Thời Gian

Chương 17




Chỉ là ký ức.

Từ ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường, ánh sáng vàng nõn dàn tản, sưởi ấm cả một không gian. Chiếc áo sơmi ca-rô Kazuya đang mặc trên người được Jin cởi từng nút một, thân thể trắng mướt cứ thế hiển lộ theo từng nếp áo, trơn mớn tựa một đứa trẻ. Kazuya chăm chú nhìn Jin, bàn tay vuốt ve lấy gò má người ấy, tựa hồ đang tham lam âu yếm lấy da thịt ấm áp, tràn ngập xúc cảm.

Ngón tay cởi nút áo của Kazuya khẽ run rẩy, nhưng thân nhiệt lại mỗi lúc một nồng ấm. Không biết vì bản thân đang hồi hộp hay chúng cố tình trêu hắn, chỉ là hàng nút đơn giản nhưng vô cùng bướng bỉnh, mãi một lúc mới chịu để Jin tháo mở.

Bàn tay Kazuya xoa dịu lấy cánh cổ Jin, rồi cậu rướn người, lần đầu tiên chủ động hôn người ấy. Bờ môi ve vởn nơi vầng trán nhẵn nhụi, hướng xuống gương mặt đầy quyến rũ, rồi cậu ngửa đầu, hôn lên nốt ruồi nho nhỏ nơi khóe mắt của Jin, bờ môi chạm đến tầng da ươn ướt.

Thì ra cả hai bọn họ đều khóc.

Kazuya muốn đưa tay giúp Jin gạt nước mắt, nhưng chưa kịp làm gì, Jin đã đè tay cậu, rồi dịu dàng đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cậu, mấy ngón tay ôn nhu gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt Kazuya.

“Kazu chan…” đôi môi Jin mơn trớn theo ngón tay, mò tìm đến vành tai mẫn cảm của Kazuya, khéo léo liếm mút da thịt mơn mởn. Gương mặt Kazuya bỗng chốc liền ửng đỏ; cậu không kiềm lòng được mà phát lên những tiếng rên khẽ đượm dục vọng. Đầu lưỡi Jin tinh ý tìm đến bờ môi đang hé mở của Kazuya. Nhịp thở mỗi lúc một dồn dập. Những nụ hôn mềm nhẹ khi nãy dần dà càng nồng nhiệt.

Chiếc quần Jeans Jin mặc trên người khe khẽ cò cọ vào thân dưới Kazuya. Hắn thấp giọng, phập phòng lên tiếng, “Kazu chan… anh… sẽ làm nhẹ thôi…”

Kazuya đỏ mặt, ngượng ngùng không nói tiếng nào; bàn tay lặng lẽ tìm đến lưng quần của Jin, e lệ giúp người ấy gỡ dây thắt lưng.

Từng chiếc quần, cái áo dần dà được cởi bỏ, vương vãi trên sàn nhà. Thân thể Kazuya hiển lộ trước ánh đèn mờ, toát lên một tầng ấm áp cùng gợi cảm. Ngón tay Jin thẫn thờ vuốt ve lấy làn da tựa tơ lụa kia, dịu dàng và nâng niu, khiến Kazuya không khỏi phát lên những tiếng rên khẽ từ cuống họng. Rồi cậu chôn mặt vào gối, thân hình khẽ vặn vẹo theo xúc cảm.

Cố gắng kiềm nén dục vọng dâng trào trong tâm, Jin vỗ về, âu yếm thân thể non nớt mà gợi cảm của Kazuya. Tầng da thịt chưa một ai chạm đến, ửng hồng một vẻ ngây thơ ngượng ngùng, vì không thể kháng cự cái vuốt ve khéo léo của Jin mà bật run nhè nhẹ.

Thời khắc ấy, Kazuya không khác gì chú chim nhỏ đang rúc đầu, dù mắt không nhìn thấy nhưng thính giác cùng xúc giác lại vô cùng mẫn cảm. Thân thể trần trụi mỗi lúc một nhạy cảm theo từng ngón tay của Jin; bờ môi mềm mại của Jin dịu dàng hôn lấy thắt lưng cậu, đầu lưỡi lướt thật nhẹ, nhưng cũng đủ gợi một luồng điện chạy giật khắp từng thớ thịt trên người Kazuya, khiến cậu chỉ biết buông lơi mà nghe lời. Đến khi môi Jin tìm đến nơi vị nhạy cảm cùng bí mật nhất của Kazuya, cậu không còn có thể nói lời nào, cả những ngón chân cũng nhẫn không được mà co rụt, chôn sâu vào giường nệm.

“Hn… Jin… mau… mau lên…”

Jin ngẩng đầu, liền nhìn đến đôi mắt ngấn lệ của Kazuya, bờ môi ngây ngô mím thật chặt, như thể đang gồng mình không phát ra những thanh âm kỳ lạ. Bộ dáng Kazuya lúc ấy khả ái vô cùng. Lại một lần nữa, Jin hôn Kazuya thật sâu, rồi nhẫn không được mà lưu lại những dấu hôn đầy âu yếm trên cánh cổ trắng nõn. Kazuya vòng tay, ôm chặt lấy Jin, miệng lưỡi đan giao, cuồng nhiệt trao tặng nhau những xúc cảm mạnh mẽ cùng hương vị nồng ái. Dù chỉ là một nụ hôn, nhưng cũng đủ khiến dục vọng dâng tràn trong bọn hắn.

Jin chậm rãi tiến vào cơ thể Kazuya, một chút rồi lại một chút, cẩn thận xâm nhập nơi vị đã được bôi trơn tỉ mỉ. Khoảnh da gấp nếp mỗi lúc một mở rộng, ngậm nuốt lấy dục vọng nóng bỏng và xa lạ. Từng chút, từng chút một, kẻ tiến, người nhận, đôi ta hòa làm một.

Giờ khắc ấy, con tim trong lồng ngực Kazuya thót lên từng nhịp, tựa hồ muốn nhảy bổ cả ra ngoài. Nó như hòa mình cùng nhịp điệu tiến nhập của Jin, thổi bùng ngọn lửa đang hừng hực, truyền giao cái nhiệt nóng tới từng cơ quan tế bào trong người Kazuya, dù là con tim đang rộn ràng hay tứ chi đang run rẩy. Cả thân thể Kazuya như đắm chìm trong ngọn lửa dục vọng ấy, không nguyện lòng trốn thoát mà mỗi lúc một trầm mình trong khoái cảm vô hạn đầy u mê.

Jin bắt đầu chuyển động. Ban đầu thật chậm rãi rồi từ từ tăng tốc. Đôi chân Kazuya quấn lấy thắt lưng Jin, di chuyển nhịp nhàng dưới ánh đèn ấm áp, dần dà quen thuộc với cảm giác người ấy chôn chặt trong mình. Miệng Kazuya không ngừng phát ra những âm thanh rên rỉ đầy khoái cảm; từng hồi cất lên rồi tản mình vào bầu không khí lạnh lẽo giữa trời đông. Lo lắng Kazuya bị cảm lạnh, Jin cẩn thận dùng chính mình bao bọc lấy thân thể trần trụi của Kazuya, da thịt áp sát vào nhau, hi vọng thân nhiệt sẽ giúp em sưởi ấm phần nào. Kazuya cũng ngoan ngoãn để Jin hết một lần, rồi lại một lần hôn mình.

Va chạm nơi dục vọng mỗi lúc một cuồng nhiệt. Cả thanh âm của Kazuya cũng sớm cắt thành những khoảng nhỏ, khoái cảm ghì chặt lấy hai thân thể đang âu yếm nhau. Kazuya nằm dưới Jin, tiếng rên rỉ vô lực hòa lẫn cùng hơi thở dồn dập của Jin, tạo nên bản giao hưởng nồng ái được tấu lên hết lần này đến lượt khác giữa gian phòng ấm áp. Đôi chân Kazuya đặt trên vai Jin lúc bấy giờ không ngừng run rẩy.

“A… a…”

Cao trào mỗi lúc một cần kề, thân thể chuyển động không ngừng, càng lúc càng mạnh mẽ, dư vị của những xúc cảm mãnh liệt càng quấn chặt lấy bọn hắn, dần dà hòa quyện vào bầu không khí nồng ấm. Jin vẫn ôm ghì Kazuya về mình, nâng niu thân thể trơn mớn của em với muôn vàn nụ hôn. Kazuya ngượng ngùng, không dám ngước nhìn người ấy nên chỉ như con mèo nhỏ, rúc đầu cò cọ vào lồng ngực Jin, gương mặt đỏ ửng, không khác gì chú bạch tuộc vừa bị luộc chín.

“Kazu chan”. Giọng nói khản đục dục vọng của Jin chợt vang lên. Hắn cúi đầu, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại bị cái nhảy mũi phá nát cả bầu không khí ngọt ngào đầy yêu thương lúc bấy giờ.

“Ách xì!”

Kazuya nhịn không được mà bật cười khanh khách, nheo mắt nhìn Jin. “Jin ngốc…”

Lời còn chưa dứt, cậu đã bị Jin hôn thật sâu. Đó là nụ hôn đầu tiên sau khi khoảnh khắc cao trào của dục vọng đã lắng xuống.

Trầm mình mỗi lúc một sâu trong nụ hôn nồng nhiệt, bàn tay Kazuya bất giác tìm đến Jin, cả mười ngón đan xuyên vào nhau. Rồi hai người bọn họ rúc mình vào chăn. Jin tinh nghịch bóp nhéo cánh mũi của Kazuya, định bụng nói gì đó.

“Ách xì!!”

Cái nhảy mũi của Kazuya đã hạ màn cho lần đầu làm tình của hai bọn hắn.

Mở mắt tỉnh dậy, Kazuya nhận ra những dấu vết ân ái ban nãy đều đã được lau sạch, trên người cậu còn mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, êm ả nằm trong tấm chăn ấm áp. Khẽ dụi mắt, cậu chợt nghe thấy tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm. Định bụng xuống giường, Kazuya xoay người thật nhẹ, nhưng chỉ một động tác nhỏ cũng đủ khiến phần eo của cậu đau nhức âm ỉ. Cậu đành nằm xuống giường, không kiềm được mà kêu rên một tiếng vì đau. Ngay lập tức, Kazuya liền thấy Jin xuất hiện từ phòng tắm, trên người mặc bộ áo bông, mái tóc còn ướt sũng, vội vàng chạy đến bên cậu.

“Kazu chan, em có sao không? Còn đau lắm à?” Jin nhíu mày, khẩn trương ngồi xuống cạnh Kazuya, vồn vã hỏi thăm.

“… Không sao… Em không sao hết á…” Kazuya lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết phủ nhận, nhưng cậu vẫn bị Jin ôm chầm vào lòng. Mấy ngón tay còn ấm nóng hơi nước cẩn thận xoa nắn lấy vòng eo cậu.

“Nếu vì chuyện này mà Kazu chan không tập bóng được, để anh đi xin lỗi huấn luyện viên Fujita.” Ánh mắt và giọng điệu Jin tràn ngập sự lo lắng và nghiêm túc, bất giác khiến Kazuya hạnh phúc khôn xiết.

“Ngốc. Nếu vì Jin mà không chơi bóng chày được thì em chả cần bóng chày, chỉ cần Jin thôi.” Kazuya nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai người ấy, miệng nhoẻn một nụ cười thật tươi tắn. Mũi cậu liền nghe thấy mùi hương nhè nhẹ tản ra từ cánh cổ trắng mịn của Jin, bất giác Kazuya liền suy nghĩ, nếu hạnh phúc có hương vị, có lẽ nó sẽ thế này đây. Trải qua một đêm ân ái đầy yêu thương, hai từ hạnh phúc này tựa hồ đã không còn là giấc mơ viễn vông, tựa hồ mỗi lúc một gần kề hai người bọn họ.

“Kazu chan mới ngốc, ai lại vì chuyện này mà bỏ chơi bóng chày hả?” Câu trả lời của Jin không hề có ý nuông chiều, khiến Kazuya liền bĩu môi, trương lên bộ mặt hờn dỗi với người ấy. Jin vừa thấy thế đã bật cười, rướn người lại gần Kazuya, hai bờ môi tìm đến nhau, hai đầu lưỡi quyến luyến nhau, hai chóp mũi cò cọ nhau; cứ thế, bọn họ trao tặng nhau một nụ hôn nồng thắm.

Kazuya yên lòng rúc người trong ngực Jin, ngón tay nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc còn ướt của người ấy.

Thì ra, trên cõi đời này vẫn còn người yêu cậu như thế. Đó là lần đầu tiên trong suốt mười tám năm, Kazuya cảm nhận được khoảng trống trong tim mình rốt cuộc được bồi đắp bởi hạnh phúc vô vàn.

Ngồi trên giường, Jin ngoan ngoãn để Kazuya sấy tóc cho mình. Tiếng ồ ồ từ chiếc máy sấy quanh quẩn giữa căn phòng tĩnh lặng, cái nhiệt nóng mơn trớn trên từng sợi tóc Jin cùng những ngón tay mảnh khảnh của Kazuya. Jin là một người xinh đẹp, ngay cả mái tóc cũng mềm mại, vừa chạm vào đã khiến con người ta cảm giác rất thích thú và ngưỡng mộ. Kazuya vừa giúp Jin sấy tóc, vừa chăm chú ngắm nhìn dung nhan của con người này.

Đôi mắt trong trẻo, nơi khóe mắt là đường cong vòng, như càng tôn lên đôi ngươi tròn trĩnh.

Cánh mũi không quá cao nhưng thẳng nuột, mỗi lần cười lên thì hơi nhăn lại, khiến Kazuya không khỏi phì cười mỗi lần nhìn đến.

Đôi môi… Nói thẳng ra, lúc ấy, Kazuya chỉ biết chính đôi môi ấy đêm qua đã tặng cậu muôn vàn nụ hôn, lại còn tinh nghịch mà lưu lại bao dấu vết ở những chỗ rất bí mật trên người cậu.

Jin đáng yêu, Jin chân thành, Jin trầm mặc, Jin dịu dàng, Kazuya đều thích hết thảy những khía cạnh của con người này.

Thích đến mức muốn bắt cóc anh mà giấu nhẹm ở một nơi không ai nhìn thấy.

Với ý nghĩ táo bạo như thế, Kazuya nào dám thổ lộ cùng Jin.

Nhưng Jin cũng chẳng phải thằng ngốc; vừa nhìn đến vẻ mặt xấu hổ và ngượng ngùng của Kazuya, lòng hắn lập tức dịu lại, êm ái tựa một tầng bông lụa.

“Kazu chan lén nhìn cái gì đấy?” Gương mặt Jin đột nhiên lù lù trước mặt, khiến Kazuya suýt nữa đã đánh rơi cả chiếc máy sấy.

“Không có gì…” Con rùa bé nhỏ nào dám thừa nhận.

“Kazu chan thấy anh đẹp chứ gì? Mà Kazu chan cũng xinh xắn lắm a!” Lời nhận xét thẳng thắn, không chút ngập ngừng của Jin liền khiến Kazuya ngượng ngùng vô cùng, hai má dần đỏ, đầu hơi hạ thấp.

“Jin chỉ dẻo mồm dẻo miệng. Em quê mùa thế này, sao bằng mấy người bạn của Jin… làm sao đẹp như bạn gái Jin…” Kazuya một mực không ngước lên nhìn Jin, cậu chỉ thấp giọng nỉ non.

“Kazuya nhìn anh a, rồi phải ngắm nhìn bản thân thật kỹ.” Jin thấp giọng, thành thực lên tiếng.

Không chút đề phòng, Kazuya liền bị Jin kéo sát lại gần, tựa hồ giữa hai người chỉ cách nhau một hơi thở. Cậu kinh ngạc, tròn mắt nhìn Jin. Đến lúc này, cậu mới phát hiện hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt người ấy.

Trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo dài quá cổ tay, một thằng bé với đôi mắt sáng tựa hồ không khác ngày xưa là mấy. Nhưng so với một Kazuya từng cử chỉ hành động đều viết lên hai chữ “tự ti” của ngày xưa, Kazuya hiện tại đã kiên cường hơn mà cũng không kém phần mềm mỏng.

Cậu đã không còn là người thiếu niên vì sợ hãi mà chôn chân tại chỗ, mãi không dám tiến một bước về trước.

“Kazu chan, anh giờ không có bạn gái nào cả, chỉ có một đứa ngốc anh yêu lắm lắm, mà nhóc cũng thương anh vô cùng.”

Con người này thật đáng ghét. Rõ ràng câu nói kia ý đồ ghẹo cậu là đứa ngốc, nhưng vì cớ gì sóng mũi Kazuya lại cảm thấy cay cay, cớ gì cậu lại ngoan ngoãn để mặc con người ấy ghì chặt mình vào lòng?

Bất quá câu trả lời đã vô cùng rõ ràng trong cậu. Chỉ đơn thuần vì cậu yêu, rất, rất yêu người này, con người tên gọi Akanishi Jin.