Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 24




Toàn bộ trấn Bạch Lễ được bao quanh bởi non xanh nước biếc, chợ đồ cổ ở góc Đông Nam được tách thành một khu riêng, căn cứ vào tình huống đã tìm hiểu trước, riêng góc đường Thiên Ngưng này đã phân bố mấy chục cửa hàng đồ cổ, đồ cổ vỉa hè càng là nhiều đến không đếm xuể, do thời gian còn sớm hai cánh cửa của các cửa hàng vẫn còn đóng chặt, chỉ có những hàng quán nhỏ rải rác bày ra, người bán hàng rong vừa thấy bọn họ tới, tức khắc trong mắt lộ ra tinh quang, tựa như thấy được dê béo đang đợi làm thịt.
Ôn Thiên Thụ đơn giản nhìn thoáng qua, hàng vỉa hè bán đều là đồ giả cổ, chuyên dùng để lừa những người dân bình thường từ cách xa ngàn dặm tới du lịch, một thứ giá 10 tệ nhưng lại được bán với giá 500 tệ, người mua có thể trả giá, miệng lưỡi lanh lợi một chút liền có thể giảm được hai phần ba giá, ngược lại, sau gáy viết hai chữ "Dễ lừa" thì giá sẽ tăng thêm không ít, xong xuôi phản ứng lại coi như tiêu tiền mua một bài học.
Rời khỏi nhà ra đời, sao có thể chưa từng bị lừa? Trải qua nhiều lần, học được bài học rồi khắc sẽ khôn hơn.
Những người bán hàng rong bên đường không phải mục tiêu của bọn họ.
Ba người đi một vòng, tới đầu đường rốt cuộc có một cửa hàng mở cửa, trên biển tên bằng gỗ viết ba chữ rồng bay phượng múa "Hồng Vân Trai".
Nói như vậy, tên cửa hàng đồ cổ hẳn là cùng vật phẩm kinh doanh có liên quan, ví dụ như trong nước có "Mặc Tình Các" nổi danh, đó là nơi kinh doanh thi họa (tranh chữ), quạt tròn linh tinh, hay như "Vận Thạch Đường", chủ yếu kinh doanh kim thạch, bảo sứ cùng một ít đồ điêu khắc đá, "Hồng Vân Trai" này, thật đúng là nhìn không ra nó bán thứ tên tuổi gì.
Người bán hàng vừa ngáp mấy cái vừa đón bọn họ vào, "Mọi người tùy tiện nhìn đi, tôi đi tìm chưởng quầy."
Nói xong chui qua một cánh cửa gỗ, nháy mắt liền không thấy người đâu.
Tựa hồ một chút cũng không lo lắng để lại mấy người xa lạ trong cửa tiệm có gì không ổn.
Bất quá cũng không có gì kỳ lạ, cường long bất quá chỉ cắn bọn rắn độc. (Đại ý là cũng chỉ có những kẻ lừa lọc gian dối mới bị trừng trị, đề phòng)
Ở trấn Bạch Lễ, chưa từng có tiền lệ có thể không tốn một xu mà lấy được đồ trong tiệm đi — trừ phi nguyện ý mang mấy ngón tay ra trao đổi.
Trong tiệm quả thực có thể nói là "Lẩu thập cẩm", các loại kim thạch, tranh chữ, bình sứ, trúc mộc chạm khắc ngà voi, giấy và bút nghiên, con dấu ... nhiều vô số kể, có cái gọi được tên, có cái không nói được tên, Ôn Thiên Thụ xem qua một lần, hướng Hoắc Hàn lắc đầu.
Vật phẩm tuy nhiều, nhưng lại không có cái nào là chính phẩm, tất cả đều bày ra để lừa gạt người ngoài nghề.
Thời điểm chưởng quầy đi ra, Ôn Thiên Thụ vừa vặn buông xuống một chiếc vòng tay bằng ngọc nạm vàng, cô nhìn qua thấy một người đàn ông hơi gầy trước mắt, xương gò má rất cao, hai má hóp sâu, hai mắt thoạt nhìn có chút âm trầm, đặc biệt là thời điểm hắn cười rộ lên, hàm răng bị thuốc lá nhuộm đến biến sắc vàng khè lộ rõ, "Vị tiểu thư này thực có mắt nhìn, món đồ trên tay cô chính là một trong những món hàng tốt nhất trong tiệm chúng tôi."
"Tiểu thư xem, vàng có độ tinh khiết cao, ngọc cũng là ngọc tốt, thế nước đủ, màu sắc đẹp, đặc biệt hợp với cô."
Hắn nói với Ôn Thiên Thụ, nhưng khi nói chuyện ánh mắt lại không ngừng đảo qua người Hoắc Hàn, làm cái nghề này, ai không phải tinh mắt? Lập tức liền bắt được mấu chốt, "Ông chủ, thấy thế nào? Mỹ ngọc đưa mỹ nhân, khả ngộ bất khả cầu a." (khả ngộ bất khả cầu – có thể gặp mà không thể cầu)
Hoắc Hàn cười đứng lên, "Mỹ nhân thật sự là mỹ (đẹp), chỉ là ngọc này ... lại không thấy được là ngọc thật."
Chưởng quầy sắc mặt thoắt cái trở nên có chút khó coi, "Ngài đây là có ý tứ gì?"
Ôn Thiên Thụ hoà giải, "Chưởng quầy à, ông chủ của chúng tôi từ xa xôi ngàn dặm chạy tới nơi đây bởi thứ nhất là nghe được mỹ danh 'Hồng Vân Trai' này của ngài, thứ hai xác thật là thành tâm muốn mang vài thứ tốt trở về, tiền không phải vấn đề gì lớn, ông chủ của tôi có rất nhiều, nếu ông có 'ngạnh hóa' cùng 'mềm hóa', cứ việc ra giá là được." ('ngạnh hóa' và 'mềm hóa' – ngạnh là cứng, hóa là hàng hóa, là cách nói về loại mặt hàng trong đồ cổ)
Lời vừa nói ra, nháy mắt mặt mày chưởng quầy liền thay đổi, "Nguyên lai đều là người trong nghề, thất kính thất kính." Hắn hướng người bán hàng kêu, "Mau đi pha một ấm trà ngon ra đây!"
Ôn Thiên Thụ cùng Hoắc Hàn trao đổi ánh mắt, đến Thịnh Thiên Chúc cũng ẩn ẩn có chút kích động.
Nếu là thương nhân kinh doanh đồ cổ bình thường, thật đúng là nghe không hiểu lời nói vừa rồi, với người lành nghề mà nói, không có phân biệt "Hàng thật" và "Hàng giả", chỉ có "Đúng" và "Sai", nếu xem tính chất lại chia thành "Ngạnh hóa" cùng "Mềm hóa", bất quá phản ứng của quản lý cũng nghiệm chứng một sự thật, hắn khẳng định ngầm cùng buôn lậu văn vật có quan hệ.
Đây coi như là đánh bậy đánh bạ cũng trúng.
Trên đường bắt đầu có người đi lại, cũng có cửa hàng khác lục tục mở cửa, người bán hàng bưng bộ ấm trà tới, rót cho mỗi người một ly trà.
Ôn Thiên Thụ thu hồi ánh mắt từ bên ngoài, nhợt nhạt nhấp một ngụm trà, thật đúng là bỏ ra được, là trà Mao Tiêm thượng đẳng, hương khí cao nhã, dư vị ngọt cam, bất quá cũng không hiếm lạ, ngành sản xuất "Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm" như bọn họ lợi nhuận kếch xù thì đây bất quá chỉ là chút lòng thành thôi.
Thịnh Thiên Chúc đang khát nước, ngửa đầu liền uống sạch một ly trà, người bán hàng ở bên cạnh xem mà đau lòng, nhưng vẫn tiến lên lại rót cho cậu một ly tràn đầy.
Lại bị một ngụm uống xong, một giọt không thừa.
Người bán hàng xoay đầu đi, Chưởng quầy miệng đầy răng vàng đều cười, "Không biết ông chủ đây xưng hô thế nào."
"Tôi họ Hoắc."
"Nguyên lai là Ông chủ Hoắc."
Ôn Thiên Thụ cười duyên ôm cánh tay Hoắc Hàn, "Ông chủ này của chúng ta, ông chủ Hoắc a, làm ăn lớn, trải rộng ngũ hồ tứ hải, mấy năm trước không biết thế nào lại bắt đầu mê đồ cổ, lại bởi vì không rành nên mua phải một đống đồ dỏm, tức đến nổi trận lôi đình, không dưng tiêu tiền mua bài học lớn, hiện tại đôi mắt học được tinh tường, mấy món đồ chơi bình thường thật đúng là không vào được mắt."
Chưởng quầy liên tục gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy. Mấy thứ này lôi ra bất quá là để lừa gạt người khác một chút thôi, nào dám thật đem ra bêu xấu trước mặt ông chủ Hoắc?"
Hắn một bên nói chuyện một bên bất động thanh sắc mà đánh giá Ôn Thiên Thụ, thấy trên tai cô là khuyên tai phỉ thúy hình giọt nước, theo động tác của cô mà hơi hơi lay động, còn có khối tượng phật trên cổ kia, vừa thấy đã biết là mặt hàng thượng đẳng, lại một thân khí chất thanh nhã, xuất thân gia đình bình thường là không thể có được.
Ôn Thiên Thụ lại hỏi, "Không biết khi nào có thể an bài xem hóa (hàng hóa) đây?"
Chưởng quầy nói, "Cái này chỉ là chuyện nhỏ, chờ an bài xong tôi sẽ thông báo cho ngài."
Thịnh Thiên Chúc nghi hoặc, "Ông lại không biết chúng tôi ở đâu, báo thế nào?"
Chưởng quầy vuốt râu dê cười, "Vị anh em này có điều không biết, tại trấn Bạch Lễ, đúng là không có nơi nào Hồng Vân Trai của tôi không thông báo đến được."
Hoắc Hàn đứng lên, "Vậy không quấy rầy nữa."
Chưởng quầy tươi cười hớn hở đưa ba người ra cửa, lại hướng bên trong đưa một ánh mắt, người bán hàng hiểu ý gật gật đầu.
Người trên đường cùng tầng tầng lớp lớp mây trên bầu trời nhiều như nhau.
Thân thể Ôn Thiên Thụ có chút không thoải mái, bước chân liền chậm lại, Hoắc Hàn đỡ lấy cô, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Ngữ khí cô thực nhẹ, trọng lượng cơ thể gần như đều dựa vào anh.
Hoắc Hàn cẩn thận che chở cô đi giữa đám người, "Thật không có việc gì?"
Thịnh Thiên Chúc đuổi theo, hạ giọng, "Anh Hàn, có người ở phía sau đi theo chúng ta."
"Để hắn đi theo."
Đơn giản chính là muốn thăm dò một ít chi tiết về bọn họ.
Trước mắt khách sạn tối qua ở là không thể trở về.
"Phía trước có một khách sạn, chúng ta đi vào trước." Người kia nếu không xác nhận rõ ràng khẳng định sẽ vẫn đi theo.
Nhìn hai con sư tử bằng đá uy phong lẫm lẫm trước cửa khách sạn kia, Thịnh Thiên Chúc âm thầm siết chặt túi quần, bắt đầu đau lòng túi tiền.
Xem ra nơi này thật sự là dát vàng khắp nơi, một cái trấn nhỏ, cư nhiên cũng có khách sạn cao cấp nổi danh như vậy.
Quả nhiên, bọn họ mới vừa đi vào, người nọ liền quay đầu tránh đi, trở về báo cáo.
Thịnh Thiên Chúc nhìn hai người đang đi về hướng quầy lễ tân, "Thật sự muốn ở chỗ này a?"
Ôn Thiên Thụ lộ ra tươi cười tái nhợt, "Cậu đã từng gặp qua ông chủ nào ở những cái khách sạn như thế?"
Đêm qua là không có lựa chọn, hơn nữa lúc này đã bị người ta biết hành tung ...
Đã diễn thì phải diễn trọn bộ.
Hoắc Hàn tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, cho nên cũng không ngăn cản.
Thịnh Thiên Chúc không ngừng gãi đầu, "Chính là ..."
Tiền trên người cậu chỉ sợ đến số lẻ cũng không đủ để ở một đêm.
"Không có việc gì," Ôn Thiên Thụ nói, "Tôi bỏ ra, nếu cậu băn khoăn, tương lai nói với lãnh đạo của cậu, thưởng cho tôi một cái bằng khen 'Người tốt việc tốt', hoặc là có thể giúp tôi xin phúc lợi được đi công viên miễn phí cả đời."
Cô nói xong lời cuối cùng quả thực chỉ tính đùa cho vui.
Thịnh Thiên Chúc lại nghe thật sự nghiêm túc, thậm chí âm thầm ghi tạc trong lòng, thật là cậu nhóc đáng yêu.
Ôn Thiên Thụ lấy một căn phòng Tổng thống kèm ba phòng đơn, đưa một tấm thẻ phòng cho Hoắc Hàn, chính mình dựa lên cây cột nghỉ ngơi, "Mật mã là lịch âm sinh nhật của anh."
Hoắc Hàn: "..."
Thịnh Thiên Chúc ở bên cạnh cười trộm, không hiểu sao lại có loại cảm giác anh Hàn bị người bao dưỡng? Còn may cậu là người hiểu chuyện, không đến mức kinh ngạc đối với cái mật mã này.
Nhưng một đường đều tấm tắc ngạc nhiên đối với trang trí kim bích huy hoàng bên trong khách sạn, từ lúc chào đời tới nay cậu chưa từng tới nơi nào như vậy, bước chân như đi trong hư vô, đến đường cũng không đi được đàng hoàng.
Trước đó Hoắc Hàn đã gửi tin nhắn cho Đường Hải, nửa giờ sau, Đường Hải cùng Dương Tiểu Dương đem hành lý lại đây, mọi người chạm mặt ở phòng Tổng thống.
Đường Hải và Dương Tiểu Dương đi qua mấy cửa hàng đồ cổ, cũng nắm được tình huống cơ bản, trong tiệm bày biện đều là đồ dỏm, bởi vì là kế sinh nhai, chưởng quầy mỗi người đều giữ kín như bưng, tra xét không được tin tức gì hữu dụng.
Ôn Thiên Thụ cầm theo ly nước ngồi xuống bên cạnh Đường Hải, "Bên này chúng tôi tốt hơn một chút, bất quá chưởng quầy dường như còn có chút hoài nghi, không lộ nhiều tiếng gió, kế tiếp có lẽ cũng sẽ không lập tức an bài đi xem hàng."
Chuẩn xác mà nói, bọn họ còn đang ở thời kỳ bị khảo sát.
Đường Hải nói, "Nếu có người quen dẫn đường, hết thảy đều thuận tiện hơn rất nhiều."
Dương Tiểu Dương đề nghị nói, "Anh em Trình Văn Trình Võ thế nào? Tôi nhớ rõ bọn họ từng nói, đã từng sống một thời gian ở trấn Bạch Lễ ..."
Hoắc Hàn lắc đầu, "Có nguy hiểm nhất định."
Rốt cuộc không xác định được tin tức Trình Văn Trình Võ bị cảnh sát giam giữ có bị tiết lộ ra ngoài hay không.
Dương Tiểu Dương lại hỏi, "Vì sao không tìm cảnh sát địa phương hỗ trợ?"
Anh ta vừa nói, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ôn Thiên Thụ uống xong nước ấm, cảm giác đau đớn ở bụng dưới giảm đi không ít, cô buông cái ly, "Anh cảm thấy thị trường đồ cổ ở trấn Bạch Lễ trường thịnh không suy nguyên nhân là vì cái gì?"
Dương Tiểu Dương khiếp sợ, "Ý của cô là ..."
"Không chỉ là đơn giản như anh tưởng," Ôn Thiên Thụ nhẹ gõ mặt bàn, "Ở địa phương này còn có các thế lực hắc đạo, hơn nữa nguyên nhân anh vừa mới suy đoán kia, chúng tựa như hai cỗ lực lượng cường đại, đã đan chéo lại bài xích lẫn nhau, đồng thời giữ gìn sự cân bằng của thị trường đồ cổ."
"Tôi nói đúng không? Đường Hải."
Đường Hải bỗng nhiên bị cô điểm danh, khó được ngẩn ra một chút, cười gật đầu, "Là như thế, phân tích rất khá."
Ôn Thiên Thụ tươi cười ngọt ngào, "Cảm ơn."
Cô tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, "Tôi cảm thấy anh có chút quen mắt, chúng ta trước kia có phải hay không đã từng gặp qua?"
Đường Hải dùng khóe mắt liếc Hoắc Hàn, "Chúng ta học khoa chính quy cùng trường."
Ôn Thiên Thụ "Ồ" một tiếng, "Hoá ra là sư huynh."
Đáng tiếc chính là, khi cô vào trường, anh ta đã tốt nghiệp, bọn họ gặp qua một lần duy nhất là ở lễ tang bác của cô.
Thực hiển nhiên, cô đã không nhớ rõ.
Có đề tài chung, hai người thực mau liền vào câu chuyện.
Thịnh Thiên Chúc không ngừng nhìn Hoắc Hàn vẫn luôn trầm mặc ở đối diện, tuy rằng trên mặt cũng không biểu lộ ra cảm xúc gì, tựa hồ như đang trầm tư, nhưng lại có một loại cảm giác nói không nên lời, cậu thấy không khí có chút không đúng, nhanh lẹ lôi kéo Dương Tiểu Dương chạy.
Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Đường Hải cũng đã nhận ra không khí vi diệu, vài phút sau cũng rời đi.
Ôn Thiên Thụ cả người vùi vào sô pha, "Mệt mỏi cả ngày, anh còn không đi tắm rửa nghỉ ngơi? Nơi này nhiều phòng, đợi lát nữa chúng ta tùy tiện chọn một cái là được."
"Anh hẳn là không ngại đi?"
Có thể để ý cái gì? Ngay từ đầu còn không phải là cô đánh chủ ý này sao?
Khoảng hai mươi phút sau, Hoắc Hàn mang một đầu tóc ướt từ phòng tắm đi ra, quần áo để tắm rửa quên mang, anh chỉ quây một chiếc khăn tắm màu trắng quanh hông, dẫm chân lên thảm đi được vài bước, bước chân đột nhiên ngừng lại.
Cách đó không xa, một mảnh trắng nõn hiện ra giữa chiếc giường màu xanh biển, phía sau lưng người con gái toàn bộ đều lộ ra, nổi bật trên nền khăn trải giường dưới thân, trắng như bơ mịn.
Cô dường như ngủ rồi, tiếng hít thở thanh thiển di động trong căn phòng to như vậy.
Tầm mắt của anh dừng lại ở nơi nào đó dưới xương bướm của cô —
Nơi đó nở rộ hai đóa hoa hồng.
Một hồng một đen, lấy hình cành khô chữ Y, tịnh đế tương liên. (tịnh đế tương liên – dựa vào một gốc mà gắn bó phát triển)
Phảng phất —
Hồng hướng sinh, đen hướng tử, lại từng đóa nở đến rực rỡ.
———
Tác giả có lời muốn nói: Hoa hồng đỏ cùng hoa hồng đen, cảm giác mỹ cảm cấm dục.
Thật muốn phỏng vấn một chút hàn ca bị người bao dưỡng là cảm giác gì