Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 53




Ban ngày vừa hạ một trận mưa nhỏ, mặt đất ẩm ướt, hoàng hôn bao phủ đình viện cổ xưa mà an tĩnh.
Phàn gia xuyên qua một hành lang gấp khúc thật dài, có gió thổi tới, mùi hoa nhàn nhạt tạt vào mặt khiến thần kinh đang căng chặt có vài giây thả lỏng, ông nhớ tới hơi thở trên người con gái mình, như đậu phụ ôn nhuận khô tịnh, khiến người quyến luyến, nhưng ông lại không thể ôm cô một cái, nhìn nhiều một cái cũng không được.
Tối hôm qua cô nhất định rất sợ hãi đi, hốc mắt cũng khóc đến đỏ bừng, khi ôm cô lên, nước mắt treo trên lông mi vừa vặn lăn đến lòng bàn tay ông, chỗ kia phảng phất như vẫn còn lưu giữ độ ấm nóng bỏng kia.
Ông cũng không biết con đường này có thể đi đến cuối hay không, dựa theo tâm tính đa nghi tàn nhẫn của Bạch Dạ, phía trước chờ mình là cái gì, khó có thể đoán được.
Nếu thật sự có vạn nhất, ai tới bảo vệ con gái ông đây?
Không phải chưa từng cầu mong xa xôi trong tương lai có thể toàn thân rút lui, khôi phục thân phận một người cha bình thường, có thể quang minh chính đại đi ở trên đường, chứ không phải nằm trong tối tăm lạnh lẽo, đến tên cũng không thể lưu lại.
Một ngày kia nếu con gái biết toàn bộ chân tướng, nhất định sẽ cảm thấy vinh quang vì ông chứ?
Đáy mắt ông khó có được hiện lên một tia ý cười, rất nhẹ, cơ hồ nhìn không thấy, lâu lắm không cười, môi đều nâng không được, rất đông cứng, chỉ có thể cười trong mắt, dưới đáy lòng.
Cũng chỉ có thời điểm nghĩ về con gái, mới có thể cảm giác được nhu tình cách biệt đã lâu phát ra từ nội tâm.
Đằng trước có tiếng bước chân từ xa tới gần, Phàn gia lại khôi phục vẻ mặt vô biểu tình.
Người tới rất cung kính kêu một tiếng "Phàn gia": "Bạch gia muốn ngài đi qua một chuyến."
Ông gật gật đầu: "Đã biết."
Người nọ nghiêng người lui xuống.
Tương Tư Lĩnh không biết có bao nhiêu tai mắt của Bạch Dạ, nói vậy sự việc tối qua cũng đã rõ ràng, dù cho đối phương không tới tìm, ông cũng sẽ trở lại.
Đi đến trước một phiến cửa gỗ tinh xảo, bên trong truyền đến một trận tiếng cười, Phàn gia bước chân hơi ngừng, sửa sang lại cổ áo, đẩy cửa đi vào.
Đối diện trước mặt đang ngồi một người phụ nữ mặc sườn xám màu hồng cánh sen, trang điểm nhẹ, do làn da bảo dưỡng rất tốt nên cơ hồ không nhìn ra tuổi thật, giữa ngón tay cô ta kẹp một điếu thuốc thon dài, ý cười doanh doanh đang nói cái gì, nhìn thấy Phàn gia đi tới, "Ai nha thật khéo, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến."
Cô ta đứng dậy đi tới, "Sao vẫn là cái biểu tình này? Nhìn thấy người ta một chút cũng không vui sao? Người ta thương tâm a, tốt xấu chúng ta đã làm vợ chồng bảy năm ..."
Phàn gia cười cười, "Bạch gia." Lại nhìn về phía người phụ nữ đối diện, "Milan, cô đã trở lại."
Milan cười duyên phum một ngụm thuốc trên mặt ông, "Lần trước nghe nói anh đi nước Anh một chuyến, gần như vậy cũng không tới thăm em."
Phàn gia vẫn đứng thẳng tắp, không nói tiếp.
Anh Quân ngồi ở một bên, đôi mắt hẹp dài híp lại, trước sau vây quanh Phàn gia mà đảo, khóe mắt ngẫu nhiên nhìn Bạch Dạ một cái, đợi lát nữa phỏng chừng có trò hay để xem.
Nửa giờ trước, hắn từ cuộc nói chuyện của hai anh em này biết được một chân tướng kinh người, hóa ra người gọi là Phàn gia này, chính là Thiên Mẫn Chi nhà giàu số một thành phố Tây Giang mấy tháng trước tai nạn xe cộ bỏ mình, ngày hôm qua Ôn Thiên Thụ bị nhốt trên vách núi là con gái duy nhất của hắn, tên khốn kiếp, hắn đã nói mà, vì cái gì Bạch gia đặc biệt muốn mình lưu lại Tương Tư Lĩnh, ôm cây đợi thỏ, không nghĩ tới cuối cùng chờ tới lại là người này.
Hắn vốn là người sáng suốt, thông qua đôi câu vài lời liền sắp xếp rõ ràng mạch lạc toàn bộ.
Milan đầu tiên là lấy thân phận tình nhân tiếp cận Thiên Mẫn Chi, sau lại làm cho gia đình của hắn tan nát, vợ bỏ con rời, chính mình thay thế vị trí đương gia chủ mẫu (người phụ nữ chủ gia đình), không thể nói là coi trọng sản nghiệp Thiên gia mà kỳ thật càng nhiều là giám thị.
Trên đời này Bạch Dạ chỉ tin tưởng chính mình, nhưng đối với Milan cùng mẹ khác cha, hắn vẫn giao phó ít nhiều tín nhiệm nhất định, để cô ta tới giám thị Thiên Mẫn Chi là vô cùng thích hợp.
Nhưng anh Quân không nghĩ ra nổi, vì cái gì Thiên Mẫn Chi nhất định phải làm giả tai nạn xe cộ chết chứ? Thân phận nhà giàu số một thành phố Tây Giang nói bỏ liền bỏ, không khỏi quá không bình thường, lại nói, lấy tập đoàn Thiên thị làm tấm che bên ngoài, không phải càng thuận tiện hơn sao?
Hắn bỗng nhiên có một giả thiết lớn mật —
Theo thân gia (thân gia ở đây là chỉ dòng tộc thân thiết cùng Chi, cùng Họ) Bạch gia nhiều năm tích lũy, cùng với tập đoàn "Ty" ngày càng lớn mạnh, chỉ sợ không đến mức đem cái gọi là nhà giàu số một để vào mắt.
Có lẽ từ trước tới nay hắn muốn chỉ là một con chó săn tuyệt đối trung thành có thể từ bỏ cả sinh mệnh?
Ngươi không thể nhổ răng nhọn của hắn, nhưng muốn chặt đứt tất cả niệm tưởng của hắn, để hắn thanh thản ở tại bên người như một con chó biết sủa nhưng vĩnh viễn sẽ không cắn ngược lại chủ nhân.
Anh Quân vì suy đoán của chính mình mà cảm thấy vô cùng đắc ý, nhưng trên mặt không lộ một tia cảm xúc, lại liếc nhìn Bạch gia một cái, chỉ thấy hắn nhẹ gõ mặt bàn, "Lão Phàn, lần này ra ngoài có thu hoạch gì không?"
"Cũng có," Phàn gia châm chước nói: "Đối phương pháp hợp tác vốn còn kín đáo phê bình, nhưng xem ở mặt mũi Bạch gia ngài nên vẫn nhượng bộ, mọi việc tiến triển thật sự thuận lợi."
Anh Quân cười lạnh trong lòng.
Lấy tứ lạng đẩy thiên cân (Bốn lạng đẩy ngàn cân ý chỉ lấy chuyện nhỏ để lấp liếm chuyện lớn) mà nghĩ muốn tẩy sạch sẽ việc phát sinh ở Tương Tư Lĩnh tối qua? Không vội, Bạch gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Bạch Dạ rót một ly trà, đẩy qua, "Ngồi."
Hắn ngồi trên ghế dựa tay vịn có khắc một con Song Đầu Xà (Rắn hai đầu) toàn thân màu đen, dùng chất liệu hắc diệu thạch thượng đẳng, hoa văn trên thân rắn có thể thấy được rõ ràng, đặc biệt sinh động chính là hai đôi mắt kia, một đôi màu đen, một đôi màu đỏ, phảng phất như đang nhìn chằm chằm người khác, khiến người khiếp sợ.
Phàn gia ngồi xuống, Milan cũng ấn tắt thuốc, ngồi dựa gần vào ông.
Bạch gia lại tùy ý hỏi mấy vấn đề làm ăn, Phàn gia cẩn thận nhất nhất đáp lại, không lộ ra chút sơ hở nào, kỳ thật trong lòng cũng có chút nghi hoặc, sự việc ở Tương Tư Lĩnh hắn không tự đề cập tới là đánh chủ ý gì đây?
Chẳng lẽ là muốn dùng bất động thanh sắc công phá phòng tuyến tâm lý ông?
Nhưng chuyện đó cũng không thể chứng minh ông là người của cảnh sát, hành vi của ông hoàn toàn có thể từ góc độ một người cha vì yêu thương con gái mà sốt ruột để cân nhắc, vẫn là không nên rối loạn đầu trận tuyến trước.
Bạch Dạ nhìn Milan liếc mắt một cái.
Milan nói: "Đàn ông các người đề tài nói chuyện phiếm sao cứ mãi vây quanh chuyện làm ăn vậy, quá nhàm chán, Phàn, anh cùng em ra ngoài hít thở không khí đi."
Phàn gia cùng anh Quân cơ hồ cùng lúc nhìn về phía Bạch Dạ, hai người đều có tâm tư riêng.
Bạch Dạ nói: "Đi đi."
Đây là chuẩn bị thả người?
Anh Quân nghẹn một bụng hỏa sắp tràn đến cổ họng, không truy cứu việc tự mình cứu người?
Sau khi Milan và Phàn gia rời đi, anh Quân nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Bạch gia khẽ cười một tiếng, "Ông sai rồi, nếu lúc ấy hắn không đi cứu con gái thì căn bản sẽ không thể còn sống mà ra khỏi Tương Tư Lĩnh."
Nhìn cốt nhục chí thân lâm vào hiểm cảnh mà thờ ơ, không ai lại nguyện ý lưu tại bên người chính mình một kẻ bình tĩnh lạnh nhạt máu lạnh đến đáng sợ như vậy.
Anh Quân nghe mà chảy một thân mồ hôi lạnh.
"Kia, kia Ôn Thiên Thụ, ngài trước kia không phải nói muốn thu về dùng sao?"
Bạch Dạ nhẹ vuốt ve đôi mắt màu đỏ của Song Đầu Xà, "Để cô ấy ở bên ngoài tự do tự tại bay nhảy không phải càng thú vị?" Ngón tay hắn dời đi, mắt xà giống như còn sống, hiện lên một đạo ánh sáng, "Bất quá, trước sau cũng sẽ ở trên tay tôi."
Chỉ cần cô ấy ở trong phạm vi khống chế của hắn, như vậy chẳng khác nào cầm mệnh môn của Thiên Mẫn Chi. (Mệnh môn là tử huyệt trên cơ thể, đánh vào đó sẽ làm người chết)
"Bạch gia, còn có một việc tôi không rõ."
Bạch Dạ ý bảo hắn nói tiếp.
"Vì sao ngài phải cho bọn họ manh mối về Tiểu Chu?"
Đây không phải là phong cách của Bạch gia.
Lúc trước Tiểu Chu phản bội hắn, sau khi thân phận bại lộ, bị hắn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy ... Hiện giờ sao có thể dễ dàng lộ tin tức ra ngoài như vậy?
Bạch gia nhìn một chậu hoa xanh tốt bên cửa sổ, thanh âm lạnh thấu, "Hai người Tiểu Thứ ở nơi đó quá tịch mịch."
Anh Quân không rét mà run.
Ngoài phòng, Phàn gia thật vất vả thoát khỏi Milan, đang chuẩn bị đi ra ngoài, đối diện đi tới một chàng trai trẻ tuổi, "Phàn gia."
Ông không khỏi nhiều liếc mắt nhìn hắn một cái, "Tiểu Tằng đúng không."
Tiểu Tằng nhìn ông.
Phàn gia dời đi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn qua, ánh nắng chiều như được tẩy qua trong nước, đỏ tươi thanh thấu, một nửa bầu trời đã bị nhuộm thành màu đỏ.
"Tiểu Tằng." Hai chữ này thấp đến cơ hồ không nghe được, ông tựa như lầm bầm lầu bầu, "Ngày mai sẽ có mặt trời."
Ánh nắng mai không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều tuần hành ngàn dặm.
Tiểu Tằng toàn thân căng chặt, nhìn ông rời đi, đáy mắt có ánh sáng nhỏ vụn di động, không tiếng động mà đáp: "Đúng vậy."
Hy vọng có một ngày chúng ta đều có thể đi dưới ánh mặt trời một lần nữa.
***
Ánh sáng hoàng hôn nhu hòa trải đầy nơi chân trời.
Ngoài hành lang phòng bệnh, Ôn Thiên Thụ đang nói chuyện cùng Thịnh Thiên Chúc.
"Chị Thiên Thụ, lúc mấy người chúng em từ bệnh viện ra, không nhìn thấy xe đâu, anh Hàn cũng không thấy bóng dáng, gọi điện thoại cũng không tiếp, khi đó em đã dự cảm nhất định đã xảy ra chuyện gì."
"Sau đó, chúng em trở lại nhà cụ bà, mới phát hiện bà cùng hai cảnh sát đều bị cột vào trên ghế, bị trói kín mít, không thể động đậy, trong miệng còn nhét vải, cụ bà nói chị bị người xấu mang đi..."
Ôn Thiên Thụ đánh gãy: "Bà bà không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là cổ tay có hơi xước da."
Nhưng là hai cảnh sát kia hơi có chút xui xẻo, một người vỡ đầu, máu bết tóc thành một mảnh, một người khác bị chấn động não, hiện còn ở lại bệnh viện để quan sát.
Thịnh Thiên Chúc lại nói: "Em sợ tới mức tim cũng muốn ngừng đập a. Cùng Tiểu Dương như ruồi nhặng không đầu loạn đâm, rốt cuộc ở dưới Tương Tư Lĩnh tìm được xe anh Hàn, chúng em liền một đường đi tìm, cuối cùng ở gần vách núi đá tìm được hai người."
"Gần vách núi?" Ôn Thiên Thụ bắt giữ được chữ mấu chốt. Nói như vậy, trước khi bọn họ tới, cô cùng Hoắc Hàn đã được cứu?
Không có khả năng a.
Hai người không chỉ tính mạng không sao mà bình hoa cổ cũng bảo vệ rất tốt.
"Đúng vậy. Lúc ấy anh Hàn ôm chị, không ngừng xoa tay chân chị, chúng em đến gần mới thấy, anh ấy ngẩng đầu lên, chị đoán thế nào? Đầy miệng máu a ..." Cậu nói tiếp mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, "Còn có ánh mắt anh Hàn nhìn chị lúc ấy, rất kỳ quái, tóm lại là cảm giác nói không nên lời."
"Chị Thiên Thụ, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì hơn nửa đêm lại bị treo trên vách núi?"
Ôn Thiên Thụ nói: "Diệp Nghênh chính là Bạch Dạ."
Miệng Thịnh Thiên Chúc mở lớn đến mức có thể nhét một quả trứng ngỗng vào, "Bạch Dạ?!"
"Chết tiệt!"
Kẻ địch lớn nhất ở trước mặt chính mình qua lại cả nửa tháng trời, thế nhưng một chút cũng không nhận ra không nói, còn hồ đồ mà trúng bẫy của hắn.
Cậu gian nan đi tìm Dương Tiểu Dương tiêu hóa cái tin tức đáng sợ này.
Ôn Thiên Thụ đẩy cửa phòng bệnh khép hờ đi vào, Hoắc Hàn đang cúi đầu nhìn di động, ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt sâu thẳm, thanh âm vẫn rất thấp, "Đường Hải gửi ảnh chụp bình hoa tới."
Đường Hải chạy suốt đêm tới trấn Phong Lai.
Cô đặt ghế dựa ở mép giường ngồi xuống, "Có phát hiện gì sao?"
Cô nhớ Bạch Dạ nói trong bình hoa cất giấu manh mối về đội trưởng Chu.
Hoắc Hàn lắc đầu, "Tạm thời còn chưa có."
Ôn Thiên Thụ sờ sờ cằm anh, râu mới mọc lún phún đâm vào tay, "Đừng nóng vội, từ từ sẽ có."
Anh bắt lấy tay cô, đặt lên môi hôn, "Ừm."
Cái trán cúi xuống, nhẹ nhàng dán lên trán cô, cảm nhận được độ ấm bình thường, lúc này mới thoáng buông lỏng.
Hoắc Hàn vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Ôn Thiên Thụ bò lên trên giường, xác định sẽ không đụng tới chân anh mới chậm rãi gối lên vai anh.
Hai người thương lượng chuyện bình hoa, lại nói chút lời tư mật. (riêng tư thân mật – Tư mật)
Lông mày Hoắc Hàn bỗng nhiên nhẹ nhíu.
Cô đột nhiên căng thẳng: "Làm sao vậy?"
Hơi thở nóng ấm của anh ở sau tai cô, "Vừa mới không cẩn thận đụng phải chân."
"Đau?"
"Ừm."
"Em giúp anh xoa."
Thủ pháp của cô tuy rằng không thành thạo như anh, nhưng ít nhiều cũng học được điểm tinh túy, cũng ấn đến ra hình ra dạng, nhưng là sau khi ấn trong chốc lát, bỗng nhiên nhận thấy không thích hợp, những chỗ được ấn qua đều đã có chút thả lỏng, nhưng chỗ nào đó lại nhanh chóng thức tỉnh ...
Bên tai nóng lên, "Hoắc Hàn!"
Anh hôn lên lỗ tai cô, "Bà xã."
Hai chữ khiến trái tim cô gia tốc nhảy lên "bang bang".
Rất lâu sau đó.
Ôn Thiên Thụ đem khăn giấy vo thành một đoàn ném vào thùng rác, một lần nữa nằm lại bên cạnh anh, nhìn trần nhà hơi ngả vàng, thở phào một hơi, "Hàn, em có chuyện muốn hỏi anh."
Cằm anh chống lên tóc cô, "Sao?"
"Thiên Vạn nói cậu ấy phát hiện chúng ta ở trên vách đá, như vậy, là ai cứu chúng ta từ dưới vực lên?"
—————
Tác giả có lời muốn nói: Thỉnh ngươi bắt đầu ... lên tiếng ~
Cuối tuần nghĩ ra đi chơi, nhưng mỗi lần đến thời điểm đó, đều nghĩ mọi người đang đợi ai.
Mọi người cảm thấy Hàn ca sẽ trả lời vấn đề của Thụ ca như thế nào?