Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 9: Sao người đến… lại là anh?




Edit: Nhạc Vi | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi

Sao người đến… lại là anh?

Mai Nhiễm nhắm chặt hai mắt, nghi ngờ mình đang gặp ảo giác. Trước đó cô đã gặp người đàn ông này mấy lần, lần nào anh cũng đều cài cúc áo sơ mi một cách nghiêm chỉnh, sao hôm nay lại phơi ngực ra thế kia? Nhưng mà khi mở mắt ra lần nữa, ảo giác kia không những không biến mất, mà còn phóng đại khoa trương hơn.

Mái tóc ngắn của anh hơi rối, trên tóc hình như có dính nước, đôi mắt sẫm màu như chứa đựng cả muôn sông ngàn núi, lúc ẩn lúc hiện.

Giọng nói trầm trầm phát ra từ phía trên, tựa như sự quyến rũ ma mị đang dần lan tỏa: “Cảm thấy thế nào, có ổn không?”

Phó Thời Cẩn thấy rõ vẻ mờ mịt và kinh ngạc trong đôi mắt mở to của cô. Khoảnh khắc ấy, anh không biết phải diễn tả cảm giác của mình như thế nào, chỉ chợt thấy có gì đó trào dâng từ sâu thẳm đáy lòng.

Mềm mại mà lại ấm áp.

Anh luồn tay qua eo cô, bế cô lên một cách vững vàng.

Đột nhiên rời khỏi mặt đất, Mai Nhiễm sực tỉnh: “Phó, anh Phó?”

Người kia khẽ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Ừ.”

Trong phút chốc, lòng Mai Nhiễm trở nên hoảng loạn.

Chỉ có một lý do giải thích vì sao anh lại xuất hiện ở đây lúc này, thay vì gọi cho anh họ cô đã gọi nhầm cho anh.

Chẳng trách anh còn bảo không có chìa khóa nên không vào được…

Mai Nhiễm rối trí, vô thức muốn tìm một nơi để chôn mình xuống, nhưng chôn xong chợt phát hiện có gì đó không ổn.

Trán cô áp vào một nơi thật ấm áp, trong hơi thở tràn ngập hương vị mát lạnh của anh, tựa như có một đôi tay vô hình nào đó thoa lên gò má cô một lớp phấn mỏng. Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt của anh, đôi môi mỏng hơi mím lại. Theo mỗi bước đi, sống mũi tựa như có ánh sáng lấp lánh không ngừng lay động, hầu kết cũng khẽ nhấp nhô…

Vẻ mặt khi không biểu cảm của người đàn ông này cũng mơ hồ mang theo vẻ quyến rũ. Đột nhiên hai tai Mai Nhiễm trở nên nóng bừng, cô lập tức tránh né, không ngờ động tác quá mạnh khiến đầu xây xẩm choáng váng.

“Sao thế?”

“Không sao ạ.” Mai Nhiễm bối rối cúi đầu.

Nhưng tầm mắt như tự có ý thức của mình mà hướng vào bên trong cổ áo sơ mi mở rộng của người kia, nhìn từng chút từng chút, cuối cùng không thể dời đi được.

Nguy rồi, Mai Nhiễm nghĩ thầm. Lẽ nào mình cũng là một “sắc nữ” sao?

Chỉ là, trước sắc đẹp như vậy chắc chẳng có cô gái nào chống cự được đâu nhỉ?

Huống chi… cô còn từng có suy nghĩ không an phận với anh.

Nửa tiếng sau, hai người đến bệnh viện Nhân dân thành phố. Ban đêm ở đây không có nhiều người, sau khi kiểm tra xong xuôi, bác sĩ dặn dò: “Chỉ là chấn động não nhẹ thôi, nhập viện quan sát một đêm, nếu không có bất thường xảy ra thì ngày mai có thể xuất viện.”

Chân của Mai Nhiễm cũng bị trật nhưng không ảnh hưởng tới gân cốt, y tá đang giúp cô sát khuẩn và bôi thuốc.

Bác sĩ và cô là chỗ quen biết, thế nên không tránh khỏi việc trêu chọc: “Ban ngày đi làm còn ngại chưa đủ à, nửa đêm canh ba còn lăn qua lộn lại để vào đây.”

Mai Nhiễm cười cười: “Một lời khó mà nói hết.”

Y giả bất tự y*.

(*Ý chỉ: Thầy thuốc có thể chữa bệnh cho người khác, nhưng không thể tự chữa bệnh của chính mình.)

Vì sinh thiếu tháng, cơ thể của cô yếu ớt hơn người bình thường. Hơn nữa do chuyện bất ngờ trước kia khiến cô tổn thương không nhẹ, nên dù ốm đau vặt vãnh, Mai Nhiễm đều đặc biệt cẩn thận.

Phó Thời Cẩn quay lại sau khi nộp viện phí, thấy cô đang nói chuyện với bác sĩ thì hiểu ý đứng chờ bên cạnh.

Bác sĩ nhìn anh, giống như hiểu ra gì đó: “Không làm phiền nữa, cô nghỉ sớm đi, tôi phải đi kiểm tra phòng bệnh khác.”

Vừa tới cửa phòng, y tá thở dài: “Xem ra đóa hoa của bệnh viện mình sắp bị người ta hái đi rồi, hai người họ trông đẹp đôi thật đấy! Nhưng mà bác sĩ Mai có bạn trai khi nào thế, sao trước đó chẳng nghe thấy tin đồn nào hết vậy?”

Bác sĩ liếc mắt nhìn cô nàng: “Sao cô biết đó là bạn trai?”

Y tá cười: “Cái này còn cần phải hỏi à? Nếu quen biết bình thường thì sao có thể đêm hôm đưa đón thế này được. Nói không chừng hai người họ còn sống chung ấy.”

“Được rồi.” Bác sĩ phất phất tay: “Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị đi kiểm tra phòng bệnh.”

Phó Thời Cẩn vào nhà vệ sinh rửa tay, khi đi ra thì người trên giường đã ngủ mất. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, mái tóc đen xõa tung trên gối, hàng mi dài khép lại trông vô cùng yên tĩnh, ánh mắt anh dời xuống một chút, chạm đến đôi môi anh đào hồng nhạt…

Đặt đầu ngón tay vẫn còn lưu lại độ ấm của cô lên ngực, nơi đó nóng đến mức tim cũng đập nhanh hơn.

Y tá lấy cho cô bộ quần áo bệnh nhân để mặc, thay cho chiếc váy ngủ lụa tơ tằm không tay màu trắng bạc. Anh nhớ tới khoảnh khắc ôm cô, cảm giác tựa hồ có chút khác lạ, thật quá non mềm, mềm như muốn tan chảy vậy.

Có phải tay mình đã đụng phải nơi nào không nên đụng không? Anh chợt giật mình ngây ngốc, ánh mắt dời xuống nhìn thấy hai ngọn đồi ẩn hiện dưới lớp vải mềm mại…

Hai tai chợt nóng bừng.

Phó Thời Cẩn hít sâu, đập tan cảm giác khô nóng đột nhiên xuất hiện. Anh đưa tay gạt đi sợi tóc dính trên gò má của cô, ngay lúc cảm nhận được da thịt của cô thì không muốn rời đi.

Còn nửa tiếng nữa trời sẽ sáng, cô vẫn đang ngủ say. Tuy rằng có hơi “lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn”, nhưng anh không thể chờ được.

Có một số thứ, cần phải tìm được lối thoát, có một số việc cần phải được xác nhận.

Không được, đây là xâm phạm! Mày phải tôn trọng cô ấy, tương lai vẫn còn rất dài.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng nhạt nhòa chợt hé, mưa vẫn đang lất phất rơi.

Nếu chỉ hôn một chút… rất nhanh thôi, cô ấy sẽ không biết. Ansel, cô ấy là MR, người con gái này chính là MR mà mày nhớ mãi không quên suốt bảy năm đó!

Môi anh khẽ áp xuống, rất mềm rất mềm. Phó Thời Cẩn nhắm mắt lại, ấn sâu hơn, nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng kết thúc.

Anh nắm chặt tay, cố gắng ổn định hơi thở và nhịp tim đang mất khống chế của mình. Trong lòng anh như vang lên một giọng nói: “Cảm giác rất tuyệt vời, mình có thể làm lại một lần nữa.”

Mai Nhiễm từ từ mở mắt, lúc bốn mắt chạm nhau, cô thấy trong đôi mắt sâu thẳm đang gần kề kia như có nét kinh ngạc và bối rối.

Cô hơi bất ngờ, “Anh Phó, anh ngồi chờ ở đây cả đêm à?”

Không biết tối qua cô đã ngủ lúc nào, thế nên không phát hiện anh đã ngồi bên cạnh đến rạng sáng. Còn nữa… Mai Nhiễm hơi phân tâm, vừa nãy anh tiến sát lại như vậy là muốn hôn cô sao?

Ánh mắt Phó Thời Cẩn u ám, một lúc sau mới cúi đầu đáp “Ừ.”

Lúc người kia ra ngoài mua đồ ăn sáng, Mai Nhiễm mới có thời gian nhớ lại những việc tối qua và sáng nay. Cô bất cẩn ngã xuống, gọi nhầm điện thoại cho anh, anh đưa cô đến bệnh viện, lại còn ở cạnh cô cả đêm, có chỗ nào không phù hợp không? Cô cố gắng nhớ lại, ánh mắt nhìn bộ đồ bệnh nhân trên người…

Á! Mai Nhiễm chôn mặt vào chăn, lúc ngủ cô thường không mặc áo lót, đương nhiên tối qua cũng vậy. Lúc anh ôm cô, không phải là… hơn nữa cô vừa “vô cùng thản nhiên” nói chuyện với anh.

Xấu hổ muốn chết mà!

Đột nhiên có người gõ cửa, Mai Nhiễm còn chưa trả lời, trợ lý đã cầm một túi trái cây chạy vào: “Chị, em nghe bác sĩ Lưu nói tối qua chị bị té phải nằm viện, có sao không ạ?”

Mai Nhiễm thở hắt ra: “Còn một đợt kiểm tra nữa, nếu không có vấn đề gì thì có thể về nhà.”

“Vậy là được rồi.” Điền Điềm đặt trái cây lên bàn: “Chị, em còn nghe nói, tối qua bạn trai chị đưa chị tới đây, chị có bạn… hả?” Cô nàng tròn mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị ngoài cửa: “Phó, Phó… đại thần!”

Nếu không phải Mai Nhiễm nhanh tay kéo lại, sợ là cô nàng này có thể quỳ rạp xuống luôn mất.

Phó Thời Cẩn khẽ gật đầu, thái độ có chút lãnh đạm. Anh bước tới đặt túi lên bàn: “Tôi mua cháo cho em, nhân lúc còn nóng em ăn đi.”

Giọng nói của anh tuy hơi lạnh nhạt, nhưng Mai Nhiễm lại cảm thấy vô cùng ấm áp: “Cảm ơn anh.”

“Ừ.” Anh khẽ nói, sau đó cúi người, tạo thành tư thế khiến người khác thấy như thể anh đang ôm cô vào lòng: “Đừng quên, bây giờ em nợ tôi hai bữa cơm.”

Mai Nhiễm: “…”

Trợ lý: “!!!”

Đến khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Điền Điềm không kiềm chế được ngọn lửa khát vọng hóng chuyện đang cháy ngùn ngụt trong lòng: “Chị, chẳng lẽ anh Phó chính là vị bạn trai trong truyền thuyết của chị? Tối qua anh ấy đưa chị đến bệnh viện à? Hai người bắt đầu quen nhau từ khi nào thế?”

Mai Nhiễm xoa xoa trán: “Chuyện phải kể từ lúc gọi nhầm số kia…”

Trong lúc bên kia đang càng tô càng đen, càng nói thì càng mờ ám, thì Phó Thời Cẩn bên này đã về tới nhà. Vì tối qua không được nghỉ ngơi nên chứng đau nửa đầu lại có dấu hiệu tái phát.

Bà cụ thấy anh như vậy thì đau lòng vô cùng: “Nửa đêm nửa hôm mưa to như vậy còn lái xe ra ngoài, có chuyện gì quan trọng thế chứ, không thể để từ từ được à?”

Bà vừa lẩm bẩm vừa đi lấy thuốc, Phó Thời Cẩn ngả người trên salon, hai mắt anh nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, trán còn đổ một lớp mồ hôi.

Sau khi uống thuốc, toát mồ hôi xong, cơn đau đầu cùng đỡ. Phó Thời Cẩn không chịu nổi cảm giác dinh dính trên người liền đi tắm rửa. Tắm xong anh chỉ mặc bộ đồ ngủ màu đen đi xuống lầu.

Bà cụ vừa thấy anh thì lại muốn khuyên bảo vài câu, vòng vo một lúc cũng quay về chủ đề chính: “Thời Cẩn à, năm nay con đã 29 rồi, chẳng nhẽ không để ý cô gái nào à? Lúc mẹ con ở tuổi này thì con đã học tiểu học rồi. Mà bà ấy cũng thật là, sao không quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của con chứ, cả ngày cứ đi cái gì mà du lịch thế giới, còn phải chờ ta nhắc à…”

“Bà à” Phó Thời Cẩn nhíu mày “Bà đừng quan tâm nhiều thế, con tự biết chừng mực mà.”

“Ý con là…?”

Gương mặt âm u của anh chợt trở nên dịu dàng: “Con vẫn đang cố gắng.”

“Thật à? Con gái nhà ai thế, hôm nào đưa nó về chơi đi.” Bà cụ vui mừng: “Bà phải nói với ông Dương mới được, để ông ấy vui lây.”

Ông Dương là tài xế trong nhà, đã làm việc cho nhà họ Phó hơn nửa đời người.

Phó Thời Cẩn uống xong ly nước nóng thì nhận được điện thoại của trợ lý.

“Anh Phó, gần đây tài khoản Weibo của anh tăng thêm gần năm trăm vạn fan.” Trợ lý nhanh chóng giải thích: “Cô Mai Mộng Nhiên đã gửi cho anh một tin nhắn riêng, chuyện cá nhân nên tôi không tiện xử lý, không biết…”

Phó Thời Cẩn không mấy ấn tượng với cái tên này, giọng điệu lạnh nhạt: “Cô ta gửi gì?”

“Đại ý bày tỏ tán thưởng và hâm mộ anh, hơn nữa còn nói sẽ giữ kín thân phận của anh, mong tương lai có thể vinh dự được hợp tác với anh.”

“Trả lời cám ơn giúp tôi.”

“Được!” Trợ lý trả lời, hơi do dự hỏi, “… Có cần trả lời gì thêm không?”

Dù sao người ta cũng là nhân vật nổi tiếng, hơn nữa sức hút trên Weibo đến giờ còn chưa giảm nhiệt, chưa kể anh ta ít nhiều hiểu rõ tính cách của vị này cho nên mới đặc biệt xin ý kiến.

“Không cần.”