Chỉ thấy Liễu Triêu Nguyên cười ha ha, nhanh chân đi đến, duỗi tay muốn ôm Liễu Tiếu Tiếu.
Nhị sư tỷ nhướng mày, giơ cước đạp vào cái mông của Lâm Phong, hai người đều không phòng bị, Lâm Phong bị Liễu Triêu Nguyên ôm chặt chẽ vững vàng.
- Tiểu muội, muội gầy nhiều quá, chút chuyện nhỏ này đâu cần muội tự mình đi làm chứ.
Liễu Triêu Nguyên đau lòng nói.
Còn không phải sao, Nhị sư tỷ nhà mình bộ ngực rất lớn, cũng chỉ nhỏ hơn Đại sư tỷ chút xíu, giờ đi ôm thân thể của mình, không gầy mới lạ.
Liễu Triêu Nguyên là cao thủ Nguyên Anh kỳ, đôi tay trầm mà hữu lực, làm cho Lâm Phong giãy dụa cũng không thể động đậy.
Đành phải quay đầu, hung hăng trừng Nhị sư tỷ một cái.
- Tại sao là ngươi!
Liễu Triêu Nguyên an ủi nửa ngày, lúc này mới phát hiện trong ngực đâu phải nhị muội nhà mình, mà là tiểu tử Lâm Phong, hai tay không khỏi co rụt.
Thậm chí còn có chút ghét bỏ phủi phủi người, trời ạ, trời ạ, sao lại đi ôm nam nhân.
Lâm Phong ác hơn, trực tiếp cởi quần áo, từ trong Túi Càn Khôn lấy ra quần áo mới thay tại chỗ.
Khóe miệng Liễu Triêu Nguyên co rút, tiểu tử thúi, xem như ngươi lợi hại!
Lâm Phong nguýt hắn một cái, ghét bỏ tiểu gia có phải không, tiểu gia còn ghét bỏ ngươi đây này!
Có ít người trời sinh đã xung đột, hai người hai lần gặp mặt đều không hài hòa, các đại thần và nữ quan đi theo đến đều cúi đầu, làm như không thấy.
Liễu Tiếu Tiếu che miệng nhỏ cười trộm, Nguyệt Nhi và Dạ nhi thì ôm bụng lăn lộn ở trên đất.
Liễu Tiếu Tiếu bước ra, vỗ vỗ bả vai huynh trưởng nói:
- Lần này đón tiếp muội rất hài lòng.
Khóe miệng của Liễu Triêu Nguyên co rút, tiểu muội luôn thích xem mình mất mặt, không khỏi trừng Lâm Phong một cái, làm dáng vẻ hung ác.
Lâm Phong không khách khí trừng về, muội khống đáng ghét, một lần lại một lần, được một tấc lại muốn tiến một thước có phải không.
Liễu Thiên Bảo tận dụng mọi thứ, cuối cùng thoát khỏi nữ quan dây dưa, vọt tới trước mặt Nguyệt Nhi và Dạ nhi, cười nịnh nọt nói:
- Mứt quả còn bán không?
Mứt quả ở trong kế hoạch của Nhị sư tỷ Liễu Tiếu Tiếu, đẩy ra bán còn cần chút thời gian, hắn đã từng đưa hàng mẫu cho ngự thiện phòng, ngự thiện phòng cũng học làm mứt quả, nhưng Liễu Thiên Bảo cảm thấy không phải cái vị kia, ăn không ngon.
Mứt quả của hai tiểu la lỵ làm, để hắn luôn có loại cảm giác vào trước là chủ, ăn ngon hơn người ngự thiện phòng làm.
- Có có có, ngươi muốn bao nhiêu?
Dạ nhi híp mắt, đây chính là một con dê béo, còn cực kỳ ngốc, làm thịt rất thoải mái nha.
Tay của Nguyệt nhi đã sờ đến Bảo Hồ Lô, một khi Liễu Thiên Bảo mở miệng, sẽ lập tức giao dịch.
- Hai mươi... Không, năm mươi xâu!
Liễu Thiên Bảo mắt nhỏ xoay chuyển, suy nghĩ một chút, không thể mua ít nha, vạn nhất ăn hết lại tìm không thấy các nàng sẽ phiền phức.
Dạ nhi trừng to mắt, năm mươi xâu, một xâu một viên linh thạch nhị phẩm, nàng lấy ngón tay tính toán phải lấy bao nhiêu tiền, phát hiện ngón tay của mình căn bản không đủ dùng, lại nắm lấy tay Nguyệt nhi, mượn ngón tay của nàng sử dụng.
Đến cuối cùng vẫn không đủ dùng, nàng trừng mắt, giống như một con báo cái, những ngày này tu luyện Huyền Hoàng Bảo Lục, biến hóa đã rất nhiều.
Tối thiểu nàng là Linh Đài cảnh, mà Liễu Thiên Bảo mới Luyện Khí cảnh, khí thế cao hơn không ít.
- Ngươi cũng lấy ngón tay ra đếm đi!
Thân thể Liễu Thiên Bảo chấn động, bị nàng dọa đến ngoan ngoãn, nhu thuận duỗi tay ra để nàng đếm.
Còn chưa đủ, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng cởi giày ra, kéo bít tất, lộ ra bàn chân trắng nõn nà, tiếp tục co ngón chân tính toán bao nhiêu tiền.
Lâm Phong chớp mắt, chân của nàng cố nhiên là có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng thần kỹ kia là làm sao học được, đầu ngón chân lại có thể uốn lượn từng cái.
Đến cuối cùng, Nguyệt nhi cũng cởi giày ra, kéo bít tất, cống hiến chân nhỏ, mới góp đủ năm mươi ngón.
- Năm mươi xâu kẹo hồ lô, hết thảy một trăm viên linh thạch ngũ phẩm!
Dạ nhi cho ra đáp án cuối cùng, dọa đến Lâm Phong nhảy dựng, má ơi, tính toán kiểu này sẽ giàu rất nhanh, từ nhị phẩm lên tới ngũ phẩm luôn.
Liễu Thiên Bảo móc móc Túi Càn Khôn, tiền tiêu vặt của hắn rất nhiều, có lão cha cho, có đại ca cho, nhị tỷ cũng thường cho, không đủ thì trực tiếp đi tìm đại thần tâm sự, sẽ được số tiền rất khả quan.
Nhưng linh thạch ngũ phẩm có hạn, giống như góp không đủ một trăm viên, nhưng cái này không làm khó được tiểu Hoàng tử, móc ra mười viên linh thạch thất phẩm đưa cho Nguyệt nhi nói:
- Ngũ phẩm không đủ, cho ngươi thất phẩm!
Dạ nhi không nghĩ nhiều, vội vàng thu vào túi, Nguyệt nhi thì nhanh chóng móc ra mứt quả đưa cho Liễu Thiên Bảo, giao dịch hoàn thành.
Chỉ thấy Liễu Thiên Bảo cầm một cây mứt quả, đắc ý liếm láp, bộ dáng kia giống như chiếm tiện nghi to lớn.
Mọi người cảm thấy trẻ con thật thú vị, Liễu Tiếu Tiếu thì im lặng, con lợn này, về sau có thời gian phải dẫn nó đi cắt máu nhận thân, xem có phải thật là đệ đệ của mình không!