Thời Gian Thầm Lặng

Chương 62: Chương 62





Đám lính ra sức chạy bộ mệt nhọc thở liên tục còn hai chỉ huy, phó chỉ huy lại thong thả ở bên cạnh bạn gái trò chuyện.

Họ nhìn mà hận không thể hóa thành hai người con gái đó.

Quá sướng.

Được cưng chiều, được ôm ấp, vuốt ve.

"Phó Hoành, lần dã ngoại này có 6 đại đội tất cả phải không?" Thẩm Khang nhìn cô gái nhỏ ăn vặt, cong mắt cười vui vẻ, hỏi thằng bạn ngồi cạnh bên.
"Đúng vậy.

3 đại đội của quân khu 4.

Có vài tên chướng mắt bọn mình lâu rồi, lần này phải hết sức chú ý.

Đặc biệt không để hai bảo bối này gặp chuyện gì được.

Không bố mẹ cạo đầu", Phó Hoành nhìn ra xa, bày vẻ đã quen rồi.
"Tao với mày ra rìa rồi, ba mẹ bọn mình giờ chỉ yêu thương hai tiểu tổ tông này."
Thẩm Khang thở dài.

Quá khác biệt.

Anh thật khổ.

Nhưng chỉ cần cô vui vẻ, anh bị ghét bỏ bao nhiêu cũng được.

Anh lấy khăn lau miệng cho con mèo nhỏ lem luốc.

"Em ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm."
Hiểu Tinh gật gật, bóc miếng quýt đưa miệng anh, "Nếm thử đi anh, ngọt lắm."
Phó Hoành không nhìn nổi nữa đi tìm Tinh Nguyệt bồi dưỡng tình cảm.

Em mới ở đây đi đâu rồi ta?
Tinh Nguyệt lúc này đang trò chuyện vui vẻ cùng người chỉ huy bên đội 4.

Hình ảnh đó đập vào mắt hắn, máu huyết khó chịu nổi lên.

Tên kia nói gì mà em vui vậy? Hắn cũng muốn cùng em vui vẻ như thế.

Bước chân sải dài tiến lại, vòng tay ôm lấy em y như thể hiện cho đối phương biết em là hoa đã có chủ.

"Nguyệt Nguyệt, em sao lại chạy qua đây rồi?"
"Em thấy bên này có gì đó lạ lạ nên qua xem."
Đại đội 4 đang huấn luyện binh sĩ chạy vượt rào.

Vui thì có vui, nhưng nguy hiểm thì cũng rất lớn.

Phó Hoành nghe em nói, mày nhăn lại.


Em ấy thích những chướng ngại vật sao?
"Lạ sao? Chỗ nào thế? Anh xem với."
Nghe giọng điệu của hắn sao ngửi thấy mùi chua chua.

Bình giấm ở đâu đổ vậy? Tinh Nguyệt ôm lấy cánh tay anh, cười nói: "Em thấy họ đang thi đấu vượt rào anh chắc cũng biết đúng không? Thị phạm cho em xem đi."
Phó Hoành bị tiếng làm nũng của em làm cho không cách nào phát lửa thêm.

Hắn gật đầu, nói với đội trưởng đội 4 vài câu.

Người kia hiểu ý ra lệnh cho mấy binh sĩ bên kia dừng lại.

Chỗ đã trống, Phó Hoành tiến lại, lấy đà đạp một mạch lên tường thép, dùng chân và tay linh hoạt leo lên.

Vượt qua được nhanh chóng chỉ trong vòng một nốt nhạc.

Những chướng ngại vật sau đó cũng được hắn vượt qua dễ dàng.

Tinh Nguyệt nhìn mà tấm tắc khen ngợi không ngừng.

Người yêu của em thật tài giỏi.

Tự hào biết bao.

Thẩm Khang bên được Hiểu Tinh đút quýt cho no căng bụng.

Anh ngồi nhìn cô ăn trông thật vui mắt.

Vươn tay chọc chọc cái má mềm, "Bé cưng, đi coi đội 4 bên kia huấn luyện không?"
"Có gì vui không anh?"
"Có chứ.

Bị hành lên bờ xuống ruộng."
Hiểu Tinh nghe thế rất tò mò, gật đầu theo anh đi qua bên kia.

Thấy được một màn biểu hiện của Phó Hoành nhìn không rời mắt.

"Thẩm Khang, anh cũng biết làm đúng không?"
Nghe câu hỏi anh đã biết cô muốn nói điều gì, gật đầu, xoa nhẹ tóc cô, bảo: "Đứng đây nhé, anh qua đó làm cho em coi."
Phó Hoành thấy thằng bạn đi tới nghĩ là cũng muốn tham gia trò vui nên để nó tùy ý làm.

Thẩm Khang cũng chẳng kém Phó Hoành, sức lực tương đương nhau.

Một nốt nhạc không hơn không kém.
Hiểu Tinh nhìn, vỗ tay cổ vũ anh.

Anh quá tuyệt vời luôn.

Cả hai cô gái nhìn người yêu của mình thể hiện bản thân trước mọi người càng thêm phần tự hào.

Các anh sống và làm việc tuân theo lý tưởng của Đảng, họ luôn hết mình vì nhiệm vụ dẫu cho phải đối mặt với bao nhiêu gian lao, vất vả.

Người xung quanh vỗ tay hò reo, ngay cả đội trưởng đội của họ mãi cũng chỉ leo được trong 3 phút.

Hai vị chỉ huy này lại làm đơn giản như thế.

Họ cũng muốn học.

Nhưng ai sẽ chỉ dẫn họ đây?
Thẩm Khang và Phó Hoành tiến lại gần chỗ hai cô gái, dẫn đi ăn trưa.

Nhà ăn của quân đội nằm phía sau khu quân doanh, sạch sẽ, thoáng mát, người tới ăn đông như kiến.

Mỗi đại đội quây quanh một cái bàn tròn.

Mỗi bàn chứa được khoảng 10 người.

Người nào người nấy đều to con, lực lưỡng.

Hiểu Tinh cùng Tinh Nguyệt ngồi chung với đại đội 3.

Mọi người cùng nhau vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.

Không khí quân doanh phút chốc nhờ có hai cô gái mà đổi làn gió mới.

Không còn cái sự khô khan, cứng ngắc như trước kia.

Ăn trưa xong, tất cả được nghỉ ngơi chừng mười lăm phút liền xuất phát đi tới khu được tổ chức dã ngoại sinh tồn lần này.

Nơi này được bao quanh bởi rừng cây bạt ngàn, gió cũng khó mà lọt qua.

Hiểu Tinh nhìn xung quanh cảm thấy khá lạnh, Thẩm Khang đi tới lấy một chiếc áo làm bằng lông chồn ấm áp khoác lên người cô.

"Trời lạnh, em khoác áo vào thêm cho ấm."
Tinh Nguyệt cũng được khoác thêm áo lông vũ.

Phó Hoành còn chuẩn bị cho cô ít vật dụng để xua đuổi côn trùng.

Đại đội 5 quân khu 4 cũng có vài cô gái, họ là quân y được huấn luyện chuyên nghiệp để cứu những chiến sĩ bị thương.

Lều trại của họ dựng ở nơi cách biệt với các người lính khác.

Hiểu Tinh cùng Tinh Nguyệt được ở lều riêng cùng nhau.

Sự đặc cách này gây cho không ít người con gái ở đây bất mãn, họ tìm cách gây chuyện, phá đám.
Tinh Nguyệt đang cùng Hiểu Tinh trò chuyện về buổi dã ngoại hôm nay, từ đâu xuất hiện một cô gái mặc quân phục đi tới, lớn tiếng bảo:
"Đây không phải hai người đặc biệt đó sao? Người khác ra sức kiếm củi nhóm lửa hai cô lại ở đây ngồi không tám chuyện không biết xấu hổ sao?"
Tinh Nguyệt nhìn người kia, cười nhẹ đáp lại: "Củi sao? Ý cô là đống đó?" Em đưa mắt ra hiệu đống củi chất thành đống đặt bên góc kia.


Củi khô đã được Tinh Nguyệt cùng Hiểu Tinh tìm thấy chỉ sau vài phút.
"Các cô không biết nhóm lửa sao? Chất củi thành đống như vậy là đợi ai tới hầu hạ đây?"
Cô gái kia vừa dứt tiếng, Hiểu Tinh đáp trả ngay: "Đợi ai cũng không phải đợi cô, mấy người khác còn chưa nói gì, sao cô lại tới nói hết phần người ta thế?"
Y Lợi nghe xong tái mặt, tức giận dậm chân tại chỗ bỏ đi.

Hiểu Tinh cùng Tinh Nguyệt lười để ý, hai cô đứng lên đi nhóm lửa.

Dã ngoại sinh tồn Hiểu Tinh cùng Tinh Nguyệt đều từng tham gia qua, mấy cái này sao làm khó được hai người.

"Tinh nhi, sao em lại nhóm lửa rồi? Để anh, ngoan qua kia ngồi đi."
Thẩm Khang thấy cô đang tạo lửa, vội đi lại cầm lấy đồ, vỗ vỗ đầu nhỏ.

Hiểu Tinh mỉm cười, anh cưng chiều cô, cô biết nhưng sẽ có người không thích mà nảy sinh ý đồ không tốt.

Ngồi không sẽ bị nói vào nói ra.

Cô cũng đâu phải người vô dụng.

"Ngồi không chán lắm, em muốn phụ mọi người.

Nếu không sẽ có vài cái miệng không sạch sẽ mà nói lung tung."
Thẩm Khang nghe cô nói, đã hiểu, anh để cô làm, nói cô cẩn thận chút rồi đi tìm Phó Hoành nói chuyện.

Phó Hoành đang hướng dẫn binh sĩ tạo dựng trận cục để lát thi đấu.

Thấy Thẩm Khang đi qua dáng vẻ không vui, hắn tiến lại hỏi xem chuyện gì.

Sau khi nghe Thẩm Khang nói rõ, hắn nhíu mày.

Người của bọn hắn, sao mấy cô gái bên kia cứ lắm chuyện vậy, người gì mà chẳng có tí duyên nào.

"Mày yên tâm.

Hai cô ấy có tài năng, sẽ không để bị ức hiếp đâu.

Cứ để đó, tao xử lý đám người kia sau."
Thẩm Khang chỉ muốn để hai cô gái vui vẻ, không phải đi tìm thêm ấm ức, khó chịu.

Nhưng xem chừng có nhiều người không thích yên bình, lát anh phải xem xem họ sẽ bị đánh cho tới mức kêu khóc thế nào.

Sư đoàn trưởng đi kiểm tra một vòng, xem xét mọi việc xong mới cho tập hợp tất cả chỉ huy, phó chỉ huy các đại đội lại phổ biến luật thi lần này.

"Lần này cuộc thi sẽ khác lần trước.

Mỗi đội có hai tiếng để truy bắt nhau.

Bắn trúng chỉ huy trưởng được 3 điểm.

Chỉ huy phó 2 điểm, những thành viên còn lại 1 điểm.

Đặc biệt lần này có ba cô gái, bắn trúng một trong ba người ấy sẽ bị trừ 4 điểm.

Người bị bắn trúng sẽ bị loại ngay lập tức.

Kết thúc tính tổng điểm và tổng số người còn trụ lại.

Mọi người đã nghe rõ cả rồi chứ?"
"Rõ ạ."

Các chỉ huy, phó chỉ huy đồng thanh hô to, rõ ràng đáp lại.

Sư đoàn trưởng hài lòng cho gọi ba cô gái ấy ra.

Hiểu Tinh, Tinh Nguyệt bước ra những người kia không lạ lắm.

Nhưng còn một người nữa.

Đây là ai? Sao cũng có điểm giống với hai cô gái kia vậy?
Hiểu Tinh và Tinh Nguyệt thấy Tô Tình đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tưởng cô bạn này ở bên Anh quốc sao lại có mặt ở đây?
Những người khác nhìn thấy ba cô gái này không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Họ đều là phụ nữ chân yếu tay mềm, điểm này không phải dễ lấy quá rồi sao?
Sư đoàn trưởng nhìn gương mặt của từng người hiện vẻ vui mừng vì dễ ăn.

Ông cười thầm.

Lát nữa chắc chắn sẽ rất hấp dẫn đây.

Những bông hoa tỏa sáng này sẽ cho các binh sĩ ở đây điều bất ngờ.

3h chiều, cuộc chiến bắt đầu.

Ba cô gái mỗi người một khẩu súng, một quả bom.

Họ đi cùng nhau bắt đầu săn lùng đầu người.

Phó Hoành cùng Thẩm Khang bị đưa tới nơi khác.

Những cô gái kia ở nơi khác.

Mỗi người một nơi.

Ai sẽ thấy ai trước?
Thành viên các đội không biết cuộc chiến lần này có một nhiệm vụ ẩn.

Để khám phá ra nó, cần dùng não, chỉ chăm chăm lo kiếm đầu người để tính điểm thì rất dễ thua cuộc.

Mười phút trôi qua, số đầu người của đội 3 quân khu 3 đã lên tới 4.

Số đầu người của đội 4 quân khu 3 lại chỉ mới 2.

Người của đội 5 quân khu 4 lại còn ít hơn 3 người so với đội 3 quân khu 3.

Những đội còn lại chưa được cái nào.

Hiểu Tinh đứng nấp ở một góc, quan sát tình hình, Tinh Nguyệt đứng phía đối diện thủ sẵn bom màu, Tô Tình ẩn mình sau các bụi cây xanh mai phục sẵn đợi địch.

Khi mọi người còn đang truy lùng điểm, một tiếng bùm vang lên.

Không ai hiểu chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài, tiếng hệ thống lại báo lên số hiệu trên mỗi chiến sĩ bị loại.

Mọi người lúc này mới tỉnh ra, đã hiểu vì sao các cô gái kia được 4 điểm..