Thời Gian Tu Tiên Với Sư Tỷ

Chương 137




Chiến Thần điện quả thực là sôi trào, liên tiếp hai vị thiên kiêu được lựa chọn đều bị người ta tiêu diệt, bọn họ sao không biết là vì nguyên nhân gì.

Ngay sau đó, Chu Nhất Nhất lão tiền bối lên tiếng:

- Lão phu xem nàng nàycó số khắc phu, không nói là lấy chồng, đính hôn thôi cũng có thể khắc chết đối phương, không phải là người thuần dương mệnh cách thì không áp chế được nàng ta.

Đánh rắm đây quả thực là đánh rắm trắng trợn, Chiến Thần điện tức lắm rồi, nhưng chung quy vẫn không có can đảm đi chọc vào lão già này, vạn nhất hắn tức lên, hướng tới mình mà nói một câu: Lão phu thấy các ngươi mấy ngày gần đây sắp tiêu rồi. Vậy thì phải làm sao?

Chiến Thần điện không tin tà, kẻ ngốc cũng biết khẳng định là người không muốn Liễu Tiếu Tiếu lấy chồng động thủ, nhưng khổ nỗi không có chứng cớ, bọn họ cũng không thể nào bới móc.

Nhưng đường đường là tiên môn nhất lưu hàng đầu, không thiếu nhất chính là nhân tài, chết hai người phải không, vậy lại chọn thêm một người khác, lần này để người Độ Kiếp kỳ bảo hộ hắn.

Lần này Liễu Triêu Nguyên tịt ngòi rồi, hắn cho dù có trâu bò tới mấy thì cũng không đọ được với Độ Kiếp kỳ, ngồi ngẩn ngơ trong sân, rất thương tâm, rất thất vọng, không ngờ lại mất đi cơ hội thể hiện.

Lâm Phong có chút tò mò hỏi:

- Đại cữu tử, việc này nên làm thế nào?

Đại cữu tử chẳng thèm để ý tới hắn, nhưng Liễu Tiếu Tiếu ngay sau đó lại mang đến tin tức tốt, cao hứng nói:

- Thật tốt quá, thằng ôn này cũng xong rồi.

Lâm Phong trợn mắt, lần này là ai làm, đại cữu tử khẳng định là không thể.

Liễu Tiếu Tiếu nói:

- Lần này là lão tử ta điểm nhân mã tự mình xuất thủ, làm rất bí mật, có bảy tám vị lão tổ trấn sân, xóa sạch hiện trường, không để lại một chút dấu vết nào.

Lâm Phong thực sự không biết phải nói gì, không hổ là quốc chủ Tần quốc, phô trương quá, mang theo bảy tám vị Độ Kiếp kỳ đi giết một người Kim Đan cửu phẩm, thực sự là bi thương thay cho tên đó.

Nhưng đáng thương thì đáng thương, dù sao cũng đã có vết xe đổ, nếu hắn không có lòng tham, muốn mượn Nhị sư tỷ để thượng vị, thì sao lại rơi vào loại kết cục này.

Lâm Phong cũng lo lắng, vạn nhất Chiến Thần điện người ta lại điều mấy chục Độ Kiếp kỳ đến bảo hộ, nếu Liễu Hành Thiên có muốn đi giết cũng không dễ dàng gì, dù sao thân phận của Liễu Hành Thiên quá nhạy cảm, tuyệt đối không thể bại lộ.

Liễu Tiếu Tiếu vui vẻ nói:

- Nếu bọn họ lại đến, Không Hư Tử trưởng lão sẽ tự mình xuất thủ, Độ Kiếp kỳ cũng không là gì.

Ặc... Đối với vị Không Hư Tử trưởng lão của Huyền Cơ môn này, Lâm Phong cũng phục rồi, đừng nhìn người ta bộ dạng hiền lành, nhưng nước đen trong bụng cũng có thể khiến một đống Độ Kiếp kỳ chết đuối, xét đến cùng thì biện pháp này cũng là người ta đưa ra mà.

Tự mình đi giết mấy chục Độ Kiếp kỳ, khẩu khí lớn quá, Không Hư Tử trưởng lão rốt cuộc là tu vi gì, mỗi ngày đều giả lợn ăn thịt hổ, lộ ra một thân tu vi Nguyên Anh, thực sự khiến mọi người không biết hắn có thật là rất lợi hại không.

Chu Nhất Nhất lão tiền bối lại lên tiếng: Nhìn đi, lão phu nói các ngươi không tin, giờ trở thành sự thật rồi!

Chiến Thần điện gấp đến độ nhẩy tưng tưng, lão bất tử này, nếu không phải sợ cái miệng quạ đen của hắn, điện chủ Chiến Thần điện phỏng chừng đã tự mình tới xé nát hắn rồi.

Nhưng lão tiền bối người ta căn bản không thèm để ý tiếp tục nói:

- Lão phu hôm nay lại xem cho nàng ta, mệnh cách của nàng này là trong vạn không có được một, cho dù là người thuần dương mệnh cách cũng không áp chế được, thế nào cũng phải là thuần dương mệnh cách thuần như thái dương thì mới được.

Lâm Phong hết chỗ nói rồi, lão tiền bối ngươi đúng là biết đùa, thuần dương mệnh cách thuần như thái dương thì biết chạy đi đâu tìm, chẳng lẽ muốn người thuần dương mệnh cách bay về phía thái dương à?

Nhưng Lâm Phong là chịu phục người ta rồi, cứ gặp mặt là liền bỏ chạy, Chiến Thần điện còn sợ, mình không sợ mới là lạ.

Nhưng Chu Nhất Nhất dường như rất có hứng thú với Lâm Phong, mấy lần thiếu chút nữa thì tóm được hắn, may mà thường ngày cùng Tứ sư tỷ chơi mèo đuổi chuột quen rồi, mấy lần may mắn thoát được.

Nhưng lần này chết chắc rồi, Chu Nhất Nhất lão gia tử tay phải cầm gậy trúc, gõ phải gõ trái, tạo ra cự thạch trận ở bốn phương tám hướng, vây chặt Lâm Phong bên trong.

Lâm Phong bị bức đến góc, Chu lão gia tử một tay chống tường, lườm Lâm Phong nói:

- Chạy à, ngươi không phải rất giỏi chạy sao, giờ chạy thêm mấy cái cho lão phu xem nào.

Lâm Phong khóc không ra nước mắt, đại gia, thân đại gia của ta, ngươi tu vi cao như vậy, sao lại cứ bắt ta làm gì.

Ngay sau đó Chu lão gia tử nói:

- Lão phu thấy ngươi mấy ngày gần đây có vận đào hoa, e là chuyện tốt sắp tới rồi.

Lâm Phong chớp chớp mắt, lời này không nguy hiểm, Chu lão gia tử đổi tính à, thường ngày hắn nhìn ai cũng bảo người ta người này sắp chết, người kia sắp toi, khiến mọi người sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

Nếu hắn xem cho người ta mà bảo người ta trúng vận đào hoa, không chừng mọi người sẽ mang kiệu tám người khiêng tới rước hắn về.

- Khẩu vị của lão phu rất kén, mỹ thực bình thường không thỏa mãn được ta, nếu khiến lão phu không hài lòng, lão phu không chừng mắt mờ, xem ra cho ngươi một hồi kiếp hoa đào.

Lão gia tử vẫn khá là khí phách, lưu lại những lời này rồi quay đầu bước đi, Lâm Phong sao không đoán được là nguyên nhân gì.

Không Hư Tử trưởng lão, ngươi là thân đại gia của ta, may mà ngươi nói với Chu lão gia tử ta là đầu bếp! Ta mới giữ được cái mạng này.

Nhưng Lâm Phong cũng rất buồn rầu, đào hoa sắp tới rồi, nghĩ thôi cũng thấy kích động.

Nhưng đào hoa với ai, hai tiểu la lỵ à? Không thể, thế này là phạm trọng tội, ít nhất ba năm, cao nhất là tử hình.

Nhị sư tỷ? Không đánh lại, tính tình nàng ta mạnh mẽ như vậy, không áp chế được nàng ta!

Tứ sư tỷ? Nhưng mình rất sợ nàng ta, thường ngày biểu hiện của nàng ta so với bất kỳ ai cũng đều thuần hơn, nhưng những ngày gần đây đã bị nàng ta đổi mới tam quan rồi.

Nếu nói trong lòng mọi người đều có một con ma quỷ, vậy trong nội tâm của Tứ sư tỷ nhất định là có một con ma quỷ cấp bậc đại lão bản, bằng không sao có thể giải thích được Lạc Hồn Linh nổ trời đó của nàng ta, còn có thủ đoạn thích giết thích chôn đó nữa.

Đào hoa còn chưa đến, trên mặt Lâm Phong đã nổi màu hoa đào, lộ ra một tia khí tức phấn hồng.

Đại cữu tử có chút tò mò, nghi hoặc nói: