Edit: Ngọc Anh | Beta: Mẫn Mẫn
“Anh có cảm thấy hình như đã bỏ quên giai đoạn quan trọng nào không?”
Anh rất nhanh hiểu rõ ý của cô, cười khẽ, “Yên tâm, anh sẽ bổ sung đầy đủ trước khi đính hôn.”
Dù sao anh cũng sắp đặt gần xong hết, bố trí ở các mặt đều thuận lợi mà tiến hành, hi vọng đến lúc đó có thể cô một sự kinh ngạc và vui mừng khác biệt.
“Anh chắc chắn em nhất định sẽ đồng ý vậy sao?” Mai Nhiễm cố ý hỏi lại. Đáng tiếc, ý cười thấp thoáng trong đôi mắt trong veo như những gợn sóng lăn tăn đã bán đứng cô – rõ ràng từng cơn sóng đều đang nói “Em đồng ý.”
“Không chắc chắn.” Anh thuận theo ý cô, giọng điệu nửa hài hước, nửa chân thành tha thiết, càng nói anh càng không nhịn được cười, “Tối qua anh còn mơ thấy em từ chối anh.”
“Anh Phó, không lẽ anh chưa nghe qua, giấc mơ đều là ngược lại với hiện thực sao?”
Bàn tay anh ôm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, chậm rãi trượt đến lòng bàn tay cô, mười ngón nắm chặt. Lòng bàn tay hai người đã có cùng độ ấm
Anh đang muốn nói cho cô, anh biết.
“Anh có thể hé lộ một chút kế hoạch của anh được không?” Mai Nhiễm quơ quơ tay anh, “Để em chuẩn bị tâm lý trước một chút.”
“Không thể.” Anh cười nhẹ, trán cúi xuống chống lên trán cô, “Trừ khi em hối lộ cho anh.”
Câu này không phải lần đầu tiên Mai Nhiễm nghe được, nhưng cô quá hiểu, sau khi đã cùng anh có tiếp xúc thân mật như vậy, “Hối lộ” là tuyệt đối không đơn giản như trước nữa. Ký ức về những hình ảnh mờ ám đó quá ấn tượng, thế nên cô chỉ mới nghĩ một chút liền lập tức nhớ tới…….
“Anh cứ giứ bí mật đi.” Cô nhấn mạnh ba lần, “Một chữ cũng đừng nói với em.”
Các đường nét trên gương mặt anh đều là ý cười dịu dàng, “Thật đáng tiếc, anh vốn dĩ chỉ muốn trao đổi với em một thứ.”
“Thứ gì?”
Anh khẽ nâng cằm chỉ một phương hướng nào đó, Mai Nhiễm nhìn qua, mắt dừng trên những món quà đang xếp chồng lên như núi ở trên bàn, có chút không tin hỏi anh, “Thứ anh muốn ở trong đó?”
Chỉ đơn giản thế thôi sao? Là do cô hiểu sai vấn đề?
“Nếu không em nghĩ là gì?” Phó Thời Cẩn buồn cười chỉ chỉ trán cô, nắm tay cô đi tới đó.
Mai Nhiễm bắt đầu mở quà.
Có thể do người Pháp khi sinh ra đã mang trong mình dòng máu của sự lãng mạn, những món quà được đóng gói thực sự rất tinh tế, liền chỉ là thắt nơ bướm mà hai bên trái phải cân xứng, chiều dài bằng nhau. Cứ bóc một lớp, cô lại có cảm giác như đang phá hủy một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.
“Cái này?” Cô cầm thẻ hội viên bạch kim của hãng hàng không nào đó quơ quơ trước mặt anh
Phó Thời Cẩn chậm rãi lắc đầu.
Mai Nhiễm nhún vai, tiếp tục bóc quà. Một lúc sau cô lại tìm được một xâu chìa khóa xe, “Cái này à?”
“Không phải.”
Lại tiếp tục bóc hơn mười phần quà, nhưng vẫn chưa tìm được thứ anh muốn, nhìn những món quà xếp đầy thành đống, Mai Nhiễm có chút nhụt chí, cô không còn hăng hái như lúc đầu.
Cô nhìn anh ngồi bên cạnh, hai chân vắt lên nhau, dáng vẻ biếng nhác, tay lật xem một quyển tạp chí, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên trả lời cô.
Mai Nhiễm vô tình lột giấy gói một chiếc hộp màu đen, khi mở nắp hộp lực tay hơi mạnh, mắt cô mở to khi nhìn thấy một đôi nhẫn rơi xuống, một chiếc rơi trên bàn, một chiếc khác lăn tới chân anh.
Sửng sốt mất ba giây, cô đang muốn nhặt lên, thì có một bàn tay nhanh hơn cô đã nhặt nó lên rồi.
Lòng bàn tay cảm nhận một chút mát lạnh, Mai Nhiễm nhìn chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản, tim đập nhanh hơn.
Hơi thở ấm áp bỗng nhiên tiến sát lại, giọng nói trầm thấp êm tai như ánh nắng sáng sớm phá tan mây mù, “Nhiễm Nhiễm.”
Âm cuối cuốn lên, nghe rất nuông chiều, mỗi lần anh đè thấp giọng gọi tên cô, Mai Nhiễm đều không chống cự nổi, cơ thể liền mềm xuống.
Thấy bộ dáng này của cô, anh khẽ cười, gọi tên cô lần nữa, cùng lúc chậm rãi đưa tay trái đến trước mặt cô.
Mai Nhiễm như bị thứ gì đó mê hoặc, hai ngón tay cẩn thận, chậm rãi đeo nhẫn lên ngón áp út của anh, kích cỡ vừa vặn, không rộng cũng không chật.
Cô lật bàn tay anh lại xem, da trắng nõn, khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp mắt, chiếc nhẫn vòng trên ngón tay, nhìn như một vành trăng non trên bầu trời đêm đầy sao, tỏa ra ánh sáng dịu dàng rực rỡ.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Vâng?”
“Anh đồng ý.”
Mặt Mai Nhiễm lộ vẻ mơ màng, nhìn vào đôi mắt của anh rất lâu, đến khi anh không thể kiềm chế, lộ ra ý cười mãn nguyện, cô mới nhận ra được.
“Phó, Thời, Cẩn!”
“Ngoan,” anh cầm nắm đấm mềm như bông của cô gái đang thẹn quá thành giận kia, đè trước ngực, đặt ở nơi trái tim đang đập, cúi đầu hôn má cô, nhẹ giọng dụ dỗ, “Gọi ông xã.”
Điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ.
Mai Nhiễm quay đầu đi, không cho anh nhìn thấy khóe môi mình không khống chế được mà cong lên. Hơi thở anh lại sát gần hơn, quanh quẩn bên tai cô, “Không sao, anh có rất nhiều cách để em gọi.”
Khoảng cách của hai người rất gần, hai gương mặt gần như kề sát, hô hấp hòa vào nhau.
Cơn gió lượn lờ theo ánh mặt trời từ ngoài ban công chiếu vào, bóng dáng hai người chậm rãi đong đưa trải dài trên mặt đất, như một điệu nhảy duyên dáng trên nền không nhạc.
Buổi tối còn một hội nghị quan trọng, Phó Thời Cẩn không thể vắng mặt, sợ cô ở một mình buồn chán, anh ước có thể dẫn cô cùng vào phòng họp, nhưng chương trình hội nghị phức tạp, nội dung lại buồn tẻ nhạt nhẽo, vậy nên anh đành dặn Jessica chuẩn bị trà, điểm tâm, phòng chiếu phim gia đình, thư phòng riêng, thậm chí đến nơi được bảo mật cực kỳ tốt là kho chứa đồ cổ, toàn bộ đều mở cửa. Xem phim, đọc sách hay ngắm đồ cổ, tùy cô lựa chọn.
“Hội nghị sẽ kết thúc khoảng chín giờ tối.”
Mai Nhiễm đang xem một nửa quyển sách thuốc, quyển sách này có những phương pháp bí mật bị cấm mà người thời nay cho rằng “Đại nghịch bất đạo”, bị bài trừ tiêu hủy, bây giờ không còn được xuất bản trên toàn thế giới nữa.
Không ngờ lại tìm thấy một nửa trong thư phòng của anh, tuy rằng chỉ có hai mươi mấy trang mỏng, nhưng cô xem rất say sưa, nên trả lời có chút lơ là, “Vâng, em đợi anh về.”
Bỗng nhiên cằm bị anh nhẹ nhàng nâng lên, Mai Nhiễm ngước mắt, ánh mắt của anh sâu xa nhìn cô, “Được.”
“Khụ khụ,” cô bị sặc nước miếng, “Kỳ thật lời em nói anh phải hiểu là ý trên mặt chữ. Tóm lại, không phải chuyện đó như anh nghĩ…..”
“Anh nghĩ chuyện gì?”
Mai Nhiễm: “…”
“Anh mau đi họp đi, bị muộn rồi!”
Anh thật sự buông cô ra, “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”
Lần này dễ nói chuyện như vậy sao? Không lẽ là… bình yên trước cơn bão, đôi mắt Mai Nhiễm long lanh nhẹ mắng anh, “Nghiêm túc họp đi.”
Phó Thời Cẩn chân trước vừa đi, một lát sau Phó Lan Tâm đã về nhà. Bà về phòng tắm ngâm mình xua tan khí lạnh, sấy khô tóc, sau đó mặc thêm chiếc áo khoác rồi đi tìm Mai Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Mẹ.” Dù sao hai người đã lên lịch đính hôn, Mai Nhiễm cũng hợp lý mà sửa lại xưng hô, “Sao mẹ lại đến đây.”
“Nửa tiếng trước người nào đó gọi điện thoại cho mẹ.” Phó Lan Tâm ngồi xuống cạnh cô, liếc quyển sách cũ cô đặt trên đầu gối, thấy chi chít chữ nhỏ liền thấy đau đầu, “Sao không chỉnh cho đèn sáng chút? Đọc vậy hỏng mắt.”
Thật ra Mai Nhiễm đã đọc xong, cũng không nhiều nội dung lắm, cô cười, “Con quen rồi ạ.”
Lúc trước, buổi tối không ngủ được cô thường ngồi dậy đọc sách, đêm khuya bật đèn sáng quá sẽ bị chói mắt, thế nên cô chỉ mở một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
“Thói quen này phải sửa đi đi.”
Những lời này không hiểu sao đã khơi gợi đến sợi dây đàn đứt dây mềm mại nào đó dưới đáy lòng Mai Nhiễm, cô bất giác dựa vào bà, dịu dàng gọi nhẹ một tiếng, “Mẹ.”
Ngày xưa mẹ cô cũng khuyên bảo cô như thế.
“Tối hôm qua lại thức khuya đọc sách à? Tưởng Tưởng, thói quen này không tốt, con phải sửa lại.”
“Tưởng Tưởng, con không cần phải quá nỗ lực, mẹ chỉ mong con được vui vẻ.”
Rất nhiều đêm sau khi mẹ mất, cô trằn trọc không ngủ được, theo thói quen ngồi đậy đọc sách, lật mãi cho đến khi mệt thì tự nhiên sẽ ngủ. Chỉ là, sẽ không còn ai nói với cô những lời như vậy nữa.
Phó Lan Tâm ôm vai cô, “Nhiễm Nhiễm, nếu con nguyện ý, có thể coi mẹ như mẹ con.”
Giống như mẹ và con gái ruột.
Bà cũng từng có cô con gái, nhưng không lâu sau khi chồng bà qua đời, đứa nhỏ hơn sáu tháng đó cũng đi theo ông ấy. Đây là tiếc nuối lớn nhất cả đời bà.
May mắn là bây giờ dùng một cách khác để bù đắp lại.
“Nhiễm Nhiễm, mẹ nghe Thời Cẩn nói tửu lượng của con không tồi, có muốn uống vài ly với mẹ không?”
Đương nhiên là cô rất bằng lòng.
Hai người đi qua dãy hành lang dài, cuối cùng dừng chân trước một cánh cửa.
Phó Lan Tâm nhập mật mã, cánh cửa chậm rãi mở ra, luồng khí lạnh ập vào mặt. Mai Nhiễm kéo chặt áo khoác trên người rồi bước vào. Đi xuống hơn mười bậc thang, nhìn xung quanh một vòng, thì ra đây là một hầm rượu dưới lòng đất.
Mùi thơm ngọt ngào của rượu tràn ngập trong không khí, chỉ ngửi thôi cũng khiến cả người lâng lâng. Mai Nhiễm vịn vào giá bên cạnh, ngẩng đầu xem xét những loại rượu được bày ở trên. Phần lớn đều là những loại rượu có thể xem như có tiếng, nhưng trên tầng cao nhất lại có vài bình được niêm phong trong một cái bình dài tinh xảo. Thân bình chỉ dán một tờ nhãn hiệu, trừ ngày tháng, chữ gì cô cũng không đọc được.
“Nhiễm Nhiễm, con thích uống loại nào?”
Mai Nhiễm nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng hỏi, “Ở đây có rượu đế không mẹ?”
Phó Lam Tâm bình tĩnh nhìn cô, đột nhiên cười ha hả, “Quá tuyệt!”
Mai Nhiễm như lọt vào sương mù, còn chưa kịp hiểu, cô đã bị kéo ra ngoài. Phó Lan Tâm vừa đi vừa ngoái lại hỏi, “Nhiễm Nhiễm, con nói xem sao Thời Cẩn không đưa con về sớm hơn chứ?!”
Bà ở nước Pháp nhiều năm, thưởng thức qua những loại rượu vang đỏ cao cấp nhất, nhưng luôn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Sau này khi thưởng thức nhiều lần mới biết được, thì ra là mùi vị rượu này không hợp.
Tân Nam nổi tiếng là quê hương của rượu, gần như nhà nào cũng ủ rượu, hơn nữa đã ủ là phải ủ loại rượu mạnh nhất. Các cô gái Tân Nam từ nhỏ đã thấm nhuần văn hóa rượu này mà lớn lên, trên thân người nào mà không mang theo mùi hương của rượu?
Phó Lan Tâm đưa cô đến kho chứa rượu của riêng bà. Lúc này nhìn bà không giống con gái nhà quyền quý, mà giống như đứa bé đang vội vã khoe vật quý, “Đây là rượu Thiệu Hưng được cất giữ rất nhiều năm, đây là rượu Tây Phượng lâu năm…..”
Mai Nhiễm xem đến căng mắt.
Phó Lan Tâm xách hai vò rượu qua, mở niêm phong, hương rượu quen thuộc xộc vào mũi, hấp dẫn tựa như lan vào phổi, Mai Nhiễm không nhịn được mà nuốt nước miếng.
“Chúng ta uống trực tiếp như vậy đi.”
Phó Lan Tâm khí thế ngút trời mà nâng vò rượu lên chạm với cô, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Sau khi người chồng đầu ấp tay gối qua đời, mỗi khi chỉ có một mình, bà hay trốn đi uống rượu, muốn say, nhưng mà càng uống lại càng tỉnh.
Lúc tỉnh, cảm giác ngạt thở và cô đơn càng trở nên mãnh liệt.
Tri âm khó tìm, tri âm khó tìm.
*Tri âm: tương truyền Bá Nha đánh đàn, Chung Tử Kỳ ngồi nghe. Khi đàn đến đoạn chí ở núi cao, Chung Tử Kỳ ngồi bên cạnh nói: “Nga nga hề nhược Thái sơn”(ôi cao cao như Thái Sơn),, khi Bá Nha đàn đến khúc chí ở nước chảy, Tử Kỳ liền nói: “Dương dương hề nhược giang hà” (ôi cuồn cuộn như con sông). Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha không đàn nữa, ông cho rằng không ai hiểu được tiếng đàn của ông bằng Tử Kỳ. Sau này chữ tri âm dùng để chỉ người hiểu được mình, bạn bè tri kỷ.(Baidu)
“Nhiễm Nhiễm, ước gì mẹ biết con sớm hơn!” Phó Lan Tâm nghĩ đến điều gì đó, đập bàn cười, “Con biết không tửu lượng của mẹ con rất yếu! Chỉ uống một chén thôi mà mẹ con đã ngất, nhưng thân thể mẹ con không tốt, mẹ cũng không dám cho cô ấy uống nhiều….. Chủ yếu là bố con bao bọc mẹ con quá. Mỗi lần mẹ đi tìm mẹ con, ông ấy đều lo mẹ đưa vợ ông ấy đi uống rượu…..”
Bình rượu của hai người không biết đã chạm bao nhiêu lần, Phó Lan Tâm vẫn còn lải nhải nói, “Sáng hôm ấy mẹ vừa tỉnh dậy, theo thói quen xoay người ôm ông ấy, không ngờ lại ôm phải một cơ thể lạnh băng…..Là đột tử do cơ tim tắc nghẽn, tay ông ấy vẫn đang dang rộng, mẹ nghĩ, nhất định là ông ấy muốn ôm mẹ một lần cuối……Mẹ giận mình tại sao lúc đó lại ngủ say như chết!”
Tửu lượng của bà là được tôi luyện nhiều lần, chịu được rất tốt các loại khảo nghiệm, ngày thường lại kiên cường, nói đến việc đau lòng cũng không tránh được rơi lệ, nhưng nghiêng đầu qua thấy Mai Nhiễm đã đỏ mặt gục lên bàn ngủ rồi.
Phó Lan Tâm kiềm lại chua xót nơi đáy mắt, chạm nhẹ tóc cô, “Nhiễm Nhiễm, mẹ chúc con và Thời Cẩn có thể cầm tay đi đến đầu bạc.”
Mai Nhiễm mơ màng “Dạ” một tiếng.
“Đứa bé ngoan.”
Dù sao cũng là rượu mạnh, Phó Lan Tâm cũng hơi say, hơn nữa còn dìu một người, vì vậy đi rất chậm. Nhưng mà vẫn là đến nơi, thấy căn phòng cách đó không xa đèn phòng sáng, bà thờ phào nhẹ nhõm.
Phó Thời Cẩn nghe tiếng bước chân nên đi ra, kinh ngạc hỏi, “Sao vậy mẹ?”
Hội nghị kết thúc, qua Jessica anh biết cô đang ở bên mẹ, vì thế ngồi đợi trên sofa, không ngờ cô lại uống đến say khướt trở về.
“Mẹ, sao mẹ lại để cô ấy uống nhiều như vậy?”
Phó Thời Cẩn vội vàng đỡ cô, ánh đèn vừa sáng, anh nhận thấy mắt mẹ hồng hồng, giọng hơi căng thẳng, “Mẹ sao vậy?”
“Không sao,” Phó Lan Tâm xua xua tay, “Không được lợi dụng lúc con bé uống say mà bắt nạt nó”, lại nói tiếp “Biết con nhịn nhiều năm nhưng việc gì cũng phải biết kìm chế……….”
“Mẹ!”
“Được, được rồi, mẹ không nói nữa. Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Mẹ có cần con bảo người chuẩn bị thêm canh giải rượu cho mẹ không?”
“Không cần.”
Phó Thời Cẩn nhìn theo bóng mẹ khuất sau chỗ ngoặt mới dời tầm mắt, ôm người trong lòng quay vào phòng.
Sau khi tẩy hết mùi rượu, Mai Nhiễm sạch sẽ khoan khoái nằm ở trên giường. Phó Thời Cẩn ngồi bên mép giường, mái tóc đen nhánh mềm mượt của cô phủ đầy trên đầu gối anh.
Mọi người đều nghĩ tửu lượng của cô cao, thật ra là do phản ứng chậm.
Phó Thời Cẩn nhớ lần đầu tiên thấy cô say rượu, tối hôm đó đưa cô về, cô cũng như thế. Người mềm nhũn, nhưng rất an tĩnh, không nói huyên thuyên cũng không làm loạn, coi như rượu phẩm tốt.
Nhưng mà giây tiếp theo…….
“Được.”
Anh cúi đầu khẽ hỏi, “Gì cơ?”
Mai Nhiễm nhíu mày, nhắc lại lần nữa, “Được.”
“Nhiễm Nhiễm?”
Không có phản ứng.
Phó Thời Cẩn cầm tay cô, “Nhiễm Nhiễm.”
“Mai Nhiễm”. Bỗng nhiên cô nói.
“Em tên là gì?”
“Tưởng Tưởng.”
Hình như rất thú vị.
Phó Thời Cẩn hỏi, “Trên thế giới này, người đối xử tốt nhất với em là?”
Cô trả lời rất nhanh, “Bố. ”
“Người đàn ông em yêu nhất là?”
Mai Nhiễm: “Bố….”
Tuy rằng sớm đoán được câu trả lời nhưng Phó Thời Cẩn vẫn hơi thất vọng, đang muốn bóp mặt cô để trừng phạt thì anh nghe thấy cô nói tiếp hai chữ, “Và anh.”
Cảm xúc mừng như điên bất ngờ nảy ra, anh cẩn thận hỏi lại, “Và ai nữa?”
“Anh.”
“Anh là ai?”
“Phó Thời Cẩn.”
Anh lại từng bước dụ dỗ cô, “Anh là gì của em?”
Đợi một lúc cũng không có câu trả lời, lâu đến mức Phó Thời Cẩn nghĩ cô đã ngủ rất say, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ……
Đó là câu nói tuyệt nhất anh từng được nghe.
Nhẹ đến mức dường như không nghe thấy, nhưng Phó Thời Cẩn rốt cuộc vẫn nghe rõ hai chữ, “Ông xã.”
Giống như đặt mình giữa vùng quê phồn hoa nở rộ, ánh mặt trời chan hòa, ong bướm bay múa, trong không khí tràn đầy hơi thở ngọt ngào, sắc xuân khiến người ta say mê
Anh vùi mặt bên cổ cô, “Ừ, là anh.”
“Anh yêu em.” Một nụ hôn bên má cô mang theo chút khắc chế.
Ở phía anh không nhìn thấy, Mai Nhiễm chậm rãi cong khóe môi, không tiếng động nói trong lòng, “Em cũng vậy.”
Chắc anh không biết trước khi mẹ chồng đưa cô trở lại, đã cho cô uống canh giải rượu rồi?