Thời Họa Thời An - Đường Khương

Chương 42: Ghen!




Dùng cơm trưa xong, Lục Thời An đi rửa mặt, trên mặt hắn có vết thương không thể xuất hiện trước mặt tổ mẫu được, vì vậy hắn sai người đến bẩm với Lục lão phu nhân nói rằng hắn bị chút phong hàn, cơ thể không khoẻ, không dám lây bệnh cho người, tạm thời không thể đến thỉnh an phụng dưỡng.

Nhiều ngày qua, hắn không thể luyện chữ được tốt, hôm nay phải luyện bù lại. Hắn ấn Thời Hoạ ngồi trên ghế thái sư, còn mình thì mài mực viết chữ, đọc sách.

Trong phòng cực kỳ im ắng, chỉ nghe được tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, đôi lúc là tiếng lật sách của hắn, hoặc là tiếng thước ngọc vuốt thẳng giấy Tuyên Thành. Thời Hoạ ngồi bên cạnh, nàng nhìn chăm chăm vào ánh đèn mờ nhạt, nhịn không được ngáp một cái.

Nàng trộm liếc Lục Thời An, hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào sách bút, mặt mày nghiêm túc sinh động, dáng vẻ rõ ràng nhưng không sắc bén, khuôn mặt trắng nõn nổi bật dưới ánh nến, nhiễm một chút ấm áp. Với tưởng mạo xuất chúng như vậy, chỉ cần đừng mở miệng cay nghiệt thì thật sự khiến cho người khác sinh hảo cảm…

Lục Thời An nhấc tay chấm mực, nâng mắt nhìn nàng: “Nàng mệt sao?”

Suýt nữa thì bị phát hiện, khí huyết dâng lên, mặt nàng lập tức đỏ bừng, vội quay mặt đi, lắp bắp: “Không..không có…”

Hắn dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng nói: “Mệt thì nàng đi ngủ đi!”

Trước kia hắn ra sức đọc sách là để cho tổ mẫu bà phụ thân vui lòng, hiện tại hắn liều mạng đọc sách là vì nàng, mùa xuân sang năm là kỳ thi hội, nếu Hứa Mục Thanh đạt nhất cử cao trung, vang danh khắp chốn, sao hắn có thể giữ được nàng ở lại, bảo vệ nàng?

Thời Hoạ vô cùng bối rối, ước gì biến mất ngay lập tức, nàng vội cúi đầu muốn vào gian trong để trốn tránh.

Lục Thời An nhìn sườn mặt đỏ bừng của nàng, kiềm lòng không đậu kéo nàng qua hôn thật sâu. Nhưng chuyện ở bên nhau là chuyện lâu dài, chuyện trước mắt quan trọng hơn. 

Thời Hoạ vuốt ngực trấn an, nàng ngồi trên giường ổn định lại tâm trạng. Vì để tránh cho bản thân suy nghĩ miên man, nàng quyết định tìm chuyện gì đó để làm, nàng tiếp tục may chiếc ủng vẫn còn dang dở kia.

Ước chừng qua canh ba, nàng đã thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc Lục Thời An ôm nàng lên giường, nàng tỉnh dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, giọng mềm như bông gòn, gọi hắn: “Nhị thiếu gia?”

“Ừm,” Hắn lên tiếng, sau đó cởi xiêm y nàng, đột nhiên Thời Họa lập tức tỉnh táo, vội vàng che người lại, cắn môi, mở to mắt nhìn: “Ngài…ngài lại muốn làm gì?”

“Cởi áo ngoài, đi ngủ…” Âm cuối giọng của hắn kéo dài ra, ánh mắt lướt qua người nàng, hàm ý rất rõ.

Thời Họa sợ hãi dịch lùi vào trong giường, nàng sợ hắn bộc phát thú tính quá độ: “Nô tì…nô tì tự đi ngủ được…”

“Như vậy sao được?” Người nào đó mặt dày phát huy độ vô sỉ của mình đến cùng: “Vốn dĩ nàng là người của ta, cho nên quanh năm suốt tháng bất kể đêm ngày đều cũng phải ngủ chung với ta!”

Hắn thổi tắt ngọn nến, trong phòng chỉ còn một màu đen đặc. Thời Họa nghe được tiếng cởi y phục của hắn, sau đó là tiếng hắn leo lên giường, từ từ dịch người lại gần nàng. Việc chống cự quá mất sức, cuối cùng nàng thua hoàn toàn, bị hắn ôm chặt trong ngực, da thịt dán vào nhau, ngủ chung một giường.

“Ngủ đi!”

Cả đêm, Lục Thời An không tài nào ngủ được, hắn nhẹ nhàng rút cánh tay tê liệt bị nàng đè lên, mặc y phục vào, rửa mặt rồi đến thư phòng, hắn đọc sách một lúc thì trời bên ngoài đã hừng sáng.

Hắn đến hàng lang, ngước nhìn bầu trời u ám, cho người chuẩn bị xe ngựa. Đêm qua, Thập Tứ không báo lại gì, có lẽ Hứa Mục Thanh không sao, hắn cũng yên tâm phần nào.

Ăn cơm sáng xong, hắn hỏi Thời Họa: “Cây trâm đâu?”

Thời Họa chưa kịp phản ứng, hỏi lại: “Cây trâm nào?”

“Trâm hồ điệp Hứa Mục Thanh tặng nàng!”

Nàng à một tiếng: “Cất rồi!”

“Lấy ra, đem trả cho hắn!”

“Tại sao?” Thời Họa khó hiểu, đồ của Mục Thanh ca ca tặng cho nàng, sao nàng phải nghe lời hắn?

Sắc mặt Lục Thời An lập tức lạnh đi, đặt mạnh bát trà lên bàn: “Những lời hôm qua ta nói với nàng, nàng đều quên hết rồi sao? Nếu nàng muốn đôi bên bình an thì làm như lời ta nói đi!”

Thời Họa mím môi, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, sao hắn có thể ngang ngược như vậy?

Khi ra cửa, Lục Thời An thấy nàng ăn mặc mỏng manh, hắn liền cởi áo choàng bông màu trắng của hắn, nói: “Lại đây!”

Nàng miễn cưỡng đến trước mặt hắn, nhìn thấy hắn muốn mặc cho mình, nàng vội lui về sau vài bước: “Nhị thiếu gia, ta không lạnh!”

“Ta không cần biết nàng có lạnh hay không!” Ngữ khí hắn hung hăng, tìm cổ tay Thời Họa kéo lại, khoác áo lên người, thắt dây thật kỹ.

Áo choàng rất dài, nàng mặc tới tận mắt cá chân, qua một đêm mưa gió, trên mặt đất đều là nước bùn, nàng sợ làm dơ áo choàng của hắn nên đi rất chậm.

Lục Thời An dừng bước, quay đầu hối nàng: “Đi nhanh lên, sao cứ loay xoay hoài vậy?”

Ở cửa sau có một chiếc xe ngựa đang đậu, Thập Tứ đặt ghế xuống, Lục Thời An bước lên, sau đó đưa tay về phía nàng. Thời Họa túm vạt áo, trông thấy bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng trước mặt, nàng có hơi sửng sốt một chút, sau đó mới đặt bàn tay lên, dẫm ghế lên xe ngựa.

Nàng không ngồi cùng hắn, mà ngồi ở đối diện dựa vào cửa sổ. Xe ngựa chuyển động, rèm che cửa sổ bị gió thổi bay bỗng, xuyên qua khe hở là có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài. Trời âm u như muốn mưa nữa, người đi trên đường không nhiều, ai ai cũng vội vã bước đi.

Thời Hoạ đến Lục gia đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên nàng ra ngoài. Sau này không biết còn cơ hội nữa hay không? Một năm trước nàng luôn tìm cơ hội rời khỏi Lục hia để đi tìm mẹ, hiện tại có lẽ nàng nên cất niềm hy vọng này đi, có lẽ nàng sẽ bị nhốt ở Lục gia cả đời, đến già rồi chết đi…

Nghĩ đến đây, trái tim nàng như có hàng vạn cây kim châm chích, vô cùng đau khổ.

Hai bàn tay trắng nõn đặt lên đầu gối, nàng xoa xoa một hồi đã ửng đỏ lên, đầu cúi xuống, biểu cảm trên mặt không biết thế nào nhưng chắc là đau khổ. Lục Thời An ghen ghét muốn nổ tung, hắn như ngâm mình trong lu giấu, chua không thể chịu được.

Hắn cao giọng nói với Thập Tứ: “Ngươi chưa ăn cơm hay ngựa chưa ăn cỏ? Nhanh lên!”

Thập Tứ theo hắn mười mấy năm, cho nên rất hiểu tính tình hắn thế nào, y biết Nhị thiếu gia đang không vui vội đáp vâng, sau đó vung roi lên, con ngựa chạy nhanh như bay.

Đột nhiên xe ngựa tăng tốc, thùng xe lung lay, nàng hoảng loạn ngồi không vững, suýt đụng vào vách thùng trên xe, hắn kịp thời đưa tay che đầu nàng lại: “Đến chỗ ta ngồi!”

Thời Hoạ đỏ mắt lắc đầu, nàng không muốn ngồi gần với người xấu xa.

Với hắn, nước mắt nàng còn hơn cả thánh chỉ, Lục Thời An ngồi cạnh nàng, quàng tay ôm nàng, hắn cảm nhận được nàng đang giãy giụa, liền cảnh cáo: “Ngoan ngoãn một chút, nếu nàng còn lộn xộn nữa có tin ta cắn nàng không?”

Cánh môi hắn lướt qua bên tai nàng, đầu lưỡi giống như con rắn quấn quanh dái rai, ngậm mút, hàm răng day day nhẹ.

Cả người Thời Hoạ đều dựng hết lông lên, khẽ run: “Nô tì không động nữa!”