Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 66




Thiên gia cùng Chu gia là thế giao (những gia tộc lớn có quan hệ thân thiết), Chu Tiềm là điển hình phú nhị đại (con nhà giàu thế hệ thứ hai), ăn chơi trác táng, không có chí lớn, nhưng thắng ở ôn nhu săn sóc, lại có vẻ ngoài khá tốt, khi còn trẻ cùng Thiên Mẫn Chi thích một cô gái, tự giác mình không bằng người nên ảm đạm từ bỏ, từ đây thu hồi cửa tâm tư kia.
Có lẽ là vì muốn đền bù phần tiếc nuối kia, ông thương Ôn Thiên Thụ như con gái ruột của mình, thương yêu đến mức đặc biệt, trong nhà còn đặc biệt để lại một phòng công chúa cho cô, làm cho Chu Mộ Sơn có một đoạn thời gian còn đặc biệt buồn bực, có phải hai nhà ôm sai con rồi hay không?
Vợ của Chu Tiềm sau khi sinh con trai không bao lâu thì qua đời, ông một bên trông con một bên quản lý công ty, từ đầu thật sự là khổ không nói nổi, chờ đến khi con trai trưởng thành, lại nghịch ngợm làm hỏng không ít nhân duyên của ông, đặc biệt là sau khi tiến vào thời kỳ phản nghịch, thật là vô lực ... Dần dà, cũng liền phai nhạt ý niệm tái hôn.
Sau này con trai rốt cuộc có thể một mình đảm đương một phía, công ty cũng được anh quản lý hạ gọn gàng ngăn nắp, Chu Tiềm dỡ xuống gánh nặng, rốt cuộc nhặt lên dũng khí theo đuổi hạnh phúc của chính mình, vừa vặn lúc này Thiên Mẫn Chi đưa ra yêu cầu ly hôn với Ôn Hoàn ...
Ông không phủ nhận chính mình có tư tâm.
Nhưng trên thực tế, là Thiên Mẫn Chi thỉnh cầu ông chăm sóc Ôn Hoàn.
Thiên Mẫn Chi lúc ấy đưa ra một lý do rất đơn giản, tình cảm vợ chồng đã hết, mà ông cũng đã thay lòng.
Ghê tởm hơn chính là, Ôn Hoàn thế nhưng lại vì loại đàn ông này muốn tự sát, nếu không phải Chu Tiềm đúng lúc tới kịp, chỉ sợ sớm đã trời đất cách biệt, ở thời điểm bà yếu ớt nhất ông lại ở bên một tấc không rời, cũng có ý đồ giúp đỡ vợ chồng bọn họ vãn hồi đoạn tình cảm này, nhưng không biết như thế nào Thiên Mẫn Chi chính là đã quyết tâm...
Về sau lại bởi vì tác hại của rượu, có một đêm hoang đường kia, không bao lâu sau thì có Chu Mộ Vũ ...
Chu Tiềm để tay lên môi ho nhẹ một tiếng, "Phồn Phồn, hai mẹ con lâu như vậy không gặp mặt, đêm nay không bằng ở lại cùng mẹ con đi."
"Không được, chú Chu," thanh âm Ôn Thiên Thụ thanh thiển, "Đêm nay cháu muốn cùng Hoắc Hàn về nhà ba trước."
Hoắc Hàn sắc mặt không đổi nắm tay cô, ở lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ hai cái.
Cô lại nói, "Mẹ, đêm mai con lại qua đây với mẹ."
Nghe xong lời này, trên mặt Ôn Hoàn lại hiện ra ý cười, "Vậy quyết định như thế nhé, đêm mai mẹ tự mình làm chút đồ ăn con thích, nhất định phải lại đây." Bà nhìn Hoắc Hàn, "Trên đường lái xe cẩn thận."
Hoắc Hàn gật gật đầu, "Mẹ, chú Chu, bên ngoài gió lớn, mọi người không cần tiễn nữa."
Ôn Hoàn còn muốn đuổi theo ra ngoài, Hoắc Hàn lại nói, "Chờ tới nơi con sẽ bảo Phồn Phồn gọi điện cho mẹ."
Lúc này bà mới ngừng lại, nhìn thân ảnh hai người đi xa trong bóng đêm, "Lão Chu, anh có cảm thấy Phồn Phồn thay đổi không?"
Tiếng cười của Chu Tiềm lan tỏa trong gió, "Thay đổi."
Là người đàn ông kia thay đổi cô.
Thiên Mẫn Chi trời sinh thích tĩnh lặng, nhà ở vùng ngoại thành trên lưng chừng núi, cũng là biệt thự đơn độc, bốn phía là đồi núi có nước bao vòng quanh, phong cảnh tú lệ, lại rời xa chốn ồn ào náo động, mùa xuân hoa dại nở khắp triền núi, ngày mùa hè cây rừng rủ xuống bóng râm, mùa thu sau núi quả lớn trĩu cành, vào đông uống rượu ấm ngắm cảnh. Ở thành phố Tây Giang, chỗ này có thể nói là "Thế ngoại đào nguyên".
Biệt thự còn để lại hai người giúp việc, phụ trách quản lý thông thường và quét tước.
Ôn Thiên Thụ ở trong phòng đi một vòng, cuối cùng đứng ở cửa phòng ngủ của mình, thật lâu vẫn không dời được bước chân, cô đã gần bảy năm không trở lại, nhưng nó vẫn vẫn duy trì bộ dáng vốn có như cũ, tựa như hôm qua cô vừa mới rời đi.
Hoắc Hàn đưa xe vào gara, cảm ơn sự giúp đỡ của người giúp việc, tự mình mang theo hành lý lên lầu hai, thấy cô đứng ngốc, cũng không quấy rầy, dựa lan can an tĩnh đứng phía sau cô.
Gió từ ban công thổi tới đem bóng dáng làn váy của cô khắc trên bờ tường trắng, ánh đèn chớp nháy, phảng phất như con bồ câu màu xám đang vỗ cánh.
Dưới lầu đồng hồ quả lắc gõ chín tiếng.
Buổi tối 9 giờ đúng.
Ôn Thiên Thụ như từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt vẫn còn giữ vẻ hỗn độn mờ mịt, lại theo bản năng đi tìm anh.
Hoắc Hàn đi qua.
Cô xoay người gắt gao ôm lấy anh.
Hoắc Hàn buông hành lý, ôm cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt trên sô pha, cô dựa trên vai anh, "Hoắc Hàn, em muốn tắm rửa trước một cái."
"Được, anh đi mở nước ấm cho em."
Bồn tắm là kiểu phục cổ, có đầy đủ công năng, anh nghiên cứu một lát, thử mấy cái chốt mở mới thành công xả ra nước ấm, khi nước đầy nửa bồn, Ôn Thiên Thụ cầm áo ngủ đi vào.
Cô ở trước mặt anh cởi hết quần áo, bước vào bồn tắm.
Hơi nước mông lung, nửa che nửa lộ, đặc biệt mê người.
Cô là cố ý.
Nhưng đêm nay, Hoắc Hàn càng muốn đem tinh lực toàn thân phát huy ở một nơi khác — chiếc giường cô ngủ từ nhỏ đến lớn, hiển nhiên so với phòng tắm càng có lực dụ hoặc.
Ôn Thiên Thụ sao có thể không đoán ra tâm tư anh, ngâm nước ấm khiến toàn thân cô phiếm hồng, "Em còn muốn gội đầu, anh nhàm chán có thể đi khắp nơi nhìn xem."
Phần lớn thời điểm người đàn ông này rất ôn nhu cẩn thận, ngoại trừ chuyện gội đầu cho cô này, luôn là không khống chế tốt lực độ, cào đến da đầu cô phát đau, từng có một lần được bài học khắc sâu khiến cô không dám lại để anh chạm vào tóc mình.
"Không nên ngâm lâu." Hoắc Hàn đóng lại cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Anh từ túi quần lấy ra hộp thuốc, chuẩn bị tìm một chỗ bình ổn lại cảm xúc một chút, bất giác đã đi tới ban công lầu hai.
Một loạt cây cảnh xanh biếc tươi tốt, có thể thấy ngày thường được chăm sóc rất tốt.
Anh dựa lưng vào tường, cắn điếu thuốc, cúi đầu bật lửa, chậm rãi thả ra một vòng khói.
Cô không thích mùi thuốc lá nên đã rất lâu anh không chạm vào thuốc, nhưng đêm nay không biết tại sao lại lên cơn nghiện.
Vài phút hút xong một điếu thuốc, Hoắc Hàn ấn tắt tàn thuốc, đi mấy chục bước mới tìm được một cái thùng rác, cửa căn phòng bên tay trái khép hờ, ánh đèn nhu hòa từ khe cửa lộ ra, anh đẩy cửa ra, hóa ra là hai người giúp việc đang quét dọn thư phòng.
Nhìn đến Hoắc Hàn, hai người có chút câu nệ gọi, "Cậu chủ." (Ở đây dùng "cô gia" tức là chồng của cô chủ, cũng không phải người trong gia đình nên không để là "anh rể" hay "cháu rể", "con rể" ... được nên để vậy)
Hoắc Hàn ngơ ngác ba giây mới thích ứng cách xưng hô này, có chút đông cứng gật gật đầu.
"Cậu chủ tùy tiện nhìn xem," một người phụ nữ hơi béo nói, "Tiểu thư góp nhặt được không ít đồ thú vị."
"Không có việc gì nữa, chúng tôi xin phép ra ngoài trước."
Hoắc Hàn: "Được."
Xa xa còn có thể nghe được tiếng các cô thảo luận, dù đã cố tình hạ giọng, nhưng Hoắc Hàn thính lực cực tốt, vẫn nghe được đại khái, "Cậu chủ này lớn lên cũng thật đẹp trai a, một chút cũng không kém anh của tiểu thư chút nào (ý ở đây là Chu Mộ Sơn)."
"Còn không phải sao, xứng đôi với tiểu thư nhà chúng ta không biết nhiều bao nhiêu."
Anh gợi lên khóe môi cười cười.
Thư phòng không chỉ bày rất nhiều đồ vật của Ôn Thiên Thụ, cũng có không ít dấu vết của Thiên Mẫn Chi.
Nơi này vốn dĩ chính là thư phòng của Thiên Mẫn Chi, ông thật sự quá bận rộn, đến trên bàn cơm cũng rất khó nhìn thấy mặt, Ôn Thiên Thụ đành phải đem mọi thứ đưa tới thư phòng, thường thường là ông xử lý văn kiện, cô an vị ở đối diện ông làm bài tập.
Dần dà, đồ vật của cô liền chiếm thư phòng ông, thậm chí cân sức ngang tài.
Đối diện Hoắc Hàn là tường sách, anh đặt tay trên thang gỗ, ánh mắt tùy ý quét một lượt, sách rất hỗn tạp, cơ hồ các lĩnh vực đều có, tài chính, kinh tế, chính trị, quân sự, thiên văn, địa lý, nhân văn, khoa học, pháp luật ... Còn có không ít từ điển chuyên nghiệp.
Anh tùy tay cầm một quyển "Từ điển Oxford song ngữ Anh Hán", mở ra, trang đầu tiên chữ "abandon" có dấu gấp trang, anh nghĩ thầm, bà xã anh là người có tính nhẫn nại như vậy, thế nào cũng sẽ nhìn đến chữ cái "P" đi, không nghĩ tới lật đến trang thứ hai, sạch sẽ...
Thật là... thất sách.
Nguyên một quyển sách chỉ có một nếp gấp.
Nếu là khi đó anh ở bên cạnh cô, dù thế nào cũng phải nhìn chằm chằm cô xem xong toàn bộ.
Hoắc Hàn đem từ điển thả lại.
Trong tầm tay là tủ kính nhỏ, mặt trên đặt không ít đồ vật, phong cầm, lật đật Nga, tượng đất, còn có bình hoa nhỏ do chính cô làm, trên thân bình mỗi cái đều treo một tấm thẻ nhỏ —
Đồ dỏm số 1, đồ dỏm số 2, đồ dỏm số 3 ...
Tầm mắt anh ngừng trên một cái khung ảnh.
Một nhà ba người chụp ảnh chung.
Hai vợ chồng ngồi phía trước, cô con gái đặt hai cánh tay mảnh khảnh trên vai bọn họ, cô khi đó bao lớn? Năm sáu tuổi đi, tóc dài tết thành bím, một đôi mắt to trong trẻo rõ ràng, nhìn thẳng màn ảnh cười ngọt ngào, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng, nhìn kỹ thì ra là để che lấp cái răng cửa bị thiếu kia.
Thật đáng yêu.
Hoắc Hàn nhịn không được tưởng tượng một chút bộ dáng con gái tương lai, chỉ nghĩ đến đã cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng.
Anh lấy ra di động, chụp bức ảnh trong khung.
Bên cạnh còn có khung ảnh nhỏ, là ảnh chụp riêng Thiên Mẫn Chi.
Hình dáng cô giống mẹ hơn, nhưng cặp mắt kia lại giống hệt cha mình, giống như ánh nắng sau cơn mưa, lại lộ ra kiên định dũng cảm khó tả.
Hoắc Hàn chậm rãi khom lưng, đối với ảnh chụp cúi đầu thật sâu, "Cảm ơn ba."
Ba chữ này mang theo tôn kính của con rể đối với cha vợ, nhưng càng nhiều hơn là kính trọng đối với một người chiến sĩ cao thượng vượt qua mọi chông gai không sợ hãi.
Khi Hoắc Hàn trở lại phòng, Ôn Thiên Thụ đã sấy khô tóc nằm trên giường, mặc váy ngủ màu phớt tím, bởi tư thế nằm, lộ ra xương quai xanh cùng một mảng da thịt mềm mại phồng lên, hai chân thẳng tắp cũng trắng đến lóa mắt.
Cố tình cô lại không phát hiện chút nào, "Anh đã trở lại."
Trong phòng mở máy sưởi, dung túng cổ vũ cỗ lửa nóng đang náo động ồn ào trong thân thể anh, Hoắc Hàn tìm được áo ngủ của mình, vội vàng vào phòng tắm.
Tiếng nước vang lên rào rào.
Ôn Thiên Thụ ở trong chăn buồn cười.
Mười lăm phút sau, Hoắc Hàn một đầu tóc ướt đi ra, cô từ trên giường ngồi dậy, "Em giúp anh sấy tóc."
Hoắc Hàn ngồi xuống mép giường.
"Đầu cúi thấp chút nữa." Cô mang theo ngón tay ấm áp vuốt mái tóc ngắn của anh, gió nóng nổ vang.
"Phồn Phồn."
"Sao?"
Thanh âm Hoắc Hàn mang theo ẩn nhẫn nào đó, "Em ngồi vào..."
"Em ngồi vào cái gì?" Cô còn cố ý giật giật.
Anh trực tiếp rút dây điện máy sấy, thanh âm ồn ào nháy mắt biến mất, chỉ còn tiếng tim đập cùng hô hấp của hai người giao triền.
Khăn trải giường, chăn, gối đều tản ra hương vị ánh mặt trời, sạch sẽ thoải mái thanh tân, càng hấp dẫn anh chính là thanh hương nhàn nhạt trên người cô, giống như hoa anh túc, mang theo lực dụ hoặc trí mạng.
Giường công chúa màu nước biển, chịu tải thể trọng của hai người, hơi hơi đong đưa.
Một lần, hai lần.
Đêm dài chậm rãi, lại đến một lần.
Ôn Thiên Thụ ăn đủ "Đau khổ" ngọt ngào do chủ động trêu chọc, cuộn trong lòng ngực anh ngủ, Hoắc Hàn giúp cô dịch lại chăn, vừa nhắm mắt lại nghe được cô nhẹ giọng nỉ non, "Ông xã, ngày mai đưa em đi bệnh viện gặp cô nhé."
Anh hôn lên mí mắt phiếm hồng của cô, "Được."
———
Tác giả có lời muốn nói: Đại di mụ (của tác giả) quả nhiên là vũ khí sắc bén ngăn cản nghiệp lớn gõ chữ a, chỉ có thể càng nhiều như vậy.
Nhìn bình luận, đều đang lo lắng yên lặng trước bão táp, nhiều ngọt một chút không tốt sao? Ta thích ngọt ngọt ngọt! Nhưng là, bão táp có lẽ cũng không xa.