Thời Gian

Chương 1




Ngẫm nghĩ, tôi muốn kể lại một câu chuyện thật giản dị ngày xưa. Hai con người, một sự đời. Mà tôi, bất quá chỉ là một trong những người chứng kiến, đứng từ ngoài, nhìn họ quen nhau, yêu nhau,  trằn trọc, dày vò lẫn nhau, rồi lại nhìn họ khóc, họ cười, rốt cuộc nhìn họ chia ly.

Nếu hai con người ấy vẫn tồn tại, tôi nghĩ, có lẽ họ sẽ giống như hai người thiếu niên tắm mình dưới ánh mặt trời rực rỡ, trên môi nhất nhất nụ cười vô tư, tựa như bầu trời xanh thẳm giữa ngày hè.

_____ by First

Nhật ký của Jin

Ngày 23 tháng 2 năm 2007. Thời tiết: tốt.

Kazu-chan thân mến, sinh nhật vui vẻ nha! Em nhất định nghĩ anh đã quên mất sinh nhật của em phải không??

Hà hà, hôm nay vì muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật lãng mạn cho em, anh đã gạt hết mọi công chuyện trong ngày. Anh thức dậy từ sớm, lau dọn nhà cửa thật gọn gàng. Còn nữa, chẳng phải em hay mắng anh là cái tên đầu tóc rối bù, chỉ biết quăng đồ chứ không biết dọn đồ, giày dép đi về thì vương vãi đây một chiếc, kia một chiếc sao? Nhưng mà nói cho em biết, cái người ấy hôm nay đang cật lực quét dọn, tổng vệ sinh cả căn hộ nha.

Trước hết, anh thu gom đống báo chí hỗn độn trên sàn, rồi phân loại, sắp xếp đâu vào đó lên chiếc kệ báo sách. Sau đó, anh còn lăn bò trên đất, dùng khăn lau thật sạch từng vết cạnh bẩn trên sàn, chà tới chà lui, tới khi mặt gỗ sáng bóng mới thôi. Xong xuôi, anh bắt tay vào đống quần áo bẩn đã ngâm cả tuần nay, cho tất thảy vào giỏ, rồi cẩn thận ngồi phân ra, cái nào giặt máy, cái nào giặt tay.

Thuận tay kẹp lấy phần tóc mái ngược ra sau, anh xách một cái chậu thật bự, lên sân thượng ngồi giặt đồ. Ngày xuân ấm ấp, ánh mặt trời dịu dàng, anh chậm rãi vò nắn từng khúc vải. Toàn là mấy bộ hai ta cùng mua cả. Em trước giờ thích mặc ca-rô như thế, hại anh cũng nhiễm thói mà quần áo toàn ca-rô hết thảy.

Cả nửa ngày trời, tay anh toàn bột xà phòng, rốt cuộc đại công cáo thành!!!! Nhìn đến giàn áo toàn ca-rô được dũ phơi dưới ánh mặt trời, xanh biển có, hồng phấn có, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió xuân, anh rốt cuộc hiểu được vì sao em lại thích loại hoa văn vuông vắn ấy. Những khung hình giống nhau, vĩnh viễn không hề thay đổi, cố định mà thản nhiên, dưới ngọn gió nhẹ cùng ánh nắng tản mát, nó nối tiếp nhau, tạo thành những chuỗi thật dài, thơm ngát một loại hương vị thật riêng biệt, mang tên Hạnh Phúc.

Hướng nhìn thành quả lao động sau một ngày vất vả của mình, căn phòng bừa bãi nay đã đâu vào đấy, anh rất hài lòng và tự hào. Khoác lên người chiếc áo sơ mi ca-rô cùng chiếc quần jeans rách đây đó mấy lỗ, anh đeo chiếc kính mát vào, rồi ra ngoài mua bánh cho em.

Tiệm bánh em thích ăn lúc nào cũng đông kín người. Anh kiên nhẫn chờ cô bán hàng lấy bánh, rồi tính tiền, không dám nói một tiếng nào. Rốt cuộc không bị ai phát hiện, an toàn bước ra khỏi tiệm. Có trời mới biết, nếu bị mấy cô nữ sinh đang đứng xếp hàng nhận ra anh là ai, chắc anh chẳng toàn mạng mà trở về. Ít ra anh không thể để kế hoạch chuẩn bị tiệc sinh nhật cho em bị bất cứ rắc rối nào gián đoạn. Anh không muốn.

Hà hà, Kazu-chan, nói nhỏ với em, kỳ thật trên đường về, anh có lén nhìn cái bánh một chút! Nó được gói trong chiếc hộp màu lam, anh chỉ he hé mở ra chút xíu, mà hương dẻ dịu nhẹ đã toát cả ra. Mùi thơm phức, lại mang chút vẻ hiền hòa của mấy chiếc bánh nho nhỏ mà mỗi lần em nhìn thấy là cười tít cả mắt, bánh ở trên tay được em nâng niu tựa những món bảo vật trân quý trên đời. Thế nên, anh tuyệt đối sẽ không ăn vụng. Có đồ ăn ngon thì anh phải chia sẻ với em chứ. Chậc chậc, em xem, em xem, cái con mèo béo ú Kin-kin cả ngày chỉ biết ăn ngủ đang lằm lằm nhìn chiếc bánh trong tay anh, ánh mắt đằng đằng sát khí chớp mắt đã hóa dịu dàng, thản nhiên tựa làn nước. Anh đã bảo mà, Kin-kin kỳ thị anh, giờ em tin chưa?

Ai da, mải lo chiếc bánh kem mà anh quên mua nguyên liệu nấu cho bữa tối. Kazu-chan thân mến, anh không phải là một Akanishi Jin chỉ biết ăn chứ không biết làm như mọi người thường nghĩ nha. Hôm nay, hắn sẽ nấu món mì Ý với súp hành tây mà em thích ăn nhất. Em chẳng phải từng nói, mì Ý của anh là món ăn ngon và ấm áp nhất mà em từng ăn sao?

Ai, thì ra một Akanishi Jin khiến bao người điên đảo ở trong nhà bếp lại chỉ là một thằng đàn ông hậu đậu mặc chiếc tạp dề, tay chân luống cuống cả lên, hay chính xác là một Baka không biết cắt hành, bị làm cay mắt đến nỗi cả gương mặt tèm nhem cả. Nhưng mà anh vẫn còn thông minh lắm, anh nhớ em từng dạy, nếu ngâm hành tây trong nước lạnh trước, rồi mới cắt thì sẽ không sao cả. Anh cứ vậy mà làm theo, quả nhiên không còn cay mắt như hồi đầu.

Mì đã chín, nồi súp cũng nếm vừa miệng, căn hộ được tắt hết đèn, chỉ lung linh mấy ngọn nến trên bàn ăn, chiếc bánh kem hương dẻ được đặt cạnh đó, màu sắc hòa vào ánh nến, ấm áp đến diệu kỳ. Em mỉm cười nhìn anh, anh khẽ cười lại, rồi ngồi xuống bên chiếc bàn được trải khăn ca-rô, bắt đầu cất lên bài hát chúc mừng sinh nhật.

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Kazu-chan…”

Lời còn chưa hát hết, anh lại khóc.

Thực xin lỗi, Kazu-chan. Có lẽ mấy miếng hành tây khi nãy hăng quá, hai mắt anh tự khi nào đã toàn nước với nước. Anh cố gắng đưa tay gạt đi, nhưng nước mắt, nước mũi lại tèm nhem cả ra. Dòng lệ ấm áp trong suốt tựa hồ không nghe theo điều khiển của anh, cứ tí tách, hết giọt này đến giọt khác nhỏ xuống chiếc khăn bàn, rồi loang ra tựa những đóa hoa bung mình.

Em đợi anh một lát, anh đi lau mặt, sẽ quay lại nhanh thôi.

Thế nhưng anh vừa bước vào phòng tắm, chuông cửa đột nhiên vang lên inh ỏi. Đinh đoong, đinh đoong, anh ngây ngẩn chôn chân trước cửa phòng, không chút nhúc nhích.

Đinh đoong, đinh đoong, đinh đoong… tiếng chuông cứ bướng bỉnh không ngừng reng lên, người ngoài cửa nhất định biết anh có ở nhà, cố chấp muốn anh ra mở đây mà. Kỳ thật, Kazuya, anh đương nhiên biết người đấy là ai, cũng biết vì sao nó tới đây, nhưng anh vẫn không muốn ra mở cửa. Thật sự… không muốn.

Chỉ vì anh sợ một khi quay đầu lại, anh liền tỉnh mộng.

Chuông cửa tiếp tục inh ỏi, cùng với tiếng gọi ồn ào của Pi. Nó lo lắng hô ầm cả lên, “Jin, Jin, mày ở nhà đúng không? Mở cửa nhanh lên, van mày đấy, mở cửa đi!!!”

Anh không hề xoay người, mà chỉ chậm rãi ngồi bệt xuống đật, vùi đầu vào gối, rồi bật khóc như một đứa trẻ.

Kazuya, anh biết, chỉ một lát nữa, sau lưng sẽ có tiếng mở khóa, rồi tiếng bước chân của Pi, cậu ta sẽ quàng vai anh, vỗ về an ủi.

Kazuya, anh biết, chỉ một lát nữa, Pi sẽ nghẹn ngào mở lời, muốn tâm sự với anh, nhưng rốt cuộc không thể thốt nên lời nào.

Kazuya, anh biết, chỉ một lát nữa, nến trên chiếc bánh hương dẻ kia sẽ cháy tàn, mà em vẫn chưa thổi tắt nó.

Kazuya, anh biết, chỉ cần xoay người lại, sẽ không được… nhìn thấy em ngồi ở chiếc ghế kia, hướng anh mỉm cười thật khả ái. Tất cả chỉ là một loại ảo giác tự anh vẽ lên cho chính mình.

Kazuya, anh luôn tự nhủ với bản thân, nếu em còn sống, hiện tại, em đã là một Kazuya tròn 21 tuổi. Một Kamenashi Kazuya anh yêu nhất trên đời.

Dù có lẽ đã quá muộn, anh vẫn muốn nói một câu với em, Kazu-chan, chúc em sinh nhật vui vẻ.