Thời Gian Thầm Lặng

Chương 57: Chương 57





James nhìn tình hình cảm thấy thật gay go.

Anh ta suy nghĩ cẩn thận, men theo đường đi nhân lúc tên kia không chú ý đi tới gần hơn.

Thái Tử Anh quốc từng học võ thuật, cách dùng súng và kiếm.

Hiện chẳng có vật gì có thể giúp, anh ta lựa chọn đấu tay đôi với người kia.

Khi còn chưa kịp tiến lên đánh người, cảnh sát có trong chuyến bay cũng bắt đầu hành động.

Nhưng một điều kỳ lạ là tại sao tên cướp này chỉ có một mình? Có phải quá liều rồi không?
Hiểu Tinh nhớ lại tình hình lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, một tên giả què mang theo cái nạng, bên trong hẳn giấu con dao, một tên nữa....?
Cô quay phắt người lại đảo mắt tìm quanh, con dao lóe sáng thu vào tầm nhìn, Hiểu Tinh thấy nơi đối phương hướng tới là Thái Tử.

Họ là có chuẩn bị mà tới.

Không phải cướp máy bay, là muốn ám sát Thái Tử của Anh quốc.

Chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Hiểu Tinh lao tới, hét lên.

"Cẩn thận..."
Người mặc áo đen kia cũng bất ngờ, sao lại có cô gái ở đâu ra thế này.

Tốc độ của gã ta quá nhanh, cảnh sát nhìn sang thấy đã không còn kịp.

Con dao đâm vào ngực trái của Hiểu Tinh.

James đỡ lấy người phụ nữ liều lĩnh, anh ta không nghĩ cô sẽ đỡ thay anh ta nhát dao này.

Quá đột ngột, không ai kịp phản ứng.

Một vị cảnh sát đứng tuổi trông thấy cảnh này, ông ta phi tới khống chế tên áo đen kia.

Hai cảnh sát khác đập vào mặt tên còn lại, lấy còng từ đâu ra trói cả hai lại, chờ máy bay hạ cánh.

Tiếp viên trưởng thấy tình hình nguy cấp, tìm cách liên lạc với bên trong buồng lái.

Do máy bay lúc nãy ở trong dòng khí lưu không ổn định dẫn tới việc liên lạc khó khăn.

Cũng may cuối cùng cơ trưởng cũng là người có kinh nghiệm, nghe tiếng nói ngắt quãng, nhận ra có vấn đề không ổn lập tức giao việc điều khiển máy bay lại cho cơ phó, rời buồng lái đi vào khoang phổ thông.
Các tiếp viên thuộc phi hành đoàn nhanh chóng ổn định tâm lý hành khách, trấn an những người đang trong tình trạng sợ hãi do chuyện vừa rồi.

Hiểu Tinh ngã xuống, một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy.

Đôi mắt không rõ tiêu cự nhìn thấy bóng người lờ mờ.

Ai vậy? Ai đỡ cô? James?
Không phải....
Bác sĩ có trong chuyến bay nói to, đồng thời cũng tiến lại chỗ cô gái đang được một người đàn ông đỡ "Mọi người tản ra, để không khí cho cô ấy thở."
Dịch Kiến nhìn người con gái trong lòng, cảm xúc phức tạp.


Sao bé con lại ở đây? Hắn ta đau lòng.

Tinh thần nghĩa khí này ai mượn đâu chứ.

Đặt người nằm thẳng xuống sàn, anh đứng qua một bên nhìn chăm chú bác sĩ xử lý vết thương tạm thời cho Hiểu Tinh.

Đôi mắt sắc bén nhìn sang người đàn ông được cô bé của hắn ta xả thân cứu.

Người này là Thái Tử của Vương quốc Anh à? Dịch Kiến nghiêm túc quan sát người kia.

Cảm thấy cũng được.

Nhưng giờ không phải lúc truy hỏi xem người ta có quan hệ gì với bé con này.

Cứu bé đã.

Gương mặt James ẩn ẩn nét lo lắng, sâu trong đó là sự hối hận, bất an sâu sắc.

Nếu anh ta không mang cô lên máy bay dân dụng để trải nghiệm cảm giác như người bình thường có lẽ chuyện này đã không xảy ra.
Nhận được tin từ cơ trưởng, cơ phó nhanh chóng liên lạc với bên đài kiểm soát không lưu xin lệnh hạ cánh khẩn cấp tại sân bay gần nhất của Vương quốc Anh.

Xe cứu thương, cảnh sát, bác sĩ đều đã đợi sẵn, máy bay đáp xuống, người lập tức được đưa lên xe lái thẳng tới bệnh viện.

Trong xe cứu thương có hai người đang giương mắt nhìn nhau.

James nãy giờ mải lo âu không chú ý tới người đàn ông này.

Đây là người nào nữa vậy? Tình địch sao?
Hiểu Tinh được đẩy vào phòng phẫu thuật ngay sau đó.

James cùng Dịch Kiến đứng bên ngoài chờ.

Cả hai đều yên lặng đợi chờ người bên trong.

Tối hôm đó, mọi thông tin về vụ cướp bất ngờ nhanh chóng được đưa lên truyền thông.

Phi hành đoàn được thưởng rất lớn bởi sự nhanh trí trong việc xử lý tình huống đặc biệt.

Cảnh sát sau khi tra xét kỹ càng đã biết được hai tên kia là người vì báo thù riêng mà muốn ám sát Thái Tử.

Điều họ không muốn chính là hại người vô tội.

Sau khi giải quyết rõ ràng, họ mới biết bản thân đã hiểu lầm.

Hai tên đàn ông hối hận vì đã làm hại người vô tội.

Vì sự hối lỗi kịp thời mà được giảm án.

Thẩm Khang bên này huấn luyện xong đang ngồi nghỉ giải lao, mở điện thoại ra lướt mạng xã hội vô tình thấy hình ảnh cô gái nhỏ bị thương.

Anh hoảng sợ đứng bật dậy dọa cho Phó Hoành ngồi cạnh bên giật cả mình.


"Gì vậy? Được thăng chức à?" Phó Hoành hỏi.

Miệng anh khô khốc mãi mới phát ra tiếng, "Hiểu Tinh bị thương trên máy bay, đang ở thành phố Manchester.

Tao phải qua đó.

Đặt vé máy bay đi.

À không đi máy bay tư nhân đi."
Dòng tộc bên quân đội, lại có tập đoàn nổi tiếng thế giới một chiếc máy bay tư nhân tất nhiên không thể thiếu.

Thẩm Hành sau khi nghe con trai xin lệnh điều động máy bay tư nhân không khỏi bất ngờ.

Sau khi nghe kĩ ông mới hiểu hóa ra là con dâu tương lai gặp nạn bên kia.

Không nói nhiều ông lập tức gọi một cuộc điện thoại bảo người cơ trưởng chuyên phục vụ cho việc lái chuyên cơ riêng tới cùng hai đứa nhóc kia.

Ông sợ để nó lái với trạng thái bất ổn về mặt cảm xúc sẽ gây tai nạn.

Tinh Nguyệt cũng muốn đi cùng.

Phó Hoành gật đầu để em đi cùng.

Có em bên cạnh, tâm tình sẽ an ổn hơn phần nào.

Ba người vội vàng chạy tới khu vực tiếp tân hỏi thăm về tình hình.

Biết được cô vẫn còn đang trong CPU quan sát.

Cả ba vội vàng chạy tới.

Người đều bị cản lại do không thể vào quá đông.

Thẩm Khang nhìn sang đối diện thấy tên James kia.

Hắn ta không bị gì mà cô gái nhỏ của anh vì cứu tên đó mà bị thương.

Phẫn nộ dâng lên, anh lao tới túm lấy cổ áo đối phương, đôi mắt hằn lên tia máu, gằn giọng.

"Tại sao cô ấy lại nằm trong đó? Anh mang cô ấy đi mà không thể bảo vệ cô ấy bình an sao??? Người nên nằm bên trong đó là anh mới phải.

Tại sao không phải anh??"
Tiếng quát to, vang vọng cả hành lang làm cho y tá phải tới la lên.

Thẩm Khang bực dọc, khó chịu, đẩy mạnh tên kia một cái.

James bị túm lấy, hay bị đẩy cũng không đáp trả.


Thẩm Khang nói không sai.

Tại sao anh ta không nằm trong đó? Sao lại là cô chứ?
Phó Hoành tiến lên lôi Thẩm Khang qua một bên, thấp giọng bảo anh bình tĩnh lại.

Hiểu Tinh còn trong phòng CPU.

Làm ầm lên cũng không giải quyết được vấn đề.

Tinh Nguyệt tinh ý nhận ra ngoài James còn một người nữa đứng bên kia.

Đối phương quá tĩnh lặng khiến em không nhận ra.

Ai vậy nhỉ? Em chưa thấy qua người này bao giờ.

À phải rồi cơ trưởng của chuyến bay kia.

Tên gì nhỉ?
Cố Dịch Kiến? Họ Cố à? Trùng hợp hay họ thật sự quen nhau?
Tinh Nguyệt rất thắc mắc nhưng chẳng dám tiến lên nói chuyện cùng người đó.

Lỡ người lạ thì hỏi gì cũng ngại.

Dịch Kiến đứng đối diện người con gái trong chiếc áo thun màu xanh biển cùng chiếc chân váy ngắn qua đầu gối.

Hắn ta tiến lại, cất giọng trầm trầm.

"Em là Tinh Nguyệt phải không?"
Tinh Nguyệt không biết vì sao đối phương nhận ra em.

Em mỉm cười gật nhẹ, lên tiếng hỏi lại: "Chú là?"
Dịch Kiến nhìn đôi mắt cô gái đối diện, cười, đáp lại: "Chú là chú nhỏ của Hiểu Tinh, Cố Dịch Kiến."
Chú nhỏ ư? Sao em chưa nghe cô bạn này nói tới cô ấy có một người chú nhỉ?
"Hiểu Tinh không nhắc tới chú nên bé không biết cũng không lạ.

Chú ra nước ngoài sống năm 17 tuổi.

Từ đó tới giờ chưa trở về.

Cũng đã lâu không gặp tiểu Tinh, không ngờ lại phải gặp nhau trong hoàn cảnh này."
Cố Dịch Kiến là chú út của Hiểu Tinh, bố là con thứ ba.

Chú và cháu chỉ cách nhau tầm 7 tuổi, do bà nội cô khi xưa đẻ chú quá trễ.

Là con út trong nhà nhưng từ năm 13 tuổi chú đã học cách tự lập, không phụ thuộc vào ai.

Ngày Dịch Kiến đi nước ngoài, ông nội cô giận tới mức đổ bệnh.

Người vẫn ngoảnh đi không trở lại.

Hiểu Tinh giận hắn ta bao năm trời, không một tin nhắc liên lạc.

Dịch Kiến ngồi xuống ghế, bảo những đứa nhóc còn lại cũng ngồi đi.

Đứng mỏi chân.

Dù sao cũng chưa tới giờ thăm bệnh.


Phó Hoành bảo Tinh Nguyệt ở đó, hắn đi mua ít đồ rồi trở lại, Thẩm Khang cũng bị lôi đi mặc cho anh không tình nguyện.
Tô Tình vội vội vàng vàng, tóccũng chưa kịp chải đi tới bệnh viện thăm cô bạn thân.

Đi cùng cô ấy còn có người bạn trai hiếm có khó tìm Quán Nguyên.

Nhìn thấy Tinh Nguyệt ngồi cạnh một người xa lạ.

Tô Tình hoài nghi rằng Phó Hoành tóc mọc cỏ xanh.

Nhưng rồi nhìn kỹ lại, Tô Tình nhận ra người này có nét hao hao Hiểu Tinh.

Người thân chăng?
Kéo Quán Nguyên lại gần chào hỏi.

Tô Tình đứng trò chuyện cùng Tinh Nguyệt một hồi mới biết sự thật.

Quán Nguyên đi qua vỗ vai người bạn kia.

"Đừng tự trách.

Cậu có cho cô ấy chọn lại cô ấy vẫn lựa chọn như hôm nay thôi.

Almira là người như thế.

Cậu không hiểu sao?"
Phải.

James hiểu cô quá ít.

Cách đây ba ngày anh ta còn nhận được tin Hiểu Tinh dùng số trang sức được tặng quyên góp cho từ thiện giúp đỡ người khuyết tật, người nghèo neo đơn dưới danh nghĩa anh ta.

Không thể tin được cô bề ngoài cứ luôn chống đối nhưng sau lưng lại làm biết bao việc mà chẳng cần cho ai hay biết.

James cảm thấy mình thua rồi.

Thua cô triệt để.

Thua một cách không còn gì hối tiếc.

Cô đã thành công cảm hóa con người anh ta bằng cách dùng chính sự chân thành, hiền hậu ấy.

Tấm lòng của cô bao la như biển cả, không ai sánh được.

Vương Hậu Clara trong cung điện cũng cùng lúc nhận được tin tức về con trai.

Bà trầm mặc.

Con trai bà lại được chính người phụ nữ bà coi thường cứu lấy một mạng.

Ân tình này trả sao cho đủ.

Cho dù bà có cho cô làm Công Nương người ta cũng có cần đâu.

Quốc vương thấy vợ mình như thế, cũng đau lòng.

Ông muốn nghĩ cách thuận cả đôi bên.

Để cô bé đó chấp nhận cũng để Thái Tử chịu thấu hiểu cho quyết định sắp tới của hai người..