Thời Gian

Chương 12




Vẫn chỉ là hồi ức.

Trời đã về khuya, nhưng đường phố vẫn tấp nập không thôi. Những cặp tình nhân âu yếm nép vào nhau trong từng góc khuất. Những cái hôn môi nồng ấm, những nụ cười hạnh phúc, hết thảy như nhảy múa, đùa giỡn cái lạnh lẽo côi cút trong Kazuya. Cậu không khác gì một đứa trẻ bị vị thần hạnh phúc bỏ rơi, thân nhân không có, bạn bè càng không.

Ở đằng xa, một thanh niên bệ phệ trong bộ đồ ông già Nô-en, vác trên vai là túi quà đồ sộ, hồ hởi phát liền tay những món quà nhỏ cho các cặp tình nhân đang qua lại trên phố. Kazuya ngẩn người trong chốc lát, rồi lại cúi nhìn chiếc hộp được gói ghém cẩn thận trong lòng bàn tay.

“Giáng Sinh vui vẻ!” Cậu vẫy tay với ông già Nô-en rồi lẩm bẩm lời mà lẽ ra phải nói cùng Jin. Tâm tư trong lòng như một tầng băng mỏng, chỉ với cú chạm nhẹ cũng có thể vỡ nứt, rồi tan chảy theo thời gian, dần dà biến mất, nhưng cái lạnh vẫn vương lại, thấu tận tâm can, trí óc. Lạnh, rất lạnh. Toàn thân run lên vì lạnh. Đôi bàn tay trơ trọi giữa đêm rét, mỏi mòn chờ đợi một độ ấm viễn vông đã đông cứng tự khi nào.

Khóe mắt cay cay, nhưng lệ không thể rơi. Kamenashi Kazuya là một đứa trẻ kiên cường, cậu sẽ không vì tổn thương hay thất vọng mà nhỏ lệ. Những ngón tay lạnh lẽo khẽ chuyển động, như cố chạm lấy đóa hoa tuyết đang hạ mình từ trời cao. Nó chầm chậm rơi vào bàn tay cậu, nhưng rồi một cơn gió thoảng quá, đóa hoa kia lại vụt bay lên, thoát khỏi tầm với của Kazuya và hòa vào màn đêm cô lạnh. Khoảnh khắc ấy, Kazuya liền tự nhủ, có những thứ trên đời một khi đã dũng cảm đối mặt, lại không tránh khỏi phải mất đi. Thí dụ như mối chân tình trong lòng, hay sự bình tĩnh ương ngạnh trước đớn đau.

Cậu không biết mình đã đi bao lâu. Khi choàng tỉnh, Kazuya đã thấy mình đứng giữa một con hẻm nhỏ, bên chân là chú mèo nhỏ nhắn đang lui cui trong chiếc thùng, toàn thân một màu xám đậm, không gì bắt mắt cùng nổi bật. Bất giác, cậu nghĩ tới bản thân mình. Kazuya ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve lấy chú mèo. Đối phương cũng không đối kỵ với cậu; nó thản nhiên dụi đầu vào lòng bàn tay Kazuya, tựa hồ hai bên đã rất quen thuộc. Bộ lông xám đậm ấy thế nhưng vô cùng mềm mại, thật giống với mái tóc của người kia.

Khóe mắt chợt ấm nóng vô cùng, tựa như chỉ một khoảnh khắc không tự chủ, nước mắt liền sẽ tuôn rơi. Kazuya ôm lấy chú mèo côi cút mà cậu gọi Kinkin kia, nhỏ giọng nói thầm, “Tao mang mày về nhé?”

Về? Cậu làm gì có nhà mà về? Nhưng phải nói ra lời ấy, cậu mới cảm giác chính mình không phải kẻ đáng thương. Kazuya ôm lấy Kinkin, rải bước theo những hẻm tắt mà ngày trước cậu hay đi cùng Jin, đến quán mì sợi quen thuộc mà ăn một bát nóng hổi.

Đó là lần cuối cùng cậu ngồi ăn tại quán này. Sợi mì chừa lại, uống cạn nước mì. Mấy miệng thịt heo thì để dành cho Kinkin đang đói meo.

Sau đó, cậu ghé vào buồng điện thoại công cộng bên đường, gọi điện cho vị huấn luyện viên của đội bóng.

Ngày mai, cậu sẽ rời khỏi người ấy. Rời khỏi cuộc sống của chàng thiếu niên tên gọi Akanishi Jin.

Hai người họ không khao khát một điều đồng nhất, không nung nấu cùng loại cảm tình. Dù cố gắng, Kazuya vẫn không thể đứng trước mặt người kia, thản nhiên đối xử như một người bạn. Trái tim tự lúc nào đã nghĩ đến đối phương như một nửa của mình.

Khi Jin tỉnh giấc, trời đã là sáng sớm hôm sau.

Đêm trước say khướt vì rượu nên đầu hắn inh ỏi không thôi, đau tựa búa bổ. Jin nhăn mày, dùng tay vỗ vỗ hai bên thái dương, hi vọng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn phần nào. Hắn chợt nhớ ra bản thân mình đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng.

Phải rồi.

Phải rồi.

Lời hẹn với Kazuya.

Bọn hắn đã hẹn tối qua sẽ về nhà ăn tối với nhau. Jin còn nhớ rõ, lúc nghỉ giải lao, hắn đã lẻn khỏi phòng tập để chạy ra ngoài mua quà Giáng Sinh cho Kazuya. Thế nhưng, món quà hiện tại vẫn lẳng lặng nằm yên trong túi áo. Hôm qua, đang định trở về thì Pi, Jimmy cùng đám bạn bè rủ rê nhau, kéo thêm hắn, ra ngoài ăn chơi. Vì không muốn làm kẻ phá bĩnh cuộc vui nên Jin đành đi theo. Thế là cả bọn vui vẻ cùng nhau đi ăn món nướng, xong thì hát Karaoke. Hắn thực sự không nghĩ bản thân mình sẽ bị chuốc say đến bất tỉnh nhân sự.

Kazuya đâu? Em đi đâu rồi?

Jin vội vàng chạy ra phòng khách, nhìn quanh quất, tìm kiếm một thân ảnh nhỏ gầy.

Căn phòng trống rỗng, không một bóng dáng của Kazuya. Nhưng trên bàn lại có một tờ giấy để lại, “Thằng ngốc, tỉnh dậy thì nhớ uống sữa. Tao để sẵn trong lò vi ba rồi, mày hâm lại một chút rồi uống. À, lần sau gặp thì nhớ khoe ra quà tao tặng đấy. Biết mày nhắm cái sợi dây chuyền đấy lâu rồi mà. Pi.”

Pi? Pi tới nhà mình hồi nào? Jin ngạc nhiên cầm tờ giấy, đầu óc mỗi lúc một nhức. Hắn cố suy nghĩ mãi mà không tài nào nhớ được chuyện gì xảy ra đêm qua.

Thôi kệ. Nghĩ không ra, Jin đành bỏ cuộc. Chắc cũng chả có gì nghiêm trọng. Cùng lắm là uống rượu say bét nhè thôi.

Cửa chợt mở. Kazuya đã về. Trên tay còn cầm túi điểm tâm, bên trong là loại bánh ham-bơ-gơ Jin thích ăn.

Bỏ tờ giấy xuống, Jin bước tới bên Kazuya, vẻ mặt vô cùng hối lỗi. Thế nhưng đối phương không màng gì đến hắn mà chỉ đi thẳng vào nhà bếp.

“Em mới mua quà sáng đấy, anh ăn đi.” Tiếng nước chảy ào ào, lẫn cùng giọng nói vô cùng bình tĩnh của Kazuya, khiến Jin có chút khó chịu. Thái độ em điềm nhiên bất cần như thể không chuyện gì là thế, nhưng lại làm hắn có chút lo âu cùng sợ hãi.

Kazuya giận mình sao? Vì hôm qua đã lỡ hẹn…

Thế nhưng Jin chưa kịp mở miệng, Kazuya đã chặn đầu hắn, “Xin lỗi, đêm qua tiệm thiếu người, em phải tăng ca đột xuất, sáng nay mới xong việc.”

A, ra là vậy. Jin mím môi, âm thầm thở phào trong lòng, nhưng không hiểu sao cảm giác mất mát vẫn bám chặt hắn. Có vẻ như Kazuya không xem trọng mấy cuộc hẹn với mình. Vừa nghĩ đến đấy, lòng bàn tay đang đút trong túi không khỏi xiết chặt món quà nhỏ kia.

“Thật ra hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.” Kazuya chợt lên tiếng. Jin bất giác có chút khó hiểu, từ nãy đến giờ, Kazuya vẫn chưa gọi tên hắn đến một lần.

“Cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã cho em ở lại đây.” Lời cảm tạ đến thật đột ngột, khiến Jin phút chốc không biết phản ứng thế nào. Một nỗi bất an trỗi dậy trong lòng. Jin bất giác không muốn nghe những lời sau đó.

“Kazu chan…”

“Cảm ơn anh đã giúp em tìm huấn luyện viên Fujita.” Từng lời khách sáo thốt lên từ miệng Kazuya, Jin đều nghe hết cả, nhưng cảm giác rối rắm mỗi lúc một quấn chặt lấy hắn. Jin phải đối đáp thế nào đây? Khách sáo với em? Hay thân thiện cười đùa? Bất giác, hắn nhận thấy khoảng cách giữa em và hắn mỗi lúc một trải rộng.

Jin cúi đầu, muốn lấy ra món quà nhỏ từ trong túi quần, nhưng lại phát hiện trên cổ mình đang đeo một sợi dây chuyền Tiffany. Là quà Giáng Sinh của Pi.

Kazuya có thể cảm được cái lạnh lẽo trong giọng điệu của chính mình sau đó, “Em phải đi.” Cả một buổi tối thu gom toàn bộ dũng khí, rốt cuộc cậu có thể nói ra những lời này với anh.

Bàn tay càng xiết chặt chiếc hộp nhỏ, Jin ngây ngẩn cả người, “Em đi đâu?” Ánh mắt không dám nhìn thẳng vào em mà phải hướng sang chỗ khác, hắn cảm nhận được cái đau đang từ từ ngấm vào tâm can.

“Đi khỏi chỗ này, đến báo danh ở đội bóng chày.”

Lời vừa dứt, Kazuya liền xoay người, đi thẳng một mạch về phòng. Cậu lục tìm chiếc vải bạt ngày trước, rồi bắt đầu thu thập hành lý của mình. Kỳ thật, cậu có gì quý giá mà thu gom chứ? Nhưng âu đó cũng là một cái cớ để cậu có thể né tránh ánh nhìn của Jin. Chỉ cần không chạm đến đôi ngươi xinh đẹp ấy, Kazuya sẽ đủ bình tĩnh mà kiềm chế chính mình và nói hết những điều nên nói.

Sự tình xảy ra đột ngột. Jin đứng đằng sau Kazuya, phút chốc đắm chìm trong ngỡ ngàng.

“Sao trước đây em không nói gì với anh?” Một cảm giác bị đối phương coi nhẹ liền bủa vây lấy Jin. Thật sự, hắn rất muốn nói lời chúc mừng với Kazuya, nhưng cả một ánh mắt tự hào, hắn còn không cho em được. Thái độ bình tĩnh đến lạnh lùng của Kazuya khiến Jin không khỏi tưởng tượng đến cảnh em là người thuê nhà, hắn là chủ thuê nhà. Người thuê chỉ báo một tiếng với chủ rồi cứ thế bỏ đi.

Hắn ghét.

Hắn không thích.

Nhưng hắn không giải thích được vì cớ gì em lại hành động như thế.

Chẳng lẽ Kazuya vốn không hề quan tâm tới hắn?

Jin vội vàng vươn tay giữ chặt lấy tay áo Kazuya. Hắn muốn em nhìn hắn.

Bốn mắt giao nhau. Kazuya thấy rõ sự nén giận hiển hiện trong đôi mắt Jin, pha lẫn là một nét ngây thơ vô tội, không hiểu rõ sự tình. Cái thất vọng tưởng chừng đã chôn chặt trong tâm nay vùng vẫy trỗi dậy trong cậu. Một sự thất vọng não nề. Jin không biết được, đã lâu lắm rồi Kazuya không còn nghĩ tới chuyện rời đi, nhưng một đêm đã là quá đủ để đi đến quyết định cuối cùng. Jin không biết được, Kazuya đã ôm Kinkin ngồi ở công viên dưới nhà suốt một đêm từ tối khuya đến bình minh. Mãi đến khi Pi vội vội vàng vàng ra khỏi căn hộ mà cậu và Jin ngụ ở bấy lâu nay, Kazuya mới ôm lấy chú mèo nhỏ mà đi mua điểm tâm.

Kazuya tự nhủ với mình, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu giả vờ như không có chuyện gì. Rồi cậu sẽ nói lời tạm biệt với Jin. Cậu phải giữ được vẻ bình thản kệch cỡm và giả dối trên mặt mình, phải giữ lấy cái tôn nghiêm còn lại của bản thân.

“Chẳng phải anh cũng giấu em chuyện ra mắt à? Chỉ là một quyết định sớm muộn thôi mà…” Kazuya khẽ cúi đầu, bờ mi rũ hạ, tránh đi ánh nhìn của Jin. Bàn tay vô ý thức nắm chặt lấy gấu áo.

Trầm mặc.

Lại là một khoảnh trầm mặc quen thuộc.

Thế nhưng cả căn phòng lúc này tựa như đã không còn dưỡng khí. Kazuya cảm giác lồng ngực mình như muốn nổ tung. Chiếc mặt nạ mỗi lúc một rạn nứt. Cậu mím môi, con tim như muốn gào thét, rốt cuộc đến khi nào nó mới cởi bỏ được cái vẻ bình thản đến ngu ngốc này? Cậu thật sự không kiên trì được nữa.

Jin cúi nhìn sự bối rối ở Kazuya. Bàn tay đang cầm lấy món quà nhỏ khẽ buông thỏng, chiếc hộp lặng lẽ rơi trở vào túi.

Rồi Jin xoay người bỏ đi.

Hắn nhanh hơn Kazuya một bước. Hắn thoát khỏi bầu không gian nặng nề ấy trước. Nhưng hắn cũng không muốn quay lại hỏi em, “khi nào em đi? Khi nào em về?”

Kazuya hiểu được. Lần này Jin đi, sẽ như bao lần trước, không quay trở lại.

Kazuya cũng sẽ không.

Cánh cửa phòng đóng lại. Một đêm nhẫn nhịn đã kết thúc. Rốt cuộc nước mắt lăn dài trên gò má Kazuya.

Cậu lại một mình.

Xế chiều hôm ấy, Kazuya nộp đơn nghỉ việc ở tiệm tạp hóa, rồi nhận được tin, lần tập huấn kế tiếp của đội bóng sẽ ở Kansai. Đêm ấy, Kazuya, cùng những đồng đội của mình, phải chuyển về nơi tập trung Hanshin.

Jin chưa về. Kazuya cũng không gọi điện mà chỉ để lại một tờ giấy. Thu gom hành lý chỉ mất một lúc, nhưng viết nên tờ giấy nhỏ ấy lại mất bao nhiêu lúc của Kazuya. Bôi bôi xóa xóa, viết được một câu, lại xóa hết cả nửa, quay đi quẩn lại, cậu mới viết một câu thật đơn giản, “Em đi Kansai tập huấn. Kazuya.”

Cả một tiếng gọi người ấy cũng không có. Kazuya thực sự không biết, hiện tại lúc này, cậu nên gọi người kia như thế nào. Akanishi-kun? Cảm tình bọn họ vun đắp bấy lâu chỉ để đổi lấy tiếng gọi xa cách ấy thôi sao? Hay Jin? Đó chẳng phải cái tên Yamashita và vô vàn bạn bè của anh hay gọi à? Kamenashi Kazuya không muốn tranh giành anh với người khác. Hay baka? Nhưng anh không phải đồ ngốc, suy nghĩ anh đôi lúc còn tinh tế và khéo léo hơn bao người. Thế nên cuối cùng, một tiếng gọi tên anh cũng không có.

Quan hệ giữa hai người bọn họ đã là một mớ bòng bong rối rắm. Kazuya vốn là kẻ không thích những gì trắng không ra trắng, đen không ra đen như thế, tiến không được, lui càng không xong, nhưng cậu biết làm sao cho được?

Tâm tư chính mình từ sớm đã hiểu rõ, đã bộc trần, đã thổ lộ. Nhưng còn anh? Tâm tư anh mãi mãi chỉ là đêm tối mù mờ, là dấu chấm hỏi to lớn với cậu.

Kazuya rời khỏi căn hộ bấy lâu nay đã sưởi ấm che mưa cho cậu, và hòa mình cùng những đồng đội trên con đường tìm kiếm một tương lai.

Jin đứng giữa hội trường đầy ắp tiếng động thật náo nhiệt, nhưng ánh mắt lặng nhìn sân khấu đến ngẩn ngơ. Lòng bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại, trên màn ảnh chỉ đơn giản là một dãy số.

Nhưng hắn vẫn không gọi. Vì hắn biết, sẽ không ai đón.

Kazuya đi rồi.

Kazuya không trở về nữa.