Nhâm Nhiễm đưa tay ra, vỗ "tét" một cái lên
cổ mình, lại đập chết được một con muỗi nữa. Cô đưa lòng bàn tay ra chỗ sáng,
nhìn xác con muỗi đen nằm bẹt dí lẫn trong vết máu, bàn tay còn lại ra sức gãi
vào chỗ ngứa, cũng thấy khá đã.
Buổi chiều sau khi lấy lời khai, một nữ cảnh sát đã
đưa Nhâm Nhiễm đến đây, nói một cách ngắn gọn những nội dung cô cần phải chú ý,
một tiếng đồng hồ sau, đem đến bữa tối gồm hai chiếc màn thầu, một bát cháo và
mấy miếng dưa muối, thực ra cô cũng không muốn ăn, nhưng vì cả ngày chưa ăn
miếng nào ra hồn nên chẳng mấy chốc đã đánh sạch sành sanh.
Hàng lang bên ngoài thỉnh thoảng lại có tiếng bước
chân và tiếng nói chuyện vọng vào, qua đó cô có thể phán đoán, có cảnh sát đang
giao ban, có cảnh sát đang đi lại tuần tra. Màn đêm dần dần buông xuống, cuối
cùng chỉ còn lại tiếng xe hơi chạy trên đường vọng từ xa lại.
Lúc đầu cô chỉ ngồi thẫn thờ ngay thành giường, liên
tục đập muỗi, mấy tiếng sau, cuối cùng cũng không chịu được sự mệt mỏi, cuối
cùng vẫn nằm xuống.
Mồ hôi ướt sũng lưng chiếc áo phông mà cô đang mặc,
dưới chân là cảm giác nóng và dính nhem nhép, chỉ cần cô hơi cựa mình đã chạm
vào tường.
Đầu tiên cô nhớ lại rằng mình đang dịch một bài viết,
theo thói quen từ trước đến nay của cô, luôn là sau khi đọc hết bản gốc mới bắt
đầu dịch, ngày đần tiên nghỉ ở khách sạn, cô còn dịch được gần 2.000 chữ mới
lên giường đi ngủ nhưng nằm trong gian phòng chật hẹp muỗi bay vù vù này, cô
phát hiện la rằng mình rất khó tĩnh tâm để cân nhắc câu chữ.
Không biết vì lý do gì mà từ nhỏ cô đã rất hay bị muỗi
đốt, vì thế mỗi lần đến mùa hè đều hết sức đề phòng, trong nhà cửa sổ lưới đóng
kín, màn mắc rất cao, đi ra ngoài nhất thiết phải bôi kem chống muỗi. Nhưng
trong gian phòng chật hẹp này, muỗi bay vo ve, không chỗ nào là không có, không
tài nào tránh nổi.
Lúc đập chết con muỗi đầu tiên, cô còn hậm hực, chần
chừ vì không có giấy ăn, không biết xử lý vết máu trên tay như thế nào, sau khi
cẩn thận gạt đi, tay vẫn có cảm giác dinh dính bẩn bẩn. Nằm đến nửa đêm, sau
khi đập chết không biết bao nhiêu con muỗi, cô đã không ngần ngại quệt tay qua
loa lên mép chiếu cũ kỹ trải trên giường cho xong chuyện.
Chiếc chiếu này nhìn màu rất tối, không biết màu ban
đầu của nó là gì, không biết đã có bao nhiêu người từng ngủ ở đây, giống như cô
bây giờ, thấm mồ hôi xuống đó, rồi lại quệt xác muỗi xuống mép chiếu. Lần trước
bị muỗi tấn công như thế này, là năm cô 18 tuổi, cô bỏ nhà đi, nghỉ chân trong
một nhà nghỉ tồi tàn chẳng khác gì ở nông thôn giữa thành phố Thẩm Quyến, hương
muỗi được coi là vật dụng tiêu chuẩn được giao cho mỗi phòng, cô còn tìm nhân
viên phục vụ để xin thêm một suất nữa, châm hương và cắm ở hai bên giường, khói
xanh bay lên nghi ngút, thấy hơi sặc, nhưng dù sao về cơ bản vẫn có thể đảm bảo
cho giấc ngủ được diễn ra yên lành.
Hiện tại cô không cho rằng xin cảnh sát hương muỗi là
một hành động sáng suốt, đành phải phó thác số phận cho ông trời mặc cho đàn
muỗi thi nhau tấn công, thỉnh thoảng lại đập chết một con để tự an ủi mình.
Nhâm Nhiễm không tài nào ngủ được, dưới ánh đèn lờ mờ
cô nhìn lên bức tường với màu sắc tối tăm, lốm đốm và đã bị bong ra nhiều mảng,
có thể nhìn thấy một số nét chữ và hình ảnh được khắc bằng móng tay.
Do bị ảnh hưởng từ bà Phương Phi - người mẹ quá cố của
cô nên Nhâm Nhiễm rất thích đọc, những lúc thực sự không có việc gì để làm,
ngay cả các trang quảng cáo theo chuyên mục trên báo cô cũng đọc hết. Hiện tại
cô chỉ có thể ghé sát vào tường một cách vô vị và ngó nghiêng xem bên trên viết
những gì, nhưng những vết tích này sắp xếp rất lộn xộn, cho dù có mở căng mắt
ra để đọc cũng không đọc được câu mang ý nghĩa hoàn chỉnh, cô đành phải bỏ
cuộc.
Cô mơ màng ngủ gật, thỉnh thoảng lại bị muỗi đốt và
tỉnh giấc. Ánh đèn leo lét của chiếc bóng đèn tròn ngoài hành lang hắt qua cửa
sắt lọt vào bên trong, chùm sáng tạo nên một dãy hàng rào trùm lên chiếc giường
cô đang ngủ, trần nhà trên đầu ẩn mình trong bóng tối, phòng ngột ngạt đến mức
cô có cảm giác tức ngực, khó thở. Muỗi vẫn liên tục vo ve bên tai, tuy nhiên
cơn buồn ngủ đã giải cứu cho cô, cuối cùng cô đã ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng lại
lấy tay che chỗ vừa bị muỗi đốt, đồng thời lại chìm trong một giấc mơ bất an.
Trong lúc mơ màng, cô ngồi trên một bãi đá ngầm bằng
phẳng trên vách đá nằm cheo leo bên bờ biển, ánh nắng chỉ chiếu vào được một
nửa, sự chênh lệch về nhiệt độ giữa vùng tối và vùng sáng rất rõ rệt. Nước biển
đánh vào bãi đá ngầm, phát ra những âm thanh ầm ầm, giống như tiếng sấm, rất ồn
ào và đáng sợ. Cô men theo vách đá nhìn xuống, nước biển phía dưới trong vắt
màu ngọc bích, ánh nắng chiếu xuống, có thể nhìn thấy dưới mặt nước mấy mét là
những chú cá với sắc màu rực rỡ đang bơi lội tung tăng, trên bãi đá ngầm có mấy
rạn san hô màu xanh tím, nhìn rõ các sinh vật phù du với đủ mọi hình dạng quái
dị.
Cô vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa có một
người đàn ông đang bơi, kiểu bơi tự do rất chuẩn, động tác quạt tay rất khỏe và
dẻo, làn da dưới ánh nắng rất bóng, dường như khiến mắt cô thấy nhức.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã bơi ra khỏi tầm nhìn của
cô. Cô hoảng hốt muốn gọi cái tên đó, nhưng không thể nào phát ra tiếng.
Cô ngoảnh đầu lại nhìn, đã đứng giữa một ngôi làng
nhỏ, bốn bề xung quanh toàn là nhà tranh vách đất thấp lè tè, trước nhà có
trồng cây khế, cây xương rồng cao to bên con đường nhỏ đã nở hoa vàng rực rỡ,
ra trái nhỏ màu tím, trước sân có giăng tấm lưới, mấy người phụ nữ trung niên
vừa đan lưới vừa cười đùa chuyện trò với nhau, cô lại không nghe được tiếng
nào, chỉ có thể nhìn thấy miệng họ mấp máy.
Men theo con đường đất cô đi về phía trước, ngôi làng
lạnh lẽo, tồi tàn hơn trong ký ức của cô, không nhìn thấy người nào nữa, nền
trời đột nhiên trở nên tối sầm.
Cô ra khỏi làng, cuối cùng bên tai lại một lần nữa
vang lên tiếng ầm ầm của sóng biển, cô liền đi theo âm thanh này bước từng bước
ra bờ biển. Giữa vách đá hiện ra một bờ cát dài và hẹp. Cô đá giày đi, đi chân
đất đến đó, cát dưới ngón chân dần dần ướt lẹp nhẹp, những hạt cát lổn nhổn
chạm vào lòng bàn daản, chui qua kẽ chân, một con ốc mượn hồn[1] nhỏ bò vội qua
trước mặt cô, ngoài ra, tất cả đều tĩnh lặng như tờ. Cô ngoảnh đầu lại, sau
lưng chỉ có dấu chân mà cô để lại, nghiêng nghiêng ngả ngả kéo dài đến tận bàn
chân. Cô phóng tầm mắt nhìn vào nơi tiếp giáp giữa biển và trời, ở nơi đó những
tầng mây cuồn cuộn và sóng biển nhấp nhô hòa vào thành một, từng ngọn sóng xỏ
lên bờ cát, tạo thành dải bọt màu trắng xám, ánh sáng tối tăm, phân không rõ là
thời khắc hoàng hôn hay lúc trời sắp sáng.
[1] Ốc mượn hồn là tên gọi của một loại
cua không mai và loại cua này luôn tìm kiếm những chiếc mai của những con ốc đã
chết để làm nhà cho riêng mình. Khi cơ thể đã lớn hơn chúng lại phải tìm ngôi
nhà khác to hơn.
Bầu không khí thanh vắng trong sự ồn ào này đến một
cách u ám, kỳ dị, nước biển nhấp nhô xô lên bãi đá ngầm đen, bờ biển quanh co
dài vô tận, giống hệt như trong ký ức của cô, cô ngơ ngác nhìn sang bốn phía
xung quanh, đột nhiên lại cảm thấy mình bị lạc vào một không gian hoàn toàn xa
lạ, chốn quen thuộc và đêm ngày mơ tưởng đã thay đổi hoàn toàn.
Tầng mây mỗi lúc một đè thấp xuống, còn nước biển lại
cuồn cuộn không tuân theo quy luật triều lên, trong tích tắc, từng ngọn sóng xô
vào, những cột sóng lớn đập mạnh vào ngực cô, nhưng cô lại không thể nhấc chân
chạy trốn.
Cô lớn lên ở miền Nam, từ nhỏ đã biết bơi, khá quen
với vùng sông nước, chưa bao giờ thấy sợ nước, nhưng giây phút này đây, cô thực
sự cảm nhận được bóng tối khổng lồ của cái chết.
Cô tỉnh giấc giữa cảm giác nghẹt thở, mồ hôi đầm đìa,
trở mình ngồi dậy, ý thức ra được rằng âm thanh ầm ầm đó thực ra là tiếng sấm
ngoài cửa sổ, ý thức ra được rằng mình đang ở đâu, gục trán xuống đầu gối một
cách bất lực.
Ngoài trời đã bắt đầu mưa to, tiếng sấm không ngớt,
nhưng cái nóng oi bức lại bị dồn hết vào căn phòng không thông gió này, càng
trở nên ngột ngạt.
Từ trước đến nay Nhâm Nhiễm cho rằng, năm 18 tuổi,
những tháng ngày xa rời đám đông bát nháo kéo dài trong một tháng trên hòn đảo
nhỏ xa xôi ở vịnh Bắc Bộ - Quảng Tây là quãng thời gian đáng nhớ nhất trong
cuộc đời cô. Một thời gian khá dài, cô đã chìm đắm trong những hồi ức. Tại các
nơi khác nhau, với những tâm trạng khác nhau, cô đã ôn lại nhiều lần tất cả
những chi tiết có thể nhớ lại về làng chài, về ngôi nhà vách đất thấp lè tè
trên hòn đảo nhỏ đó, chỉ sợ ký ức sẽ phai màu theo dòng trôi của thời gian.
Sau khi tình yêu kết thúc, những hồi ức đã say mê
không thể bắt dừng lại được.
Cô đã phải mất rất nhiều sức, giống như đi cai nghiện,
từng bước dồn sự chú ý sang việc khác, bắt ép mình không được phép biến hồi ức
thành niềm đam mê nữa.
Quá trình này không hề dễ dàng, cô tưởng rằng cuối
cùng cô đã làm được.
Tuy nhiên hiện tại, trong phòng giam ngột ngạt này,
hòn đảo nhỏ đó lại một lần nữa đi vào giấc mơ, nhưng lại trở thành một cơn ác
mộng đích thực.
Nhâm Nhiễm quệt mồ hôi đầm đìa trên đầu và không thể
ngủ tiếp được nữa. Cô ngồi một lát, nằm một lát, xuống giường đi đi lại lại
trong gian phòng nhỏ này, cuối cùng thì trời cũng đã sáng.
Mưa đã ngớt, trời tờ mờ sáng, ánh sáng lọt qua khe hở
nhỏ ở cửa sổ, đèn đã tắt, ngoài hành lang vọng lại tiếng bước chân và tiếng nói
chuyện, nếu phân biệt kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong
phòng làm việc cách đó không xa. Trụ sở công an đã bước vào một ngày làm việc
bận rộn.
Chỉ có điều, sự bận rộn đó không liên quan gì đến cô.
Cả một ngày sau đó, ngoài việc nữ cảnh sát canh gác
đưa ba bữa ăn đơn giản đến đúng giờ, đưa cô ra nhà vệ sinh ở cuối hành lang
đúng giờ, không còn ai đến tra hỏi cô, dường như đã quên hẳn cô.
Cô tưởng rằng cô đã quen với nỗi cô đơn, thực tế là
hơn một năm trở lại đây, cô hoàn toàn chỉ có một mình, gần như không nói chuyện
với người khác. Hoặc là mấy ngày liền giam mình trong căn hộ không đi đâu cả,
hoặc là một mình lái xe lang thang khắp nơi không mục đích, bình thường người
mà cô nói chuyện nhiều nhất ngoài anh Bang - người giúp cô giải quyết những
việc vặt thường nhật và đưa cô đến bệnh viện rồi đón về thì chỉ còn bác sĩ tâm
lý Bạch Thụy Lễ. Tuy nhiên, bị giam trong phòng giam này, thời gian trở nên dài
lê thê. Nỗi cô đơn không có việc gì để làm, không có trò gì để giết thời gian
này khiến cô rất khó đối phó.
Việc duy nhất cô có thể làm, dường như chỉ có hồi
tưởng lại chuyện xưa.
Ký ức đầu tiên tràn về, lại có liên quan đến người mà
cô chuẩn bị xa rời vĩnh viễn đó - Trần Hoa.
Ngay trong chiều tối hôm qua, tên anh đã được thốt ra
từ miệng đội trưởng Tôn - người ngồi đối diện với cô.
Đầu tiên, theo thường lệ, viên cảnh sát hỏi tên, tuổi,
quê quán, nghề nghiệp của cô... Cô đã lần lượt trả lời, thái độ hết sức hợp
tác, mãi cho đến khi anh ta hỏi: "Chiếc xe Land Rover mà cô lái đã được
chủ xe Trần Hoa báo mất vào sáng hôm nay".
Từ lúc đó trở đi, cô đã im bặt, mặc cho đội trưởng Tôn
giảng giải lý lẽ hay nghiêm khắc tra hỏi, cô đều không nói thêm câu nào.
Trần Hoa, cái tên rất đỗi bình dị, chắc chắn có hàng
nghìn người cùng họ cùng tên. Tuy nhiên, ngay từ đầu, cái tên thuộc về anh này,
dường như đã in đậm dấu ấn của anh, đối với cô, cái tên này chỉ có nghĩa một
người, cô không thể nhầm anh với bất kỳ người nào khác.
Trong dòng ký ức, cô đã trở về với sự khởi đầu của hai
người, trước mắt là một buổi chiều cuối xuân, hoa nở rực rỡ, trời cao mây
trắng, không khí tràn ngập hơi thở ấm áp, rạng ngời. Ánh nắng hắt chếch vào
phòng ký túc xá kiểu cũ, dưới chùm sáng này, những vết lốm đốm trên sàn nhà
trơn lì trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, tay vịn bằng đồng trên giá sách cũ bị
lau nhiều nên bóng loáng như có thể soi gương, giọng ba cô ấm áp, chậm rãi nói
chuyện, chàng trai trẻ ngồi đối diện với ông, từ thần thái đến tư thế đều hết
sức thoải mái, dường như chỉ nói về những chủ đề hết sức bình thường.
Năm đó cô 18 tuổi, còn anh 25 tuổi.
Chàng trai đó bị cả chùm nắng bao trùm, người như được
mạ một lớp vàng, từ từ quay đầu lại nhìn cô đang xông vào phòng.
Đó không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ đúng tiêu
chuẩn, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ bao giờ, anh lại xộc vào trái tim cô.
Bí ẩn, nhạy bén, lạnh lùng, gần gũi, ngạo mạn, cách biệt, nguy hiểm...
Chuỗi tính từ này đã tạo nên niềm mơ ước bất xác định,
mơ hồ của cô đối với bạn khác giới trong những tháng ngày thoạt mới biết yêu,
trong một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên lại hiện ra trước mặt cô một cách rõ
nét, cụ thể.
Anh đã từng là người xa lạ thỏa mãn mọi trí tưởng
tượng của người thiếu nữ như cô, cô đã từng yêu anh như con thiêu thân lao vào
lửa.
Nhâm Nhiễm mở mắt ra, bấm móng tay vào lòng bàn tay,
đau nhói. Hồi ức này, làm sao có thể giúp cô trải qua những ngày giờ bị giam
cầm trước mắt.
Tuy nhiên, vẫn còn những ký ức mà cô không thể chạm
vào.
Khi quãng thời gian đã mất đều đã trở thành những điều
cấm kỵ, cần phải cẩn thận chọn ra để ôn lại, mới không đau đớn, cô cũng không
thể coi hồi ức là sự đối kháng để giết thời gian nữa.
Đến chiều hôm sau, cô phát hiện ra cô cũng bắt đầu lấy
móng tay để gạch viết linh tinh trên tường, khắc xuống những từ ngữ không thành
câu và những hình ảnh ngoằn nghèo. Vôi tường rơi lộp bộp, trên tường để lại
những vết tích mới hoàn toàn vô nghĩa.
Cô nhìn vào đám móng tay gãy mẻ bám đầy vôi vữa của
mình, uể oải nghĩ, cuộc sống khép mình trong hơn một năm, cô tưởng rằng cô đã
hoàn toàn thích nghi với việc cách ly với đám đông, nhưng đó là sự đi đày tự
nguyện lựa chọn, hoàn toàn khác với sự mất tự do một cách bị động như hiện nay.
Một điều quan trọng hơn là, dường như cô đang vật lộn
với một người không nhìn thấy, thực sự là quá nực cười.