"Tiểu Ca, chị muốn hỏi một việc, cha em ngoại trừ hai người anh, còn có anh em nào khác không?"
Bạch Tuyết Ca do dự vài giây, "Chắc là không có."
Chi chính Bạch gia có ba người, cha cô ấy là con trai út, lại chỉ có hai người bác đều đã không còn sống, một người chết do tai nạn xe cộ, một người chết trên giường tình nhân, ba năm sau, chị họ, anh họ cũng bởi vì các loại ngoài ý muốn lần lượt qua đời, hiện giờ trong hàng cháu chắt đệm "Tuyết" chỉ còn lại một mình cô ấy, cho nên đặc biệt được chiều chuộng. (Giải thích một chút cái đệm "Tuyết" này, ở TQ các gia tộc lớn thường đặt tên của các hàng con cháu cùng một đệm để phân biệt, ví dụ hàng cha chú đồng lứa đều có 1 đệm, các con cháu đồng lứa đều lấy chung một tên đệm)
"Tuyết Ca," Ôn Thiên Thụ nói, "Vấn đề này vô cùng quan trọng."
Bạch Tuyết Ca tự nhiên từ trong giọng nói của bạn tốt nghe ra tính nghiêm trọng của sự việc, "Em đi hỏi ba một chút."
Chu Mộ Sơn ra nước ngoài công tác, cô ấy vừa vặn đang ở nhà mình.
Bạch Tuyết Ca cầm di động đến thư phòng, cha Bạch đang mở hội nghị qua video, nhìn thấy con gái tiến vào, ánh mắt mang theo dò hỏi, "Có chuyện gì?"
Cô ấy làm khẩu hình, "Việc rất quan trọng."
Cha Bạch tạm dừng hội nghị, đẩy xe lăn ra tới, vẻ mặt từ ái nhìn con gái, "Tiểu Ca, làm sao vậy?"
Bạch Tuyết Ca sợ cha bị cảm lạnh, đem thảm lông trên sô pha đắp lên đầu gối ông.
Cha Bạch mười mấy năm trước đi thị sát công trường, không cẩn thận bị một khối thép rơi trúng, bị thương xương sống, tuy nhặt được cái mạng về nhưng từ đây về sau lại không thể đứng lên nữa, may mà trải qua mấy năm phục hồi, rốt cuộc có thể miễn cưỡng dựa vào xe lăn hoạt động.
Công việc của công ty được ủy thác cho các giám đốc chức nghiệp, quyết sách trọng đại thì thông qua video hội nghị, ngoại trừ các hoạt động công khai cơ bản không thể không lộ diện, đại đa số thời gian ông đều ở nhà cùng vợ con, người một nhà bình an không có việc gì, cũng coi như là món quà tặng thêm của vận mệnh.
Ít nhất thì Bạch gia suốt bảy năm không phải làm tang lễ nữa, mà con gái duy nhất không lâu sau đó sẽ phải gả chồng, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, ông thậm chí còn cảm thấy trong ngày hôn lễ mình có thể đứng lên giao con gái vào tay con rể.
"Ba ba," Bạch Tuyết Ca rót một ly nước trà ấm đặt ở phía trước ông, "Ngoại trừ hai bác, ba còn có anh em nào khác không?"
"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Cha Bạch cực kỳ kinh ngạc.
"Rốt cuộc có hay là không có a?"
Cha Bạch lắc đầu, đang muốn nói không có lại nhìn thấy hình ảnh đang sáng lên trên màn hình điện thoại, động tác vỗ về chén trà đột nhiên ngừng lại, "Đây là..."
Biến hóa rất nhỏ này bị Bạch Tuyết Ca thu vào đáy mắt, cô ấy như muốn ngừng thở, "Ba ba, thật sự có phải không?"
Cô ấy đưa điện thoại lại gần hơn, "Cha không cảm thấy người này lớn lên ít nhất có sáu phần giống mình sao?"
Quả thật là rất giống.
Ông cũng xác thật còn có một ... em trai.
Em trai cùng cha khác mẹ.
Cha Bạch rơi vào trong hồi ức.
Đó là một mùa đông hơn hai mươi năm trước, ông nhớ rất rõ ràng, vừa vặn lại là đêm đông chí, người một nhà vô cùng náo nhiệt ngồi vây quanh ăn sủi cảo, người giúp việc bỗng nhiên tiến vào nói bên ngoài có một thiếu niên tự xưng là "Bạch Dạ Nghênh" muốn gặp Bà Bạch.
Bà Bạch vừa nghe đến tên này đột nhiên liền thay đổi sắc mặt, nếp nhăn nơi khóe mắt bên môi giống như bị băng sương đông cứng lại, bà dùng sức đập chiếc đũa, "Một đứa con hoang cũng dám tới cửa, thật là không có phép tắc ! Người tới, dùng chổi đuổi hắn đi, miễn cho ô uế cửa Bạch gia chúng ta!"
Khi đó Ông Bạch đã không còn nữa, quyền chưởng gia tự nhiên là bị bà Bạch nắm trong tay, tuy rằng ngày thường luôn giữ mặt mũi trưởng bối, nhưng chưa bao giờ thấy bà phát hỏa lớn như vậy, một đám cháu đều sợ tới mức ngừng đũa, mà Bạch Tuyết Ca, con gái mới hơn ba tuổi của ông, trực tiếp sợ tới mức "Oa" một tiếng khóc ra.
Vợ ông ôn nhu dỗ con gái.
Ông từ cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài tuyết rơi rất dầy, đầu vai thiếu niên đã bao phủ một tầng tuyết dày, thân ảnh gầy yếu giống như ngọn đèn cô độc treo trên cửa, trong gió lạnh run bần bật.
Nhiệt khí thở ra giống như sợi bông, từng chút một bị kéo ra, tan trong rét lạnh.
Khi đó ông đã mơ hồ từ thái độ khác thường của bà Bạch đoán được thân phận của thiếu niên này.
Ông Bạch phong lưu thành tính, ở bên ngoài không biết đã đi tìm bao nhiêu đàn bà, bà Bạch biết thói hư tật xấu của đàn ông, hơn nữa trước nay ông ấy đều xử lý sạch sẽ nên bà cũng chỉ có thể nén giận, nhắm một mắt mở một mắt, hiển nhiên thiếu niên tên "Bạch Dạ Nghênh" này là ngoại lệ.
Mẹ của hắn kỹ nữ, nhưng trên người hắn lại chảy dòng máu con cháu họ Bạch.
Hiện tại ông Bạch chỉ còn là một đống tro cốt, con trai riêng bên ngoài của ông lại tìm tới cửa muốn "Nhận tổ quy tông", này không chỉ bẻ ngược vảy của bà Bạch mà còn hung hăng cho bà một bạt tai trước mặt toàn bộ con cháu, khẩu khí này tuyệt đối không thể nhẫn được.
Người giúp việc chắc nịch nấu cơm trong phòng bếp là của hồi môn mang theo của bà Bạch từ nhà mẹ đẻ, học được khí thế kiêu ngạo của bà mười phần mười, cầm cây chổi, không lưu tình chút nào mà từng cái đánh trên người hắn, xem hắn như rác rưởi muốn quét ra khỏi cửa.
Thiếu niên cũng rất quật cường.
Mặc kệ cho người đánh, chẳng sợ hai đầu gối bị đánh đến quỳ xuống đất vẫn không lui về phía sau một bước, cũng không kêu đau lấy một tiếng.
Chổi gẫy thành hai đoạn, người giúp việc hùng hùng hổ hổ trở vào.
Đêm đông chí đẹp đẽ, trăng không người ngắm, rượu ngon ủ lâu cũng không người nếm, mọi người tan rã trong không vui.
Đêm đã khuya, mọi âm thanh đều biến mất ngoại trừ bông tuyết rào rạt rơi.
Thiếu niên kia vẫn đứng ở ngoài cửa, tuyết trắng đè nặng đầu và bả vai của hắn, giống như đông lạnh hắn thành một pho tượng.
Không ai biết hắn rời đi khi nào.
Từ đó về sau, cũng không còn ai gặp qua hắn, sống hay chết, cũng không có người biết.
"Cho nên, con thật sự còn có một người chú?"
Cha Bạch tỉnh lại từ trong hồi ức, "Tuy rằng hắn không được Bạch gia thừa nhận, nhưng từ quan hệ thân thuộc và pháp luật mà nói thì hắn xác thật là người Bạch gia."
"Nói đến thì, con cũng đã từng gặp qua hắn, khả năng khi đó tuổi còn quá nhỏ nên không nhớ được."
Bạch Tuyết Ca đích xác không có một chút ấn tượng.
Cha Bạch hỏi: "Sao trên tay con lại có tranh vẽ hắn?"
"Cái này con hiện tại cũng nói không rõ, ba ba con đi gọi điện thoại cho Thiên Thụ trước."
Bạch Tuyết Ca đi ra ngoài, chờ điện thoại thông liền đem tất cả những gì mình vừa mới biết đều nói cho Ôn Thiên Thụ, "Tiểu Thụ, chú của em hiện tại ở đâu? Còn có, có phải hay không chú ấy..."
"Tiểu Ca," Ôn Thiên Thụ nói, "Hiện tại nhất thời không thể nói rõ ràng được."
Cô nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy cần phải nhắc nhở một chút, "Em còn nhớ khi ở Tương Tư Lĩnh có một nhà công trình tên Diệp Nghênh ở nhà cách vách không?"
"Nhớ rõ." Cô ấy nhớ rất rõ ràng, lúc ấy ánh mắt người đàn ông kia nhìn chính mình lộ ra một loại cổ quái.
"Hắn chính là Bạch Dạ thủ lĩnh tập đoàn "Ty"."
Bạch Tuyết Ca: "Bạch Dạ?"
Nhưng là vì sao đề tài bỗng nhiên từ chú của cô ấy chuyển dời đến trên người Bạch Dạ?
"Tiểu Ca, chú của em chính là Bạch Dạ."
Sau khiếp sợ thật lớn, Bạch Tuyết Ca phát hiện chính mình bị vòng cho hồ đồ, "Em không rõ ý tứ của chị, chị nói Diệp Nghênh là Bạch Dạ, Bạch Dạ là chú của em, nhưng em đã nhìn thấy Diệp Nghênh, cũng không giống bức họa chị gửi cho em ..."
"Tiểu Ca, mỗi một chữ em nghe được tiếp theo đây đều phải bảo mật ..."
Vài phút sau, trên mặt Bạch Tuyết Ca như rút đi hết huyết sắc, "Sao có thể, sao lại là như thế?!"
"Tóm lại em và người nhà phải cẩn thận một chút, mặt khác giúp chị hỏi ba em xem còn có tin tức khác về Bạch Dạ không."
Lượng pin còn quá thấp, điện thoại tự động tắt máy.
Ôn Thiên Thụ thả nó lại vào túi tiền, một lần nữa vào phòng, di động mới vừa cắm sạc, Hoắc Hàn và Đường Hải liền đến.
Đường Hải đem rổ hoa quả đặt lên bàn, thò lại gần xem bức họa Hoắc Hàn mới vừa cầm lấy, "Đây là nguyên trạng của Bạch Dạ?"
Tiểu Tằng nói, "Quả thực chính là chân tướng thực sự." Đặc biệt là cặp mắt kia, đặc biệt rất thật. Ngày thường luôn bình tĩnh không gợn sóng, thời điểm hiện lên ý cười sẽ cho người khác một biểu hiện ôn hòa giả tạo, nhưng thông thường khi Bạch Dạ cười có nghĩa hắn đã sắp nổi giận.
Hoắc Hàn nhìn gương mặt Ôn Thiên Thụ hơi hơi phiếm hồng, nhẹ nắm lấy tay cô, "Sao lại lạnh như vậy?"
Cô cọ cọ trên vai anh, con ngươi cực kỳ trong trẻo, "Có sao?"
Trên người anh không phải cũng mang theo một cỗ khí lạnh?
"Em mới vừa chứng thực cùng Tuyết Ca, Bạch Dạ xác thật là anh em ruột của ba cô ấy, là con riêng của ông nội cô ấy ở bên ngoài ..."
Vòng đi vòng lại, thế nhưng lại nhấc lên quan hệ với Bạch gia.
"Những người Bạch gia năm đó liên tiếp tử vong, em hoài nghi có thể có quan hệ với Bạch Dạ hay không?"
Dựa theo tính tình Bạch Dạ, không phải không thể làm ra chuyện như vậy. Huống chi hắn chưa bao giờ được người nhà họ Bạch thừa nhận, lại bị họ lấy phương thức như vậy vũ nhục, trong đêm tuyết kia, hắn nhất định là đã ghi hận tất cả người nhà họ Bạch.
"Nhưng mà," Ôn Thiên Thụ lại nói, "Một nhà Tuyết Ca bọn họ hình như là ngoại lệ."
Cha cô ấy tuy rằng bị liệt, nhưng mạng được bảo vệ, mà cô ấy từ nhỏ bình an lớn lên, vô ưu vô lự, đến bệnh nặng cũng không bị.
Đây là vì cái gì?
Nếu đây là đến từ Bạch Dạ trả thù, vì sao lại chỉ "thủ hạ lưu tình" với một nhà bọn họ?
Không cách nào lý giải.
Hoắc Hàn rót một ly nước ấm, Ôn Thiên Thụ uống hơn phân nửa, cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp hơn, "Một nhà Tuyết Ca bọn họ có thể có nguy hiểm hay không?"
Hoắc Hàn cùng Đường Hải cũng suy nghĩ vấn đề này. Trước mắt xem ra, cần phải xin bảo vệ cho người nhà họ Bạch.
Điện thoại của Ôn Thiên Thụ còn đang sạc pin đột nhiên "Ong ong ong" chấn động.
Cô mở màn hình, "Tiểu Ca?"
"Thụ," Bạch Tuyết Ca ở bên kia nói: "Em vừa mới hỏi qua bà em, cách đây lâu rồi, ông cũng không nhớ rõ lắm, nhưng là ông nói với em, hình như mẹ của Bạch Dạ là ở trước ngày đông chí năm ấy qua đời..."
Có lẽ đến Bạch gia "Nhận tổ quy tông" là di ngôn lúc lâm chung của mẹ hắn? Vậy Bạch Dạ thì sao, hắn nguyện ý đi sao? Một thiếu niên hơn mười tuổi như vậy, từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, sau khi mẹ qua đời thì lẻ loi một mình, dù cho không phải tự nguyện, trong lòng khẳng định cũng đối với cái "Gia" (Gia trong gia tộc, Bạch gia) kia có một tia chờ mong đi?
Người nhà họ Bạch hoàn toàn làm trái tim hắn rét lạnh.
"Đông chí?"
Tiểu Tằng hai mắt chợt tắt, ánh mắt quay cuồng, hắn nhìn Hoắc Hàn, lại nhìn Ôn Thiên Thụ, mắt sáng như đuốc, "Bác cô không phải là hy sinh ở ngày đông chí đó sao?"
Hoắc Hàn cũng rất nhanh phản ứng lại đây: "Trước Đông chí một ngày là ngày giỗ của mẹ đẻ Bạch Dạ, mà hai ngày sau hắn liền bị cảnh sát bao vây ..."
Đường Hải gấp không chờ nổi mà tiếp lời, "Nhất định mỗi năm Bạch Dạ đều sẽ bái tế mẹ hắn ở cùng một ngày."
Bốn người trăm miệng một lời: "Sườn núi Sinh Tử!"
Nơi lần đầu Bạch Dạ bại lộ hành tung, nơi Thiên Hành Chi hy sinh, đúng là sườn núi Sinh Tử!
Mẹ của hắn rất có thể được chôn cất ở nơi đó.
Ôn Thiên Thụ nhìn lá khô ngoài cửa sổ bay tán loạn, nhẹ giọng nói: "Nửa tháng sau chính là đông chí."
———
Tác giả có lời muốn nói: Khoảng cách tới chân tướng càng ngày càng gần.