Thời Gian Thầm Lặng

Chương 42: Chương 42





Hiểu Tinh uống vài lon bia cùng mấy người Tô Tình, Tinh Nguyệt.

Gương mặt hơi ửng đỏ, có chút ngà ngà say.

Sau khi tiệc tàn, anh lái ô tô đưa người yêu hiện tại về.

Cô đi lấy xe máy tự lái về nhà.
Thẩm Khang thấy cô uống bia còn muốn lái xe.

Mày kiếm nhíu lại, gương mặt lạnh nhạt.

Cô ấy vẫn cứng đầu như năm nào.
"Lên xe.

Tôi đưa cậu về."
"Hử? Không cần.

Tôi có xe.

Có thể tự về được.

Cậu chở người bên trong về đi."
Thẩm Khang thấy cô cứ ương bướng không chịu lên xe cũng không nói thêm nữa, lái xe phóng thẳng ra khỏi cổng khu.
Người đàn ông này càng lớn càng trầm tĩnh, ít nói.

Nhưng với người con gái đó, anh vẫn vui vẻ, nói chuyện đâu có ít nhỉ? Hẳn là chỉ đối xử lạnh nhạt với cô thôi.
Lên xe của anh đụng Thư Nhã sẽ ngượng chết.

Hơn nữa cô còn có xe máy, lẽ nào để lại ở nhà anh sao? Rồi qua lấy lại đụng anh nữa? Anh sẽ nghĩ gì về cô? Không hay chút nào!
Ở đất nước hoa anh đào xa xôi, một người đàn ông mặc trên người bộ đồ thun đứng trong căn biệt thự theo lối cổ phong truyền thống.

Kiến trúc khu biệt viện giữ nét cổ xưa nhưng tư duy lại không bó buộc, hoài niệm trong bản tình ca nét độc đáo cổ truyền mà tạo nên sự độc đáo có một không hai này.
"Cậu hai, sức khỏe cậu đã ổn định hơn rồi.

Cậu tính bao giờ về nước?"
"Không vội.

Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại."
Người hầu ở đây đáp ứng, nhấc điện thoại gọi theo số chủ nhân đưa cho.
Chuông reo hồi lâu, chẳng có tiếng ai vang lên ngoài bài nhạc quen tai nhất hắn vẫn hay nghe.
"Alo..."
Tiếng hít thở thật sâu vang lên bên kia làm cho Tinh Nguyệt khó hiểu.

Ai mà nửa đêm gọi lại chẳng nói tiếng nào.
"Tinh Nguyệt, là anh."
"Anh...?"
Đầu dây bên kia đột nhiên cúp máy làm Tinh Nguyệt không hiểu gì.

Xảy ra chuyện gì? Sao làm em hoang mang vậy này.
Người đàn ông buông điện thoại ra, nước mắt chảy dài.

Hắn rất nhớ em.


Không biết em có ổn không nhưng lại không dám gọi vì khi ấy hắn không biết bản thân có thể xử lý ổn thỏa được hết không.
Vì bảo vệ tính mạng cho em, vì để tìm ra bằng chứng buộc tội kẻ đầu sỏ gây ra vụ ngày đó mà hắn nhẫn nhịn bao lâu.

Chỉ cần đợi thêm một chút nữa thôi, tìm đủ thứ hắn cần rồi hắn sẽ đi tìm em.
Em có thể nổi giận, có thể phẫn nộ, muốn mắng hay muốn đánh gì hắn đều nhận.

Nhưng hôm nay hắn không nhịn được nổi nữa muốn gọi cho em, nghe được tiếng của em rồi hắn lại vội cúp máy ngay.
"Cậu chủ, phu nhân gọi."
"Làm phiền bác nghe giùm cháu.

Cám ơn bác."
Người nãy giờ xưng hô cung kính ấy là quản gia của gia tộc Kyoto.

Một gia tộc tài phiệt có tiếng ở Nhật Bản.

Nhà ngoại của hắn.
Tuy ông cụ không còn, nhưng gia sản để lại cho hắn không thiếu.

Chính vì lẽ đó, hắn mới có nơi để trú ẩn.
"Chuyện thế nào rồi?"
"Còn một chứng cứ thôi."
"Được.

Nhớ giữ gìn sức khỏe.

Chân con sao rồi?"
"Chân con chỉ cần trời trở lạnh sẽ tê tái."
Phó Phu nhân biết con trai bà qua bên đó sống không tốt cho lắm.

Làm người Phó gia cực khổ phải chịu đâu như người bình thường.

Gánh nặng trên đôi vai đứa con này ngày một lớn theo độ tuổi trưởng thành của nó.

Bà xót xa lắm.

Nhưng có thể làm sao đây?
Gia tộc này tương lai nó phải gánh.

Để có được sự công nhận của đám lão già kia nó phải trả giá không hề nhỏ.
"Con đã đi tìm người đó chưa?"
"Rồi ạ, người ấy rất tuyệt vời."
Cuộc trò chuyện của hai mẹ con kết thúc bởi câu nói của người con.

Hắn còn việc cuối cùng phải làm.
Kì nghỉ Tết chấm dứt, mọi thứ lại quay về với nhịp sống bình thường.
"Hiểu Tinh, tan tiết em ở lại gặp cô."
"Vâng ạ."
Chắc là tới lúc phải đi rồi nhỉ? Nếu không cô sẽ đâu tự nhiên đòi gặp mặt mình.

Cô lại chẳng làm chức vụ gì trong lớp cả, có lý do gì để cố vấn học tập gặp mặt riêng ngoài việc đó đâu.
Tan lớp, sinh viên dọn sách vở rời đi cả.

Chỉ còn mình cô và cô Tố.
"Mình đi trước nhé tiểu Tinh."

"Được.

Tạm biệt."
"Lát gặp ở nhà hàng."
Hiểu Tinh trước khi đi muốn mời mấy người bạn thân quen một thời gian dài một bữa.
"Em nghĩ kỹ chưa, Tinh nhi?"
"Em đại diện khoa thiết kế đi qua Anh quốc trao đổi, không chỉ vì tương lai sau này của em, còn vì chính danh dự của nhà trường, em hiểu chứ?"
"Em hiểu thưa cô.

Em quyết định rồi.

Em muốn đi ạ."
"Được.

Mong em thuận lợi bình an sau này.

Ngày em về nước cũng sẽ là ngày em tốt nghiệp.

Mong là cô sẽ nhận được nhiều bất ngờ từ em."
Tố Ngọc là người hướng dẫn có tâm, cô ấy nhìn ra được Hiểu Tinh là một cây giống tốt, chỉ cần biết cách chăm sóc sẽ phát triển rất mạnh mẽ, tạo ra những giá trị to lớn không ai nghĩ tới.
Nhà hàng Star Ocean.
"Hiểu Tinh, bên này."
Cô đi vào trong đảo mắt tìm kiếm đám bạn, còn chưa tia hết một vòng đã nghe tiếng gọi của Xán Xán.
"Gọi món cả chưa?"
"Gọi cả rồi.

Chờ cậu thôi đó."
Hiểu Tinh tiến lại ngồi xuống cạnh bên Xán Xán cùng Mộng Phạn.
"Hiểu Tinh, qua bên đó cậu chỉ có một mình.

Nếu gặp khó khăn hãy tìm mình, được chứ?"
"Thương Vũ, cám ơn cậu."
Cô đâu có một mình, cô còn có Tô Tình.

Nhưng mà hình như cô bạn kia cũng chỉ định học y xong sẽ về nước.

Không ở lại bên đó luôn.
Vừa hay có thể học cùng nhau.

Học viện bên đó chẳng phải là nơi dành cho hoàng tộc, con nhà quyền quý sao.

Cô cũng muốn thử trải nghiệm cảm giác bị bắt nạt.

Chắc khá vui?
Người bình thường muốn vào Học viện hoàng gia đó phải dùng năng lực thật sự, không thì khó trụ nổi bởi sự phân chia bè phái của mấy người thuộc dòng dõi con ông cháu cha bên Anh quốc.
Một buổi chiều giá lạnh, sương rét mướt.

Cô gái nhỏ mang theo vali màu trắng ngoảnh đầu nhìn lại thành phố nơi bản thân sinh ra một lần nữa, cô nhìn về một nơi xa xăm.

Trong đôi mắt ấy có dáng vẻ người đàn ông không còn thuộc về cô.
"Thẩm Khang, tạm biệt.


Hải Đường, tạm biệt."
Tô Tình như cũ tới đón Hiểu Tinh, mang cô trở về ngôi nhà quen thuộc kia.
"Hiểu Tinh, tra ra rồi."
"Hả? Tra gì?"
"Tung tích của Phó Hoành."
Hiểu Tinh đang nằm ngửa trên giường nghe vậy, bật thẳng dậy, lay lay Tô Tình vẻ mặt kích động hỏi.
"Ở đâu? Ổn không?"
"Ở thành phố Tokyo - Nhật Bản.

Hắn ta khá ổn, có điều hình như đang tìm kiếm gì đó."
"Hẳn là cái đó."
Hiểu Tinh nghĩ nghĩ bảo Tô Tình thử tìm cách tìm kiếm vật ấy xem thế nào.

Tại sao chỉ là một cái vật nhỏ mà khó tìm kiếm như vậy?
"Được.

Đành nhờ người đó thôi."
"Ai vậy? Hacker đó à?"
"Không phải.

Một người rất đáng ghét."
Trong đôi mắt người con gái ẩn ẩn nét dịu dàng, sự vui vẻ khi nhắc về người đó.

Dù ghét cách mấy, cô vẫn chẳng thể quên được.
Hiện tại cô đã hiểu vì sao Hiểu Tinh lại nguyện ý làm nhiều điều vì Thẩm Khang thế mà một lời cũng chẳng nói ra.

Chỉ đơn giản là vì yêu bạn chấp nhận tất cả mọi giá phải trả.
"Mai phải đi học rồi à?"
"Ừm..trường quỷ quái gì bắt học sớm vậy không biết."
"Haha.

Học viện hoàng gia mà.

Cậu cẩn thận đó, không dễ như bên mình đâu."
Hiểu Tinh làm ra dấu ok, vùi mình vào gối muốn đi ngủ.

Cả ngày ngồi máy bay làm tinh thần cô cạn kiệt, cần nạp năng lượng gấp.
Bên thành phố Hải Đường lúc này là buổi sáng.

Có một ca cấp cứu với hơn 10 người bị thương do một tai nạn liên hoàn gây ra.
Các y tá, bác sĩ, thực tập sinh đều lần lượt bị gọi ra triển khai cấp bách nhiệm vụ cứu người.

Vật lộn qua lại tới gần tám giờ tối mọi thứ mới xem như là ổn định.
Thẩm Khang cùng cả nhóm đi ăn.

Anh biết Thư Nhã cũng chưa ăn nên rủ đi cùng.
Đám bạn của anh la oai oái vì chưa được ăn tối đã phải ăn cẩu lương ngập mặt.
"Kiếm bồ đi là đỡ phải khóc than rồi."
"Hừm.

Tao chưa muốn yêu."
"Thế thì cố gắng ăn tiếp đi.

Bổ dưỡng."
Tử Đằng cùng hai người kia làm vẻ mặt lười biếng tặng một chữ "chê" cho Thẩm Khang.
"Ấy, điện thoại tao đây bọn mi?"
"Mày để trong tủ mà?"
"Không thấy."
Thư Nhã nhìn dáng vẻ Thẩm Khang luống cuống đi tìm điện thoại cảm thấy khá buồn cười, lôi điện thoại có cái ốp màu đen ra lắc lắc.
"Có phải anh đang tìm cái này không?"
"Nhã Nhã, em giữ à? Sao không nói làm anh tìm muốn mệt."
Thư Nhã cười, chỉ chỉ má.

"Nãy anh còn thiếu nên em tịch thu."
"Đừng nghịch.

Lát cho em sau."
Thẩm Khang đối với Thư Nhã là thật lòng.

Chỉ không biết liệu cô gái này có mấy phần thật sự coi anh là người yêu?
"Thôi thôi, no rồi.

Không ăn nổi nữa."
Tiếng của Quân Đông vang lên làm mấy người kia cũng gật đầu phụ họa theo.
"Thẩm Khang, mày có tính ăn cơm không hay ngắm người đẹp thôi khỏi ăn cũng no rồi?"
"Ăn chứ..muốn hết."
"Mày tham lam nó vừa."
"Ha.

Không có nên ghen tỵ phải không?"
"Chê.

Tao độc thân vui hơn."
Đang ăn, tiếng điện thoại vang lên.
"Mua hộ mình ít bún, đói quá."
"Chưa đi làm về sao?"
"Chưa nữa.

Nay có mấy người gây sự, dọn mãi mới xong đây."
Tinh Nguyệt đứng ở sau góc quầy phục vụ bấm điện thoại một lúc.

Nước mắt em rơi xuống.

Em dùng tay chùi đi thật mau, sợ người khác thấy.

Sự ấm ức, tủi thân của em chẳng có ai giúp xả giận nữa.

Đột nhiên tâm trí em lại nhớ về hắn.
Lúc đang nuốt sự ấm ức vào lòng, bất ngờ bị một tiếng nói sắc bén bên ngoài vọng vào.

Em vội chạy ra.

Thẩm Khang đứng đó, hướng mấy người kia nói đôi câu.
"Làm rơi một cái ly đền 1.500.000.

Chị xem nãy giờ chị cho con đập mấy cái rồi? Chị à.

Làm mẹ phải biết dạy con, sao mà con mới chưa được 6 tuổi đã biết phá của rồi thế này? Chị không dạy được thì để người trong xã hội là em đây dạy giúp cho nhé?"
Người phụ nữ tức giận, xung quanh vẫn còn lác đác vài người chưa về, họ bắt đầu chỉ trỏ nói này kia.
"Con nhỏ gớm cơ, còn thua con bé nhà tôi, nó mới ba tuổi đã biết dọn dẹp sau khi dùng xong, đằng này không dọn còn phá thêm.

Chậc chậc.

Con ngoan mẹ hiền."
"Dạy được không vậy? Coi chừng lại dạy thành đầu trộm đuôi cướp thì xã hội lại mệt thêm đó à."
Tinh Nguyệt vội chạy tới giảng hòa.

Cúi xuống quét dọn nước trái cây đổ ra sàn.
"Tội con bé kia ghê, con bà ta cố ý đổ xuống lại bắt bé phục vụ dọn."
Nghe tới đây bà kia đen mặt, quát thằng con cúi xuống dọn dẹp.

Tinh Nguyệt nhìn thằng bé vừa làm vừa mếu trông khá buồn cười, em cố nhịn không cười ra tiếng, phụ thằng bé lau sàn cho sạch.

Trong lòng cực kỳ vui mừng vì mấy lời nghe được vừa rồi từ miệng độc địa của Thẩm Khang..