Thời Gian Thầm Lặng

Chương 9: Chương 9





Thẩm Khang đang muốn đánh người thì bất chợt nghe tiếng nói ngọt ngào của một cô gái.

"Để các cậu đợi lâu rồi."
"Tinh Nguyệt, hai người đã đi đâu?"
Hiểu Tinh ngượng ngùng đứng phía sau Tinh Nguyệt, ngăn chặn ánh nhìn của ai đó thăm dò.
"Chuyện của con gái.

Cậu hỏi làm gì."
"Được rồi, đi bơi thôi."
Phó Hoành cùng Thẩm Khang dù rất tò mò nhưng thấy biểu hiện của Tinh Nguyệt liền chẳng dám truy tới cùng.

"Mấy cậu bơi đi.

Mình không biết bơi."
Cô tính để hè này đi học bơi nhưng còn chưa kịp đợi tới hè đã bị nhóm người rủ đi bơi.

Không biết bơi cô chẳng dám xuống nước.

Chứng sợ nước dường như cũng là một căn bệnh tâm lý của anh em nhà cô.

Anh trai cô cái gì cũng tài giỏi chỉ duy nhất có một thứ có đánh chết anh ấy cũng sẽ không làm.

Bơi lội.

Cũng bởi sự liên lụy từ cái đó mà mấy môn thể thao anh trai cô cũng chẳng hứng thú.

Thứ duy nhất ổng nghiện là chơi liên minh huyền thoại.

Bao năm trời vẫn chẳng chán.

Cô chỉ nhìn thôi đã thấy chẳng thú vị.

Anh cô lại nhiều lần trốn học đi chơi để mẹ bắt tại trận.

Những năm tháng tuổi thơ cô ngoài việc gắn liền với việc học tập còn là cảnh mẹ đánh anh trai.

Đau lòng lắm nhưng cô chẳng dám cản lại.

Bởi anh ấy là người làm sai trong mắt ba mẹ cô.

Có thể với anh ấy, việc chơi game đó chẳng có gì lớn lao.

Bởi anh cô có trí thông minh, chỉ cần ổng bỏ thời gian ra học chắn chắn hạng 1 trong lớp không thành vấn đề.

Chỉ tiếc anh cô không hứng thú với việc học hành.
Năm học cuối cao trung, thời điểm người người đều cắm đầu vào ôn thi anh trai cô thì cực kỳ khác người.

Đi chơi tới khuya mới về.
Thế nhưng nhờ năng khiếu hội họa anh cô đã đậu trường đại học Kiến Trúc top đầu ở thành phố Hải Xuân, cách nơi này 3 tiếng chạy xe ô tô.

"Mình dạy cậu."
"Thôi không cần đâu, hiếm khi được ra ngoài xả hơi, cậu tranh thủ chơi cho đã đi, đừng vì mình mà không có thời gian bơi lội tự do."
Tô Tình nghe tới đây, mày liễu chau lại.

Bạn bè sao lại khách sáo nhau thế này.

Cô ấy vỗ mạnh lên vai cô, thì thầm.

"Hay là cậu muốn Thẩm Khang dạy?"
Nghe tới chữ "Thẩm" cô đã biết cô bạn này sắp giở trò quái quỷ hại cô.

Nhanh chóng kéo người qua một bên khác, thấp giọng.
"Làm sao cậu biết hả? Mình chưa kể ai nghe mà."
"Cái này còn cần ai kể sao? Mình nhìn mặt đoán suy nghĩ đó."

Lợi hại thế sao cậu không đi làm nhà tâm lý học đi.

Người học tâm lý chính là có cái khả năng đó, chẳng cần bạn nói, họ chỉ cần quan sát đã đoán được hết sạch toàn bộ.
"Hừm.

Đừng nói cho ai biết cả."
"Cần gì mình nói.

Cậu nhìn Tinh Nguyệt đi kìa.

Cô ấy không đơn thuần như cậu nghĩ đâu.

Cô ấy biết cả đó."
Tinh Nguyệt không đơn thuần thì cô biết, nhưng đoán ra tâm tư của cô thì đây là mới biết.

Cô tưởng bản thân che giấu rất tốt, hóa ra đã lộ từ khi nào rồi sao.
Thật ra chẳng phải ai cũng nhận ra.

Chỉ với người từng được huấn luyện qua mới biết.

Với những cậu ấm, cô chiêu nhà có truyền thống nhà giáo, quân nhân đa phần đểu nắm rõ điểm này.

Trừ khi bạn che giấu cực kỳ tốt, họ mới chẳng đoán ra.
Về Thẩm Khang, vì sao anh không nhận ra? Có lẽ vì do anh chẳng chú ý nên không nhận ra.

Chỉ khi yêu người ta mới quan sát từng cử chỉ, biểu hiện của bạn để biết bạn vui hay buồn, bạn đau khổ hay tức giận.

Thẩm Khang không yêu cô, cô lấy tư cách gì đòi anh chú ý và nhận ra mấy thứ này chứ.

"Vậy cậu suy nghĩ xong chưa? Để mình dạy cậu bơi thế nào?"
"Cậu đỡ nổi mình sao?"
Tô Tình giơ tay búng nhẹ trán cô một cái, hừ mũi.

"Đừng coi thường sức mạnh của mình, ba người như cậu mình vẫn đỡ được."
Quay trở lại bên hồ bơi, Tinh Nguyệt cùng hai người con trai đang nói cười vui vẻ.

Thấy cô trở lai, cất cánh tiếng hỏi thăm.

"Cậu có cần phao bơi không?"
"Ừm....mình nghĩ là có."
Tinh Nguyệt đi tới chỗ đặt phao bơi có sẵn thuê một bộ đầy đủ.

Nhận lấy phao bơi, cô giữ khư khư trong người.

Đi chậm rãi xuống hồ nước.

Rùng mình một cái.

Lạnh.

Phải mất một lúc cô mới thích ứng được sự lạnh lẽo xâm nhập toàn thân.

"Mình dạy cậu nổi trên nước trước nhé."
"Cậu phải dạy cậu ấy học thở trước."
Tô Tình nghe tiếng nói bên kia vọng tới, trừng mắt nhìn họ Thẩm.

"Cậu im lặng."
Quát thì quát vậy, nhưng đúng là cậu bạn kia nói có lý.

Chưa học thở sao có thể nổi trên nước.

Bị sặc chết.

"Nào, để mình làm mẫu cho cậu xem.


Hít vào.

Thở ra.

Hít vào...!"
"Tô Tình, cậu biết dạy không đó?"
Hai cái tên đáng ghét này.

Trước kia như hòn đá mà, ít nói, lãnh đạm.

Sao giờ lắm lời vậy không biết.

"Biết."
"Ờm.

Không được thì để tôi."
Cho cậu dạy cô ấy còn không phải sẽ dọa cô ấy sợ xanh mặt sao.

Tô Tình chưa muốn giết người không dao kiểu như vậy.

Tinh Nguyệt bơi được vài vòng quay lại nhìn Hiểu Tinh đang cố gắng thở dưới nước.
Lần thứ nhất, nước lên mũi.

Cái cảm giác nước vào mũi mà chẳng thể đẩy nó ra phải nói thật sự khó chịu.

Lần thứ hai, nước vào tai.

Dù nước không sâu cô vẫn sợ hãi, không cách nào tiếp nhận bình tĩnh được.

"Tô Tình.

Cậu đừng ép cô ấy quá."
Tô Tình nhìn cô đỏ hết mặt mày cũng gấp gáp theo.

Đỡ cô dậy, để cô từ bình tĩnh, lấy lại hơi thở của chính mình.
Phó Hoành đẩy thằng bạn bên cạnh.

"Mày qua dạy đi.

Để Tô Tình dạy cô ấy sẽ uống nước no bụng đấy."
"Để xem sao đã."
Phó Hoành nhìn thằng bạn một lúc, lắc đầu ngao ngán.

Cứng đầu.

Bơi qua chỗ Tinh Nguyệt, hắn nhìn cô bơi.

Động tác thuần thục, tư thế chuẩn kiểu chuyên nghiệp.

Đây mới là người con gái hắn yêu.

Em như nàng tiên cá quẫy mình trong hồ trong xanh nước biếc.

Không có gì có thể ngăn cản em.

Hình ảnh này, dáng người này cho tới mãi về sau hắn cũng chẳng cách nào loại bỏ khỏi tâm trí.

"Cứu....cứu...!"
Đang lúc say sưa nhìn người đẹp, hắn nghe tiếng kêu cứu thất thanh.

Phóng tầm mắt nhìn sang chỗ Tô Tình và Hiểu Tinh.


Dáng vẻ Tô Tình hoang mang, còn Hiểu Tinh lại chới với trong nước.

Hiểu Tinh lúc này đây bị một cái cảm giác bất lực, sợ hãi bao trùm.

Cô không biết sao bản thân lại tự nhiên đi tới chỗ nước sâu làm gì.

Cô đang muốn thể hiện gì cho ai xem khi không biết bơi??? Cô thật sự quá ngốc.

Ngay lúc cảm thấy bản thân sắp chìm vào đáy sâu 2 mét thì một cánh tay dài vươn tới kéo cô lên, cả người được nằm gọn trong vòng tay ấm áp của ai đó.

Là ai đã cứu cô? Anh sao? Hay là Tô Tình? Chẳng thể mở nổi con mắt ra, nước vào tai, mắt, mũi, kính bơi rớt ra từ lúc nào không hay.

Tiếng ai đó văng vẳng bên tai.

"Tinh nhi, tỉnh lại....Tinh nhi, cậu mau tỉnh lại cho tôi."
"Hiểu Tinh...Tinh Tinh..."
Thật nhiều thanh âm hỗn loạn.

Một hơi thở quẩn quanh nơi gương mặt.

Nó rất gần.

Ai đó đang giúp cô hô hấp thì phải.

Cố ép bản thân mở mắt ra nhìn.

Nhưng chẳng thể.

Lực bất tòng tâm.

Cô thật sự muốn nhìn xem cái giọng vang vang bên tai là của ai.

Nghe thật quen thuộc.

Là anh phải không?
Tay quờ loạn xung quanh.

Kí ức năm nào ùa trở về.

Nếu như không có bàn tay cứu cô ngày đó có thể giờ đây người mà anh ôm đã là một người con gái nào đó.

Ho sặc sụa.

Cô từ từ hồi tỉnh.

Mở mắt ra, người mà cô nhìn thấy đầu tiên chẳng phải ai khác vậy mà thật sự là anh.

Anh cứu cô sao?
Thật tốt.

Mỉm cười nhẹ nhàng, cô lại nhắm mắt một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo.

"Cậu tỉnh rồi? Sao cậu cứ thích mang bản thân vào nơi nguy hiểm thế hử? Không biết bơi thì ở nơi nước cạn được rồi.

Đi ra chỗ 2 mét làm gì....???"
Bị mắng nhưng cô lại muốn cười.

Anh mắng cô có phải chứng tỏ anh lo lắng cho cô không? Anh lo cho cô đồng nghĩa với việc anh cũng có cảm tình với cô phải không nhỉ?
"Hỏi cậu đó.

Sao không nói gì?"
"Mày bình tĩnh, nóng ruột như thế dọa cậu ấy."
Tinh Nguyệt từ ngoài đi vào.

Giờ nhìn kỹ mới nhận ra đây là phòng ở trên tầng ban nãy lúc đầu cô vào.

Ai đã bế cô lên tận đây vậy?
"Cậu cuối cùng cũng tỉnh.

Dọa bọn mình sợ chết khiếp."
"Xin lỗi, đã làm các cậu lo lắng rồi."
Anh nhìn cô, hừ một tiếng, lấy ly nước trên bàn đưa tới.

"Uống đi này."
Cô nhận lấy ly nước.


Âm ấm.

Anh thật chu đáo.

Người con gái nào sau này được anh yêu hẳn là hạnh phúc lắm.
"Cám ơn cậu.

Lần sau mình sẽ không đi ra chỗ sâu nữa nếu chưa biết bơi."
"Cậu còn muốn ra chỗ đó lần nữa à?"
Nét mặt của đối phương phút chốc biến sắc.

Anh đen mặt, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Còn muốn mạo hiểm tiếp?.
"Mình không muốn chỉ vì một lần thất bại mà bỏ cuộc.

Chiều mình muốn học bơi tiếp.

Tô Tình, cậu có thể chỉ mình tiếp không?"
"Không được.

Cậu phải nghỉ ngơi."
Hiểu Tinh đưa ánh mắt nhìn sang cô bạn thân ra ý muốn cô nói hộ.

Tinh Nguyệt nhìn cô, lắc đầu.

Bạn học của cô cũng chẳng muốn cô liều mạng thêm lần nữa.

Cô xụ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới tầng vừa đúng là vị trí của hồ bơi.

Thẩm Khang nhìn cô, thở dài.

"Được rồi.

Chiều tôi dạy cậu.

Giờ thì cậu phải nghỉ ngơi, không cho cãi."
Con người này sao có thể bá đạo tới vậy.

Cậu đừng có mà ỷ vào tôi thích mà tùy ý ra lệnh chứ.

Thở nhẹ một cái.

Anh đồng ý là được rồi.

Không sao.

Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cô cũng mệt rồi.

Sáng giờ cũng ăn không ít khổ.

Sặc nước vài lần chứ có ít gì.

Phó Hoành cùng Tinh Nguyệt rời đi, phòng chỉ còn lại Thẩm Khang cùng Tô Tình.

Nhìn hai người kia mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Cô không khỏi hoài nghi.

Họ dường như rất thân thuộc.

Không lẽ Thẩm Khang thích Tô Tình?
Quan sát thêm một lúc cô vẫn chẳng thể xác định được.

Người ta thường hay trêu chọc người mình yêu.

Nghe đâu đó là thú vui.

Nhìn người mình yêu xù lông lên cảm giác rất đáng yêu.

Lẽ nào là như thế?.