Ngoại truyện: Vợ chồng Diệp Dư (4)
Dịch: Naomi
Nhìn theo bóng người do ánh trăng chiếu vào mà trở nên rất dài đang dần dần tiến đến gần, suy nghĩ đầu tiên của Dư Thanh chính là: Trốn.
Nhưng do ngồi quá lâu nên hai chân đã trở nên tê rần, đến đứng dậy cũng không nổi, nhưng tại sao phải trốn cơ chứ? Cô cũng chẳng phải dạng nhát gan! Cô ngồi bất động tại đó, dùng tư thái ngẩng cao đầu chẳng hề sợ sệt nhìn về phía người trước mặt, “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Khởi Hàn đứng trên cao nhìn xuống cô, khuôn mặt trước đây luôn tỏ ra bất cần được thay thế bằng sự chuyên chú và nghiêm túc, cả hai mắt đối mắt không rời nhau.
Bỗng nhiên anh ta khẽ bật cười, khoác chiếc áo vest ôm trong lòng lên người cô rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
Sự ấm áp bao trùm lên vai cô và lan tỏa ra toàn thân, Dư Thanh nghiêng đầu ngửi thử, áo của anh ta có một mùi nhàn nhạt, dường như còn kèm theo mùi thuốc lá, tuy nhiên không hề khiến người ta cảm thấy ghét bỏ.
“Dù sao thì cũng không có việc gì,” Hai người ngồi một lát cuối cùng Diệp Khởi Hàn cũng lên tiếng, “Ra ngoài giải sầu.”
Nếu như câu trả lời này có thể khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đi giải sầu liền lăn đến chỗ cô? Coi người ta là trẻ con để lừa gạt chắc?
Dư Thanh nhún vai, im lặng không lên tiếng.
Diệp Khởi Hàn do dự một lúc, “Nghe nói hôm nay là sinh nhật của ông em?”
“Ừ.” Dư Thanh gật đầu.
“Rất tốt.” Câu nói này của anh ta khiến cho người ta chẳng hiểu gì hết.
“Ngày 24 tháng sau là sinh nhật của anh.”
Dư Thanh nhanh chóng tinh toán rồi kinh ngạc hỏi, “Anh thuộc cung Nhân Mã?”
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt như đang hỏi, “Không được sao?”
Bầu không khí buồn chán ban nãy giống như mây mù dày đặc trong rừng bỗng chốc được gió thổi tan đi, cô nhớ tới câu chuyện cười mà trợ lý từng kể với cô ngày trước, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, “Em tưởng anh sẽ là cung hoàng đạo khác, như thế nào cũng không thể là cung Nhân Mã được!”
Anh ta là người tỏa sáng, cuộc sống lại phong phú, muốn bắn gì cũng không thể bắn vào tay chứ!*
* (Chỗ này là truyện cười trên mạng của Trung Quốc).
A: Có cung Xử Nữ sao không có cung Xử Nam nhỉ?
B: Trước đây có nhưng giờ đổi tên rồi.
A: Đổi thành gì thế?
B: Xạ thủ (Nhân Mã)
Từ xạ thủ đồng âm với một từ khá là bậy bạ:)), chỉ hành động tự giải quyết của các bạn nam:”>, dịch sát nghĩa thì khá là thô và không thấy được cái hay và thâm ý của nó:)) nói như dân mạng bên mình thì ý của Dư Thanh là Diệp Khởi Hàn ngời ngời thế kia làm sao mà phải quay tay giải quyết =)))
“Tại sao?” Diệp Khởi Hàn nghi hoặc hỏi.
Dư Thanh nín cười đến mặt mũi đỏ bừng, “Không có gì.”
“Anh chuẩn bị ở đây mấy ngày?” Cô lại nói thêm, “Ngày mai em phải về thành phố H rồi.”
Thật ra là ngày kia mới đi nhưng mà anh ta đã vượt mức thế này, cô không muốn có thêm nhiều dây dưa với anh ta ở đây.
Diệp Khởi Hàn cũng không vạch trần cô, tự động lờ đi câu hỏi trước, khẽ thờ dài, “Gấp quá.”
Dư Thanh đã dựng lên toàn bộ phòng bị, chuẩn bị ngay khi anh ta nói, “Có muốn thuận tiện ngồi xe của anh về không” thì cô liền nhanh hơn anh ta nói ra, “Em đã đặt xong vé máy bay rồi”, nhưng mà lại không có, anh ta không hề nói như vậy.
Nắm đấm của cô như đấm vào bịch bông mềm, hoàn toàn không có tính công kích, hai tay tràn đầy hưu quạnh và buồn bã.
Từ chối anh ta đối với Dư Thanh mà nói tuyệt đối không phải là chuyện có thể dùng từ thoái mái và vui vẻ để miêu tả, cô chỉ là có chút sợ hãi…
Cô không muốn có một mối tình như vậy, hai người bên nhau, thậm chí có thề nguyền rằng sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời, nhưng rốt cuộc lại chỉ còn lại mình cô.
Sự đào hoa của anh ta, quá khứ của anh ta đều không cho cô cảm giác an toàn.
“Thanh Thanh, thật ra em không cần phải như vậy,” Diệp Khởi Hàn cảm nhận thấy tâm trạng đau buồn bỗng nhiên tràn ngập xung quanh cô, lồng ngực nhói đau, giọng nói trầm thấp u ám còn hơn màn đêm lúc này, “Anh tưởng rằng người bị từ chối… là anh.”
Anh ta giả vờ cười thoải mái, “Không phải sao?”
Dư Thanh ngắm nhìn màn đêm u tối, chìm dần trong sự im lặng. Tay cô nắm thành quyền, ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đơn nhắc nhở cô về sự lạc đường ban nãy– Đã có trong một khoảnh khắc, cô đã nghĩ tới việc phá bỏ những suy nghĩ trước đó của bản thân.
“Thanh Thanh, em nói em cảm thấy chúng ta không hợp nhau,” Anh ta cuối cùng ra quân bài cuối cùng, “Tuy nhiên anh không đồng ý với quan điểm này.”
Cả người cô giống như bị ai đó cố định, anh ta tiếp lời, “Nếu như không thử sao chúng ta biết được không hợp nhau?”
Giọng nói của anh ta chậm lại, có một mị lực khiến người ta đầu hàng, “Thanh Thanh, cho anh một cơ hội cũng cho em một cơ hội, chúng ta thử được không?”
Dư Thanh ầm một tiếng đụng vào góc chết, không còn đường lui.
Sao trên trời càng lúc càng sáng, cô yên lặng ngẩng đầu nhìn ngôi sao thuộc về mẹ, mãi sau mới lên tiếng, “Để em suy nghĩ.”
Người đàn ông vui mừng khôn xiết, nắm tay cô, “Thật hả?”
Dư Thanh không nhìn anh ta, động đậy chân một chút, phát hiện ra có thể cử động liền trực tiếp vịn tay anh ta đứng lên, nghiêm túc nhắc lại: “Chỉ là suy nghĩ thôi.”
Cô đồng ý suy nghĩ điều này có nghĩa là đã thành công một nửa rồi, ít nhất cũng không bị knock out luôn, vẫn còn thấy một tia hi vọng.
“Anh đêm nay chắc là sẽ không ngủ được.” Diệp Khởi Hàn cao hơn cô một cái đầu, cúi xuống nhìn vào mắt cô, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Sau đó giống như em nói sẽ làm một anh chàng cung Nhân Mã an phận*.”
* Là anh sẽ tự mình ấy ấy đó =)))
“… Lưu manh!”
Đáng ghét quá, rõ ràng hiều mà lại cố tình giả vờ nghe không hiểu.
***
Một đêm này Dư Thanh ngủ vô cùng ngon giấc, ngủ một mạch đến chín giờ sáng.
Phòng cô đối diện hậu viện, giờ đã là cuối thu nên tiếng gió thổi vào lá cây xào xạc nghe càng rõ ràng, vừa xoay người thì điện thoại kêu reng reng.
Hóa ra là quản lý gọi điện thoại tới.
Lúc cúp máy đã là nửa tiếng sau, Dư Thanh xoay eo rồi nằm lười một lát mới xuống giường tắm rửa.
Ăn sáng xong đang định ra ngoài đi dạo, vừa bước ra khỏi phòng thì gặp quản gia, cô vừa quấn chặt khăn quàng cổ vừa hỏi, “Ông cháu vẫn khỏe chứ ạ?”
“Tất cả đều tốt ạ,” Quản gia báo cáo toàn bộ mọi chuyện, “Ông chủ hôm nay dậy muộn một chút, ăn được non nửa bát cháo yến mạch, hiện đang cùng…”
Dư Thanh ngạc nhiên cắt lời, “Có khách đến chơi?”
Chẳng lẽ sót khách của ngày hôm qua?
“Vâng,” Quản gia gật đầu, “Là một vị họ Diệp.”
Diệp?
Dư Thanh rùng mình. Không phải chứ? Tối qua cô mới đồng ý anh ta là sẽ suy nghĩ, sáng nay liền đến nhà người ta rồi? Hành động không cần nhanh thế chứ!
Mà khi cô đi tới phòng khách phát hiện ra tình cảnh bên trong không giống như cô tưởng tượng, ngược lại là ông thấy cô xuất hiện lại vuốt râu cười nói, “Thanh Thanh tới rồi.”
Phó Thời Cẩn và Mai Nhiễm cũng ở đó, nghe tiếng cũng quay qua nhìn.
Còn người đàn ông đang ngồi đối diện ông thì mặt mày càng tươi tỉnh nhìn về phía cô, ý tứ trong đôi mắt ấy thực là chỉ có thể hiều mà không thể diễn đạt được bằng lời.
Diệp Khởi Hàn lấy thân phận bạn thân của Phó Thời Cẩn để tới thăm ông, nhưng sợ rằng ngoài ông ra thì tất cả mọi người tại đây đều có thể nhìn ra được chiêu này của anh ta quả thực là lòng dạ của Tư Mã Chiêu người người đều rõ.
“Ông,” Dư Thanh đi tới, lườm người nọ một cái cảnh cáo, “Giờ ông thấy thế nào, đầu có đau không ạ?”
Ai đó sờ cằm một cách vô tội.
“Ông nhận mình già rồi,” Ông nội Dư nói, “Sớm nên nghe cháu khuyên không được uống nhiều như vậy. May là có Nhiễm Nhiễm giúp ông mát xa mới đỡ hơn.”
“Thế thì tốt rồi ạ.”
“Ông nghe nói cháu có quen cậu Diệp?” Ông nhìn cô.
Dư Thanh vừa bĩu môi vừa chào hỏi, “Chào anh Diệp.”
Diệp Khởi Hàn cũng phối hợp đáp lại.
“Cậu Diệp quả đúng là tuổi trẻ tài cao, chẳng trách Thời Cẩn nói…”
“Làm gì có ạ,” Diệp Khởi Hàn hết sức khiêm tối, “Là ông nhường cháu ạ.”
Tâm sự của Phó Thời Cẩn sớm đã quay trở lại, phương thức kiểm tra người khác của ông cụ quả thực là giống y chang, tính ra thì anh cũng nắm rõ chuyện này, hiểu được tâm sự của chàng trai trước mặt.
“Nhiễm Nhiễm.”
Mai Nhiễm hiểu ý cùng anh đứng lên, “Ông Dư, mọi người nói chuyện nhé, cháu và Thời Cẩn ra ngoài đi dạo một lát ạ.”
Dư Thanh vội vàng giơ tay, “Mình cũng đi!”
Trong phòng chỉ còn lại hai người một già một trẻ.
Ông Dư cầm nắp ly trà cười nói, “Đứa cháu này từ nhỏ bị ta chiều sinh hư, làm gì cũng phải theo ý thích. ”
Lời nói của ông tuy là mắng mỏ nhưng mà giọng điệu lại ngập tràn yêu thương.
Nhà họ Dư ba đời đơn truyền, đến đời thứ tư này chỉ sinh được một đứa cháu gái, cả nhà đều hận không thể đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, từ nhỏ đã được bảo vệ như bảo bối.
Diệp Khởi Hàn giật mình, “Ông, sao ông biết cháu…”
Ông Dư đến tuổi này trải qua bao nhiêu mưa gió bão táp, làm gì có gì mà nhìn không ra cơ chứ? Từ giây phút đầu tiên Diệp Khởi Hàn bước vào cửa ông đã mơ hồ đoán được, đến lúc cháu gái xuất hiện, bầu không khí có sự thay đổi, phòng khách ngoài ông và Phó Thời Cẩn ra thì ánh mắt và hành động của tất cả những người khác, thậm chí là hô hấp không ai là không có sự thay đổi nhỏ.
Ông dường như ngay lập tức hiểu được mục đích tới thăm của chàng trai này.
“Cửa cậu phải qua là chỗ Dư Thanh.”
Diệp Khởi Hàn nghiền ngẫm mai câu nói này của ông cụ, làm thế nào cũng không có cách nào thấu hiểu hết, như lọt vào ngõ cụt.
Đây là ý gì?
Lần này anh ta quả thực là nghiêm túc, những tưởng rằng bản thân đã tính toán hoàn mĩ, khẩn cầu bạn thân dẫn đến gặp ông nội Dư, qua cửa người thân của cô ấy trước thì sau này sẽ dễ đi hơn, chẳng ngờ lại bị đá lại quả bóng.
Diệp Khởi Hàn ôm “quả bóng” phỏng tay nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, suy nghĩ một lúc lâu liền cầm điện thoại gửi một tin nhắn.
Bên kia trả lời rất nhanh: “Cô ấy ngủ rồi.”
“Giờ sự nghiệp với tình yêu của cậu đều đắc ý rồi, nhưng mà thằng bạn này vẫn cô đơn một mình, không thể thấy chết mà không cứu chứ?”
Nửa tiếng sau điện thoại cũng không có phản ứng, Diệp Khởi Hàn tức đến mức suýt chút nữa thì hộc máu. Chua xót quá, phí cho anh ta đến những lời trước đây chưa từng nói cũng nói ra vậy mà cũng chẳng đổi lại được một chút lòng trắc ẩn của cái đứa bạn yêu vợ như mạng.
Thấy sắc là quên nghĩa mà! Chắc là căn bản không nỡ gọi vợ dậy ấy chứ?
Một tiếng “Tinh” vang lên.
Diệp Khởi Hàn suýt chút nữa thì ngã từ trên giường xuống, anh ta nhấn vào tin nhắn như lấy được của quý, đọc từ đầu tới cuối không xót chữ nào, vừa đọc trái tim vừa dần dần chìm xuống, cuối cùng chìm vào trong làn nước, vừa lạnh vừa đau.
Hóa ra là cô có khúc mắc sâu đến như vậy, chẳng trách luôn chống lại sự tiếp cận của anh ta, anh ta phát hiện ra rằng tối qua câu nói suy nghĩ một chút của cô chắc hẳn là đã lấy dũng khi rất lớn.
Anh ta chậm rãi gõ chữ cảm ơn.
“Không cần đâu. Nếu như không phải Thời Cẩn nói với tôi anh là một người đáng để phó thác thì tôi cũng sẽ không giúp anh. Còn nữa, bất luận như thế nào xin đừng để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào”.