Vạt áo mở rộng, cơ bắp trước ngực lộ ra, xuống phía dưới là chiếc eo thon gầy cùng với cây gậy dữ tợn đang dâng trào.
Thời Hoạ quay mặt đi, hắn giữ cằm nàng kéo lại, cúi mặt hôn nàng. Hắn hưng phấn đến độ d/ương v/ật nóng bỏng cọ dọc theo đùi nàng, đặt ngay khe nhỏ, hắn chống ở cửa h/uyệt thẳng lưng một cái, toàn bộ c/ôn th/ịt đi vào, lấp đầy đường đi.
Bên trong chật hẹp ướt át, giống như cái miệng nhỏ đang cắn mút linh hồn hắn, khiến hắn như muốn phát điên, động tác hắn hung hãn và phóng túng, vừa nhanh vừa mạnh.
Thân thể Thời Hoạ không thể chống đỡ được những cú va chạm có, khoái cảm dần tụ lại, hai chân quấn bên hông hắn, bên trong co rút, nàng ôm chặt hắn nức nở: “Ưm…a… nhẹ chút…ưmmm….”
Thịt mềm xoắn chặt phân thân, co rút vô cùng kịch liệt, chèn ép hắn gần như hồn phi phách tán.
Quai hàm Lục Thời An căng cứng, tay hắn lau những giọt mồ hôi sau lưng nàng, khàn giọng an ủi xen lẫn tiếng thở hổn hển: “Thả lỏng… thả lỏng đi… nàng siết chặt quá, ta không muốn bắn ra lúc này đâu…”
Chờ cho nàng hoà hoãn, cả người dựa vào hắn. Lục Thời An ôm nàng quay lại ghế dựa: “Hoạ Hoạ… nàng động đi…”
Hai tay Thời Hoạ nắm tay vịn thử vặn eo, đưa đẩy nhẹ nhàng, hai nhũ th/ịt đong đưa theo động tác. Hắn nắm một bên đưa vào miệng, đầu lưỡi đảo qua đầu v*, cảm giác ấm áp ướt át xoay tròn trên đầu ngực. Hắn bóp nhũ th/ịt mút chặt, muốn ăn vào nhiều hơn, ngậm vào nhả ra vang lên âm thanh ái muội.
Nàng run lên, cảm nhận từng đợt khoái cảm biến thành mật dịch chảy ra ngoài, nàng rên rỉ không thôi: “Ưm… nhẹ một chút…”
Hắn nhả nhũ hoa ướt nhẹp ra, môi lưỡi hướng lên trên gấp gáp tìm môi nàng, cánh môi nóng rực chà sát môi nàng, sau đó cạy mở khoé môi, mạnh mẽ cuốn mút chiếc lưỡi thơm tho, nước bọt chảy xuống khoé miệng bị hắn quét lưỡi qua hút vào hết thảy.
Hắn hôn mạnh bạo giống như muốn hút luôn hồn phách của nàng, hô hấp cũng bị cướp lấy. Thời Hoạ khó chịu nhíu mày, đưa tay đẩy hắn, môi lưỡi tách ra, hơi thở dồn dập. Hắn thấp giọng nói: “nàng chậm quá…” Giây tiếp theo hắn giữ hông nàng chầm chậm nhấc lên rồi thả xuống.
Thời khắc rơi xuống, nghiệt căn hắn cắm thật sâu, đâm thẳng vào hoa tâm, khiến nàng ngứa ngáy vô cùng, khoái cảm lan khắp cơ thể. Nàng bóp chặt cánh tay hắn, rên rỉ: “A… đừng… dừng lại đi… mau dừng lại…ư…”
Hắn không quan tâm, cứ mạnh mẽ thúc lên, mị h/uyệt mút chặt, xoắn bóp gắt hao, xương cụt tê dại, hắn không kiềm được gầm lên một tiếng, phóng thích trong cơ thể chật hẹp của nàng.
Thời Hoạ xụi trong lòng ngực hắn, ánh mắt đê mê, khoé mắt ửng hồng vương nước mắt, cánh môi hé mở thở dốc, thần sắc giống như cánh đào bị mưa xối ướt, dáng vẻ như bị ai đó ức hiếp đến đáng thương.
D/ương v/ật còn cắm trong cơ thể nàng không những không mềm đi mà còn sưng to hơn một chút, hắn ôm nàng đến bên giường.
Nến trên giá cắm sắp tàn, tiếng giường kẽo kẹt dần im lặng, bóng hình trong màn nằm yên bất động.
Lục Thời An hôn lên giọt mồ hôi rơi trên đầu vai nàng, tay giữ chiếc cổ trắng, tìm đôi môi đỏ của nàng để hôn.
Đêm qua lăn lộn cả đêm, Thời Hoạ thiếu nước, trời còn chưa sáng nàng đã tỉnh dậy vì khát khô. Nàng nhẹ nhấc cánh tay bên hông ra, còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Lục Thời An kéo xuống lại nhét vào lòng ngực, hắn mở mắt nhìn nàng: “Trời còn chưa sáng, nàng ngủ tiếp đi…”
“Ta khát…” Nàng nhỏ giọng nỉ non, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi khô khốc.
Mới sáng sớm đã quyến rũ người khác…
Trong màng có chút ánh sáng, cặp mắt hắn giống như chim ưng nhìn chăm chăm vào nàng.
Ánh mắt sáng ngời không biết đang giấu ý đồ gì.
Bụng dưới của nàng chọc lên một vật cứng, cho dù cách lớp quần áo cũng không thể xem nhẹ sự cứng rắn và nóng bỏng của nó được. Bàn tay hắn không an phận từ eo trượt xuống mông, hắn muốn làm gì không cần nói cũng biết.
Thời Hoạ vặn vẹo chiếc eo thon, cổ tay chống lên ngực hắn ngày càng gần: “Ta …ta muốn uống nước!”
“Ta cũng khát, muốn uống chút gì đó ngọt ngào…” Giọng nói khàn đặc nhuốm màu tình dục, môi hắn thì thầm vào tai nàng: “Uống mật dịch của nàng được không?”
Chỉ cần trêu chọc một chút, từ mặt đến tai Thời Hoạ đều đỏ bừng lên, nàng giãy giụa trong ngực hắn: “Ta không cần… hạ lưu!”
Lục Thời An giữ cằm nàng, khẽ liếm cánh môi, sau đó lại tham lam tiến sâu vào trong miệng. Sau một lúc lâu, đôi mắt phượng hẹp dài híp lại thoả mãn, vuốt ve đôi môi đỏ óng ánh, nhẹ giọng cười: “Xem nàng sợ kìa, đúng là vô dụng, không phải đêm qua hung hãn lắm sao? Cắn siết ta…”
Thời Hoạ đưa tay che miệng hắn lại: “Đừng nói nữa!”
“Được…” Hắn hôn lên bàn tay trắng mịn, sau đó đứng dậy khoác áo đi rót nước cho nàng.
Dùng xong cơm sáng, bên ngoài cửa phụ đã đưa tới một tấm thiệp, là bái thiếp của Đào Chi. Từ hôm Thời Hoạ mất tích, gây ra chấn động lớn, nàng luôn canh cánh trong lòng, khi nghe Thời Hoạ quay về, nàng muốn đến gặp nhưng thân thể không khoẻ mới kéo dài đến hôm nay.
Thời Hoạ tiếp nhận sau đó ra cửa phụ đón Đào Chi.
“Tiểu Chi!” Nàng bước nhanh đến ôm Đào Chi.
Đào Chi cũng ôm nàng, giọng có chút nghẹn ngào: “Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy làm muội lo muốn chết!”
Hai cô nương ôm nhau thân thiết, rõ ràng chỉ mới hai tháng không gặp vậy mà giống như đã xa cách nhiều năm. Thời Hoạ thấy Đào Chi ngấn lệ quanh mắt, vội trêu chọc nàng: “ây da, khó khăn lắm mới gặp mặt, vậy mà tỷ đã chọc muội khóc rồi, nếu để tân lang biết được sẽ không cho muội gặp ta nữa mất!”
“Hứ!” Đào Chi bị nàng trêu chọc, nàng không khóc nữa: “Mấy ngày không gặp, tỷ càng ngày càng mồm mép!”
“Được rồi!” Thời Hoạ kéo tay nàng, hai người đi về viện.
Lục Thời An đang ngồi trên ghế uống trà, thấy hai người đi vào liền đứng lên. Đào Chi hành lễ, hắn gật đầu rồi lập tức đến thư phòng, nhường chỗ cho tỷ muội các nàng nói chuyện.
Thời Hoạ kể đơn giản vài chuyện trong thời gian qua, Đào Chi vẫn còn sợ hãi, nắm tay nàng, nói: “Lần sau tỷ có ra ngoài thì nhất định phải nói với bọn muội một tiếng, sẽ khiến bọn muội bớt lo hơn. Tỷ không biết đâu…”
“Nhị thiếu gia tìm tỷ… thiếu chút nữa lật cả thôn của muội lên…” Đào Chi nghiêng mặt liếc về phía thư phòng, ghé sát tai Thời Hoạ nói nhỏ.
“Tiểu Chi, là do ta không tốt, ngay ngày đại hỷ của muội lại gây loạn gà bay chó chạy như vậy, còn hại muội phải lo lắng nữa!” Thời Hoạ cảm thấy vô cùng áy náy.
Đào Chi lắc đầu: “Tỷ tỷ không sai gì cả, chỉ là chúng ta quá lo lắng thôi, sau này đừng bỏ đi mà không nói năng gì nữa nhé!”
Thời Hoạ gật đầu cười: “Được!”