Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 89: Chiến tranh lạnh!




“Ta đến để gặp cữu cữu!” Thần sắc Lục Thời An bình thường, bên môi còn mang theo nụ cười tươi, hai chữ “cữu cữu” được hắn nhấn rất mạnh: “Cữu cữu đi đường vất vả, vào kinh lúc nào? Sao lại không nghe huynh nhắc tới?”

Hứa Mục Thanh trầm giọng bình tĩnh nói: “Ngồi xuống rồi nói chuyện!” Sau đó phân phó nha hoàn: “Châm trà!”

Lục Thời An đến ngồi gần chỗ Thời Hoạ, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, thân mật nói: “Nàng ra ngoài cũng lâu rồi, trở về thôi!”

“Trước khi các ngươi thành thân, Hoạ Hoạ phải ở nhà!” Hứa Mục Thanh mở miệng trước Thời Hoạ, lời này đối với Lục Thời An mà nói tựa như sét đánh ngang tai.

Hắn nhíu mày liếc Hứa Mục Thanh: “Vì sao? Nhà gì ở đây? Nhà nàng là ở Lục phủ, từ khi nào Hứa phủ lại trở thành nhà của nàng?”

“Quy củ của tổ tông!” Hứa Mục Thanh nói: “Dượng đã không còn, ta trở thành huynh trưởng của Hoạ Hoạ, nàng xuất giá gả đi đều phải do huynh trưởng ta làm chủ, đây là Tô phủ, là nhà nàng, không đến phiên Lục phủ…”

Y mỉm cười chậm rãi nói: “Đợi tam môi lục sính, chính thức nghênh đón thì quý phủ mới có thể xem là nhà nàng!”

“Quy củ là vật chết, con người mới là vật sống,” Lục Thời An nắm chặt tay Thời Hoạ, tự tin nói: “Ta mặc kệ mấy cái quy cũ kia, Hoạ Hoạ, ta chỉ hỏi nàng, nàng về cùng ta hay làm theo lời của cữu cữu nói, đợi sau khi thành thân mới về nhà?”

Lúc này, ánh mắt của hai nam nhân đều dồn lên người nàng, chờ đợi quyết định của nàng.

Thời Hoạ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nàng và hắn tâm đầu ý hợp đã sớm thân mật như phu thê, nhưng dù sao cũng không có danh phận. Nàng cũng là người hiểu biết, trong lòng vẫn để ý chuyện này, nếu đã có cơ hội quang minh chính đại gả cho hắn, thì cần phải tôn trọng những nghi thức này.

Hơn nữa hắn sắp đến thư viện học tập, cần phải thu hồi tâm tư đặt trọng tâm vào kì thi.

Thời Hoạ quay mặt lại nhìn hắn: “Ta nghe theo Mục Thanh ca ca!”

“Nàng chắc chưa?” Hắn không dám tin, trong lòng hận Hứa Mục Thanh đã quá nhiều chuyện!

Hắn thấy Thời Hoạ gật đầu, cho nên im lặng suy nghĩ, hắn nghĩ ra được một ý tưởng cực hay, liền hào hứng hỏi: “Như vậy đi, nếu trước khi thành hôn không thể ở Lục phủ vậy thì ta dọn đến đây ở cùng với nàng, ta ở rể cũng không sao, ta không để bụng!”

Hứa Mục Thanh đang uống trà, còn chưa nuốt xuống đã bị lời này của hắn làm cho suýt sặc: “Lục Thời An… ngươi có thể biết xấu hổ một chút được không?”

“Cữu cữu cũng đã nói, chúng ta đều là người một nhà, ở đâu không phải ở, chúng ta ở cùng nhau thì sẽ thân thiết hơn!” Hắn cười rạng rỡ nhưng ánh mắt nhìn Hứa Mục Thanh lại tràn đầy khiêu khích.

Không khí đột nhiên có chút không thích hợp, trong mắt hai người họ đều bùng lên ngọn lửa, còn nóng hơn cả lò sưởi trong tay Thời Hoạ. Nàng túm ống tay áo Lục Thời An, chớp mắt: “Dù sao cũng chỉ mấy tháng thôi mà, nhị gia….”

Đôi mắt long lanh ẩm ướt nhìn hắn đầy mong đợi, cho dù là người kiên định thì cũng sẽ mềm lòng.

Hắn không chống lại được bộ dạng làm nũng của nàng, nhưng cũng muốn trừng phạt nàng một chút, ấy thế mà lại nghe lời Hứa Mục Thanh.

“Một khi đã như vậy,” Lục Thời An gỡ tay nàng ra, đứng lên, chắp tay hành lễ, ngữ khí xa cách: “Tại hạ đành chờ ngày nghênh thú lại đến cửa vậy, cáo từ!”

Gương mặt tuấn tú của hắn không chút ý cười nào, cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, nói xong hết lời liền phất áo rời đi. Thật sự lâu lắm rồi, Thời Hoạ không thấy gương mặt lạnh lùng này của hắn, khoảnh khắc hắn lạnh nhạt nàng hơi ngẩn ra một chút, nhưng cũng chẳng để trong lòng. Hắn là người trong ngoài bất nhất, nói không chừng là đang cố ý ra vẻ! Hừ, đúng là hẹp hòi.

Sau khi về đến nhà, Lục Thời An ra lệnh cho hạ nhân từ nay về sau khi thấy Thời Hoạ thì không được gọi là nhị phu nhân nữa mà phải gọi nàng là Tô tiểu thư, Tô cô nương.

Hạ nhân liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao lại thế này, nhưng nhìn vẻ mặt tàn khốc của nhị gia, bọn họ không dám hỏi nhiều, chỉ biết đáp vâng.

Lục Thời An bảo Hỉ Vũ lấy một ít quần áo của Thời Hoạ mang sang cho nàng.

Một mình hắn nằm trên chiếc giường rộng lớn không ngủ được, nhưng hắn đã hạ quyết tâm, dồn hết tâm sức vào đọc sách, hắn quyết ngó lơ nàng vài hôm để cho nàng biết cảm giác không có hắn bên cạnh là thế nào.

Khuê phòng của Thời Hoạ được bố trí giống như phòng ở Đức Châu, từ màn lụa hương phi đến sạp mỹ nhân tinh xảo, từng chiếc bàn từng chiếc ghế đều giống như đúc.

Trên bàn trang điểm cũng có rất nhiều đồ cũ, nhìn một hồi khó tránh khỏi xúc động, nàng ngồi trước gương bất giác rơi lệ. Quanh đi quẩn lại những đồ này lại xuất hiện trước mắt nàng, nhưng còn mẹ thì sao? Khi nào mới có thể được nhìn thấy mẹ…

Cánh cửa bị đẩy ra vang lên tiếng “kẽo kẹt”, Hỉ Vũ ôm tay nải đi vào phòng.

Thời Hoạ ngưng khóc, vội vàng lấy khăn lau nước mắt: “Nhị gia có nói gì không?”

“Nhị gia nói nô tì phải chăm sóc tốt cho cô nương, còn lại không nói thêm gì!”

Hỉ Vũ cũng kể cho Thời Hoạ nghe chuyện Lục Thời An lạnh giọng phân phó hạ nhân sửa đổi cách xưng hô với nàng, Thời Hoạ bật cười: “Chàng ấy lúc nào cũng thích làm bộ làm tịch!”

Trận chiến tranh lạnh này xác định là Lục Thời An một mình một vai, hắn ở bên này châm đèn thở ngắn thở dài, còn Thời Hoạ ở cách vách ôm chú thỏ trong ngực, dựa lên sạp mỹ nhân, cầm thoại bản của Lục Thanh Gia trong tay hứng thú đọc.

Lục Thời An bưng chung trà lên, nghe Hỉ Vũ bẩm báo xong hắn nhíu mày: “Thật sự nàng chưa từng hỏi đến ta?”

“Không có… nhiều ngày qua Cô nương vẫn xem sách, thêu hoa… hoặc là ghé nhà Đại tiểu thư nói chuyện, quả thật chưa từng nhắc đến Nhị gia!” Hỉ Vũ nghĩ sao nói vậy, không chút do dự nói ra hết.

“Cạch!” Hắn dằn mạnh chung trà xuống bàn, gương mặt vốn lạnh lùng của hắn càng thêm giá lạnh: “Nàng giỏi lắm… mới mấy ngày không gặp mà bản lĩnh lớn thật!

Hắn liếc Hỉ Vũ, nói: “Ngươi về đi, đừng bép xép chuyện gì!”

“Vâng…” Hỉ Vũ co người lui ra, đi ra ngoài cửa liền vỗ ngực, hù chết nàng rồi, lần đầu thấy Nhị gia phát hoả, nàng thầm hối hận không biết mình đã nói sai điều gì!

Buổi trưa, bầu trời bắt đầu thay đổi, mây đen kéo đến như muốn mưa, Thời Hoạ không đi  ra ngoài, chỉ nằm nghiêng người trên sạp mỹ nhân đọc thoại bản cả ngày.

Ban đêm gió đông nổi lên, cửa sổ và cửa ra vào bị gió va đập, lồng đèn dưới hành lang bị gió thổi lung lay, ánh nến mờ nhạt chiếu lên cành hoa trong sân, tạo thành bóng cây chiếu lên cửa sổ, không bao lâu sau mưa bắt đầu rơi.

Thời Hoạ rửa mặt xong ngồi chống cằm trước bàn trang điểm, nghe mưa gió xào xạc bên ngoài. Nàng ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ, đã sáu bảy ngày rồi chưa gặp hắn, không biết giờ này hắn đang làm gì? Đã ngủ chưa? Hay vẫn còn đọc sách?

Đột nhiên nàng đứng lên, cầm áo choàng mặc vào đi ra ngoài cửa, Hỉ Vũ thấy nàng ra, vội mặc áo bông chui ra khỏi giường: “Cô nương có gì phân phó?”

Thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, Hỉ Vũ lại hỏi: “Đã trễ vậy rồi, cô nương muốn đi ra ngoài sao?”

“Ta…” nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình, ấp úng nói: “Ta ra ngoài xem cửa đã đóng chưa…”

“Đóng kĩ hết rồi, người cứ yên tâm đi!”

Thời Hoạ ủ rũ quay lại phòng, cởi xiêm y, đổi trung y, chui vào ổ chăn, tự trấn an bản thân: Tỷ tỷ nói đúng, không nên nuông chiều tật xấu của hắn mãi, vốn dĩ không phải nàng sai, sao nàng phải đi tìm hắn? Hừ!