Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 73




Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có gió thổi làm lay động bức màn mang một chút ánh nắng tiến vào.
Áo khoác chế phục màu xanh biển vắt trên lưng sô pha còn có thể miễn cưỡng bảo trì hình dạng, quần dài cùng bộ và áo sơmi màu trắng đã nhăn đến không ra hình dáng gì nữa, các loại quần áo nơi này ném một cái, nơi kia treo một cái, có thể thấy được tình hình chiến đấu tối hôm qua kịch liệt đến mức nào.
Hai người ngày thường đều thức dậy sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ, hơn 6 giờ đều trước sau tỉnh, Hoắc Hàn 9 giờ có một hội nghị phải tham gia, còn có không ít thời gian nháo tiếp, nhưng mà, người vốn dĩ luôn chủ động trêu chọc lúc này lại đang mềm như bông cuộn trong lòng ngực anh, không nghe thấy một chút động tĩnh.
Ôn Thiên Thụ cảm giác toàn thân mình giống như bị cải tổ lại một lần, chỗ nào cũng đều không phải là của mình, đêm qua chủ động khiến lửa cháy quá mạnh, không nắm chắc đúng mực nên vẫn đốt tới quá nửa đêm, giọng nói của cô cũng suýt mất luôn, mà anh vẫn còn ...
Đàn ông sắp ba mươi tuổi mới thật sự là như lang (sói) tựa hổ.
Nụ hôn nhẹ của anh từng chút một dừng trên đầu vai cô, râu cằm cọ lên da thịt mềm mại, mang đến từng trận ngứa ngáy, "Tối hôm qua không phải còn dám nói lời tàn nhẫn?"
Cô xoay người lại mặt đối mặt với anh, chóp mũi khẽ chạm vào nhau.
Như vậy giao lưu càng thuận tiện.
Ôn Thiên Thụ: "Cho thiếu nợ trước." Nhéo nhéo cằm anh, "Hôm nào lại thu thập anh."
"Thiếu?" Hơi thở ấm áp ướt át của anh phun vào lòng bàn tay cô, "Muốn lợi tức tiếp theo."
Tiếp đi tiếp đi.
Cô vùi đầu vào cổ anh, sờ sờ hầu kết, "Không phải kỳ an toàn, tối hôm qua có một lần ... lúc ra ... rớt, có thể hay không cứ như vậy có thai?"
"Có thai thì sinh." Dù sao giấy hôn thú đã lãnh, lại không phải chưa kết hôn đã có thai, hợp tình hợp lý hợp pháp, đến lúc đó giấy khai sinh cũng dễ làm.
Bọn họ đều không có kinh nghiệm, nhưng sẽ học để làm một người cha người mẹ thật tốt.
"Nói thật," Ôn Thiên Thụ ngữ khí trở nên nghiêm túc, "Chỉ cần một ngày tập đoàn "Ty" còn chưa được trừ bỏ, Bạch Dạ còn ung dung ngoài vòng pháp luật, em không có biện pháp an tâm." Lo lắng Hoắc Hàn, cũng lo lắng cho cha cô vẫn còn ẩn núp trong tập đoàn "Ty" ...
Bạch Dạ người này cô không tiếp xúc nhiều lắm, thậm chí ngay từ đầu ấn tượng đối với hắn cũng không phải là tệ, nhưng ai có thể nghĩ đến, một người đàn ông khí chất ôn hòa văn nhã, nhìn giống phần tử trí thức cao cấp, thế nhưng xé mở đi tầng ngụy trang bên ngoài kia lại là loại người tàn nhẫn độc ác, không chuyện ác nào không làm này?
Ngẫm lại liền cảm thấy toàn thân nổi lên một cỗ lạnh lẽo.
Hoắc Hàn ôm chặt cô hơn nữa, "Rất nhanh, rất nhanh sẽ tốt thôi."
"Vâng."
"Có thời gian thì ngẫm xem con gái chúng ta tương lai tên là gì."
Quả nhiên, lực chú ý của Ôn Thiên Thụ bị dời đi, "Còn sớm lắm đó, chờ bao giờ con sinh ra lại nghĩ cũng không muộn."
Cô nhấp môi cười cười, "Em cảm thấy chúng ta hẳn là thảo luận trước một chút, con nên là họ Hoắc hay là họ Ôn, nói đến con gái, họ Ôn tương đối dễ nghe..."
Ở vấn đề này Hoắc Hàn có chấp niệm khó hiểu, "Con gái phải cùng họ anh."
"Nếu là con trai thì sao?"
"Anh chỉ muốn con gái."
"Vạn nhất sinh con trai, anh ..."
"Anh sẽ thương con, dạy con đạo lý xử thế làm người, dạy con trở thành một người đàn ông," Hoắc Hàn rõ ràng suy nghĩ trong lòng cô, "Nhưng anh càng muốn cùng em sinh con gái."
Thanh âm anh thấp thấp, "Có điểm đáng tiếc, nếu có thể gặp được em sớm hơn thì tốt rồi." Như vậy anh có thể lên sân khấu cuộc đời cô trước tiên, một đường cùng cô trải qua mưa gió, tại bên người vì cô bảo hộ.
Ôn Thiên Thụ hiểu được ý tứ anh, hít hít mũi ổn định cảm xúc, "Được, vậy anh nhất định phải nỗ lực để em sinh con gái."
"Anh còn chưa đủ nỗ lực?"
"Ấy —"
***
Điểm tới cách nhà khách cũng không xa, đi đường mười phút là đến, hai người ăn qua bữa sáng rồi chậm rãi đi qua, hai mươi phút là tới, mới vừa đi vào đại sảnh thì sau lưng Thịnh Thiên Chúc, Đường Hải cùng Dương Tiểu Dương cũng tới.
"Anh Hàn, chị Thiên Thụ."
Ôn Thiên Thụ vốn dĩ chỉ tính đi theo xem bọn họ một lát rồi sẽ trở về.
"Tiểu Dương, vết thương của cậu không có việc gì chứ?"
Dương Tiểu Dương đã không phải người cảnh sát trẻ tuổi biểu hiện ngượng ngùng lúc ban đầu kia, mấy ngày liền bôn tẩu khắp nơi, không chỉ có làm làn da anh ta càng đen đi, khí khái kiên nghị giữa lông mày nơi đáy mắt cũng càng khó nén.
Dưới khóe mắt anh ta có một vết sẹo, vừa lên da non, hiện ra màu hồng phấn nhàn nhạt.
"Không có việc gì, chị Thiên Thụ," anh ta sờ sờ đầu, "Chỉ là vết thương nhỏ."
Thịnh Thiên Chúc mặc một thân quần áo chỉnh tề, cợt nhả ôm vai anh ta, "Đây chính là huân chương vinh dự a! Thêm một vết không ngại nhiều, nhìn xem thần tượng của cậu, anh Hàn, thương tích trên người nhiều ... Ai, chết tiệt!"
Cậu không nhìn lầm đi?
Câu đó nói thế nào nhỉ?
Dù chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy.
Vết trên cổ anh Hàn kia ... là dấu hôn à.
Cậu hướng Ôn Thiên Thụ nháy mắt, ý vị thâm trường mà nói, "Chị Thiên Thụ, khó lường a."
Ôn Thiên Thụ sớm theo tầm mắt cậu thấy được "Bằng chứng", chống chế không xong, đành phải cười cười, ở sau người vẫy vẫy nắm tay đối cậu.
Thịnh Thiên Chúc "Hắc hắc" cười đem Dương Tiểu Dương đẩy đi.
Dương Tiểu Dương vừa đi vừa quay đầu lại.
Thịnh Thiên Chúc hỏi: "Bữa sáng cậu ăn không no?"
Dương Tiểu Dương không hiểu ra sao: "No rồi a. Bữa sáng quá phong phú, còn ăn no căng kìa."
"Cho nên tôi mới lôi cậu đi," Thịnh Thiên Chúc nói, "Cậu không thấy anh Hàn cùng bà xã nhét từng bó lớn cẩu lương vào miệng chúng ta sao?" (Cẩu lương – thức ăn chó, chính là ngọt ngào no thủng bụng người trong truyền thuyết)
"Bà xã?" Dương Tiểu Dương nhất thời không phản ứng được, "Bọn họ lãnh chứng?"
"Ngốc! Cậu không thấy nhẫn cũng đeo rồi?"
Trong xương cốt Dương Tiểu Dương vẫn là xóa không được sự ngây thơ, phỏng chừng trên khía cạnh nam nữ cũng là trống rỗng, bằng không sẽ không ngốc thành như vậy, Thịnh Thiên Chúc tuy còn trẻ tuổi, nhưng mấy năm nay đi theo Hoắc Hàn vào Nam ra Bắc, cũng học được không ít kiến thức, không ngại nói thêm chỉ điểm cho anh ta, "Hiện tại học sinh trung học, mới vừa nói chuyện yêu đương đã một câu ông xã, hai câu bà xã. Ai giống như cậu, tư tưởng còn dừng lại ở tám trăm năm trước."
Dương Tiểu Dương mặt nghẹn đến mức hơi đỏ lên, "Tôi đây không phải không có... Không có..." Huống chi ở trong lòng anh ta, ông xã, bà xã là xưng hô thân mật chính thức, như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện nói ra miệng chứ?
Thịnh Thiên Chúc cười, "Về sau cậu nói chuyện cùng con gái nhiều sẽ biết."
Dương Tiểu Dương nghĩ thầm, nói giống như cậu từng nói chuyện yêu đương với con gái không bằng.
Hội nghị còn mười phút nữa sẽ bắt đầu.
Hoắc Hàn cùng Đường Hải đã đi vào, Ôn Thiên Thụ cũng chuẩn bị về nhà khách, vừa đi tới cửa thì thấy Cục phó Trần ở đối điện đang đi tới phía cô.
"Thiên Thụ."
Ôn Thiên Thụ cười đáp, "Cục phó Trần."
Cục phó Trần ý bảo người phía sau tiến vào phòng họp trước, "Có thể nói chuyện với cháu không?"
Hai người vào một phòng họp nhỏ bên tay trái.
Cục phó Trần vào thẳng chủ đề, "Tiểu Thụ, tôi muốn nói về chuyện của cha cháu."
Ôn Thiên Thụ từ trong giọng nói nghe ra ông cũng không phải lấy thân phận lãnh đạo nói chuyện với mình, thoạt nhìn ông lúc này càng giống như một vị trưởng bối.
Từ rất sớm cô đã biết vị Cục phó Trần này.
Lễ tang của bác cô Thiên Hành Chi chính là do ông chủ trì.
Mà em trai ông luật sư Trần Hiểu Tường cũng có quan hệ rất tốt với cha cô.
"Bác Trần, cháu muốn biết, vì cái gì sẽ là ba cháu?" thanh âm Ôn Thiên Thụ rất nhẹ, nhưng thực rõ ràng, "Là các bác lựa chọn ông ấy sao?"
Một là bởi vì trái tim ông khác hẳn với người thường, có thể ở thời khắc mấu chốt dành được khả năng sống sót lớn hơn.
Thứ hai, ông là em trai của Thiên Hành Chi.
"Có thể nói như vậy," Cục phó Trần gật gật đầu, "Nhưng có lẽ cũng có thể nói là Bạch Dạ lựa chọn ông ấy."
Ôn Thiên Thụ khó có thể tin, "Bạch Dạ?"
"Nghiêm khắc mà nói, là lựa chọn lẫn nhau."
Vài phút sau, đã đến thời gian hội nghị, Cục phó Trần rời đi, Ôn Thiên Thụ một mình ngồi trong phòng, trong đầu tràn ngập lời ông vừa nói, chúng giống như những mảnh vụn bay tới bay lui, làm thế nào cũng không bắt được.
"Cha cháu là người được chọn tốt nhất của cả hai bên."
"Cho nên, chỉ có thể là ông ấy."
"Tiểu Thụ, cha cháu là người tốt, ông ấy chưa bao giờ làm điều gì phải xin lỗi quốc gia và nhân dân, nhưng làm một người chồng người cha, ông ấy đã thua thiệt cháu cùng mẹ cháu, đây là sự thật không thể chối cãi."
"Tiểu Thụ, ta nghe Hoắc Hàn nói, cháu rất am hiểu phác họa người, có việc gấp muốn nhờ cháu giúp một chút."
Cùng trợ lý của Cục phó Trần rời đi, Ôn Thiên Thụ đi vào một tòa nhà cũ ở vùng ngoại thành, cô đứng trước cửa, câu đối hai bên cửa gỗ sớm đã phai đi màu đỏ, cũng không hoàn chỉnh lắm, một góc bị gió lạnh thổi lung lay.
Cô đi qua phiến đá gạch xanh gập ghềnh, chân đạp trên lá rụng, có một loại cảm xúc mềm ấm, bước lên bậc thang, cả người rơi vào ánh mặt trời, trợ lý ở phía trước đẩy ra cánh cửa khép hờ.
Tiểu Tằng dựa vào giường sát cửa sổ, ngực cũng nằm trong vùng ánh mặt trời, trên bàn trong tầm tay thả một chồng giấy viết màu trắng, hắn giống như đối với một người bạn cũ hướng cô cười cười, "Cô đã đến rồi."
Sau khi bệnh tình ổn định, hắn đã bị bí mật chuyển đến chỗ này, thừa dịp những ngày an tĩnh không người quấy rầy, đem những tin tức đã biết trong đầu về tập đoàn "Ty" viết lại.
Hắn hiếm khi tiếp xúc đến những cơ mật của trung tâm cao tầng, nhưng đối với con đường buôn lậu ở các nơi cùng các cứ điểm trung tầng (chủ yếu là các cửa hàng đồ cổ trên cả nước), đề cập đến người có liên quan, cùng với địa điểm giao dịch ... thì đều có hiểu biết đại khái.
Khi ở cửa Ôn Thiên Thụ đã đoán được người lát nữa mình sẽ gặp là Tiểu Tằng, vừa vặn trong đình viện lá rụng vặt được vài cành hoa màu lam nhạt, liền cầm bình thủy tinh cắm vào, đặt trên bàn gỗ.
"Thật là đẹp." Tiểu Tằng buông bút.
Ôn Thiên Thụ ngồi xuống đối diện hắn, từ trong túi lấy ra bút chì và giấy phác hoạ, "Chúng ta hiện tại bắt đầu đi."
"Được."
Tiểu Tằng hồi tưởng một chút, "Tôi nghe nói Bạch Dạ, cũng không phải là khuôn mặt hiện tại, dung mạo hắn là lần đó ở sườn núi Sinh Tử hình như đã xảy ra thay đổi ..."
"Sườn núi Sinh Tử?"
Bác cô Thiên Hành Chi chính là chết ở nơi này.
"Đúng vậy," Tiểu Tằng gật đầu, "Tôi suy đoán có thể là lần đó trong hành động tiêu diệt hắn bị bại lộ, bất quá nói vậy cũng không chưa hẳn là đúng ..."
Một kẻ trộm mộ danh tiếng xấu xa rõ ràng, là đầu lĩnh của một tập đoàn tội phạm văn vật, sao có thể chỉ bởi nguyên nhân như vậy liền mất công thay đổi dung mạo chính mình?
Trừ phi ... hắn muốn che dấu cái gì?
Khi mặt người phác hoạ trên giấy dần dần hoàn chỉnh, Ôn Thiên Thụ dùng sức cầm bút vẽ, móng tay cũng bất giác cắm vào lòng bàn tay.
Vì sao người đàn ông này, Bạch Dạ, chân chính lớn lên lại giống ... lại còn khéo như vậy cũng là họ Bạch.
Đáp án được miêu tả một cách sinh động.
"Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Ôn Thiên Thụ nắm di động chạy ra, đi đến hậu viện, đỡ ngạch cửa, hít sâu vài lần mới ổn định được cảm xúc.
Cô gọi điện thoại cho Bạch Tuyết Ca.
Ba tiếng "Tút tút tút" vang lên liền có người tiếp.
"Tiểu Ca, chị muốn hỏi một việc, cha em ngoại trừ hai người anh, còn có anh em khác không?"
———
Tác giả có lời muốn nói: Con gái của Hàn ca và Thụ ca, tên cùng biệt danh có quan hệ, sớm nghĩ kỹ rồi.
Em trai Cục phó Trần Hiểu Tường chính là luật sư Trần chương 3 đã xuất hiện.
Quan hệ của Bạch Dạ và Bạch gia chương sau sẽ nói đến.
Hoan nghênh tới quyển cuối —— sườn núi Sinh Tử, mỗi người có thể theo tới nơi này đều là chân ái, ly rượu mạnh này, xin kính trước!