Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 62: Đến cùng!




Mồng 8 tháng 5 này đối với bá tánh thành Dương Châu mà nói là một ngày đáng nhớ, giờ Ngọ ngày đó có người đến bến tàu hành hung, đả thương Lục đại thiếu gia. Nha môn hạ lệnh điều tra, bộ khoái lật tung thành để tìm thủ phạm.

Đường xá hỗn loạn, đèn đuốc cháy suốt đêm, bộ khoái mặt hung ác vác đại đao đi soát từng nhà, gà chó không yên, lòng người sợ hãi.

Ngày hôm đó, hung thủ vẫn không bị sa lưới, qua hôm sau, bộ khoái trong thành tăng lên nhiều thêm, chỉ cần nhìn thấy nam tử trẻ tuổi đều bắt lại kiểm tra rồi mới cho đi, cổng thành càng canh phòng nghiêm ngặt hơn, tầng tầng lớp lớp kiểm tra giấy thông hành, nếu không khớp một chút thôi lập tức bắt trói đem về nha môn.

Thần hồn nát thần tính, bá tánh không dám ra ngoài, người đi trên đường cũng giảm đi phân nửa, ai cũng liên mồm ca thán, mong sao sớm ngày bắt được thủ phạm.

“Thủ phạm” lúc này đã ra khỏi thành, Hứa Mục Thanh vốn dĩ định đi đường thuỷ, nhưng khi đến bến tàu hắn liền thay đổi ý định. Hắn có thể nghĩ đến chuyện làm giả công văn thì Lục Thời An cũng có thể nghĩ đến, nếu y huy động lực lượng của quan phủ thì bọn họ thật sự sẽ không ra được khỏi thành Dương Châu này.

Sau một hồi suy nghĩ, hắn đưa Thời Hoạ về Lê Viên ở phía tây thành, dạo gần đây ở Lê Viên có một gánh hát, bầu gánh này là người quen cũ của Tô Chiêm Tô lão gia.

Tô Chiêm xem Hứa Mục Thanh như nhi tử, ông còn chọn hắn là tiểu tế (con rể) của mình, sự nghiệp và nữ nhi đều muốn giao cho hắn, vì vậy ông đã chỉ dạy cho hắn cách để buôn bán, đó là lúc hắn quen biết với bầu gánh của gánh hát.

Bầu gánh là người hào sảng, ghét cái ác như kẻ thù, là người thấu hiểu đạo lý giang hồ. Công việc của bọn họ rày đây mai đó, không cố định một chỗ, lúc Hứa Mục Thanh lên thuyền đến Dương Châu trùng hợp gặp được bọn họ.

Hứa Mục Thanh kể sơ tình hình và mục đích đến đây, bầu gánh vừa nghe xong liền nổi trận lôi đình, đập mạnh tay lên bàn, đánh đổ tách trà, giọng bất bình: “Thật là tức cười! Thiên hạ nào có chuyện thối nát như vậy! Hiền chất yên tâm, ta sẽ giúp các ngươi ra khỏi thành. Hôm nay trời đã tối rồi, hai người không chê thì ở lại đây một đêm, sáng sớm mai ta nghĩ cách đưa các ngươi ra khỏi thành!”

“Hứa Mục Thanh vô cùng cảm kích! Phần ân tình này ngày nào đó về nhà nhất định sẽ báo đáp!” Hứa Mục Thanh đứng dậy, khom người hành lễ.

“Ngươi không cần phải khách khí, ta với Tô huynh là bạn cũ, thật không ngờ, huynh ấy còn trẻ vậy mà…” Bầu gánh đỡ hắn dậy, thở dài: “Haiz, thôi, không nhắc đến nữa, các ngươi nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm mai lên kế hoạch thật cẩn thận mới được!”

Sáng sớm hôm sau, Thời Hoạ và Hứa Mục Thanh hoá trang thành đào, kép, mặc trang phục hoà mình vào gánh hát, thành công qua mặt được quan sai.

Bầu gánh đưa họ ra khỏi thành Dương Châu, đi thêm sáu bảy dặm đường mới cáo từ: “Hiền chất, chất nữ ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây, xin hãy bảo trọng!”

“Đa tạ bầu gánh!” Hai người vô cùng biết ơn bầu gánh, không từ ngữ nào có thể tạ ơn được, hai người khom lưng hành lễ với bầu gánh.

Sau khi chia tay bầu gánh, Hứa Mục Thanh thuê một chiếc xe ngựa, đi đường bộ vẫn thích hợp hơn. Bọn họ không đi đường lớn, chỉ đi vào những con đường nhỏ gập ghềnh, xe ngựa rung lắc, màn trời chiếu đất, Thời Hoạ ăn uống không được, mới có mấy ngày nàng đã gầy sọp, mặt vàng như nến.

Hứa Mục Thanh thấy vậy, lòng chua xót không nguôi. Hắn nhìn cô nương này lớn lên, từ nhỏ đã được nuông chiều, dượng xem nàng như hòn ngọc trên tay, bây giờ nếm trải muôn vàn đau khổ, tất cả đều do hắn sai, hắn không thể ngăn cản cô mẫu, cũng không thể tìm thấy nàng sớm hơn.

Sau đó còn để nàng ở Dương Châu một mình…

Hứa Mục Thanh đau lòng: “Hoạ Hoạ, chúng ta đến Hoài An rồi đổi qua đường thuỷ, ngồi thuyền sẽ đến Thương Châu nhanh hơn!”

Thời Hoạ gật đầu không đáp, đã lâu rồi nguyệt sự chưa đến, bụng dưới co thắt, nàng cảm thấy đau đớn. Cũng bởi vì đi đường, nàng ăn uống không được, nghỉ ngơi cũng không tốt, nên nguyệt đến chậm, nàng cuộn tròn một góc trong xe ngựa, cắn cánh môi trắng bệch.

Trên đường không có thôn trang, không có cửa hàng không có cách nào gọi đại phu. Hứa Mục Thanh lo lắng không làm được gì, hắn muốn ôm nàng nhưng lại sợ nàng né tránh, cho đến khi nàng thiếp đi hắn mới cẩn thận ôm thân thể bé nhỏ của nàng, đặt lên hai chân, tựa vào lòng ngực.

Hứa Mục Thanh biết làm như vậy là vượt rào, là không tôn trọng nàng, nhưng giờ phút này có thể làm nàng dễ chịu một chút hắn không rảnh lo nhiều như vậy. Hắn cầm áo choàng đặt lên bụng dưới của nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa cách mấy lớp quần áo.

Có lẽ có chút tác dụng, hàng mày nàng được thả lỏng, nàng nghiêng mặt cọ vào lòng ngực hắn giống như con mèo nhỏ, ngủ sâu hơn.

Hắn nhịn không được sờ mái tóc nàng, khi còn nhỏ nàng rất hoạt bát, bướng bỉnh. Mỗi lần hắn đọc sách nàng đều quấn lấy hắn kể chuyện, nếu như không làm theo ý nàng thì nàng sẽ dụi vào ngực hắn làm nũng, giống như bây giờ.

Khi đó, thật tốt…

Ma xui quỷ khiến thế nào mặt hắn ngày càng gần mặt nàng, khi cánh môi sắp chạm vào nàng, đột nhiên cánh môi nàng mấp máy không rõ ràng gọi tên một người.

Đáy mắt Hứa Mục Thanh lập tức lạnh xuống, toàn thân cứng đờ, rõ ràng giọng nàng rất nhỏ, ngữ khí mềm mại nhưng hắn nghe như sét đánh ngang tai, hồn phách tán loạn không thể kết tụ.

Hắn thất lạc nàng không chỉ hai năm mà là vật đổi sao dời.

Khoảng cách không phải từ Đức Châu đến Dương Châu, mà là thiên sơn vạn hác, cùng trời cuối đất, mênh mông vô định, hắn chỉ mới phạm một sai lầm liền mất nàng mãi mãi.

Hứa Mục Thanh biết tình cảm của mình và nàng nên kết thúc.

Trước khi mặt trời lặn, cuối cùng bọn họ cũng tới An Nghi, Hứa Mục Thanh sắp xếp khách điếm cho Thời Hoạ, rồi thỉnh đại phu đến xem bệnh cho nàng.

Thấy đại phu bắt mạch xong, Hứa Mục Thanh dẫn đại phu ra bàn tròn bên ngoài tấm bình phong, vội hỏi: “Tiên sinh, tiểu muội thế nào rồi, có gì đáng ngại không?”

Đại phu lấy giấy bút trong rương ra, vừa viết vừa nói: “Thân thể hư nhược, lại bôn ba nhiều ngày, tâm tư ưu sầu quá độ khiến cơ thể thiếu máu, ta kê ra phương thuốc, uống hai lần, cẩn thận nghỉ ngơi sẽ khá lên!”

Nghe xong lời này, Hứa Mục Thanh khẽ thở ra, hắn căn theo toa để bốc thuốc, tự mình sắc. Sau Khi Thời Hoạ uống, cơn đau bụng giảm bớt, khí sắc khá hơn nhiều, hắn lo lắng thân thể nàng cho nên dừng lại mấy ngày, để nàng nghỉ ngơi cho tốt.

Thời Hoạ một mực muốn đi Thương Châu tìm mẹ, nào chịu ở lâu nơi này, nàng siết muỗng sứ khuấy cháo trong chén, hỏi hắn: “Ca ca, khi nào chúng ta mới xuất phát vậy?”

“Thêm một ngày nữa đi, muội còn chưa khỏi hẳn, nếu tìm được dì Liễu, bà ấy nhìn thấy thân thể gầy gò suy nhược của muội sẽ đau lòng lên độ nào!” Hứa Mục Thanh cười, gắp thêm đồ ăn vào chén nàng.

Thấy nàng rũ mi, dáng vẻ mất mát, hắn dịu giọng dỗ nàng: “Hoạ Hoạ, Tiểu Bạch đã là mẹ rồi đấy!”

“Cái gì?” Thời Hoạ vừa mừng vừa lo, đôi mắt mở to: “Khi nào vậy?”

Tiểu Bạch là con thỏ trắng có đôi tai dài, sinh thần lần trước của Thời Hoạ, Hứa Mục Thanh tặng nàng, khi ấy nó nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại, nhưng sau mấy tháng Thời Hoạ đã nuôi nó béo tốt ục ịch.

“Trung thu năm ngoái, sinh được bốn con, rất đáng yêu!” Hứa Mục Thanh thấy mặt nàng giãn ra, hắn cũng vui lây, tiếp tục nói: “Đợi khi tìm được dì Liễu, chúng ta về nhà sẽ thấy!”

Về nhà…Thời Hoạ không bao giờ muốn gặp lại Hứa thị, nàng không thể tha thứ cho bà ta được.

Hứa Mục Thanh thấy tia sáng trong mắt nàng ảm đạm như bầu trời không sao, vội sửa lời: “Ta cũng có thể mang chúng đến cho muội!”

Thời Hoạ trưng lên nụ cười nhạt, thật lòng nói: “Ca ca, thật may vì vẫn còn huynh!”