Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 52




Ôn Thiên Thụ cúi đầu thấy trước ngực nhanh chóng ướt một mảng.
Khóe miệng Hoắc Hàn đang đổ máu.
Cô có thể cảm giác được gân xanh nhô lên trên cổ anh, tiếng tim đập cùng tiếng hít thở càng thêm dồn dập, cằm anh không nặng không nhẹ chống lên đỉnh đầu cô, tác dụng của thuốc còn chưa hết hẳn, toàn thân cô dường như không có một tia sức lực, muốn ôm anh một lần cuối cùng, tay cô vô lực khoanh được thành một vòng tròn nhưng mới vừa đụng tới áo sơmi của anh, lại tuột xuống ...
Nước đong đầy hốc mắt cô.
Ôn Thiên Thụ khẽ khàng nói: "Xin anh."
Cô kỳ thật đã không phát ra được âm thanh.
Hoắc Hàn nghe được chính là một tiếng "Tê —" mỏng manh khiến trái tim anh như tan nát, trong đôi mắt đen quay cuồng bao cảm xúc phức tạp, tuyệt vọng, đau lòng, không cam lòng ... Ôn Thiên Thụ nhận thấy vải dệt đã bắt đầu bị xé rách, có một cái chớp mắt cô phảng phất như thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nước mắt lại mất khống chế mà chảy xuống.
Một ý niệm rõ ràng như ánh trăng trên bầu trời kia, hóa thành từng đợt từng đợt ngân châm bóng lưỡng, đâm vào nơi mềm mại nhất của trái tim, cô vẫn muốn sống tiếp, muốn tiếp tục tình yêu với anh.
"A..."
Miếng vải Hoắc Hàn đang cắn đã không chịu đựng nổi trọng lượng của cô, thân thể dần dần tụt xuống.
Rất nhanh lại bị một đôi chân thon dài gắt gao kẹp lấy.
Trong tay Hoắc Hàn nắm dây leo đong đưa lên, thân thể hai người lung lay như sắp đổ theo đó đi xuống, trong miệng anh phát ra tiếng gầm nhẹ, phía sau lưng chống lên nham thạch làm chậm lại tốc độ rơi xuống, đồng thời vòng một vòng dây leo trong lòng bàn tay, cách phía trước khoảng hơn một thước (1/3 mét), rốt cuộc ngừng lại.
Máu nhanh chóng dọc theo bàn tay anh chảy tới dây leo, mùi máu tươi nhàn nhạt bị gió thổi đến trươc mũi Ôn Thiên Thụ, cô trừ bỏ tim đập, chỉ còn lại hô hấp yếu ớt, mí mắt nặng tựa ngàn cân.
Không thể ngủ.
Nhất định không thể ngủ.
"Thụ."
Ai đang gọi cô?
Thanh âm càng ngày càng thấp: "Bà xã."
Đôi mắt Ôn Thiên Thụ mở ra một khe nhỏ.
"Không được ngủ."
Trong lòng cô "Vâng" một tiếng, lại gật đầu thực nhẹ nhưng kỳ thật suy nghĩ đã mơ hồ, căn bản không biết chính mình có trả lời anh hay không.
"Không được bỏ lại anh."
Ôn Thiên Thụ cố sức cong lên khóe môi, chỉ là một độ cung nho nhỏ, rõ ràng là anh không từ bỏ cô, vì cái gì nói cô không được từ bỏ anh?
Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, trái tim như rạn nứt.
Đúng vậy. Cô chỉ nghĩ đến mình không thể trở thành gánh nặng của anh, giả bộ như không sao cả, nhưng trong xương cốt là quá ích kỷ, cô hy vọng dùng phương thức này làm anh ghi nhớ vĩnh viễn.
Như vậy có từng nghĩ đến hay không —
Nếu chính mình chết đi, vậy Hoắc Hàn thì sao? Anh sẽ thế nào? Nhất định sẽ đau đớn muốn chết đi?
Một người đàn ông cao ngạo như vậy, dùng ngữ khí hèn mọn như thế khẩn cầu cô: Không được bỏ lại anh.
Cô không có sức lực, đành phải đáp ứng anh ở trong lòng — Được.
Chỉ cần hai người ở bên nhau, sống hay chết kỳ thật cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.
Ôn Thiên Thụ lại chậm rãi chìm vào ngủ say.
Dưới ánh trăng, Tương Tư Lĩnh có vẻ đặc biệt an tĩnh.
Trên vách núi, một thân ảnh cao gầy bồi hồi sau một cây đại thụ, hắn mang khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén như chim ưng, dùng sức nhìn chằm chằm phương hướng vách đá, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn rõ ràng là Phàn gia không thể nghi ngờ.
Muốn đi cứu người hay không?
Bạch Dạ ngàn dặm xa xôi gọi ông từ nước ngoài trở về, còn đặc biệt bày mưu đặt kế đến Tương Tư Lĩnh, khẳng định không chỉ là để ông thấy "Cố nhân" đơn giản như vậy, ở giữa tất nhiên có bẫy rập.
Có lẽ đây là khảo nghiệm đối với ông.
Cứu thì sao?
Vứt vợ bỏ con, vứt bỏ thân phận Thiên Mẫn Chi, giả chết hủy dung, ở tập đoàn "Ty" ẩn núp hơn bảy năm, tiêu phí không ít tâm huyết mới miễn cưỡng lấy được tín nhiệm của Bạch Dạ, mắt thấy đã sắp thành công ...
Có bao nhiêu người trước ông, chí khí chưa thù, thây cốt chưa lạnh? (Thù chưa được trả, xương cốt còn mới) Trên người ông đã chọn trọng trách nặng trĩu, một khi thân phận bại lộ ... Hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Không cứu thì sao?
Dưới vực sâu kia, mạng người ... là con gái ông.
Nếu có thể, ông sẽ không chút do dự vứt bỏ sinh mệnh chính mình để đổi lấy cơ hội sống cho cô, nhưng từng bước một đi được đến ngày hôm nay, cái mạng này đã không còn đơn giản chỉ thuộc về một mình Thiên Mẫn Chi.
Một bên cán cân là quốc gia, nhân dân cùng đạo nghĩa, một bên khác là con gái ông.
Để mà so sánh, thì con gái ông, phân lượng quá nhẹ quá nhẹ.
Nhưng là một người cha, làm sao có thể trơ mắt thờ ơ nhìn con gái mình rời vào hoàn cảnh nguy hiểm?
Ông làm không được, căn bản làm không được.
Đây là lựa chọn gian nan nhất trong cuộc đời Thiên Mẫn Chi.
Bên vách núi đá.
Hoắc Hàn cúi đầu nhìn Ôn Thiên Thụ, trong ánh mắt mang theo biết bao thâm tình cùng ôn nhu đến chính anh cũng không thể tưởng tượng.
Anh dự cảm mình đã không giữ được bao lâu nữa.
Không phải chưa từng có ý niệm như vậy, ba ngàn vạn tệ thì thế nào, bình hoa có thể đáng giá hơn mạng người? Đến cả manh mối về Chu đại ca, chỉ cần còn sống thì vẫn còn hi vọng tìm được.
Ném bình hoa xuống, có lẽ còn có một cơ hội sống sót.
Hoắc Hàn cắn chặt hàm răng, mùi máu tươi mới mẻ làm anh hơi thanh tỉnh một chút.
Ông cha nói thật không sai, cá và tay gấu không thể cùng có được, không phải vạn bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không làm ra quyết định như vậy.
Vực sâu mênh mông, giống như mở bồn máu to, bao phủ trong đêm đen cắn nuốt sinh mệnh.
Tay ép chặt trên thân bình hơi hơi buông lỏng, bình hoa vẫn đang được giữ chặt trong ngực.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng vàng cam từ phía trên chiếu xuống, Hoắc Hàn cảm giác được dây leo đang quấn trong tay rung lên, tựa như có một cỗ lực lượng đang chậm rãi kéo nó lên trên ...
Lực lượng này thong thả mà kiên định khiến trái tim Hoắc Hàn căng thẳng tới cực hạn.
Hoắc Hàn không biết người phía trên là ai, là địch hay là bạn, Bạch Dạ chỉ để một mình anh đến đây, vì an toàn của Ôn Thiên Thụ, anh không hề báo cho bất cứ ai, dù cho Thịnh Thiên Chúc bọn họ phát hiện không thấy anh, cũng sẽ không nghĩ đến anh lại bị vây trên vách núi này.
Hay là Bạch Dạ nói đi mà quay lại?
Hoắc Hàn một chút cũng không dám lơi lỏng.
Trong quá trình được kéo lên, phía sau lưng Ôn Thiên Thụ bị cọ vào đá bị thương, đau đớn khó nhịn, cô cau mày mở mắt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, trong tầm mắt mông lung là bầu trời đầy sao phảng phất như từng ngôi sao đang rơi xuống, vụn vặt dừng ở giữa trán.
Cô lại đang nằm mơ đi? Giấc mơ này cùng lúc trước giống nhau, vì cái gì ngôi sao không yên ổn ở trên trời lại cố tình muốn rơi xuống làm bỏng cô chứ?
Không đúng, ngôi sao lần này cũng không làm bỏng người, ngược lại mang theo một cỗ ấm áp, thực ấm áp.
Cô lại lần nữa nhắm mắt lại.
Cách miệng vách đá chỉ còn khoảng mười mấy mét, gió đem thanh âm khàn khàn, xa lạ của một người đàn ông xuống dưới, "Kiên trì thêm một lát."
Hoắc Hàn tin rằng mình chưa bao giờ nghe qua thanh âm này.
Hắn rốt cuộc là người nào?
Trọng lượng hai người, hơn nữa còn cố kỵ khả năng chịu lực của dây leo, nên động tác của người nọ không dám quá mạnh, mười phút sau rốt cuộc lên đến đỉnh, Hoắc Hàn đặt bình hoa lên, để ra một bàn tay trống xuyên qua dưới nách Ôn Thiên Thụ, nhẹ bế cô lên, "Cứu cô ấy trước."
Người đàn ông kia kéo Ôn Thiên Thụ lên, sau đó Hoắc Hàn chính mình nương theo dây leo cũng bò lên, một màn trước mắt làm anh dừng lại mọi động tác.
Ôn Thiên Thụ nằm trên cỏ, người đàn ông quỳ gối bên cạnh cô, dáng người hắn mảnh khảnh, mang một cái khẩu trang màu đen, không thấy rõ bộ mặt, cả người thoạt nhìn như một bức tượng đá trầm mặc, thân thể cứng đờ, trong ánh mắt có quá nhiều cảm xúc nhìn không thấu.
Hoắc Hàn bỗng nhiên ý thức được cái gì, đồng tử đột nhiên co rút lại, "Ngài là ..."
Trong một khoảnh khắc mây mù tan hết, từ trước chỉ là suy đoán, tại một khắc này rốt cuộc trở thành hình dạng hoàn chỉnh, nhưng ngược lại làm trái tim anh trở nên vô cùng nặng nề.
Thiên Mẫn Chi như ở trong mộng mới tỉnh, ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt thâm trầm như núi xa nhưng ông không nói gì, chỉ trầm mặc liếc nhìn Hoắc Hàn một cái, ánh mắt lại chuyển về trên người Ôn Thiên Thụ, bất quá ba giây, ông đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Hoắc Hàn cũng đứng dậy, "Chờ một chút."
Thiên Mẫn Chi dừng bước.
Hoắc Hàn từ túi quần móc ra một miếng ngọc Phật, "Vật quy nguyên chủ."
Anh biết tượng ngọc Phật này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với người đàn ông này.
Không nghĩ tới đối phương lại nói —
"Giữ lại đi."
Thanh âm đặc biệt khàn khàn, giống thanh âm vọng lại do dây thanh quản đã từng bị thương. Ông quay đầu lại, nhìn người trên mặt đất liếc mắt một cái, trong ánh mắt là quyến luyến nồng đậm, không tha dù chỉ một cái chớp mắt lướt qua, thực mau lại bị bình tĩnh bao trùm, "Cậu chưa từng gặp tôi."
Lời này là nói với Hoắc Hàn.
Ông nói xong liền rời đi, thân ảnh rất nhanh biến mất trong rừng cây.
Hoắc Hàn đối diện phương hướng ông rời đi, dưới đáy lòng trang nghiêm kính chào.
***
Thời điểm Ôn Thiên Thụ tỉnh lại, chỉ cảm thấy khắp nơi toàn thân đều đang đau, đặc biệt là đầu đau vô cùng, giống như có người đang dùng cây búa nhỏ gõ vào.
"Chị Thiên Thụ, ngoan a, đừng lộn xộn, còn đang truyền dịch đấy."
Đây là thanh âm của Thịnh Thiên Chúc.
Quả nhiên, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, môi Ôn Thiên Thụ giật giật, rốt cuộc có thanh âm phát ra, "Hoắc Hàn..."
"Chị Thiên Thụ, chị tỉnh rồi!"
"Hoắc Hàn đâu?"
Thịnh Thiên Chúc nhìn mà kinh hồn táng đảm, vội vàng đè lại tay cô đang xốc chăn lên, "Cẩn thận a."
"Hoắc Hàn!"
"Anh Hàn không có việc gì, bác sĩ còn đang làm kiểm tra cho anh ấy."
Tay cậu rất nóng, là độ ấm chân thật, Ôn Thiên Thụ hỏi, "Tôi không chết?"
"Phi phi phi!"
Ôn Thiên Thụ đầu óc tựa hồ như một cuộn chỉ rối, như thế nào cũng nghĩ không ra manh mối, cũng không nhớ được tối hôm qua làm thế nào đi lên.
"Tôi muốn đi xem Hoắc Hàn."
Thịnh Thiên Chúc biết cô không tận mắt nhìn thấy là sẽ không buông tha, nuốt xuống lời muốn nói đầy mình, "Bác sĩ nói thân thể chị bị suy yếu, còn đang phát sốt, em đỡ chị qua đó."
Bọn họ đi đến cửa phòng bệnh, bác sĩ vừa vặn từ bên trong đi ra.
Ôn Thiên Thụ giữ chặt người lại, "Bác sĩ, anh ấy không có việc gì chứ?"
Bác sĩ biết bọn họ cùng bị đưa vào đây, "Không có gì trở ngại, nhưng là cơ bắp chân bị kéo căng, hàm răng cũng có mức độ tổn thương bất đồng, bất quá cũng không cần lo lắng, người trẻ tuổi sức khỏe tốt, sẽ rất mau khôi phục."
Cơ hồ một khắc khi thân ảnh của cô xuất hiện ở cửa, Hoắc Hàn liền chú ý tới, hai người bốn mắt giao nhau.
Trong mắt đồng thời hiện lên cảm giác chỉ có hai người mới hiểu.
Thịnh Thiên Chúc săn sóc giúp bọn họ đóng cửa lại.
Hoắc Hàn nhìn cô chậm rãi đi tới, mỗi một bước đều giống như đạp lên đầu quả tim anh, có khuynh hướng cảm xúc cực kỳ rõ ràng, anh hướng cô mở ra đôi tay.
Ôn Thiên Thụ nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Giống như tối hôm qua cô muốn làm mà làm không được: "Hoắc Hàn, thực xin lỗi."
"Đồ ngốc." Thanh âm anh ám ách đến không thể tưởng tượng.
Ngón tay cô mềm mại nhẹ đè lên đôi môi mỏng của anh, "Bác sĩ vừa mới nói, cô gắng làm anh ít nói thôi." Tuy rằng cô rất muốn biết tối hôm qua cụ thể trải qua những gì.
Hoắc Hàn gật gật đầu, nắm chặt cổ tay cô, "Nhưng có một câu anh cần phải nói với em."
Ngữ khí anh nghe rất nghiêm túc.
Ôn Thiên Thụ trong lòng tức khắc lộp bộp một cái.
Lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, thanh âm trầm thấp mà hữu lực rót vào tai trái, "Từ nay về sau, mạng của em là của anh, không có sự đồng ý của anh, em không được phép thương tổn nó."
Cô hít hít mũi, hốc mắt có chút nóng, lại muốn ngẩng đầu lên.
Hóa ra anh biết.
Lần đó dưới đế Thiên Phật tháp —
Hóa ra từ lúc ấy anh đã biết.
Bí mật cất giấu nơi sâu nhất bị xuyên thủng, ngược lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Cô nói, "Được."
Ngoài cửa sổ có ánh mặt trời ấm áp, trong không khí bay lượn mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, Ôn Thiên Thụ cuộn tròn bên cạnh anh, nặng nề đi vào giấc ngủ.
An tâm xưa nay chưa từng có.
———————————
Tác giả có lời muốn nói: Đến nơi đây, có một bộ phận không đề cập rõ, đại khái có thể cho mọi người nắm rõ một chút. Có chút dài, chậm rãi xem ~
1, Bộ phận vách núi đá, là linh cảm nơi ta muốn viết câu chuyện này phát ra.
2, Thiên Mẫn Chi, thay thế ca ca Thiên Hành Chi nằm vùng (trong mộng Thiên Thụ cùng bác mình đi nhà bảo tàng, trong nháy mắt bác không thấy, cô đuổi theo ông đến núi rừng, lại phát hiện bác biến thành cha.) Thiên Mẫn Chi, mẫn chi sở hệ, vì phồn, lấy nhũ danh Thiên Thụ là Phồn Phồn, ông đến tập đoàn "Ty" nằm vùng, con gái là vướng bận lớn nhất của ông, ông lấy âm khác của chữ Phồn là Phàn, người giang hồ xưng là Phàn gia.
3, Thiên Thụ mơ thấy ngôi sao rơi xuống, chương này cũng có giải thích, đó là ánh đèn pin cha cô từ phía trên chiếu xuống, trong mộng dây leo quấn lấy cô, trong hiện thực biến thành dây leo cứu sống trong tay Hoắc Hàn, mơ thấy Hoắc Hàn cũng không quay đầu lại mà rời đi, trong tiềm thức cũng muốn anh từ bỏ chính mình. Lại một lần, mơ thấy mặc quần áo tân nương làm cô dâu minh hôn, sau đó là cha cô chạy tới cứu cô, cũng đối ứng với lựa chọn của Thiên Mẫn Chi ở chương này, ở thời điểm nguy nan, cha cô sẽ phấn đấu quên mình đi tới bên người cô, nhưng sau khi thanh tỉnh (trở lại hiện thực), bên người cô chỉ có Hoắc Hàn. Cái này ta cũng nói, kết cục từ mở đầu cũng đã viết xong. (nói cái này chẳng qua là muốn thuyết minh chương trước đều không phải là xuất kỳ bất ý (tùy tiện) mà thay đổi, lúc trước đã thể hiện rất nhiều lần ngắt, đương nhiên mọi người vẫn cảm thấy đột ngột, đó chính là do bút lực không đủ.)
4, Trên vách núi một đường sinh tử, chẳng qua muốn cho Thiên Thụ chân chính hiểu được năm đó Dượng cứu cô, cũng không phải để cô hổ thẹn tự trách mà vượt qua quãng đời còn lại, trên đời này không có việc đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị này, cô cần phải làm một lựa chọn giống như Dượng cô, như vậy mới có thể buông bỏ toàn bộ khúc mắc. Nhưng sau lại cô đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà vì Hoắc Hàn suy nghĩ, có phải cô đã đem anh đẩy đến vị trí của chính mình chịu tội lúc trước hay không? Đồng dạng, điểm này đối ứng với lúc trước cô ở đế tháp cắt cổ tay tự sát, còn có lời nói của Hoắc Hàn, từ nay về sau mạng cô là của anh, sau khi trải qua lầnc này, cô sẽ một lần nữa nhìn kỹ cũng quý trọng sinh mệnh chính mình.
5, Bạch Dạ, mọi người gọi là Bạch gia (Theo luật lệ, những kẻ trộm mộ đặc biệt lợi hại đều xưng "gia"), tên đầy đủ là Bạch Dạ Nghênh, khi cố ngụy trang thành nhà công trình địa chất tiếp cận Thiên Thụ dùng tên giả (Diệp Nghênh), hắn xác thật là người Bạch gia (cái này về sau sẽ viết đến).
Phần ngược nhất (?) đã qua.
———
Edit: Lời tác giả còn khó edit hơn cả truyện T.T