Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 40




Sau vài lần giao thủ, có thể thấy được anh Đức là đối thủ không thể khinh thường, hơn nữa sau lưng hắn còn có tập đoàn "Ty", nếu đã có tin tức xác thực cho thấy hắn sẽ gia nhập hành động trộm mộ lần này, như vậy trước mắt việc quan trọng nhất chính là trước khi phía hắn thăm dò được vị trí cổ mộ, bốn phía phải đặt chướng ngại vật, thiết hạ phòng tuyến nghiêm mật.
Nghi phạm đang bị giam giữ trên đường áp giải lại lẩn trốn, tình thế ảnh hưởng ác liệt khiến cho lãnh đạo Tỉnh vô cùng coi trọng, lần này là do Phó Cục trưởng Trần tự mình mang đội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đoàn người bọn họ đêm nay sẽ đến trấn Phong Lai.
Tin tức này làm Thịnh Thiên Chúc rất phấn chấn, có lực lượng lớn chi viện, còn sợ không đem anh Đức và dư đảng một lưới bắt hết?
Sở Trưởng nghe xong cũng vui mừng ra mặt, chỉ cảm thấy giống như đột nhiên tràn đầy tự tin, đến eo cũng thẳng không ít, "Vậy chúng ta đi nhanh chút, tranh thủ trước giờ cơm trưa đi xong Bắc Lĩnh."
Tương Tư Lĩnh phân thành Nam Lĩnh và Bắc Lĩnh, tuy hai chỗ cùng khu vực địa lý nhưng do mưa và ánh sáng mặt trời nên cảnh quan hoàn toàn bất đồng.
Bắc Lĩnh cách đó không xa, bởi vì sau lưng dựa vào sa mạc nên thổ địa cằn cỗi, thảm thực vật bao trùm rất ít, địa chất hiện ra không ít đường đứt gãy, địa thế đẩu tiễu (kiểu như đầu mũi tên, ý chỉ vách đá nhọn nhô ra) hiểm trở, thường xuyên có thể thấy được vách đá dựng đứng.
Ôn Thiên Thụ ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh đầu ánh mặt trời chói mắt, cô dùng tay che chắn cho đôi mắt, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, hóa ra là Hoắc Hàn từ phía sau đem lá cây làm thành mũ che trên đầu cô.
Anh biết người phụ nữ của mình da thịt kiều nộn, không chịu được ánh mặt trời, liền tiện tay dùng mấy nhánh cây cành lá sum xuê làm thành mũ che, tuy rằng tác dụng hữu hạn, nhưng có còn hơn không.
Mũ lá cây đội ở trên đầu, không lớn không nhỏ vừa vặn, còn có phiến lá xanh rũ xuống, Ôn Thiên Thụ thích thú vô cùng, gương mặt giương lên đi thổi, thổi trúng lá cây ở trên trán bay bay.
Hoắc Hàn nhìn động tác trẻ con này của cô liền biết cô rất thích, nhẹ kéo khóe môi cười cười, trực tiếp nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Đường không dễ đi, dưới chân hơi nóng bức người, gió ngẫu nhiên thổi qua đều là khí nóng, chỉ trong chốc lát, mấy người đàn ông đều mồ hôi ướt đẫm, áo sơmi ẩm ướt dán lên thân thể, Sở Trưởng ra mồ hôi phá lệ khoa trương, đi đến một bên cởi áo ba lỗ bên trong, vắt ra được không ít nước.
Ông tùy tiện vung áo, không quá vài phút đã gần khô, một lần nữa lại mặc vào người.
Hoắc Hàn đứng bên cạnh một khối nham thạch, Ôn Thiên Thụ ở dưới bóng dáng cao dài của anh, không ngừng dùng tay quạt gió, khuôn mặt nhỏ bị phơi đến hồng hồng, lỗ tai giống hai viên anh đào thục thấu, tầm mắt anh lại rơi xuống trên lưng cô, áo ngoài màu trắng cũng ướt gần hết, hình dạng nội y cũng lộ ra rõ ràng.
Nội y màu đen, nạm ren bên cạnh, ba hàng cúc cài, tối hôm qua chính tay anh đã cởi nó ra.
Đầu ngón tay phảng phất còn lưu lại độ ấm khi đó, làm cả người khô nóng.
Hoắc Hàn mất thời gian ba giây để bình ổn lại cảm xúc, đưa cô đến trước người, cởi ra dây cột tóc lỏng lẻo, ngón tay thon dài một lần nữa giúp cô biến tóc dài thành bím tóc, từng vòng buộc cố định.
Động tác của anh quen thuộc, lại cực kỳ tự nhiên, đến Sở Trưởng cũng nhìn ra quan hệ của hai người, tuổi trẻ thật là tốt a, chính mình cho tới bây giờ cũng chưa làm những việc này cho vợ, lúc ấy mới vừa kết hôn là ngượng ngùng, sau này thành vợ chồng già liền càng không cần phải nói.
Sau khi buộc xong tóc, ngón tay hơi thô lệ lại đặt ở cổ cô nhẹ nhàng lau mồ hôi, Ôn Thiên Thụ quay đầu đi, lúm đồng tiền như hoa, má lúm đồng tiền cũng chậm rãi lộ ra, bộ dáng rực rỡ nhìn khắp chung quanh, chỉ có anh mới có thể nhìn đến.
Thịnh Thiên Chúc cùng Dương Tiểu Dương ăn ý mà làm mặt quỷ, hai người thật sâu hít một hơi, cảm thấy trong không khí dường như đều mang theo vị ngọt.
Mưa dầm thấm đất, Dương Tiểu Dương ít nhiều cũng bị cậu dạy "Hư" rồi.
Nghỉ ngơi khoảng mười phút, mọi người lại lần nữa xuất phát, sau khi đi được một đoạn đường, Thịnh Thiên Chúc quay đầu lại, buồn bực cực kỳ, sao anh Hàn lại rơi xuống đi sau cùng?
Những người khác ngược lại không phát hiện điều khác thường này.
Còn may là tuy địa thế Bắc Lĩnh cao ngất nhưng diện tích không lớn, khi gần đến chính ngọ, cơ hồ đã đi được gần xong, trải qua tinh tế sàng lọc và khảo sát, không hề phát hiện dấu hiệu có mộ địa.
Ôn Thiên Thụ cong eo thở dốc, phía xa là một mảnh sa mạc, dường như kéo dài đến tận chân trời, cô nhìn đến cát vàng bị gió thổi bay lên rồi lại rơi xuống, đều đặn xếp thành những cồn cát xinh đẹp hình trăng non.
Tiếng bước chân của Hoắc Hàn xuất hiện ở sau người, anh nhìn cô nhấp nhấp môi liền từ phía sau sờ đến bình nước, vặn nắp ra cho cô uống mấy ngụm, "Còn sức đi không?"
Ôn Thiên Thụ đem gần hết trọng lượng thân thể tạm thời giao cho anh, cái miệng nhỏ nuốt xong nước mới mở miệng, "Đương nhiên."
Thời điểm cô nói chuyện, con ngươi thanh triệt sáng như hắc diệu thạch. (đá quý màu đen)
Hoắc Hàn ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Chờ xuống núi lại nghỉ ngơi."
Lên núi dễ xuống núi khó.
Còn chưa tới chân núi, ngoại trừ Hoắc Hàn cùng Sở Trưởng, ba người còn lại đều mệt chết đi được, đành phải ở bãi cỏ trên dốc thoải giữa Bắc Lĩnh và Nam Lĩnh nghỉ tạm ngay tại chỗ.
Không còn sức thì nghỉ ngơi, có sức lực thì làm việc.
Sở Trưởng từ trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện bản lĩnh lên núi, hiện giờ trong nhà còn quản lý vài mẫu dưa nữa, loại việc bón phân vặt dưa, mọi chuyện đều là tự tay làm lấy, tự nhiên thân thể được rèn luyện tốt, lần này lên núi xuống núi, ngoại trừ ra mồ hôi thì đến thở dốc cũng không nghe thấy.
Dương Tiểu Dương càng bội phục Hoắc Hàn, "Không nghĩ tới thể lực đội trưởng Hoắc thế nhưng cũng tốt như vậy."
"Anh cho rằng bộ đội đặc chủng là luyện không a?" Thịnh Thiên Chúc nói, "Nghe nói huấn luyện ma quỷ năm đó, anh Hàn một người đổi mới thứ hạng vài hạng mục, thể năng, bắn súng ..."
Dương Tiểu Dương tự nhiên đối với quá khứ của thần tượng đặc biệt cảm thấy hứng thú, "Thiên Vạn, cậu nói thêm cho tôi nghe đi."
"Những cái đó cũng là nghe cha tôi nói, nghe nói năm đó có một lần huấn luyện phản thẩm vấn, bất kể là điện giật hay tiêm vào dược vật, anh Hàn đều chịu được, đừng nói là lộ ra một chữ, đến một tiếng "hừ" cũng không có ..."
Bọn họ ở kia lẩm bẩm lầm bầm, Ôn Thiên Thụ thính tai, cũng nghe được chín phần mười, bất tri bất giác lâm vào trầm tư.
"Chị Thiên Thụ?"
"Sao?"
Cô hoàn hồn nhìn qua, hai người cười hề hề như trộm, Thịnh Thiên Chúc lại đem vấn đề vừa rồi hỏi một lần, "Thể lực anh Hàn rốt cuộc tốt thế nào, cái này chị là rõ ràng nhất đi?"
Nếu thay bằng một cô gái nhỏ khác, bị người ta trêu chọc như vậy, khẳng định là mặt phải đỏ bừng một hồi nhưng Ôn Thiên Thụ chỉ chống cằm lên đầu gối, tựa hồ như hồi tưởng cái gì, nhấp môi cười cười, "Đó là đương nhiên."
"Oa oa oa!" Thịnh Thiên Chúc huýt sáo một tiếng, hưng phấn đến mức bứt một đám cỏ tung lên.
Vùng núi yên tĩnh sau giờ ngọ, đột nhiên lại nhiều thêm một tia sinh khí.
Hoắc Hàn ôm một đống nhánh cây khô từ trong rừng đi ra, nhìn Thịnh Thiên Chúc nằm trên mặt đất thành hình chữ X, cười không ngừng nổi, cũng không biết có chuyện gì làm cậu cao hứng như vậy.
Khi anh nhìn qua, Ôn Thiên Thụ bình tĩnh tự nhiên mà nhún nhún vai.
Không lâu sau đó, Sở Trưởng cũng cõng bao tải lớn ông đặt trong xe lúc trước trở lại, bao tải căng phồng có vẻ để không ít đồ, vừa mở miệng túi liền thấy ánh vào mắt chính là một cái nồi to, còn có đủ loại túi nhỏ.
Hoắc Hàn đơn giản dùng thân cây đắp lên cái giá ba chân, che lại lá cây, dùng bật lửa đánh lửa, khói trắng lượn lờ, sau khi bỏ thêm mấy cành cây, ngọn lửa cũng bùng lên, tiếp theo bị nồi to đè lên một cái liền an phận mà cháy ở phía dưới.
Dương Tiểu Dương đã đói đến ngực dán vào lưng, chẳng qua ngượng ngùng không dám nói ra mà thôi, nhìn nước trong nồi chậm rãi sôi, Sở Trưởng mở mấy cái túi nhỏ ra, đâu vào đấy mà hướng bên trong thêm thịt khô, nấm, gia vị ... Anh ta đã nhịn không được phải nuốt nước miếng rất nhiều lần.
Khi hương thơm của nước canh tràn ngập chóp mũi, Sở Trưởng lại lấy ra một cái túi, bên trong có hơn mười khuôn bánh lớn được đặt chỉnh tề, ông phân cho mỗi người một cái, Thịnh Thiên Chúc nhận được tới tay liền ăn ngấu nghiến, không quá một phút đồng hồ đã ăn hơn phân nửa.
Sở Trưởng rốt cuộc là kinh nghiệm phong phú, hết thảy đều nghĩ chu toàn.
Bánh được nướng chín đêm qua, mặt trên còn rải hành thái, hạt mè, ngửi rất thơm, tuy ăn bánh không, phối hợp với nước canh cũng có một phen phong vị khác.
Chỉ là, Ôn Thiên Thụ tuy rằng đói, nhưng sức ăn không lớn, ăn một phần ba, quai hàm liền có chút mỏi, cô đem phần bánh dư lại cho Hoắc Hàn, canh thịt cũng lấy ra cho anh, bận rộn cả buổi sáng, buổi chiều còn phải bận việc tiếp, anh càng cần bổ sung thể lực hơn.
Hoắc Hàn ngược lại trên khía cạnh ăn uống không có chú ý gì, biết tâm ý cô nên nhận hết, anh ăn rất nhanh nhưng lại không có vẻ thô lỗ, vài miếng là giải quyết xong cơm trưa.
Ôn Thiên Thụ ngồi bên cạnh anh, thấy trên ống quần có dính ít đất, vừa định duỗi tay ra vỗ lại bị anh nắm lại giữa đường, "Không cần."
Hoắc Hàn cầm tay cô không buông, đặt trên đầu gối mình, tinh tế nhìn thì thấy mu bàn tay cô bị phơi nắng đỏ au, còn hơi hơi phồng lên, anh từ trong túi móc ra một mảnh lá cây, vo nát rồi đem chất lỏng thoa ở mặt trên.
Sở Trưởng nhìn qua xem, có chút kinh ngạc, "Lãnh đạo, sao cậu biết loại lá cây này có tác dụng trợ giúp chữa da bị phỏng nắng a? Ai nha, cô gái từ thành phố đến làn da thật là nộn ..."
Hoắc Hàn cười cười, "Trên đường vừa vặn nhìn thấy liền thuận tay hái về."
Thịnh Thên Chúc nhăn mũi.
Thuận tay này cũng thuận đến quá cố tình đi?
Ôn Thiên Thụ chỉ cảm thấy mu bàn tay có một trận mát lạnh, nóng rát đau nhứ lúc trước đã giảm bớt không ít, không nghĩ tới lá con nhìn bình thường này cũng có công hiệu như vậy, càng không nghĩ tới chính là, trong quá trình tập trung cao độ chú ý tìm mộ mà việc nhỏ như vậy anh cũng lưu ý tới.
Trong lòng lại tràn lan một cỗ ngọt ngào.
Ánh mắt cô sao có thể tốt như vậy a?
Cô quay đầu đi cười, ánh mắt lại bị một bụi hoa hồng dại nở đến sáng lạn hấp dẫn, giật nhẹ tay áo anh, thấp giọng hỏi, "Bông hoa hồng giấy kia ... anh còn giữ không?"
Sao lại không nhớ rõ?
Hoa hồng muốn tặng cho người mình thích.
Anh: "Còn."
Chỉ chờ một chữ này, thanh âm tuy thấp, gần như không thể nghe thấy, nhưng Ôn Thiên Thụ lại nghe được ... Tâm thần đều mơ hồ nhộn nhạo lên.
Sau khi đơn giản đối phó cơm trưa, đoàn người lại bắt đầu xuất phát hướng về Nam Lĩnh.
So sánh với mấy trăm mét ngoài Bắc Lĩnh, Nam Lĩnh đã là một vùng trời khác, dễ dàng có thể thấy được màu xanh mang theo hơi thở tươi mát của thực vật, tiếng chim hót thanh thúy, đến bùn đất cũng mềm hơn rất nhiều, càng đi lên cao, độ cao so với mặt nước biển càng cao, thảm thực vật hiện ra cũng phân tầng rõ rệt.
Cành lên cao càng gần trời.
Đi tiếp về phía trước xuất hiện một vách núi dựng đứng, Ôn Thiên Thụ tò mò lôi kéo tay Hoắc Hàn thò ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, trên đó có không ít dây đằng dài, giống như thác nước thưa thớt, vuông góc rủ xuống.
Vách núi này sợ là sâu không thấy đáy.
Dương Tiểu Dương dẫm đến rìa vách đá khiến một khối đất rơi xuống, Thịnh Thiên Chúc trêu ghẹo, "Anh đây là sợ tới mức chân run cả lên?"
"Cậu, cậu mới ... run chân ấy!" thanh âm Dương Tiểu Dương đều thay đổi.
Hoắc Hàn: "Nơi này không nên ở lâu."
Vì thế mọi người lại thay đổi phương hướng tiếp tục đi về phía trước, đi đến vị trí giữa sườn núi, đột nhiên mây đen từ đâu che lấp mặt trời, trời đất phảng phất trong nháy mắt bị biến sắc, mà màu xanh mới mẻ trước mắt lúc trước cũng giống như bị phủ một lớp mực nhàn nhạt.
Đại tác phẩm của núi rừng, mưa gió sắp tới, chân trời xẹt qua vài lằn chớp, tiếng sấm cũng theo đến.
"Hay là xuống núi trước tránh mưa đã?" Sở Trưởng kiến nghị, "Xem sắc trời hôm nay, đợi lát nữa chỉ sợ sẽ có trận mưa to." Vừa lúc là mùa mưa địa phương, một năm liền ngóng trông mùa hè này.
Thịnh Thiên Chúc từ trước đến nay đều nghe theo Hoắc Hàn, Dương Tiểu Dương tự nhiên cũng thế, Ôn Thiên Thụ càng không cần phải nói, cho nên ba người đều đồng thời nhìn về phía anh.
Anh lại thẳng tắp mà đứng, dáng người đĩnh bạt, áo sơmi bị gió thổi rung động.
Anh đi chung quanh một vòng, lại về chỗ cũ, bỗng nhiên ấn đường nhíu lại —
Tim mọi người đều bị nhấc lên theo.
Chẳng lẽ có tình huống?
Lại một cái tiếng sấm rền nổ tung trên đỉnh đầu.
Hoắc Hàn cười cười, ngữ khí chắc chắn, "Cổ mộ ở gần đây."
Anh vừa dứt lời, miệng Sở Trưởng mở lớn đến mức có thể nhét cả cái nắm đấm, Thịnh Thiên Chúc kích động ôm lấy Dương Tiểu Dương bên cạnh, còn lại Ôn Thiên Thụ vội vàng chạy tới, "Làm sao mà biết được?"
Thời cổ có phương pháp "nghe âm hiện hình". (Nghe âm thanh phân biệt hình dáng)
Theo cách nói đó, cổ mộ lớn khi chuẩn bị xây cất đều sẽ được bỏ thêm vào một lượng lớn bùn đất ở bốn phía, nhưng theo thời gian trôi qua, bùn đất sẽ tự nhiên phát sinh biến hóa lún xuống, xuất hiện hiện tượng ngoại thật nội trống (bên ngoài thật, bên trong trống không), loại mộ địa này, một khi chịu phải chấn động mạnh từ thế giới bên ngoài sẽ phát ra tiếng vang không giống với địa phương khác.
Vừa rồi Hoắc Hàn chính là căn cứ vào thanh âm khi sét đánh trên nền đất truyền đến, bắt được khác biệt rất nhỏ so với chỗ anh đứng, do đó phỏng đoán ra vị trí mộ địa.
"Thiên Vạn, lấy công cụ tới."
"Vâng!"
Thịnh Thiên Chúc rất nhanh cầm xẻng Lạc Dương lại đây.
Loại việc này trước giờ đều là cậu làm, cũng không đợi Hoắc Hàn chỉ thị, liền bắt đầu ra tay.
Những người khác đều đang nín thở ngưng thần vây quanh ở bên cạnh xem, còn Hoắc Hàn ở bốn phía cảnh giới.
Mây đen ép xuống ngày càng thấp, trong không khí đã có hơi thở của mưa.
Thịnh Thiên Chúc cũng lộ ra biểu tình nghiêm túc hiếm khi sẽ xuất hiện ở tuổi này, cậu chậm rãi hạ xẻng, ngay từ đầu xúc cảm rất nhẹ, điều này có nghĩa bùn đất mềm, dần dần liền có lực cản khá lớn, điều này có nghĩa thành phần bùn đất đã xảy ra biến hóa, lại tiếp tục đi xuống ... Lòng bàn tay bỗng nhiên truyền đến một cảm giác chấn động mãnh liệt, cậu cảm thấy tim chính mình cũng bị chấn động một chút, "Anh Hàn!"
Hoắc Hàn đi tới, ngồi xổm xuống.
Cái xẻng mới vừa rút ra, trên mặt dính đất có màu sắc bất đồng, Hoắc Hàn vê chút bùn, nhẹ xoa ở đầu ngón tay, tìm được vụn gỗ nhỏ có mùi giống mùi hôi của đồ vật.
Thịnh Thiên Chúc tự nhiên biết điều này có ý nghĩa gì, vẻ mặt vui mừng, thanh âm đều phát run, "Anh Hàn! Cổ mộ ... ở ngay phía dưới đây!"
Sở Trưởng "Rầm" một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, kích động đến khó có thể đứng vững.
Hoắc Hàn nói với ông, "Ông lập tức xuống núi, triệu tập tất cả những người có thể triệu tập trong sở, lập tức phong tỏa núi."
"Được! Được! Không thành vấn đề, tôi xuống ngay đây!"
Ôn Thiên Thụ cũng đi qua, chạm chạm mu bàn tay Hoắc Hàn, hai người tầm mắt nhẹ nhàng gặp phải nhau, mỉm cười.
Sở Trưởng đi thực mau, thân ảnh biến mất trong rừng không lâu, mưa to tầm tã liền đổ xuống ầm ầm.
Thịnh Thiên Chúc vội vàng thu thập công cụ, mấy người mạo hiểm đi trong núi rừng dưới mưa, còn chưa đi được bao xa liền tìm thấy một sơn động có thể tạm thời đặt chân.
Ôn Thiên Thụ có Hoắc Hàn che chở, trên người cũng không ướt mấy nhưng chính anh lấy áo sơmi che mưa cho cô, chỉ mặc áo ba lỗ bên trong nên cơ hồ là bị ướt sạch, hai người dựa sát gần nhau ngồi trên tảng đá, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài —
Tương Tư Lĩnh, nghiễm nhiên đã thành thế giới mưa.
***
Sắc trời rất nhanh tối sầm xuống, ở ngọn núi phụ cận Tương Tư Lĩnh có một lều trại giản dị được dựng tạm, bị gió thổi đến ngã trái ngã phải.
Trong lều trại, đôi tay anh Đức gối lên sau đầu, đang nhắm mắt dưỡng thần, anh Quân cũng là một bộ dáng ăn không ngồi rồi, cúi đầu nhìn di động, bên cạnh là chàng trai trẻ khoảng mười mấy hai mươi tuổi.
Anh Quân lười biếng hỏi, "Tiểu Tằng à, cậu đi theo bên người tôi bao lâu rồi?"
Tiểu Tằng nghĩ nghĩ, "Khoảng tám năm rồi."
"Thời gian cũng đủ dài."
"Đúng vậy."
Đột nhiên một người cả người ướt đẫm chui vào trong, đánh gãy đối thoại của hai người, "Anh Quân, anh Đức, không được rồi! Phụ cận nơi chúng ta đã chọn trước đó xuất hiện vài người, trong đó một là Sở Trưởng Đồn công an, mấy người khác ..."
Hắn bắt đầu miêu tả đặc thù của mấy người.
"Hoắc Hàn!" Anh Đức đột nhiên ngồi dậy, "Mẹ nó! Sao ở đâu cũng có hắn, đây là cố tình đối đầu với lão tử?"
Anh Quân cười đến ý vị sâu xa, "Tổ trưởng tổ chuyên án bảo vệ văn vật này, tin tức cũng rất nhanh, ngược lại thật ra rất có ý tứ."
Đây là điển hình của kiểu đứng nói chuyện eo không đau (ý câu này là chính mình nói một chuyện cần lo lắng xấu hổ mà không hề thể hiện đang lo lắng xấu hổ), anh Đức một chút ý tứ đều không cảm nhận được, một chân đá ngã lăn chai rượu, rượu đổ ra đầy đất.
Anh Quân lại nói, "Anh không phải muốn tìm hắn tính sổ sao? Còn không phải đã chủ động tìm tới cửa, làm một lần tính cho rõ ràng đi."
Đích thật là đạo lý này.
Nhưng Tương Tư Lĩnh là trận chiến rửa nhục mấu chốt, hắn không muốn làm bại lộ chút nào giữa đường, anh Đức nghiến răng nghiến lợi, "Hoắc Hàn, mày chờ đấy cho lão tử!"
Âm thanh mưa gió ồn ào náo động từ bốn phương tám hướng đổ lại đây.
Lều trại âm u, không có người chú ý tới Tiểu Tằng vẫn luôn trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khác thường.
———
Tác giả có lời muốn nói: Hàn ca này phải cao đến hai mét tám! Các ngươi nói có phải hay không!?
Này chương phì ra như vậy, tác giả cũng hai mét tám!
Các ngươi thông minh như vậy, nhất định biết Tiểu Tằng là ai đi?
-—-
Edit : chương 40, 42 có2 chương gộp lại mà bằng 3 chương bình thường a :((((((