Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

Chương 15




Ánh nắng Giữa hè chiếu rọi khắp mọi nơi, Hoắc Hàn đứng ở nơi sáng nhất, dáng người cao thẳng, giống như một cây kính tùng.
Ôn Thiên Thụ đi qua, "Anh vừa mới đi đâu?"
Hai người rõ ràng cùng nhau trở về, nhưng chớp mắt liền không thấy anh đâu.
"Đi trao đổi với người ở Đồn công an một chút," có lẽ do cố tình đè thấp nên thanh âm của Hoắc Hàn nghe thật ôn hòa, "Đồng sự ở Cục Văn Vật hai ngày nữa mới đến."
Ôn Thiên Thụ sáng tỏ. Loại tình huống đặc thù này, cần thời gian nhất định để bên trên phê duyệt yêu cầu.
Đôi khi, có những nhân tố khách quan không cách nào thay đổi khiến cô không khỏi có chút lo lắng, sợ rằng đêm dài lắm mộng, phát sinh biến cố gì, bất quá ngẫm lại, chỉ cần làm tốt việc bảo mật sẽ không mọc ra thêm chi tiết gì.
"Cô không đi nghỉ ngơi một chút sao?" Hoắc Hàn nhìn sắc mặt cô không tốt chút nào.
"Không được." Theo lệ thường, buổi tối cô không ngủ được, ban ngày càng không thể ngủ, nhưng mà nói đến cũng kỳ quái, đêm qua chỉ ngắn ngủn hơn hai giờ cư nhiên cô lại ngủ đến bình yên không mộng mị, có thể hay không là bởi vì ... anh ở bên cạnh?
Ánh mắt cô chuyển dần sang thâm thúy, "Anh thì sao, không đi nhắm mắt một chút?"
Hoắc Hàn lắc đầu, "Tôi đợi lát nữa còn có việc."
Vừa dứt lời, liền thấy bóng dáng Thịnh Thiên Chúc xuất hiện ở cửa, Hoắc Hàn hướng cậu ra hiệu, lại nói với Ôn Thiên Thụ, "Tôi đi trước, có việc tùy thời liên hệ."
Anh vừa mới bước qua ngạch cửa, Thịnh Thiên Chúc đã lập tức tới đón, "Anh Hàn, mới vừa nhận được tin tức, ngay hôm sau khi chúng ta đi, có người cũng đến nhà Trình Văn Trình Võ, hơn nữa đem cái đế (có thể là bệ để đứng nhìn lên trần nhà ấy ạ hoặc cái gì đó để chọc bên trên) bên trong hướng lên trời, em đoán bọn họ hẳn là đang tìm đồ vật gì."
Hoắc Hàn minh bạch ý tứ của cậu.
Đó gọi là "Đen ăn đen", bên ngoài nói là phải tiến hành giao dịch, trên thực tế sau khi xác định người bán, sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn tới mức "Ám độ trần thương", không mất một phân tiền vẫn có thể lấy đồ tới tay. (Ám độ trần thương là 1 trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, đại ý là Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới)
Đương nhiên, đối tượng bị "đen" đều chỉ là hộ nhỏ, bọn họ không có hậu trường mạnh cùng chỗ dựa phía sau, liền tính bị ăn cũng chỉ có thể tự nhận là xui xẻo, loại này rất phù hợp với tình huống hai anh em Trình Văn Trình Võ.
"Người của chúng ta có tiếp tục đi theo không?"
Nói tới cái này, Thịnh Thiên Chúc liền buồn bực đến cực điểm, "Những người đó rất giảo hoạt, nhắm chuẩn thời gian người của chúng ta giao ban đi vào, sợ là đã biết chúng ta theo dõi Trình Văn Trình Võ ..."
Sau đó mấy ngày chính là Lễ tặng đèn Tết hoa đăng, thời gian còn lại cho bọn họ cũng không nhiều.
Hoắc Hàn châm một điếu thuốc, "Tình huống Trình Văn Trình Võ bên kia thế nào?"
"Thoạt nhìn rất bình thường, cũng không thấy bọn họ từng có tiếp xúc với ai." Thịnh Thiên Chúc đụng đụng cánh tay Hoắc Hàn, "Anh Hàn, anh nói có hay không khả năng bọn họ tuần hoàn giao dịch chính là thời gian ước định ban đầu?"
Dựa theo kinh nghiệm trước kia, bọn buôn lậu văn vật là cẩn thận đa nghi nhất, chúng thường xuyên sửa đổi thời gian cùng địa điểm giao dịch, hoặc là trong quá trình giao dịch thì giải thể, xem hóa, nói giới (xem hóa, nói giới - đại khái là nhìn biến hóa xảy ra để định thời gian hoặc xem hàng hóa để nói cách đề phòng, cả hai ý đều thấy có nghĩa, một từ nhiều nghĩa quá mà mình không có bản tiếng Trung để so chữ), giao dịch đều ở địa điểm bất đồng, không lý do gì mà hủy bỏ giao dịch cũng là việc xuất hiện phổ biến.
Hoắc Hàn phun ra một ngụm khói, "Khó nói."
Thịnh Thiên Chúc thở dài, "Kia kế tiếp làm sao bây giờ?"
"Tiếp tục xác định mục tiêu, đừng thiếu cảnh giác."
---
Rất nhanh liền tới buổi tối.
Các tăng nhân đều đang bận rộn vì Lễ tặng đèn Tết hoa đăng chỉ còn vài ngày nữa là tới, trong thiện phòng đèn sáng đến gần nửa đêm mới tắt.
Mọi âm thanh đều biến mất.
Thịnh Thiên Chúc ghé vào nóc nhà liêu phòng để giám thị hai anh em Trình Văn, Trình Võ, cậu đang giật giật nửa người đã tê dại, không ngừng phất tay đuổi đám muỗi đang kêu ong ong ong đầy vui sướng, trên cổ và cánh tay đều bị đốt không ít, ngứa đến khó chịu.
Thật sự bị quấy nhiễu quá mức. Cậu không cần tốn sức cũng giơ tay bắt trúng một con muỗi, bắn bay bằng ngón tay, lại cúi đầu vẽ hình thập giá lên vết muỗi đốt no vừa lưu lại.
Cửa gỗ cũ kỹ "Kẽo kẹt" một tiếng, hô hấp của Thịnh Thiên Chúc cũng ở một cái chớp mắt kia mà ngừng, trong phòng có người đi ra, hai bóng đen một béo một gầy, lén lút nhìn khắp nơi xung quanh, cậu tập trung nhìn vào, đúng là Trình Văn Trình Võ.
Lũ khốn, cuối cùng để lão tử chờ được rồi.
Cậu gửi tin nhắn cho Hoắc Hàn sau đó theo đuôi hai anh em đi vào sau núi, lưu loát xoay người một cái, giấu mình vào một đống rơm rạ.
Hai anh em có một người châm điếu thuốc, đang thấp giọng nói cái gì, cách có chút xa, nghe không được rõ ràng, ẩn ẩn chỉ nghe được cái gì "Vớt một trận, rửa tay" đôi câu vài lời.
Không có ánh trăng, ban đêm nổi lên gió lạnh, trong sương sớm cũng ngửi được mùi rơm rạ thanh mát, hương vị rất sạch sẽ.
Giữa yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến ba tiếng "Đỗ quyên, đỗ quyên, đỗ quyên."
Lúc này sao sẽ có chim kêu? Chẳng lẽ đây là...... Ám hiệu!
Quả nhiên, vài phút sau, trong rừng cây lại đi ra hai người, chuẩn xác mà nói thì là một Tiểu hoàng mao và một Lão hoàng mao, người sau trong tay còn giữ một cái túi hành lý. (hoàng mao là tóc vàng hoe nhưng thấy để đọc hay hay nên giữ nguyên ạ)
Thịnh Thiên Chúc âm thầm sốt ruột, Anh Hàn sao còn chưa tới?
Bốn người kia chào hỏi qua sau đó bắt đầu xem hàng.
Chỉ thấy một mạt ánh sáng thoáng hiện lên, ánh sáng nhàn nhạt, càng ngày càng nhu hòa — một viên dạ minh châu xuất hiện trong lòng bàn tay Trình Văn.
Mắt thấy túi hành lý rất nhanh sẽ bị kéo ra, kiểm xong hàng lập tức phải kiểm tiền, Thịnh Thiên Chúc càng ngày càng cấp, đường đường nam tử hán, cũng không phải không có can đảm lao ra, nhưng là ... cậu đơn thương độc mã (chỉ có một mình), cũng không phải là đối thủ của bốn người này a.
Đang xao động như kiến bò trên chảo nóng thì di động đang nắm trong tay bỗng nhiên chấn động, tin nhắn của Hoắc Hàn tới rồi —
Còn không kịp mở ra xem, phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng vang không nhỏ, cậu ngẩng đầu liền thấy, Trình Võ dáng người bưu hãn đang xách cả người Tiểu hoàng mao lên, nâng qua đầu, hung hăng ném ra ngoài.
Mà bên kia, Trình Văn cũng cùng Lão hoàng mao xé rách mặt đánh thành một đoàn, kẻ tám lạng người nửa cân, bất phân thắng bại ...
Đây là có chuyện gì? Thịnh Thiên Chúc trợn tròn mắt, chẳng lẽ là đấu đá nội bộ?
Tiểu hoàng mao bị ném xuống đất kêu lên một tiếng, đang muốn bò dậy, lại bị Trình Võ ấn ở trên mặt đất, dùng một quyền lại một quyền tàn nhẫn hướng trên mặt hắn đánh qua.
Tiểu hoàng mao bị đánh đến máu me đầy mặt, không ngừng xin tha, nhưng Trình Võ căn bản không có xu thế dừng lại, Tiểu hoàng mao bị đánh đến phát khóc, "Mày lại đánh tao sẽ báo cảnh sát a!"
Đúng lúc này, Hoắc Hàn và cảnh sát của Đồn công an cùng nhau đuổi tới, Thịnh Thiên Chúc thấy đồng đội tới, từ đống rơm rạ nhảy ra, "Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!"
Trình Văn Trình Võ phản ứng cực nhanh, lập tức liền bỏ trốn, Hoắc Hàn một bước dài ngăn ở trước mặt Trình Văn, bắt lấy cánh tay hắn vặn ra sau lưng, một tiếng "Đát" thanh thúy vang lên, trực tiếp làm cánh tay hắn trật khớp.
Trình Võ thấy anh mình bị khống chế, quay đầu lại muốn cứu hắn, Hoắc Hàn đem Trình Văn ném xuống đất, tránh thoát cú đấm mạnh xé gió đến từ phía sau.
Trình Võ tuy rằng cường tráng, nhưng uổng một thân cậy mạnh, đấu pháp không hề có kỹ xảo, Hoắc Hàn nhanh chóng vòng ra phía sau, nắm chặt bả vai hắn, chân hướng đầu gối dập một phát, Trình Võ trọng tâm không vững trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Còn muốn giãy giụa thì còng tay lạnh lẽo đã tròng lên cổ tay hắn.
Cùng lúc đó, Thịnh Thiên Chúc cũng đem Lão hoàng mao nằm liệt trên mặt đất và Tiểu hoàng mao đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự cùng tra khảo.
Quá gian manh, trách không được bị đánh thảm như vậy, nguyên lai trong túi hành lý kia giấu tất cả đều là minh tệ. (Minh tệ = Tiền âm phủ ạ =))
Mang theo minh tệ tới mua dạ minh châu của người ta, đây là không biết chữ chết viết như thế nào đi?
---
Đồn công an trấn Lan Khê, phòng thẩm vấn.
Ánh đèn chói lọi chiếu lên Tiểu hoàng mao bị đánh đến bầm tím mặt mày, môi cũng bị rách ra, vừa mở miệng nói liền đau đến xuýt xoa.
"Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, còn muốn chống chế?" Thịnh Thiên Chúc đem bút đập thật mạnh lên bàn một cái.
Tiểu hoàng mao nhe răng trợn mắt, "Đồng chí cảnh sát, tôi cũng là người bị hại a! Anh xem tôi bị đánh thành như vậy ..."
Thịnh Thiên Chúc: "Ít nói lời vô nghĩa, trước tiên khai rõ ràng sư việc đi."
"Này không phải sắp tới Tết hoa đăng sao? Tôi vào núi cầu phúc, thuận tiện cấp tổ tông thiêu ít tiền giấy không trái pháp luật chứ?"
Ha hả, nhìn bản lĩnh trợn mắt nói dối này.
"Thế tại sao lại phải lén lút lúc nửa đêm?"
"Đồng chí cảnh sát, anh từng thấy người khác ban ngày đốt tiền giấy sao?"
"Vậy viên dạ minh châu để làm gì?"
"Dạ minh châu cái gì?" Tiểu hoàng mao trừng lớn đôi mắt, "Tôi cùng hai người kia không có quan hệ gì, dạ minh châu là của bọn họ."
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, thật đúng là sẽ bị hắn lừa dối đi.
"Vậy vì sao bọn họ muốn đánh cậu?"
Tiểu hoàng mao thở dài, "Khả năng tôi ... bản mặt quá thiếu đòn?"
Thịnh Thiên Chúc chụp bàn, "Nghiêm túc đi!"
Tiểu hoàng mao nói thầm, "Dạ minh châu ở trên người bọn họ, tới mà thẩm vấn bọn họ đi a, tôi chả có gì để nói."
"Tới nơi này trước đã." Hoắc Hàn đột nhiên lên tiếng.
Tiểu hoàng mao vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi lại nghe anh nói, "Đem hắn cùng Trình Văn Trình Võ nhốt cùng chỗ."
Tiểu hoàng mao cả người run lên, đôi mắt như sắp lòi ra, lập tức chuyển sang vẻ mặt đầy ý cười, "Đây không phải là vừa mới bị đánh nên có chút hồ đồ sao? Tôi cẩn thận ngẫm lại, xác thật là có chuyện như vậy ..."
Hoắc Hàn biết được tình huống cơ bản.
Gã này là người mới, vừa vào không lâu, ở tầng chót nhất, lần này giao dịch, với hắn mà nói giống như là một lần kiểm tra nhập học, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
"Cấp trên của cậu là ai?"
"Cái này thật không thể nói," Tiểu hoàng mao mặt ủ mày ê, "Chúng tôi làm nghề này cũng có quy củ của nghề, nói rồi về sau cũng đừng nghĩ lăn lộn nữa, bỏ đi, rơi vào tay các người là tôi xui xẻo."
Hắn không hề sợ hãi, không thể nghi ngờ là đã nắm chắc chế tài, cho dù tiến hành giao dịch văn vật phi pháp, cũng sẽ không phải chịu trừng phạt quá nặng, rốt cuộc thì trước mắt pháp luật trong nước trên lĩnh vực bảo vệ văn vật xác thật ... còn chưa được hoàn thiện.
Việc thẩm vấn bốn người vẫn kéo dài liên tục đến hừng đông.
Hơn 8 giờ, Thịnh Thiên Chúc ngáp dài từ phòng thẩm vấn đi ra, cầm cốc dùng một lần đi lấy nước ấm, chuẩn bị nhuận yết hầu, vừa quay người lại liền thấy bóng người thanh lệ đứng ở cửa, "Chị Thiên Thụ, sao lại tới đây?"
"Tôi tới đưa bữa sáng cho mọi người." Ôn Thiên Thụ đem bánh bao cùng sữa đậu nành đặt lên bàn, "Hoắc Hàn đâu?"
Thịnh Thiên Chúc nghiêng cổ, "Còn ở bên trong."
"Oa, đây là cái gì?" Cậu nhìn thấy trong ngực cô còn ôm một cái hộp giữ ấm.
"Tôi nấu cháo." Ôn Thiên Thụ nói.
Đây là đãi ngộ đặc biệt a.
Thịnh Thiên Chúc tấm tắc hai tiếng, chép miệng, "Anh Hàn của em thật là có lộc ăn."
"Chị Thiên Thụ, có thể hỏi chị một vấn đề không?"
"Được."
"Chị có phải hay không coi trọng Anh Hàn của em?"
Ôn Thiên Thụ cười, "Rõ ràng như vậy sao?"
Đương nhiên.
Đều nói cái gì tình yêu cũng giống như hắt xì giấu không được, cậu cảm thấy, một người nếu là thích một người khác, ánh mắt cũng là không giấu được.
"Chị này, em nói cho chị cái này, Anh Hàn của em đã có người trong lòng rồi."
"Sao?"
"Là thật sự," Thịnh Thiên Chúc giải quyết xong một cái bánh bao, "Em đã từng thấy ảnh chụp người trong lòng anh ấy, ở trong di động của anh ấy, chỉ là một sườn mặt, phỏng chừng là chụp lén, nhưng có thể thấy được cô ấy rất xinh đẹp, lúc cười rộ lên gương mặt còn có má lúm đồng tiền nhợt nhạt."
Cậu lại bổ sung, "Anh Hàn xem bức ảnh kia như bảo bối, có một lần làm nhiệm vụ di động không cẩn thận bị rơi vào nước, mất bao nhiêu công sức mới đem nó sửa được, lấy lại di động rồi việc trước tiên anh ấy làm chính là xem bức ảnh kia còn không."
Tuy rằng có chút đả thương người, nhưng Thịnh Thiên Chúc vẫn là không thể không nói, "Dựa theo tính tình anh Hàn, người ta không ở bên cạnh còn nhớ thương như vậy, phỏng chừng cả đời anh ấy đều không quên được người ta."
"Phải không?"
Ôn Thiên Thụ cười.
Thịnh Thiên Chúc nhìn đến không nháy mắt lấy một cái.
Cậu nhìn thấy trên má cô cười ra một đóa nho nhỏ má lúm đồng tiền.
Là ảo giác sao?
Vì cái gì cảm giác sườn mặt cô tựa hồ cùng ảnh chụp trong di động có chút giống?