nữa mới chịu đứng lên sửa sang quần áo, khoang thai ra cửa.

Sau khi yết bảng rất nhanh đã đến kì thi Đình, trước khi vào cung, Lục Thời An trang điểm một chút, chỉ là làm tướng mạo xấu đi. Khí sắc thuần khiết nguyên bản hắn làm cho vàng như nến, môi tái nhợt, dưới mắt thâm quầng, không còn nhìn thấy được thần thái như xưa, chỉ cảm thấy ốm yết kham khổ, tướng mạo đi xuống như thể biến thành con người khác.

Hứa Mục Thanh giật mình, không biết hắn lại bày trò quái quỷ gì nữa, nhưng qua mấy ngày sau, khi y đội mũ hoa, thân mặc hồng bào, khoác lụa đỏ, cưỡi ngựa đi đầu trên phố, y mới biết tên bịp Lục Thời An đang giở trò gì.

Gió xuân thổi qua vó ngựa, ngày được nhìn thấy Hoa Trường An, mười năm gian khổ đọc sách chỉ vì ngày hôm nay. Trên Điện Kim Loan được xướng tên, công bố thứ tự, sau khi chúng tiến sĩ khấu đầu tạ ơn, bọn họ sẽ ngoài Trường An để xem Bảng Vàng.

Vào thời điểm này trong năm, kinh thành luôn thu hút bá tánh đến vây xem, dọc hai bên con đường chật kín người, cửa sổ trên lầu của các toà nhà cũng mở toang, đều là những thiên kim tiểu thư chưa xuất giá, bọn họ đứng dựa vào cửa sổ muốn xem xem Trạng Nguyên và Thám Hoa năm nay trông anh tuấn như thế nào.

Đội cấm quân mở đường, nhóm người tiến sĩ hô hào, trống chiêng inh ỏi, pháo hoa rợp trời, giăng đèn kết hoa khắp con phố.

Hứa Mục Thanh là người duy nhất đậu tam Nguyên, hơn nữa lại là Trạng Nguyên trẻ tuổi anh tuấn, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý, nhóm khuê tú đứng trên lầu háo hứng ném khăn tay, túi thơm, hoa thơm lên người y.

Lục Thời An thấy Hứa Mục Thanh tránh né những “yêu thích” từ trên trời rơi xuống kia, hắn bật cười, trêu ghẹo: “Cữu cữu quả nhiên vẫn là người được chào đón nhất!”

Hứa Mục Thanh quay đầu trừng liếc hắn, Lục Thời An cải trang không một dấu vết.

Năm nay có hai chủ đề được bàn tán sôi nổi, một là Trạng Nguyên tuổi trẻ anh tuấn phi phàm đầy hứa hẹn, chuyện còn lại là Thám Hoa năm nay…mặt mũi quá bình thường…

“Này, không phải nói Thám Hoa là người đảm đương giá trị nhan sắc sao?” Lục Thanh Gia đứng trước cửa sổ nhỏ giọng giảng giải cho Thời Hoạ nghe: “Hắn cải trang thành bộ dạng đó mà vẫn trúng cử, không phải có nội tình gì thì…”

“Tài văn chương của Nhị gia rất giỏi!” Thời Hoạ thấy ngựa của Lục Thời An đi qua cửa sổ, nàng vội ló người ra hô lớn: “Nhị gia!” Sau đó liền ném bông hoa tươi xuống, vừa hay hắn tiếp được, quay sang cười rạng ngời với nàng, sau đó cắm lên mũ mình.

Chỉ nghe bên cạnh có một quý nữ khinh thường nói: “Mắt mũi bị gì, lại đi coi trọng Thám Hoa…”

“Muội cảm thấy bây giờ chàng ấy rất anh tuấn!” Thời Hoạ không phục đáp lại Lục Thanh Gia.

Lục Thanh Gia đùa: “Người tình trong mắt hoá Tây Thi!”

Thời Hoạ dọn về toà nhà cách vách, nàng đang ngồi xích đu trong sân, trầm ngâm nhìn tường viện cao cao, từ khi bảng vàng được đề lên, Lục Thời An vẫn chưa tìm đến nàng, hôm nay đã là ngày thứ mười.

Hắn đang làm gì? Hỏi Hỉ Vũ, nàng chỉ nói: “Gần đây Nhị gia không ở nhà, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không biết hành tung của Nhị gia!”

“Cô…nương!” Hỉ Vũ từ cửa chạy vào, thở hồng hộc.

“Sao vậy?” Thời Hoạ hoàn hồn, thấy Hỉ Vũ hấp tấp còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, vội đứng lên khỏi xích đu, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện mừng!” Hỉ Vũ vỗ ngực ổn định hơi thở, cười nói: “Có bà mai đến cửa!”

“Có gì bất ngờ đâu, chắn là đến vì Mục Thanh ca ca thôi!” Thời Hoạ thở phào, bà mai đến cửa là chuyện hết sức bình thường. Kể từ ngày diễu hành trên phố đó, có rất nhiều khuê tú trong thành muốn gả cho nam tử như Hứa Mục Thanh, bậc thềm trong nhà suy chút nữa bị bà mai dẫm nát rồi.

Hỉ Vũ vội giải thích: “Không phải, không phải, là Nhị gia đến cầu thân!”

Mấy ngày qua trong nhà vô cùng náo nhiệt, từ lễ Nạp Tài tới lễ Nạp Chinh, tuy rằng có gấp gáp nhưng mọi thứ đều chu toàn. Không biết hắn thuyết phục phụ thân mình thế nào, không chỉ đơn giản là đồng ý hôn sự này, mà ngày Nạp Chinh còn đích thân đến cửa.

Tất cả đều đáp ứng theo yêu cầu của Hứa Mục Thanh, Thời Hoạ mơ màng ngồi đợi trong khuê phòng, nàng giống như đang nằm mơ vậy. Gặp mặt đã xong, ngày lành tháng tốt đã định, rất nhanh nàng sẽ được gả cho hắn.

Thời Hoạ ngồi trên giường nhìn Hỉ Vũ mang mũ phượng, khăn quàng vai tới, hiện giờ tâm trạng nàng vô cùng bối rối, vui buồn lẫn lộn, có một chuyện nàng muốn nói với hắn, nhưng hắn lại cố tình không đến.

“Hoạ Hoạ!” Hứa Mục Thanh gõ cửa.

Thời Hoạ lấy lại tinh thần, nói: Ca ca, vào đi!”

Hắn bước vào, Thời Hoạ chào hắn rồi cả hai cùng ngồi xuống, Hứa Mục Thanh đặt đồ lên bàn, đẩy về phía Thời Hoạ, nói: “Đây đều là gia sản trước lúc lâm chung di trượng giao cho ta, người dặn ta, đợi đến khi muội xuất giá thì giao lại cho muội!”