Thời Sơn Duyên hút thuốc bên lề đường, đây là kỹ năng mà anh ấy mới học được.
Lúc này trên trời có một con chim bay tới, anh ngẩng đầu lên, và nhìn con chim bay về phía bầu trời tối tăm.
Anh giơ tay cầm điếu thuốc, nhắm lại một con mắt, nhắm vào con chim và nhẹ nhàng nói, “Bang.”
Con chim theo tiếng rơi xuống.
Thời Sơn Duyên ấn thuốc lá lên nắp động cơ bên cạnh và nghe thấy tiếng cửa phía sau mở.
“Mẹ kiếp!” Người dẫn đầu đi ra xách túi vải, bước nhanh về phía Thời Sơn Duyên, “con mẹ nó, mày lại làm cháy cái nắp xe trước của Lão Tử rồi!”
Thời Sơn Duyên không trả lời.
Đối phương đi đến bên cạnh xe, dùng tay lau mấy lên cái nắp xe, vết cháy vàng rất rõ ràng.
Hắn quay đầu nhìn về phía Thời Sơn Duyên, ánh mắt âm ngoan: “Mẹ mày, thiếu đánh à, thằng bụi đời.”
Thời Sơn Duyên lộ ra biểu tình chưa đã thèm: “Anh có thể trừ lương tôi.”
“Mày bị đuổi,” đối phương chỉ vào Thời Sơn Duyên, “Tao một xu cũng không cho mày, cút trở về bãi rác của mày nhặt chuột đi.”
Thời Sơn Duyên nói: “Một xu cũng không có sao?”
“Không có,” đối phương dùng tay cạo da đầu vảy của mình, “Trừ phi mày liếm sạch nắp xe cho tao,” đàn em của hắn lục tục đi ra, đứng ở sau lưng hắn.
Hắn lại lần nữa lại gần Thời Sơn Duyên và nói: “Mày nghe rõ chưa? Liếm, sạch, sẽ,.!”
Ánh mắt Thời Sơn Duyên lướt qua hắn, lướt qua đám đàn em, lại trở tren mặt đối phương.
Anh mỉm cười, đem bật lửa ném vào trong túi của mình, ngoan ngoãn mà nói: “được”
Sau đó, anh ta che phía sau đầu của đối phương và để cho khuôn mặt của đối phương và nắp xe tiếp xúc gần gũi.
Âm thanh “ầm ầm” vang lên, vang lớn đến không ai nghe thấy sống mũi của đối phương bị gãy.
Nửa giờ sau, Thời Sơn Duyên lướt qua đám đàn em trên mặt đất, từ trên nắp động cơ lõm nhấc đầu đối phương lên, dùng khuỷu tay dứt khoát đánh về phía đối phương để xin lỗi.
Đối phương nghiêng người đụng vào gương trước xe, Thời Sơn Duyên hy vọng hắn có thể cảm nhận được xin lỗi chân thành của mình, vì thế khi đối phương khom lưng anh đem hắn và gương đồng loạt đạp ra ngoài.
Đối phương lăn vài vòng, cuối cùng ngửa người, lấy tay che mặt mình, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thời Sơn Duyên đi tới, dùng chân giẫm lên mặt đối phương.
Anh cắm tay vào trong túi, cúi xuống, quan sát đối phương trong chốc lát, hỏi: “Anh có cho tôi tiền lương không?”
Đối phương trong miệng còn ngậm răng bị đánh rơi, chỉ có thể dùng sức gật đầu.
Thời Sơn Duyên nhặt túi vải, kéo mở miệng, kiểm tra độ dày của xấp tiền bên trong, và nói với vẻ hài lòng: “Cảm ơn.”
Anh rời đi một cách lịch sự.
Xa xa lại truyền đến vài tiếng súng, không còn chim đi ngang qua nữa.
* * *
Khu Đình Trệ thứ xa xỉ là đồ ăn, thứ rách nát là sách.
Thời Sơn Duyên ăn no nê, dùng tiền cuối cùng mua hộp sữa bò, sau đó đứng trong khu phế liệu hút hộp sữa đến ‘rột’ vang lên.
Anh uống xong sữa bò và đi đến một cửa hàng tạp hóa với truyện tranh cũ từ khu phế liệu.
“Không ai muốn thuê anh,” người đàn ông mạnh mẽ có biệt danh là “răng thỏ” ôm cánh tay của mình, duyệt trang chợ đen, “Không ai muốn gặp rắc rối, cái tên 36809 thật thối rữa.”
“Đổi một cái tên khác,” Thời Sơn Duyên còn cầm hộp sữa bò, “Tôi gọi là 36811.”
“Nguyên tắc cuộc sống của tôi là ‘không bao giờ lừa dối người sử dụng lao động’, lừa dối sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi.” Răng Thỏ đem bảng tên của Thời Sơn Duyên đặt ở quầy trả lại cho anh, “Chờ đi, có tin tức tôi tìm anh.
Đúng rồi, hàng xóm của anh ngày hôm qua đã khiếu nại anh, hắn nói anh đã sơn lại ngôi nhà bị hỏng của mình đầy màu sắc.
Anh đang làm gì vậy? Gửi tín hiệu cho tổ chức bí ẩn sao?”
“Đó là nghệ thuật,” Thời Sơn Duyên tin rằng mình có tài năng nghệ thuật, và không cho phép người khác đặt câu hỏi, “Làm hắn im miệng đi.”
Răng Thỏ đẩy đống lông xộn trên quầy ra, dùng khuỷu tay chống thân thể, nhìn về phía Thời Sơn Duyên, ánh mắt phức tạp: “Anh còn cầm hộp sữa bò làm gì? Anh là một thằng nhóc không tẩy lông à?”
Thời Sơn Duyên lật hộp sữa, để lộ con bò nhỏ được vẽ trên đó: “Sưu tập những con bò này là sở thích cá nhân của tôi.”
“Làm chút chính sự, 36809,” Răng Thỏ vẫy tay trong không khí, “Tôi có thể giới thiệu anh với Tổ Chức, anh có thể dựa vào sức mạnh để ăn cơm.” Hắn tiện tay kéo ra một tấm áp phích tuyên truyền từ trong đống lông xộn, chỉ cho Thời Sơn Duyên xem, “Bọn họ đang tuyển người mới, yêu cầu rất đơn giản, chính là đủ tàn nhẫn, đủ có thể đánh.”
“Còn muốn đủ giống Cẩu.” Dưới cánh tay của Thời Sơn Duyên kẹp truyện tranh, anh nghiêng đầu nhìn giá sách trong quầy, nói: “Tôi dùng truyện tranh để đổi lấy túi thuốc lá của anh.”
“Tôi không xem bảo bảo quấn khăn tắm.” Răng Thỏ lấy trong túi ra một điếu thuốc lắc một cái với Thời Sơn Duyên.
“Gọi là Anh Bé Bọt Biển.” Thời Sơn Duyên lau bật lửa đốt thuốc lá, ánh lửa sáng lên một chút, làm cho hắn hơi hơi nheo mắt lại, “Anh có ổn không?”
Răng Thỏ mượn bật lửa của Thời Sơn Duyên, hắn hút hai điếu thuốc, sau đó cầm điếu thuốc giữa các ngón tay.
Hắn nói: “Tôi rất tốt, người anh em, cảm ơn anh đặc biệt hỏi tôi một câu, mẹ nó, làm tôi nhớ tới mớ hỗn độn.”
“Tôi có thể giúp anh.” Thời Sơn Duyên không nhanh không chậm mà gãy tàn thuốc.
“Anh là có chuẩn bị mà đến,” Răng Thỏ lại lần nữa nhìn về phía Thời Sơn Duyên, “Tôi không đủ khả năng trả tiền thuê anh.”
“Nhưng anh có thể giúp tôi kết nối với Tổ Chức.”
“Anh vừa rồi còn không tình nguyện gia nhập với bọn họ,” Răng Thỏ dùng lỗ mũi nhả khói, “Hóa ra là ngụy trang.”
“Tôi sẽ không gia nhập bọn họ, tôi chỉ sẵn sàng kết bạn với bọn họ,” Thời Sơn Duyên cười rộ lên đôi mắt rất nguy hiểm, có đặc biệt lực hấp dẫn, “Một mình không thể đi ra khỏi Khu Đình Trệ được.”
“Anh bạn,” Răng Thỏ xoa tấm áp phích của Tổ Chức, hắn nuốt nước miếng và hạ giọng, “Nếu anh giúp tôi giải quyết một chuyện, tôi sẽ cho anh biết một tin tức có thể rời khỏi đây, còn nhanh hơn so với Tổ Chức.” Hắn cùng Thời Sơn Duyên nhìn nhau một lát, giơ tay lên cầm điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi thề với tình bạn còn sót lại của chúng ta, tôi không lừa dối anh.”
Thời Sơn Duyên không sốt ruột trả lời, anh chỉ là lẳng lặng mà hút thuốc.
Loại yên tĩnh này sẽ khiến người ta hoảng hốt, cũng sẽ làm người khác khẩn trương.
Thời Sơn Duyên thích đơn phương nghe người khác thề, kể cả khi đối phương tự xưng là bạn của mình.
Sự hiểu biết của anh về lòng trung thành bị hạn chế, và anh không quan tâm lắm đến cái gọi là tình bạn.
“Tôi có thể đưa cho anh một khẩu súng,” Răng Thỏ nói, “Anh chỉ cần nói rằng anh có thể giúp tôi.”
Thời Sơn Duyên đem tàn thuốc lưu tại trong gạt tàn, khi đứng dậy trả lời: “Thành giao.”
Mong muốn của Răng Thỏ rất đơn giản, hắn muốn giết chết một người, bởi vì người đàn ông này không chỉ lừa dối tiền tiết kiệm của hắn, còn lừa gạt tình cảm của hắn.
Khi họng súng của Thời Sơn Duyên chạm đến thái dương của đối phương, đối phương khóc không thành tiếng.
Hắn nói: “Chúng ta từng gặp nhau, 36809! Chúng ta ở tiệm tạp hóa đã gặp qua, chúng ta cũng là bạn.”
“Bằng cách này,” Thời Sơn Duyên nhớ rõ, “Tôi đã quên.”
“Những thứ rác rưởi trong Khu Đình Trệ căn bản không nói tình nghĩa,” đối phương quỳ trên mặt đất che mặt khóc lớn, “Nhưng anh là người tốt.”
Thời Sơn Duyên muốn từ chối một chút, nhưng anh lại cảm thấy cái xưng hô danh dự này rất tốt.
Vì thế anh nói “Cảm ơn”, và sau đó bắn.
* * *
Thời Sơn Duyên đi bộ đến cửa hàng tạp hóa và đi ngang qua nhà mình.
Trên ban công nhỏ của anh nuôi rất nhiều thực vật chịu hạn ngoại hình dữ tợn, đang nằm sấp trên lan can nhe răng nhếch miệng với anh, anh bỗng nhiên nghĩ đến hộp sữa bò của mình nên đặt ở đâu.
Anh đi vào nhà và đặt hộp sữa lên chồng truyện tranh, động tác giống như đang treo huy chương vậy.
Thời Sơn Duyên trở lại tiệm tạp hóa khi trời đã sắp sáng, Răng Thỏ vẫn đang đợi anh, anh đem tiền tiết kiệm đó trả lại cho Răng Thỏ.
Răng Thỏ không có chạm vào tiền, hắn chỉ là đẩy gạt tàn thuốc ra.
Gạt tàn đã đầy tàn thuốc, đây là nguyên nhân hắn không ngủ.
Hắn nói với Thời Sơn Duyên: “Tôi đã lừa dối anh, hắn không có tình cảm với tôi, vẫn luôn là tôi đơn phương tình nguyện.”
Thời Sơn Duyên có lệ mà nói: “Ồ……”
“Anh khẳng định không muốn nghe chuyện máu chó rằng tôi tương tư đơn phương rồi bị lừa tiền,” Răng Thỏ còn đang đắm chìm trong bi thương vì bị phản bội, hít mấy mầy cái, “Nếu anh rời nơi này đi, ở Khu Quang Quỹ, tùy tiện ở nơi nào đó gặp được tình yêu, nhất định phải cẩn thận, không để con mẹ nó bị lừa.”
Thời Sơn Duyên rất khó cảm nhận được sự đồng cảm, trên thực tế, năng lực cộng tình của anh vô cùng kém.
Anh biết cười, biết khóc, biết thể hiện những biểu cảm khác nhau nhưng lại không thể cộng hưởng với cảm xúc như yêu, ghét a.
Anh trầm ngâm đẩy hộp khăn giấy cho Răng Thỏ, ngón tay lại không kiên nhẫn mà gõ vào tay ghế.
“Tôi không muốn khóc,” Răng Thỏ còn đang nói, “Nhưng tôi con mẹ nó nhịn không được.”
“Anh có thể tùy tiện khóc,” Thời Sơn Duyên đánh giá đồ đạc trong cửa hàng, “Đây là cửa hàng của anh.”
Răng Thỏ hỉ mũi lớn tiếng: “Anh có thể cư xử như một người đàn ông không?”
Thời Sơn Duyên giơ tay lên, trên ngực khoanh tròn một trái tim: “Tôi là một người tốt,” anh không muốn nghe Răng Thỏ phản bác, “Người lừa anh tiền còn làm anh tương tư đơn phương kia đã nói như vậy.”
Răng Thỏ khóc đến càng thương tâm, râu chưa cạo đã làm rách khăn giấy.
Hắn từ trong ngăn kéo móc ra tờ giấy, một tay che miệng, một tay đem giấy đưa cho Thời Sơn Duyên: “Anh đi đi! Về nhà và xem bảo bảo quấn khăn tắm cùa anh đi!”
“Gọi là Anh Bé Bọt Biển.” Thời Sơn Duyên lần nữa sửa lại đối phương.
Anh nhìn nội dung trên giấy, nói: “‘Quy tắc sinh tồn’ là cái gì?”
“Hắc Báo chiêu mộ binh lính,” cánh tay tráng kiện của Răng Thỏ nhanh chóng lật đổ bàn trà, “Anh chính là cái mầm của Hắc Báo!”
Cuối cùng khi Thời Sơn Duyên rời khỏi tiệm tạp hóa, Răng Thỏ từ phía sau hét lên với anh ta.
“Tôi hy vọng anh sống sót đi ra ngoài,” Răng Thỏ toàn thân bị kẹt dưới ánh đèn, hắn tạm dừng một lát, “Con mẹ nó.
Phải sống sót, Thời Sơn Duyên, chạy ra ngoài, thoát khỏi cái xưng hô 36809 này, làm sao con người có thể là một chuỗi các con số.
Tôi ước gì anh có thể có cảm tình với mọi người, tùy tiện cái cảm tình gì cũng được, con mẹ nó, anh quá không bình thường.” Đôi mắt khóc đỏ của hắn càng nhỏ hơn, nhưng Thời Sơn Duyên có thể nhìn thấy rõ ràng cảm xúc trong đó.
Hắn nói câu cuối cùng “Tạm biệt người anh em.”
Thời Sơn Duyên duy trì động tác đẩy cửa, sau đó quay đầu xuống bậc thang, không có đáp lại lời tạm biệt này.
Mặt trời buổi sáng vẫn chưa xuất hiện, Thời Sơn Duyên vừa đi vừa hút thuốc.
Lúc này một con chim bay trên bầu trời, anh ngẩng đầu lên, nhìn con chim bay.
Anh nâng lên ngón tay kẹp thuốc lá, lại lần nữa nhắm chuẩn con chim, thì thầm, “Bang”.
Con chim bay xa hơn.
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.