Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 87: Ôm!




Trở về phòng, mắt Thời Hoạ vẫn còn sáng rực, nàng lải nhải cho hắn nghe về những chuyện Lục Thanh Gia đã kể.

“Nhị gia, tỷ tỷ nói ở một nơi rất xa, có một đất nước, mọi người sống trên đó đều bình đẳng như nhau, nam nữ tự do yêu đương rồi kết hôn, hơn nữa nam tử chỉ được cưới một thê tử, ngài nói xem đây có thật không?”

Thời Hoạ nhận chung trà Lục Thời An đưa cho, nàng hào hứng nói nhưng không hề phòng bị, đưa lên miệng hớp một ngụm lập tức bĩu môi: “Cay quá…”

Hoá ra Lục Thời An không rót trà cho nàng, mà là rượu Đồ Tô, hắn dịu dàng nhìn nàng, nói: “Thật thì sao mà giả thì sao? Ba ngàn con sông chẳng phải ta chỉ uống mỗi một gáo nước là nàng đó sao!”

Lời nói của hắn khiến cho tim Thời Hoạ đập loạn xạ, đập nhanh đến nỗi nàng phải đè tay lên ngực mới ổn định lại. Nàng quên luôn tách kia là rượu, đột nhiên uống thêm một ngụm, lưỡi nàng cay xè lè ra, tay quạt gió: “Cay quá, cay quá…”

“Uống hết đi!” Lục Thời An cười nói: “Hôm nay nàng ở ngoài đón gió, uống một chút cho tiêu hàn!”

Chỉ mới uống một ly mà hai má nàng đã ửng hồng, đầu choáng váng, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, tay đưa ra làm nũng: “Nhị gia… ôm ta một cái!”

Lục Thời An ôm nàng về giường, nàng ôm cổ hắn, ngửa mặt hôn, chiếc lưỡi non mềm tiến vào trong khoang miệng hắn, miệng nàng tràn ngập mùi rượu nồng. Hương hoa hồng mơ hồ từ son môi của nàng trộn với mùi rượu tinh khiết khiến người khác mê đắm.

Lửa đốt say lòng người, Thời Hoạ chủ động hôn, lại bị hôn ngược lại cho thất điên bát đảo, nàng nằm trên giường, toàn thân bị lột sạch, nơi trọng yếu bị phơi bày dưới mắt hắn.

Hai tay hắn nắm lấy mắt cá chân nàng mở ra, vùi mặt vào giữa hai chân, mật dịch rỉ ra dính đầy lên thớ thịt mềm, giống như giọt sương trên hoa sen, trong suốt lấp lánh. Hắn nhìn đến mức cổ họng khô khốc, dục hoả bùng cháy khắp cơ thể, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Hoạ Hoạ… nàng thật xinh đẹp…”

Khí nóng phả lên bề mặt, âm hạch sưng đỏ bên trong lộ ra vô cùng bắt mắt, hắn tiến lại, đầu lưỡi ấm liếm thịt mềm, ngón tay thon dài cắm vào đường đi trống rỗng.

“Aaaa….” Cảm giác kích thích này khiến người ta không thể kiềm chế được, Thời Hoạ cúi đầu kêu lên, hai chân theo bản năng kẹp lại, ngờ đâu bị hắn mạnh mẽ tách ra. Hắn còn lấy chiếc gối kê dưới hông nàng để mông cao lên, nàng không đọ được sức của hắn, chiếc mông lắc lắc né tránh, ngón tay hắn đâm mạnh vào trong: “Ngoan, đừng lộn xộn…”

“Ưm…ta không muốn… chàng bắt nạt ta….”

Thời Hoạ cảm thấy xấu hổ vô cùng, khuỷu tay chống phía sau muốn ngồi dậy, nhưng lại thấy rõ hắn liếm mình như thế nào. Dưới ánh mắt nàng, hắn há miệng ngậm hạt đậu, lưỡi chà xát, môi mím lại, khiến cả người nàng tê dại, hoa h/uyệt không chịu đựng được co rút, mút chặt ngón tay hắn.

Ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, vừa dịu dàng vừa triền miên, trên chóp mũi còn dính chút dịch thể óng ánh, hình ảnh cực kì d/âmmỹ này kích thích thân thể vui sướng.

Khoái cảm giống như cơn sóng mạnh mẽ ập tới, bụng dưới co thắt, nàng lập tức mềm nhũn ngã xuống gối. Đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại, cả người căng cứng, bàn tay siết tấm chăn gấm dưới thân, hai bầu ngực run rẩy, một dòng dịch ấm phun ra.

Thứ giữa hai chân hắn phình to, sưng đến mức khó chịu, hắn gác hai chân nàng lên vai, tay vuốt ve nhục hành đặt giữa khe hẹp, chà xát lên cửa h/uyệt, chọc chọc cái miệng nhỏ, tách mở tầng tầng mị thịt bên trong, sau đó dùng sức đẩy một cái, nguyên khúc gậy lập tức đi vào.

Bên trong liên tục co rút lại, hắn vừa đi vào lập tức có vô số cái miệng cắn mút khiến toàn xương sống tê dại, hắn thoải mái thở dốc, bàn tay xoa nắn nhũ hoa. Eo hông dùng sức điên cuồng xỏ xuyên qua cơ thể căng cứng của nàng.

Mỗi một lần như vậy đều chạm đến hoa tâm, khoái cảm lúc trước còn chưa tiêu tan giờ đây lại được hắn đưa lên đỉnh lần nữa. Thời Hoạ nắm chặt cánh tay hắn rên rỉ không ngừng.

Lục Thời An buông chân nàng ra, cúi người hôn môi nàng, Thời Hoạ ổn định lại tinh thần, nàng nghiêng mặt qua một bên, cắn môi nhỏ giọng rên rỉ: “Ta không muốn… vừa rồi chàng…” Vừa rồi chàng mới hôn qua chỗ đó, sao lại…

“Aaa….” Đột nhiên hắn tăng tốc đẩy nhanh hơn, mạnh hơn. Thân thể Thời Hoạ rung lắc, miệng hơi hé ra, cuối cùng hắn vẫn thực hiện được ý đồ, đầu lưỡi thần tốc tiến vào miệng nàng, từ môi đến răng cho đến khoang miệng đều bị hắn liếm mút, ngay cả nước bọt và lưỡi cũng bị cuốn vào miệng hắn, chầm chậm thưởng thức.

Môi lưỡi triền miên, cổ họng liên tục nuốt xuống, động tác dưới thân cực kì hung hãn, khoái cảm mãnh liệt ập tới, hai chân nàng quấn chặt eo hắn như sợi dây leo, bên dưới thì co rút, siết chặt bao bọc hắn không bao giờ buông ra.

Hắn cũng có giới hạn của bản thân, bị nàng mút đến mức tê dại, thân thể gồng căng cứng, cố gắng đâm đến nơi sâu nhất rồi bắn ra.

Ngày hôm sau, Thời Hoạ có hẹn đi nghe kể chuyện, Lục Thanh Gia còn chưa dậy mà hai nam nhân kia tinh thần sảng khoái uống trà đánh cờ, nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Con thuyền lớn đi dọc theo con sông Đại Vận xuôi về phương bắc, đến giữa tháng hai mới đến bến tàu của kinh thành.

Thập Tứ cùng những gia đinh mới mua đến bến tàu chờ, nhìn thấy bọn người Lục Thời An xuống thuyền, y cười hề hề bước lên chắp tay hành lễ: “Đại tiểu thư, Cô gia, Nhị thiếu gia, Hoạ cô nương, đi đường vất vả rồi, mau lên xe ngựa thôi!”

Bốn người lên hai chiếc xe, Thập Tứ phân phó hạ nhân khuân vác hành lý, sau đó lên càng xe để lái.

Lục Thời An vén mành lên hỏi: “Phủ ở chỗ nào?”

“Gần toà phủ của Đại tiểu thư, vừa hay có hộ gia đình kia muốn dọn đi, tiểu nhân lập tức mua nó!” Thập Tứ túm chặt dây cương, nhìn về phía trước, trả lời.

Hắn hài lòng gật đầu: “Được, không tồi, có thưởng!”

“Đa tạ Nhị thiếu gia!” Thập Tứ vung roi lên, con ngựa chạy như bay trên đường.

Rất nhanh đã vào trong thành, so với Dương Châu sự phồn hoa của phố xá kinh thành lại mang một cảnh tượng khác. Nghe thấy sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài, tinh thần Thời Hoạ trở nên tỉnh táo hơn, nàng vén mành nhìn ra ngoài.

Hầu hết nhà cửa ở các con hẻm của phương bắc đều giống nhau, rộng lớn và khí thế, không khác gì với Đức Châu, vả lại còn xa hoa náo nhiệt hơn.

Chưa đến một nén nhang đã đến nơi, đó là toà nhà có ba lối vào ở con hẻm Hoa Trì, vị trí không tồi, lại gần Vệ phủ.

Lúc xuống xe ngựa, Lục Thanh Gia nhiệt tình mời Thời Hoạ: “Phủ này cũng phải dọn dẹp lại, Hoạ Hoạ chi bằng bọn muội đến nhà ta ở tạm đi!”

Vệ Miễn cũng lên tiếng phụ hoạ.

Thời Hoạ liếc nhìn Lục Thời An thăm dò ý tứ.

Hắn biết nàng muốn, bởi vì suốt thời gian ở trên thuyền hai nàng ở cùng nhau thân thiết giống như người một nhà.

Vì vậy chỉ có thể chiều theo ý nàng, đến Vệ gia ở tạm.