Thời Hoạ cực kỳ lo lắng, nàng nóng lòng muốn đến Thương Châu tìm mẹ, nhưng bình tĩnh lại, nàng bắt đầu sợ, nàng không thể rời đi được…
Khế ước bán thân của nàng còn ở Lục gia, Lục Thời An đã từng nói nếu nàng đi với Hứa Mục Thanh, hắn sẽ báo quan…
Nàng không có thân phận không làm được giấy thông hành, không thể đi đâu được.
“Ca ca, muội không đi được…khế ước vẫn còn ở Lục gia…” Chút vui mừng kia lập tức biến mất trong mắt nàng, hốc mắt lại ửng đỏ, nàng khẽ siết chặt vòng tay, bất lực lẩm bẩm: “Muội phải làm sao bây giờ…”
“Ta sẽ đi hỏi Lục Thời An” Hứa Mục Thanh giữ bàn tay run rẩy của nàng: “Bằng mọi cách ta nhất định sẽ lấy khế ước về cho muội!”
“Không được đâu…” Thời Hoạ lắc đầu, nước mắt rơi xuống tay Hứa Mục Thanh: “Ngài ấy không đưa đâu…ngài ấy từng nói chúng ta có thể trốn đi nhưng sẽ không trả lại khế ước..”
“Một khi muội đi rồi, ngài ấy sẽ báo quan…”
Mặt Hứa Mục Thanh tràn ngập phẫn nộ, chớp mắt hắn đã hiểu được nguyên do: “Có phải hắn đã ép muội, cho nên muội mới nói ra những lời này để không phải đi theo ta?”
Thời Hoạ không trả lời, khóc càng dữ hơn. Nếu nàng cầu xin hắn, liệu hắn có để nàng đi không?
“Uổng cho ta quen biết hắn nhiều năm như vậy, vẫn không thể nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, còn xem hắn là huynh đệ tốt!” Hứa Mục Thanh vừa hối hận vừa đau lòng: “Tất cả đều là lỗi của ta…ta tin lời hắn…để muội lại trong hang ổ rắn rết này!”
“Hoạ Hoạ, đừng sợ, ta nhất định sẽ đưa muội đi, chúng ta đi tìm dì Liễu, cùng nhau về nhà, giống như trước đây…” Hứa Mục Thanh ôm vai nàng trấn an: “Mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu!”
“Ca ca…ngài ấy không muốn để muội theo huynh…muội không thể làm liên luỵ đến kỳ thi xuân sang năm của huynh được…” Thời Hoạ nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, khổ sở nói: “Huynh thay muội đi tìm mẹ đi…”
Nghe nàng nói sẽ làm liên luỵ mình, đầu hắn như nổ tung, máu dâng lên mặt đỏ bừng, một người ôn nhu nhã nhặn như Hứa Mục Thanh đột nhiên tức giận, hắn hận không thể chạy đến Lục gia tóm lấy Lục Thời An đánh một trận, hắn nghiến răng: “Lục Thời An… quả nhiên hắn dám ép muội!”
Hứa Mục Thanh hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận, an ủi Thời Hoạ: “Hoạ Hoạ, tin ta đi, hắn không thể một tay che trời được đâu, trước mắt ta đưa muội đi tìm đi Liễu, còn chuyện khế ước cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ lấy khế ước về cho muội!”
“Vậy…giấy thông hành thì sao?”
Hứa Mục Thanh ngẫm nghĩ, rồi nói: “Có thể làm giả được, tối nay ta sẽ đi làm, chúng ta đi xuyên đêm!”
“Làm giả?” Thời Hoạ khó tin, người chính trực như hắn lại nghĩ đến biện pháp này, nàng cảm thấy bất an: “Ca ca…nhỡ đâu bị phát hiện thì phải làm sao?”
“Nếu bại lộ, ta chịu hoàn toàn trách nhiệm!”
Thời Hoạ khóc lớn: “Ca ca…sang năm huynh phải thi hội rồi, muội không thể làm liên luỵ huynh…”
Hứa Mục Thanh có một vài lời không thích hợp nói vào thời điểm hiện tại nhưng nếu không nói ra, hắn sợ muộn mất. Hắn nhẹ lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nhìn nàng, nói: “Dượng đã từng nói với ta, người hứa đợi đến khi ta đỗ cao trung sẽ gả muội cho ta…ta vẫn luôn miệt mài đọc sách chính là vì muốn được cưới muội. Hoạ Hoạ, nếu ta không thể bảo vệ được muội, thì công danh lợi lộc sau này còn có tác dụng gì nữa?”
Trái tim Thời Hoạ giống như bị nghiền nát, nảy lên vừa chậm vừa đau, vì sao không xảy ra sớm một chút?
Nàng khóc không thành tiếng, giống như bị mắc xương cá, không thể nói thành lời: “Nhưng muội…ngài ấy….ngài ấy và muội…”
“Hãy quên hết những chuyện này đi, xem như nó là cơn ác mộng. Hoạ Hoạ, chúng ta đi Thương Châu, sau đó bắt đầu lại từ đầu!” Hắn biết nàng do dự, nhưng hắn không bận tâm những chuyện đó, hắn sẽ đau xót cho nàng, nhẹ nhàng nâng niu nàng, yêu thương và tôn trọng nàng nhiều hơn.
Thật sự có thể bắt đầu lại sao? Nàng có thể được làm chính mình sao?
Hứa Mục Thanh ôn tồn an ủi nàng một hồi lâu, trước khi mặt trời lặn, cuối cùng Thời Hoạ hạ quyết tâm rời khỏi Dương Châu, thoát khỏi Lục phủ, trốn khỏi Lục Thời An. Cho dù kết quả thế nào, mặc kệ phải bị trừng phạt ra sao, nàng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nàng không phải Lục Thời An, thứ nàng có được, thứ nàng để tâm thật sự rất ít, nàng chỉ có mẹ và mẹ cũng chỉ có nàng.
Hắn có Lục gia, có tổ mẫu, có cha, có tiền đồ rộng mở, tương lai còn có thể cưới được thê tử môn đăng hộ đối, dịu dàng hiền hậu, dù có thiếu đi nàng cũng chẳng sao.
Có tiền có thể sai khiến âm binh, giấy thông hành làm rất nhanh. Sau khi trời tối, Thời Hoạ ăn một ít, mặc nam trang do Hứa Mục Thanh chuẩn bị, búi tóc nam tử, đội nón có rèm che, đi theo Hứa Mục Thanh giả làm thư đồng, khó mà phát hiện ra được.
Ngay khi bọn họ rời khách điếm chưa đến một canh giờ, bộ khoái vác đại đao hùng hổ bao vây khách điếm, lục soát từng phòng lấy lý do truy bắt thuỷ tặc hành hung người ở bến tàu, nhưng bức hoạ trên tay là vẽ Hứa Mục Thanh.
Trưởng bộ khoái kéo cổ áo tiểu nhị lại, trừng mắt mắng: “Ngươi nói cái gì? Đi khi nào?”
“Vừa mới đi…độ khoảng chưa đầy một canh giờ!” Tiểu nhị khách điếm sợ xanh mật, khó khăn lên tiếng.
Bộ đầu vừa nghe xong vội phất tay ra hiệu: “Chắc là chưa đi xa đâu, mau đến bến tàu!”
Bộ khoái chen chúc nhau đi ra, lập tức đuổi về hướng bến tàu.
Tất cả sự việc phải nói đến một canh giờ trước.
Lục Thời An biết Thời Hoạ bị Hứa Mục Thanh mang đi, dù hắn đau lòng nhưng thầm cảm thấy may mắn, may là Hứa Mục Thanh, ít nhất nàng vẫn được an toàn.
Sau một bồi tức giận và tổn thương, hắn bình tĩnh lại.
Hắn cởi bỏ thùng xe, phi lên ngựa, rồi lạnh giọng phân phó cho Thập Tứ: “Đừng để bọn họ tìm nữa, đừng để việc này lộ ra ngoài. Ngươi cầm tấm thiếp đến nha môn một chuyến, lát nữa ta tự mình đến gặp Tri huyện đại nhân!”
Dứt lời, hắn vung roi lên, tuấn mã phóng đi ngay, Lục Thời An về nhà trước, lúc này đèn đuốc trong Lục phủ sáng trưng, cửa chính mở rộng, người ra người vào nhiều vô số, toàn bộ đại phu của thành Dương Châu này đều được mời đến xem thương thế cho Lục Diệu Thần.
Buổi trưa, Lục Diệu Thần hăng hái đi xuống thuyền, còn chưa bước lên bờ thì không biết từ đâu xuất hiện mười mấy võ phu che mặt, thân thể cường tráng. Hạ nhân đi theo hắn bị đá văng đi, sau đó vây quanh hắn hành hung.
Thời điểm đó có hai nhóm bộ khoái thay ca, chờ đến khi bọn họ tới, nhóm người hành hung đã bỏ trốn mất dạng, còn Lục Diệu Thần bị đánh bong da tróc thịt, vỡ đầu chảy máu, chỉ còn lại nửa cái mạng.
Bộ khoái thấy kia là người của Lục gia nên không dám chậm trễ, vội chuẩn bị kiệu nâng người nửa sống nửa chết về Lục gia. Thời khắc cửa lớn Lục gia mở ra, gia đinh nhìn thấy cả người Đại thiếu gia đầy máu, gã sợ hãi chạy nhanh vào, la lớn: “Không xong rồi! Không xong rồi! Đại thiếu gia xảy ra chuyện rồi!”
Tiếng hô này lập tức khiến toàn bộ Lục gia như gà bay chó nhảy, hạ nhân trong nhà hỗn loạn, lớp thì vội vàng nâng Đại thiếu gia về phòng, lớp thì chạy đi thông báo cho chủ tử.