Thời Gian Thầm Lặng

Chương 47: Chương 47





"Helen.

Cô còn gì để nói không?"
Helen nhìn chằm chằm cô gái với bộ dáng ung dung, tùy ý đứng đó.

Chỉ một chút nữa thôi có thể tống hồ ly tinh kia về nước rồi.

Tại sao???
Người cô ta để ý bấy lâu một cái liếc mắt cũng không cho cô ta.

Dựa vào đâu cô gái này lại hút sạch mọi ánh nhìn từ người đó.

Hoàng tử James tại sao lại nhìn trúng ả ta?
Hàng trăm sự phẫn uất bùng cháy lên, đôi mắt cô ta tràn đầy sát khí.

"Almira.

Không ngờ có ngày tôi lại bị thua bởi một cô gái thấp hèn như cô.

Tôi không phục."
Hiểu Tinh cười khan một tiếng.

Từ lúc lựa chọn lộ tài năng ở đây cô đã sẵn sàng đối mặt với tất cả.

Tiểu thư nhà công tước thì sao? Không phải cũng bị cô đánh cho lùi bước à?
"Thấp hèn? Thấp hèn sao bằng kẻ ăn cắp còn la làng như cô? Người tố cáo tôi là cô.

Người tự bê đá đập chân mình là cô.

Sao giờ quay ngược lại mắng tôi vậy? Cô không phục? Vậy thì dùng tài năng của cô đè tôi đi, tài không tới đâu còn tự cho bản thân đúng, cô xứng đấu với tôi sao?"
Helen đường đường là thiên chi kiêu nữ của nhà công tước.

Cha cô ta phủng cô ta trong lòng bàn tay, dưỡng thành một cô gái ngạo kiều chẳng đặt ai vào mắt.

Hiện tại bị một cô gái dùng bản lĩnh đánh bay màu, cô ta sao có thể nuốt trôi cơn tức này.

Vương Hậu ngồi ở trên không thể nhìn xem cảnh cô gái kia gây chuyện thêm lập tức cho người mang ra ngoài, đưa xuống dưới xử lý.

"Khoan đã."
Vị công tước trong miệng thiên hạ xuất hiện gây cho không ít người vẻ hứng thú coi kịch vui.

Một bá tước, một công tước như nước với lửa.

Hiện tại sẽ vì một cô gái xử nhau thế nào đây?
"Ngài công tước, ngài tới rồi."
"Cha.

Cứu con."
Helen trông thấy người cha vĩ đại xuất, ánh mắt phát sáng lên.

Cứu tinh của cô ta tới rồi.

Vương Hậu sẽ không vì một người ngoại quốc mà xử lý con gái của công tước.

Cô ta đắc ý chờ coi.


"Cơn gió độc tới rồi."
Bá tước Wright buông một tiếng không rõ ý vị.

Wilson đi vào, nhìn đứa con gái ông ta cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa đang quỳ trên sàn, khóc lóc thảm thương.

"Vương Hậu, Helen tuổi nhỏ không hiểu chuyện, mong người bỏ qua cho.

Thần sẽ về dạy dỗ lại."
"Hửm? Tuổi nhỏ không hiểu chuyện sao? Cái này không đúng rồi ngài công tước, dù sao cũng đã 23 tuổi đầu rồi, lẽ nào giết người xong lại bảo tuổi còn nhỏ nên không cần chịu trách nhiệm sao?"
Bá tước Wright đứng một bên nhìn người kia cất tiếng nói châm chọc.

Công tước đen mặt.

Người này một ngày không châm chọc ông ta ngủ không được hay sao.

"Helen vì suy nghĩ không cẩn thận mới nhất thời mù quáng lấy đi bản thiết kế để vu oan cho cô Almira.

Bá tước định đuổi cùng giết tuyệt sao?"
Catherina đứng bên cạnh cha lắng nghe câu chuyện nãy giờ, cô nhịn đủ rồi.

Loại người tự cho bản thân là tôn quý, chẳng coi ai ra gì này cô chúa ghét.

Hôm nay phải bằng mọi giá thay Hiểu Tinh đòi công bằng.

"Công tước Wilson, lần đầu gặp mặt, con là Catherina, con gái của bá tước Wright.

Con sống đến chừng này rồi lần đầu nghe một cái luật gọi là nhỏ nên không cần chịu trách nhiệm đó.

Con gái ngài là bảo bối, vậy Almira không phải bảo bối của cha mẹ cô ấy sao? Ngài định giải thích thế nào với người của Hải Đường? Với cha mẹ của cô ấy?"
Công tước trợn tròn mắt.

Người con gái này miệng lưỡi thật sắc bén.

Từng lời phát ra đều mang theo lưỡi dao nhọn.

"Việc đó....gia tộc ta sẽ cho bồi thường xứng đáng."
"Bồi thường sao? Thời gian cô ấy bị nhốt trong ngục tối, bị bỏ đói, bị đe dọa tổn hại cả cơ thể lẫn tinh thần, ngài nói xem ngài định dùng cái giá gì để trả cho gia đình cô ấy?"
Công tước ban đầu khí thế hùng hồn, dần bị cái uy áp của cô gái đối diện làm cho thu lại.

Ông ta đuối lý.

"Ngài công tước, Almira vẽ ra một bản thiết kế cho hoàng gia trị giá còn hơn mấy tòa lâu đài của ngài đó.

Ngài nói xem giá lần này ngài định tính sao đây?"
Vương Hậu xoa xoa huyệt thái dương, bà ta cảm thấy thật nhức cái đầu.

Con gái của Adelaide quả nhiên có khác.

Miệng lưỡi đều không thua ai.

"Được rồi, công tước Wilson, ngài giữ im lặng một chút.

Chuyện ăn cắp Helen làm sai thì phải nhận phạt.

Ngài trở về đi."
Hình phạt là đuổi khỏi học viện hoàng gia, cũng như không được tham gia các cuộc thi thiết kế do hoàng gia Anh quốc tổ chức nữa.


Cũng coi như còn nhẹ cho cô ta.

Không ở Anh quốc thì qua quốc gia khác cô ta vẫn có thể tỏa sáng, chỉ là làm lại từ đầu thôi, có gì đâu mà.

Cuộc hỗn loạn ngừng lại.

Mọi người đều lần lượt rời đi.

Hiểu Tinh nâng bước mệt nhọc ra khỏi cung điện.

Đi chưa được tới cửa đã ngã xuống sàn.

Tô Tình cùng bá tước đi ở phía sau cùng hoàng tử James trông thấy.

Cả ba cùng tiến lại xem.

James nhìn cô gái nhỏ bé yếu ớt nằm dưới sàn, anh ta cảm thấy ẩn ẩn có chút đau lòng bủa vây tâm trí.

"Almira...Al..."
Chống đỡ liên tiếp 5 ngày chỉ với vài giọt nước, là người bình thường cũng không chịu nổi huống gì một cô gái từ nhỏ thân thể đã yếu hơn người bình thường.

Đôi môi tái nhợt, nét mặt hồng hào thường ngày nay chẳng con chút huyết sắc.

James muốn mang người về phòng trong cung điện để cho cô nghỉ ngơi nhưng bị Tô Tình cản lại, bảo không thích hợp.

James nghĩ lại cảm thấy cũng đúng.

Cô đâu là gì của anh ta mà anh ta có quyền giữ người lại nơi cung điện hoàng gia lạnh lẽo này.

Hiểu Tinh chìm vào giấc ngủ sâu trên chiếc giường mềm mại ở trong lâu đài của bá tước Wright.

Bác sĩ được gọi tới đã thăm khám, cho cô truyền dịch bổ sung dinh dưỡng.

"Con bé vất vả rồi.

Con chăm sóc nó đi.

Ba còn có việc phải làm.

Có gì tìm ba sau."
Tô Tình gật đầu đáp ứng.

Bá tước rời đi, căn phòng chỉ còn hai người.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tô Tình giật mình, vội cầm lên đi ra ngoài nghe máy.

"Nguyệt Nguyệt, sao đó?"
"Hiểu Tinh sao rồi?"
"Ngất vì kiệt sức, hiện ngủ rồi."
Tinh Nguyệt nghe bảo ngất không khỏi giật mình.

Sao lại ngất? Họ đã làm gì cậu ấy?

"Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Vụ án đó giải quyết rồi.

Hiểu Tinh bị nhốt trong phòng tối 2 ngày liên tiếp.

Lại thêm 3 ngày liền làm thiết kế chỉ ăn một ít.

Sức nào chịu nổi nên ngất thôi."
Tinh Nguyệt nhìn sang đối diện là Thẩm Khang.

Cô theo lời Thẩm Khang mở loa ngoài.

Những chữ trong điện thoại lọt cả vào tai anh.

Lỗ tai anh nghe lùng bùng lùng bùng.

Cô gái nhỏ ấy sao lại bị đối xử tệ như vậy.

Trái tim của anh đau như có ai đâm dao vào nơi đó.

Anh muốn ôm cô, muốn dỗ dành cô nhưng chuyện của anh còn chưa xong.

Anh không thể.

Đành phải để cô chịu ủy khuất cô thêm một thời gian nữa.

"Chăm sóc tốt cho em ấy.

Đừng để em ấy ngất thêm lần nào nữa."
Thẩm Khang cất thanh giọng trầm trầm nói qua đầu bên kia cho Tô Tình nghe.

Tô Tình nghe giọng của Thẩm Khang cô hơi ngạc nhiên.

Tinh Nguyệt đang ở cùng hai người kia sao?
"Yên tâm đi.

Cô ấy cũng chẳng yếu ớt tới vậy."
Tô Tình đối Thẩm Khang vẫn là giữ cái cách ứng xử không thiện cảm mấy.

Tổn thương bạn cô, cô sẽ không để yên.

Một người cũng không được phép.

Tô Tình cúp điện thoại, ánh mắt đưa ra bên ngoài cửa sổ.

Tình yêu là gì mà ai rồi cũng như con thiêu thân lao vào biển lửa?
Cảm giác yêu đó cũng quá mệt rồi.

Cậu ấy phải chống đỡ lâu như vậy không sụp đổ quả thật có khả năng chịu đựng tốt.

Là cô, cô đã làm cho mọi thứ rối loạn lên rồi.

"Nước...!Nước..."
Dòng suy nghĩ bị kéo về khi tai Tô Tình nghe được tiếng kêu yếu ớt của cô gái nhỏ bên trong căn phòng.

Vội rót một ly nước ấm mang tới bên cạnh Hiểu Tinh, đỡ người dậy đút từng ngụm nước nhỏ.

"Hiểu Tinh, cậu cảm thấy sao rồi?"
"Đỡ hơn rồi.

Mình không sao.

Làm cậu sợ rồi."
Tô Tình ngồi xuống một bên, chậm rãi quan sát gương mặt của cô gái nhỏ.

Có huyết sắc hơn ban nãy.


Xem ra là đỡ hơn thật.

"Cậu đó, cứ cậy mạnh.

Mình đã bảo mình sẽ xử lý hộ.

Cậu để lộ tài năng ra rồi sau này định sao đây?"
"Có thể làm sao.

Hoàn thành chương trình thôi.

Binh đến tướng chặn.

Sợ cái gì chứ.

Hơn nữa chẳng phải mình còn có cậu bảo vệ sao?"
Tô Tình nhìn cô bạn thân vẫn lạc quan như vậy cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Sống ở xã hội này, người mạnh là người chiến thắng, chỉ cần để lộ chút yếu đuối thôi người ta cũng có thể giết bạn.
"Cậu ngủ thêm đi.

Hay muốn ăn gì không mình sai người làm cho."
"Thôi trễ rồi, mình không đói, cậu để người làm nghỉ ngơi đi."
Tô Tình gật đầu.

Tính khí Hiểu Tinh vẫn thế.

Không muốn làm phiền ai.

Có lẽ sống một mình độc lập đã quen, còn trải qua nhiều biến cố nguy hiểm khó lường vậy.

Cô ấy không còn sự hy vọng vào bất kỳ người nào có thể giúp đỡ nữa.

Điện thoại cúp đã lâu, Thẩm Khang vẫn ngồi yên như vậy.

Một bàn thức ăn trước mặt cũng chẳng làm anh động tâm.
Phó Hoành trông thấy thở dài.

Dày vò nhau như thế thật sự không mệt sao? Người bạn của hắn gì cũng tốt, chỉ có cái quá cứng đầu, cố chấp trong tình yêu.

Một cứng cùng một cứng gặp nhau.

Bao tổn thương cả hai đều nhận cả, vậy mà vẫn đâm đầu.

Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ dùng trong trường hợp hai người này hẳn không sai biệt lắm.

"Thẩm Khang, ăn đi mày."
"Ừm...Tao nghĩ cần đẩy nhanh tiến độ xử lý chuyện gia tộc thôi.

Không muốn đợi thêm nữa."
Phó Hoành gắp một miếng thịt cho Tinh Nguyệt, nhẹ tiếng cất lên.

"Ừm...!Chuẩn bị lâu như thế sắp tới thời điểm thu lưới rồi.

Mong là sau này có thể bình yên.

Máu me mãi tao cũng mệt."
"Bên nhà tao vẫn còn một con cá lớn chưa bắt được.

Đợi nó tới rồi một mẻ bắt trọn."
Hai thằng vừa ăn vừa nói chuyện, thi thoảng Tinh Nguyệt nói cùng đôi câu bởi em cũng hiểu rõ tình hình hai bên gia tộc.

Là người nhà cả, trơ mắt nhìn hai người này đi vào chỗ đó em cũng không muốn chút nào..