Về phần mấy biến khác, ngược lại có thể từ người trong thất mạch hạ thủ, một người góp một biến, liền có thể góp đủ bát biến.
Dù sao khó khăn nhất đã nắm tới tay, Hỗn Độn Biến của lão Tam ở dưới cơ duyên xảo hợp bị Lâm Phong lấy được, còn lại sẽ khá đơn giản.
Liễu Tiếu Tiếu vỗ bộ ngực căng tròn, bảo đảm nói:
- Mấy biến khác cứ giao cho sư tỷ!
Lâm Phong truyền Hỗn Độn Biến cho Liễu Tiếu Tiếu, Liễu Tiếu Tiếu trừ Huyền Thiên Cửu Biến, còn có hai chiêu Khai Thiên Tích Địa, nhưng đó là chiêu ép đáy hòm, trừ bị lão Tam bức ra một lần, nàng thường dùng chỉ là Huyền Thiên Cửu Biến.
Lâm Phong thì căn bản là dựa vào Huyền Thiên Cửu Biến sinh hoạt, không phải nói Thiên Phong Kiếm Pháp của Đại sư tỷ không tốt, mà là Thanh Huyền Kiếm quá tà môn, sắc bén như nó rất dễ làm Lâm Phong ỷ lại.
Cho nên trong Thiên Phong Kiếm Pháp và Huyền Thiên Cửu Biến, Lâm Phong càng có khuynh hướng Huyền Thiên Cửu Biến, bởi vì có thể ma luyện bản thân.
Nhị sư tỷ hiệu suất làm việc của Liễu Tiếu Tiếu cực cao, Lâm Nhược Vũ chạy đến Thiên Tuyết Phong hỏi:
- Nhị tỷ nói, nếu ta giúp ngươi gom góp một biến trong Huyền Thiên Cửu Biến, ngươi liền theo ta học trận pháp?
Lâm Phong không dám đáp lời, Nhị sư tỷ đáng chết, loại lời này có thể nói sao, ngộ tính của mình có thể học được cái gì!
Thấy Lâm Phong không đáp lời, Lâm Nhược Vũ thản nhiên nói:
- Ngươi không hé miệng cũng không sao, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ theo ta học, một biến này ta tặng cho ngươi trước!
Nói xong nàng xoay người rời đi, muốn về Kỳ Môn Phong suy nghĩ, làm sao dung hội quán thông sở học của mình.
Lâm Phong cảm thấy có đáp ứng hay không cũng giống nhau, dù sao Tứ sư tỷ cho tới bây giờ đều không nghe mình, mỗi ngày buổi chiều sẽ bị nàng bắt, cưỡng ép học trận pháp.
Về phần Ngũ sư tỷ thì càng đơn giản, thời điểm Liễu Tiếu Tiếu chạy tới, nghe nói nàng luyện chế pháp bảo đến mệt mỏi nằm dưới đất.
Hơn một vạn pháp bảo, số lượng này nói ra sẽ hù chết người, mỗi lần nhìn thấy Liễu Tiếu Tiếu, cơ hồ đều muốn khóc lên, lúc trước mình trẻ người non dạ, tự mình tìm đường chết, ai cũng không cứu được.
Nhưng lần này không giống, Liễu Tiếu Tiếu nói, nếu có thể sáng chế ra một biến, sẽ miễn năm mươi năm lao động khổ sai, làm nàng cảm động đến suýt chút nữa nhận mẹ nuôi.
Cửu Đỉnh Phong Lục sư tỷ vốn thần thần bí bí, lão Tam thiên biến vạn hóa, nàng thì là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, mặc dù có rất nhiều tiếp xúc với Liễu Tiếu Tiếu, nhưng chưa hề hiện ra chân thân, dẫn đến Liễu Tiếu Tiếu cũng không biết hình dạng nàng thế nào, nhưng liên quan tới sự tình khai sáng một biến, nàng lại đồng ý.
Kể từ đó, Côn Bằng Biến, Huyền Vũ Biến, Bạch Hổ Biến, Hỗn Độn Biến, lại tính cả Tứ sư tỷ, Ngũ sư tỷ, Lục sư tỷ, chí ít có thể góp đủ thất biến.
Đợi Đại sư tỷ xuất quan, lại cân nhắc ra một biến, Huyền Thiên Cửu Biến liền có thể góp được bát biến.
Chỉ là tình hình này, Lâm Phong luôn cảm thấy đắng chát, Huyền Thiên Cửu Biến lại như chắp vá lung tung.
Chỉ chớp mắt, đêm trăng tròn đến, Lâm Phong dựa theo thuyết pháp của lão Tam, ở giữa Liễu Tiếu Tiếu và Lâm Nhược Vũ đi cùng, muốn dùng lệnh bài trong tay tìm tung tích của Bách Huyễn Phong.
Nhưng đáng tiếc, lệnh bài không có chút biến hóa, bị ánh trăng chiếu rọi vẫn không thấy dị biến như lão Tam nói.
Liễu Tiếu Tiếu sầm mặt lại, nói:
- Xem ra ngươi lại bị lão Tam đùa nghịch rồi!
Lâm Nhược Vũ cũng có chút đồng ý, tam tỷ làm việc cho tới bây giờ đều để cho người ta nhìn không thấu.
Lâm Phong suy tư nói:
- Quê nhà ta có câu nói, mười lăm trăng đầy mười sáu trăng tròn, ngày mai thử lại lần nữa!
Ngày thứ hai, Lâm Phong thử lần nữa, nhưng vẫn không có thu hoạch, tức giận đến Lâm Phong kém chút bóp nát lệnh bài, lão Tam gan thật lớn, ở dưới tình huống đó cũng dám chơi âm mưu.
Bách Huyễn Phong là tìm không thấy, nhưng Liễu Tiếu Tiếu biểu thị, chỉ cần Lâm Phong vẫn còn, không lo tìm không thấy lão Tam.
Dù sao lão Tam là quyết tâm muốn giết Lâm Phong, sớm muộn gì cũng sẽ nhịn không được chạy đến.
Ba người thương lượng, Liễu Tiếu Tiếu bỏ vốn, do Lâm Nhược Vũ cải tạo trận pháp Thiên Tuyết Phong, một khi Lâm Phong phát giác dị biến, có thể lợi dụng trận pháp thông tri hai người bọn họ chạy đến.
Một ngày này, sau khi ăn cơm trưa xong, Lâm Phong vặn eo bẻ cổ, kéo cái ghế nằm ở trong sân phơi nắng.
Hai tiểu la lỵ tinh lực vô hạn, nhanh chóng cởi váy áo, nhảy vào trong hồ cách đó không xa, vui sướng bơi lội.
Các nàng vốn đơn thuần, mọi người hữu ý vô ý đều phòng ngừa các nàng tiếp xúc đến những màn huyết tinh hoặc đấu đá đen tối, ngày bình thường mệt mỏi, nhìn các nàng hoạt bát vui cười, sẽ cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít.
Chơi đùa nửa ngày, hai nàng chơi mệt, nhảy đến trước mặt Lâm Phong.
Thân thể nho nhỏ trắng nõn, cơ hồ không có dấu hiệu phát dục, tóc dài ướt sũng, cứ như vậy tùy tiện đi tới đi lui ở trước mặt Lâm Phong.
Dạ nhi còn nhảy đến trên người hắn, làm nũng nói:
- Phong ca ca, cùng nhau chơi đi!
Lâm Phong như muốn phun máu mũi, quá dụ hoặc, mấu chốt nhất là hai tiểu nha đầu đối với mình không có một chút tâm phòng bị.
Đây cũng không phải nói các nàng cố ý như thế, mà là giống loài khác biệt.
Nghe nói thời điểm các nàng vừa hóa hình, chỉ là vấn đề mặc quần áo, cũng đã khiến Đại sư tỷ phí không ít công phu.
Đến bây giờ các nàng còn không hiểu rõ lắm, tại sao phải mặc quần áo, tiên hạc một năm bốn mùa đều trần truồng nha.
- Không được! Ở dưới hoàn cảnh như vậy, ta sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa!
Lâm Phong cuống quít lắc đầu, suy nghĩ tới.
Hắn từ trong Túi Càn Khôn lấy ra giấy bút, sau đó vẽ lên giấy, căn cứ đồ vật trong trí nhớ vẽ tranh.