Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 49: Thời Cẩn, cứu em!




Edit: Nga | Beta: Tiểu Đậu Đậu

Trời chuyển sáng mang theo những tia nắng ban mai dần xuất hiện, ngọn cây vương hương lạnh thơm mát buổi sớm tựa như đang nhảy múa. Những đóa hoa từ trong tuyết trắng không còn e ấp mà buông mình tỏa hương, khiến không khí tràn ngập hương vị tươi mát.

Sau khi tỉnh rượu đầu vẫn còn đau, cổ họng cũng rát, nhưng may tối qua không bị anh giày vò. Mai Nhiễm chẳng mấy khi dậy sớm, nay lại ngồi trước bàn thong dong ăn sáng.

Jessica đứng bên cạnh: “…Cậu ấy có thói quen dậy sớm chạy bộ vài vòng mỗi sáng, nói là muốn nâng cao chất lượng thế hệ đời sau…”

Thế hệ đời sau? Đây không phải…Khụ khụ khụ. Mai Nhiễm bị sữa trong miệng làm cho nghẹn một phen.

“Anh ấy thường chạy bộ ở đâu?”

Trước đây, tầm này cô còn đang ngủ, tỉnh lại thì anh đã thay xong quần áo ngồi cạnh giường gọi cô rồi, nên chuyện này cô hoàn toàn không biết.

Jessica nói địa điểm, rồi hỏi, “Cô có muốn đi xem không ạ?”

Mai Nhiễm định nói không, nhưng lời nói đến miệng lại đổi thành: “Đi”.

Cô uống xong sữa, lấy nước ấm súc miệng, bỗng nhớ tới một việc, lấy một mảnh giấy được gấp cẩn thận từ trong túi áo khoác, mở ra rồi hỏi, “Jessica, cô có thể dịch giúp tôi câu này nghĩa là gì được không?”

Đây là một bản nhạc chưa hoàn thành xong, Mai Nhiễm tìm thấy trong phòng sách tối hôm qua, góc phải trên cùng còn kí tên Ansel.

Không phải mấy năm nay anh đều không ra tác phẩm mới sao? Vậy bài hát này viết cho ai? Nhất thời động đến lòng hiếu kì của cô.

Jessica cầm xem, nghiêm túc suy nghĩ một lát “Tôi không biết dịch có đúng hay không nữa.”

Cô không hiểu tiếng Trung, chỉ có thể phiên dịch thành ngôn ngữ hai người đều hiểu được – tiếng Anh. Mai Nhiễm nghe xong mắt liền sáng lên, thốt ra: “Nếu nỗi nhớ cất thành lời”.

Đây là tên bài hát sao? Chẳng lẽ là lần trước hứa viết cho Dư Thanh?

Mai Nhiễm đọc lại một lần, lòng chợt mềm nhũn, chỉ có sáu chữ, nhưng trong đầu cô nghĩ ngay đến một tình yêu buồn đau day dứt.

Nếu nỗi nhớ cất thành lời, nó sẽ nói gì nhỉ?

Mai Nhiễm cẩn thận suy nghĩ lại một lần, vẫn không có manh mối, lòng hiếu kỳ của cô bị mấy câu làm cho trỗi dậy, muốn lập tức đứng trước mặt anh hỏi cho rõ ràng.

Nhưng khi cô đứng trước mặt anh rồi thì lại vứt ý nghĩ đó ra sau đầu.

Từ trong nắng sớm, người đàn ông toàn thân mặc đồ thể thao thoải mái màu đen không nhanh không chậm bước tới. Đường nét trên khuôn mặt được ánh sáng êm dịu phác họa có phần mơ hồ, nhưng đôi mắt thâm sâu như được nước tráng qua, vừa trong vừa sáng. Tóc trên trán bị một tầng mồ hôi mỏng làm ướt, phối hợp với động tác chạy của anh mà tung lên rơi xuống bồng bềnh. Cặp chân thon dài có lực, gạt gió gạt tuyết mà đi, toàn thân trên dưới mỗi nơi đều toả ra hơi thở gợi cảm.

“Sao đã dậy rồi?” Anh lại gần, thấy cô vẫn nhìn mình đến ngẩn ngơ, buồn cười hỏi lại lần nữa.

Đến tận khi một đôi môi ẩm ướt đè lên, Mai Nhiễm mới phản ứng lại, nhưng đã không kịp rồi.

Đợi khi anh đòi đủ nụ hôn buổi sáng mới buông cô ra, Mai Nhiễm cùng anh đều thở gấp, thậm chí hơi thở ấm áp của anh còn đè bên tai cô “Anh còn năm vòng nữa mới kết thúc.”

“Nhiễm Nhiễm, em là người điều trị cho anh, em cảm thấy anh nên tiếp tục chạy cho hết, hay là dùng loại vận động kịch liệt có trình độ tương đương thay thế?”

Mai Nhiễm cúi đầu nghịch đóa hoa trắng vừa nhặt được trên đường, không thèm nhìn anh.

Phó Thời Cẩn biết cô nghe hiểu, hôn lên trán cô, bóng dáng cao ráo lại theo gió chạy tiếp.

Cô đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dõi theo anh, đáy lòng cảm nhận bình yên đến lạ.

Anh nói là làm, mỗi lần chạy xong một vòng lại qua hôn cô một cái, hai người không coi ai ra gì vô cùng ân ái, nồng tình ý mật. Jessica đứng bên cạnh đỏ mặt tía tai, cặp mắt vừa hẹp vừa dài cũng mở to, xúc động kinh ngạc biến đổi không ngừng, ào ạt như thác lũ.

Jessica ở đây gần mười năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu cười dịu dàng đến vậy, chân mày anh tuấn được ánh nắng chiếu sáng lấp lánh phủ đầy ý cười, rạng rỡ đến chói mắt.

Nhất định là cậu ấy vô cùng yêu người con gái này.

Trên đời này, chỉ có cơn ho và tình yêu là không thể che giấu.

Chạy bộ xong, Phó Thời Cẩn trở về tắm rửa thay quần áo, rồi kéo Mai Nhiễm đi ăn sáng cùng mình thêm lần nữa, sau đó mới hài lòng đi họp.

Mai Nhiễm quay về phòng ngủ thu dọn hành lí, vừa dọn được một nửa thì Phó Lan Tâm đến, dáng người thanh nhã tựa vào cửa, “Nhiễm Nhiễm”

“Mẹ.”

“Sao không gọi người giúp?”

“Con tự thu dọn quen rồi” Mai Nhiễm khẽ cười.

Phó Lan Tâm nhìn quanh phòng một lượt, ga giường mới đổi nhăn nhúm lộn xộn, trong lòng bà hiểu rõ nhưng vẫn trêu cô, “Thế nào, Thời Cẩn chịu để con đi sao?”

Mai Nhiễm cũng chú ý tới nơi bà nhìn, lập tức đỏ mặt, đứng không được ngồi cũng không xong.

So với việc để bố nhìn thấy cảnh thân mật, thì việc bị mẹ chồng nhìn thấy hiện trường chưa dọn sau khi làm chuyện xấu càng khó xử hơn.

Phó Lan Tâm không trêu chọc cô nữa, bà cầm tay cô khẽ vuốt nhẹ, sau đó đeo một chiếc vòng ngọc vào. Cổ tay Mai Nhiễm mảnh khảnh, vòng ngọc hơi rộng, có điều tay cô lại trắng muốt, tôn lên màu xanh ngọc bích của chiếc vòng.

Quả là tay đẹp tô điểm vòng ngọc thêm xanh.

“Mẹ, đây là?”

“Đây là quà đính hôn lúc trước cha Thời Cẩn tặng mẹ.”

“Nó quý giá quá ạ.” Mai Nhiễm nhanh chóng tháo vòng ngọc đang đeo ra, “Con không thể nhận được.”

Cô hiểu rất rõ, trong lòng mẹ chồng, chiếc vòng quý trọng không phải vì giá trị mà là ở ý nghĩa của nó. Trên đời này nó là độc nhất vô nhị, không gì thay thế được.

“Cứ nhận đi.” Phó Lan Tâm đẩy chiếc vòng về phía cô thêm lần nữa, “Đây là tấm lòng của mẹ.”

Lời đã nói đến mức này, Mai Nhiễm cũng không tiện từ chối.

Chiếc vòng quá quý giá, sau khi tiễn Phó Lan Tâm, Mai Nhiễm cẩn thận để nó vào chiếc hộp trang sức còn trống, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không ổn, đang chuẩn bị đứng lên thì ngoài cửa có tiếng động.

Chỉ một chốc sau đó Phó Thời Cẩn đi vào, cô ngạc nhiên nhìn thời gian “Cuộc họp xong sớm vậy ạ?”

Anh thản nhiên “Ừ” một tiếng, ngồi xuống, liếc nhìn đồ trên tay cô, nhíu mày hỏi “Đó là gì thế?”

Mai Nhiễm giải thích qua loa một chút, lại hỏi: “Chiếc vòng rất quan trọng đối với mẹ, em suy nghĩ rất lâu vẫn là nên trả mẹ, anh thấy sao?”

Anh kéo cô đến gần rồi ôm cô, mặt áp vào bụng cô, suy nghĩ một chút: “Không cần đâu, em cứ giữ lấy đi.”

“Nhưng mà…”

Eo đột nhiên bị anh giữ chặt, Mai Nhiễm nghiêng cả người về phía trước, bám lấy vai anh mới hơi đứng vững, lại thấy anh chôn ở vai mình buồn bực nói, “Còn ba tiếng.”

Cô hơi buồn cười, sờ mái tóc ngắn của anh để trấn an.

“Không thể xin nghỉ thêm vài ngày sao?”

“Anh Phó” Mai Nhiễm cười nói, “Chỉ xa nhau ba ngày thôi, hơn nữa, thời gian xa cách sẽ khiến tình cảm tăng lên.”

Cũng đúng, “tiểu biệt thắng tân hôn” hình như cũng không tệ, suy nghĩ như vậy mới làm tâm tình Phó Thời Cẩn tốt hơn một chút.

Ba tiếng chớp mắt liền trôi qua, Mai Nhiễm và bố cùng nhau trở về, Phó Thời Cẩn một mình đưa họ ra sân bay, Phó Lan Tâm bởi vì phải tham gia một bữa tiệc quan trọng nên không đi tiễn được.

Sắp tới giờ lên máy bay, Mai Hồng Viễn nhìn hai người họ cách đấy không xa, ho nhẹ một tiếng “Tưởng Tưởng, chúng ta nên đi rồi.”

Bây giờ Phó Thời Cẩn mới buông tay cô ra, dặn dò thêm lần nữa, “Đến nơi nhớ gọi điện cho anh, kể cả khuya nhé.”

“Vâng ạ.” Mai Nhiễm dường như có thể đọc thuộc lời của anh.

Đến lúc xa cách, vừa nghĩ đến việc anh phải một thân một mình trở về, trong lòng Mai Nhiễm có chút không nỡ, đi được vài bước còn chạy lại ôm lấy anh, “Em đợi anh về.”

Mai Hồng Viễn thấy bộ dạng mất mát của con gái, không nhịn được trêu, “Hay bây giờ để con ở đây?”

“Bố!”

Cố ý cười cô đây mà.

Máy bay cất cánh, nhà cửa sông núi bên dưới càng ngày càng nhỏ lại. Từ trong làn mây trắng, Mai Nhiễm dần nhắm mắt.

Hẹn gặp lại, nước Pháp.

Cô đắp chăn muốn ngủ nhưng trong lòng có tâm sự nên không tài nào ngủ được, Mai Hồng Viễn nghiêng đầu nhìn cô.

“Bố, sao bố thuyết phục được cô Tuệ Viễn trở về vậy?”

Mai Hồng Viễn nhìn về phía trước, ánh mắt thâm sâu dường như đang nhìn về một nơi rất xa, lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng, “Lá rụng về cội.”

Mai Nhiễm nghe xong như được truyền thụ trí tuệ, chợt có giác ngộ.

Lang thang bên ngoài nửa đời người, đến khi già đi một lòng chỉ muốn về nhà. Có vài người khi sống không thể về nhà, sau khi chết đều muốn an táng tại quê hương.

Viền mắt cô nóng lên, “Bây giờ cô Tuệ Viễn có khỏe không ạ?”

Mai Hồng Viễn nói, “Dễ tính hơn trước kia nhiều rồi, sống cùng với người trong nhà khá tốt.”

Khá tốt sao?

Mai Nhiễm kinh ngạc, cô nhớ thím Châu có gọi điện cho cô, nói Mai Mộng Nhiên xuất viện rồi, nghe nói bà nội bị cấm túc tại Thiên viện tức đến mức suýt ngất thêm lần nữa, cô ta chưa kịp gây sóng gió gì, đã bị bà cô mới nhận chức trưởng nhà trị cho ngoan ngoãn.

Mai Nhiễm không nhớ rõ người cô này, hầu như tất cả ấn tượng đều nghe từ bố mẹ, nghe nói ngoại hình của mình rất giống người cô này khi còn trẻ.

Cô nói với bố rất nhiều chuyện về cô Tuệ Viễn, cuối cùng không ngăn được cơn buồn ngủ, mơ màng ngủ thiếp đi.

Về đến nhà đã là rạng sáng hôm sau, Mai Nhiễm vừa xuống xe đã gọi điện cho người nào đó, nói đến khi điện thoại nóng lên, đầu dây bên kia mới miễn cưỡng ngắt điện thoại.

Cô chỉ nghỉ ngơi buổi sáng, buổi chiều đã đến bệnh viện, mấy hôm nay dồn đọng không ít bệnh nhân, trợ lý bận đến mức kêu rên ầm trời, chịu không nổi ôm cô khóc ngập nước mắt.

Tiễn bệnh nhân cuối cùng xong, Mai Nhiễm rốt cuộc cũng có thời gian uống ngụm nước, di động trên bàn rung một chút, cô mở khóa màn hình, ra là Dư Thanh vốn đã biến mất từ lâu gửi tin nhắn.

Dư Thanh: hahaaha! Thoải mái quá, sảng khoái quá!

Dư Thanh: Bà đây cuối cùng cũng ngủ với Diệp Khởi Hàn!

Mai Nhiễm: …

Dư Thanh: Cậu không định nói gì với mình à?

Mai Nhiễm: Mình nên nói chúc mừng sao?

Dư Thanh: Stop! Một chút thành ý cũng không có!

Mai Nhiễm: Vậy… Chúc cậu ngủ NGON!

Đợi gần nửa giờ đầu bên kia cũng không trả lời cô, Mai Nhiễm cũng tắt điện thoại.

Hai ngày bận rộn trôi qua, cuối cùng cũng đến thứ sáu, Mai Nhiễm giao ca cho đồng nghiệp trực ca đêm, trở về văn phòng sắp xếp lại một vài bệnh án, rời khỏi khoa Trung Y đã là chiều tối. Thật ra bây giờ mới có sáu giờ, nhưng vì là mùa đông nên trời tối rất sớm.

Chuyển phát nhanh của cô đặt ở cổng phụ của trạm bảo vệ, cho nên cô không đi cổng chính, may là hai cổng cách nhau không xa.

Mai Nhiễm đặt hộp chuyển phát nhanh vào túi, sau đó hà hơi nóng lên tay mới đi ra cửa phụ, điện thoại trong túi chợt reo, cô vừa đi ra ngoài vừa nghe điện thoại.

“Nhiễm Nhiễm, em đang ở đâu?”

“Em ở bệnh viện, vừa tan làm xong.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, “Sao hôm nay em không gọi điện cho anh?”

Mai Nhiễm: “Em có gọi, nhưng anh tắt máy.”

“Vậy à…” Bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp mang theo ý cười: “Bây giờ bên em là 18 giờ 15 phút? Trời tối chưa? Anh đang họp… Rất nhớ em.”

Mai Nhiễm nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc ở phía đối diện đường, khóe miệng cô cong lên.

Quả nhiên khi yêu đương chỉ số IQ của con người đều giảm mạnh. Tạm không nói đến biểu hiện khi gọi điện cho cô, người đàn ông này ở trước mặt cô đã sớm bại lộ vậy mà còn không biết.

Cô vừa nghe anh nói vừa từ từ đi sang phía đối diện, đang định tặng cho anh một sự “kinh ngạc”.

Không nghĩ đến kinh ngạc còn chưa thể hiện, kinh động đột nhiên giáng xuống.

Chiếc xe hơi đỗ ven đường đột nhiên mở cửa, một người đàn ông mặc áo khoác đen và đeo mặt nạ bước xuống.

Mai Nhiễm chỉ thấy hắn bước nhanh về phía mình, nhờ ánh đèn đường vàng hắt yếu ớt, cô thấy rõ đáy mắt hắn đậm màu hung ác như đêm đen.

Cô thậm chí không kịp xoay người chạy trốn, người đàn ông đó đã đi tới trước mặt, hung hăng trừng mắt nhìn cô, không nói một lời, nắm lấy hai tay cô kéo về phía chiếc xe. Mai Nhiễm mở to hai mắt nhưng quá hoảng sợ mà quên mất phải la lên, đến tận khi điện thoại bị hắn giật mất, tàn bạo ném xuống đất…

“Thời Cẩn, cứu em!”