Edit: Nguyễn Hoàng Hậu | Beta: Tiểu Đậu Đậu.
“Chị”, trợ lý nhỏ thấy Mai Nhiễm đến thì lập tức chạy tới ôm chặt cô “Hoan nghênh chị trở về”.
“Đã lâu không gặp” Mai Nhiễm chào hỏi mấy đồng nghiệp, nhìn bàn của người đàn ông, hơi hơi cúi đầu “Anh Châu”.
Đột nhiên Điền Điềm nhớ tới điều gì “Chị, bác sĩ Châu nghe tin hôm nay chị về, cố tình đến đây gặp chị đấy!”
Bình thường cũng hay trêu gheo, nhưng hôm nay cô bé cảm thấy hơi tế nhị, vội vàng chuyển sang chuyện khác “Anh ấy tặng cho chúng ta bánh quả hồng ở quê, em ăn rồi, ngon cực kỳ!”
Đúng lúc một bác sĩ nữ hơi mập cũng đến nói “Đúng vậy, bác sĩ Châu có tâm lắm. Nhưng mà, chúng tôi là hưởng ké lộc của bác sĩ Mai đấy!”
Châu Nhất Miểu cười, vẻ mặt nhã nhặn: “Là mẹ tôi nhờ người mang đến, nhiều quá nên mang tới cho mọi người nếm thử”.
Nói xong, anh đưa một hộp bánh quả hồng rất to cho Mai Nhiễm.
“Cám ơn anh”.
Anh liếc nhìn cô, nét cười điềm tĩnh mà nhẹ nhàng.
Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ làm anh động lòng, một lần duy nhất trong đời động lòng khiến tâm trí kiên định nửa đời trước của anh tiêu tan sạch sẽ.
Với những tin đồn ồn ào huyên náo gần đây, thật giả thế nào anh không để bụng bởi lòng anh hiểu rõ, người có đôi mắt thuần khiết như vậy, toàn tâm toàn ý cho y học, vĩnh viễn không thể có mối quan hệ với những thứ dơ bẩn như thế.
Anh mập mờ đoán xuất thân của cô không đơn giản nhưng không ngờ được cô lại là đại tiểu thư nhà họ Mai, cứ như vậy khoảng cách giữa cô và anh ngày càng trở nên xa vời hơn tựa như vì sao tận chân trời.
Nếu không với tới được trong tầm tay, vậy thì cô sẽ vĩnh viễn là bầu trời đêm lộng lẫy trong lòng anh.
“Chị”, trợ lý nhỏ nuốt vội miếng bánh quả hồng trong miệng, bày ra vẻ mặt nịnh nọt ‘Công nhận chị giấu tốt quá, thảo nào lần trước đi ăn ở nhà hàng Tây, chị em mình lại được tặng hàng hiệu là nước hoa phiên bản giới hạn! Hehehe, từ nay về sau chị phải che chở em đấy nhé!”
Mấy vị bác sĩ thấy đề tài này rất hứng thứ, vội vàng giục Điền Điềm kể lại mọi chuyện, Điền Điềm đành phải nói từ đầu đến cuối.
Ánh mắt Mai Nhiễm trở nên u ám, trong lòng cảm thấy có chút chua xót, hóa ra kiểu gì thì thái độ của mọi người với mình vẫn khác trước. So với lúc trước thì có vẻ thân thiện hơn, nhưng vẫn mang theo câu nệ và cẩn thận.
“Bất kệ em là Mai Nhiễm hay là con gái của Mai Hồng Nhiễm” Châu Nhất Miểu nói “Trong lòng anh, em vẫn luôn là em gái của anh, không thay đổi gì cả”.
Mai Nhiễm gật đầu “Em biết”.
Châu Nhất Miểu vỗ nhẹ vài cái lên vai cô như một lời động viên, rồi nói “Chốc nữa anh còn có hẹn, anh về trước nhé”.
Trợ lý nhỏ đã dọn bàn làm việc sạch sẽ, các tài liệu cũng được phân loại một cách ngăn nắp, Mai Nhiễm ngồi xuống ghế, uống nước mà lòng dạ để đâu đâu.
Cửa bị đẩy ra, Điền Điềm cười ngọt ngào đi vào “Chị, buổi tối mọi người ra ngoài tụ tập, coi như là xả xui cho chị, chị nhất định phải đi đấy!”
Mai Nhiễm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Mấy ngày nay có xảy ra chuyện gì không?”
“Không ạ. Nói chung là gió êm sóng lặng ạ” trợ lý nhỏ bĩu môi, “Chị không đến, cả bệnh nhân cũng vơi đi nhiều, khoa Đông Y vắng vẻ làm em với Tiểu Lam mỗi ngày đều ngồi tán phét đến phát ngốc”.
Thì ra cô nhóc trước mắt Mai Nhiễm đây chính là ngọn nguồn của mấy chuyện bà tám, cuối cùng nhóc cũng không chịu nổi nên bu đến hỏi ngay vấn đề khiến mình ruột gan sôi trào “Chị, chị với nam thần đã đến giai đoạn nào rồi?”
Mai Nhiễm ngay lập tức bị sặc nước.
Điền Điềm ra vẻ hiểu ý, cười hì hì “ Em sẽ giữ bí mật”.
“Em còn muốn hỏi một chuyện nữa”.
“Chị và Mai Mộng Nhiên có quan hệ gì thế?” Cô là một người lượn theo dõi Weibo lâu rồi, các thông tin trên mạng về Mai Mộng Nhiên cô đều nắm rõ, quả thực là được mở rộng tầm mắt, không tưởng tượng được idol mà mình đu lại là….
Thực ra, lúc trước Điền Điềm say mê Mai Mộng Nhiên vì cho rằng cô ta là MR, bây giờ thành ra như vậy, tâm lý của cô bé bây giờ là chả lẽ cô ta và MR chẳng có tí quan hệ nào, đúng là quá coi thường nữ thần của cô ư?
Mai Nhiễm không thể nào trả lời vấn đề này, vì chính cô cũng thể định nghĩa được mối quan hệ giữa cô và Mai Mộng Nhiên, chỉ có thể nói lảng nói tránh đi thôi.
“Em chẳng muốn hâm mộ cô ta nữa” trợ lý nhỏ có chút giận dỗi nói “Em chỉ mong cô ta không phải là MR”.
Mai Nhiễm cười nhẹ, không nói gì nữa.
Đáng lẽ ra, một đại minh tinh nổi tiếng dính tin đồn như thế này, sau lưng Mai Mộng Nhiên phải có một thế lực có quan hệ xã hội rất lớn, nhưng lần này họ như bị trói chân trói tay, càng làm cho mọi người xôn xao là tai tiếng xảy ra lâu như vậy mà không thấy công ty đả động chút gì cả.
Coi bộ tên tuổi lần này của Mai Mộng Nhiên bị ảnh hưởng lớn, nhưng cũng do cô ta gieo gió gặt bão thôi.
“Mộng Nhiên, cô đắc tội với Công ty giải trí Thiên Hành lúc nào thế? Tôi nghe được tin tức nội bộ…Bọn họ cố tình dìm cô xuống.”
Giải trí Thiên Hành, Diệp Khởi Hàn? Chỉ sợ anh ta cũng chỉ là bị ai đó mượn đao giết giặc thôi.
“Mộng Nhiên, cấp trên quyết định cho cô nghỉ ngơi một thời gian”.
Rất rõ ràng, cô bị ‘đóng băng’ rồi.
Tiếng đóng cửa “Rầm” vang mạnh, một tia sáng cũng không lọt vào được, Mai Mộng Nhiên cuộn vào góc sô pha, cầm di động mở danh bạ ra tìm thấy một cái tên thì bấm số gọi: “Mai Nhiễm”.
…
“Thấy tôi bị rơi xuống vũng bùn này, cô vui lắm phải không?”
Mai Nhiễm không thèm nghe thêm, lạnh giọng nói lại “Cô cho là tôi hại cô thành như vậy sao?”
Đầu bên kia im lặng như ngầm thừa nhận: “Đúng đấy, là do cô”.
Mai Nhiễm cười nói: “Mai Mộng Nhiên, tôi cho rằng nhiều năm qua như vậy rồi, ít ra cô cũng phải học được chút thông mình chứ, không ngờ…”
Mai Mộng Nhiên cúp máy luôn, nhưng trong đầu vẫn không thể quên được câu nói cuối cùng của Mai Nhiễm “Tôi chỉ nói một lần thôi, ảnh không phải do tôi tung, Mai Nhiễm tôi không thèm làm loại chuyện thấp kém này. Tôi chẳng cần cô tin, tôi chỉ nói cho cô biết vậy thôi”.
Ha ha, không phải cô ta thì còn ai vào đây chứ?
Mai Mộng Nhiên lại ấn một dãy số “…Số điện thoại bạn gọi hiện đang bận…”
Ngô Ngọc Uyển đang gào thét khản cả giọng “Cô nói gì? Không đáng tiền?”.
Thấy điện thoại báo có cuộc gọi đến, bà ta nhìn lướt qua 3 chữ “Mai Mộng Nhiên” đang gọi nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện với bên kia “Tóm lại cô có nghe rõ không? Tôi muốn thêm cú shock về thông tin đen của ngôi sao đang nổi Mai Mộng Nhiên, cô ta…”
Bà ta nhìn giường bên cạnh gắt lên “Mẹ nó! Không dỗ cho con các người câm miệng được à? Suốt ngày khóc, có tin là tôi sẽ khâu cái miệng của nó không?”.
Bố mẹ của đứa bé cũng không phải người hiền lành, hùng hùng hổ hổ mắng lại một trận, Ngô Ngọc Uyển trừng mắt oán hận nhìn bọn họ, hai ba lần nhảy từ trên giường xuống chạy ra ngoài hành lang.
“Hiện giờ tình trạng của Mai Mộng Nhiên rất tệ, ai cũng đều muốn chửi ả, bà muốn muốn làm nổ tung lịch sử đen tối cũng chẳng có ích gì đâu.”
“Này này”.
Ngô Ngọc Uyển tức thở hồng hộc đạp vào tường.
Nằm viện đã mấy ngày, uống nước không có người rót, có kết quả xét nghiệm thì không ngờ lòi ra loại bệnh này, y tá thì giục nộp tiền viện và tiền thuốc men, điện thoại của Triệu Lượng thì không gọi được…
Đến giờ mới có mấy hôm, không biết nha đầu chết tiệt kia gặp chuyện gì? Chẳng lẽ cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng không có?
Ngô Ngọc Uyển không nghĩ ra cái gì, trực tiếp gọi đến số vừa gọi nhỡ, định hỏi cho rõ ràng.
Cùng lúc hai mẹ con đều thông điện thoại, gọi điện nói rõ hết chân tướng sự việc, hóa ra hai người bị tên đàn ông tên Triệu Lượng đùa bỡn xoay vòng vòng.
“Sao bà lại có tấm hình kia?”
Ngô Ngọc Uyển không còn khí thế như lúc đầu nữa, ấp a ấp úng nói “Mẹ về quê xin từ thím ba”.
Mai Mộng Nhiên đã hiểu ra “Thì ra là thế, thì ra là thế”.
Nói một hồi thì đã ra vấn đề, sau khi cô ta đến nhà họ Mai, lúc trên núi đã từng gửi cho thím ba một tấm ảnh, bắt thím ấy đốt trước mộ của ông nội, để ông nội yêu quý biết rằng mình sống rất tốt, không nghĩ rằng…
Hóa ra thật sự không phải Mai Nhiễm.
Bên kia truyền đến âm báo số máy bận, chuyện đòi tiền quan trọng như vậy bà ta cũng chưa kịp nói, vội vàng gọi lại nhưng Mai Mộng Nhiên tắt máy luôn, làm bà ta tức muốn chết! Trong lòng âm thầm rủa mấy câu, xong rồi mới bà ta mới lê cái thân mệt mỏi về phòng bệnh.
“Bác sĩ Mai, chị nhìn gì vậy?”.
Mai Nhiễm lấy lại tinh thần “Không có gì, chúng ta đi thôi”.
Sao Ngô Ngọc Uyển lại xuất hiện ở đây nhỉ? Cô quay đầu nhìn thoáng qua ba chữ “Khoa lây nhiễm” nghĩ thầm, thì ra lần trước mình đoán không sai, bà ta rất có khả năng bị nhiễm HIV.
Trở lại văn phòng, Mai Nhiễm tìm một vòng mới nhớ ra một phần tài liệu quan trọng lại để ở nhà, buổi tối có hội thảo chuyên gia, cô cũng được mời tham dự.
Ngay sau buổi hội thảo cô liền xin phép về nhà nghỉ ngơi, mở cửa ra thì thấy ở trước cửa có một đôi giày da màu đen bóng sạch, mở tủ giày lại không thấy đôi dép màu xanh đi trong nhà đâu, cô nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
Người ở trên giường chỉ đắp một chiếc chăn mỏng ngang bụng, thân thể cao lớn trước mặt với cô dường như đang ngủ rất say.
Mai Nhiễm ngồi xuống sàn trải thảm, tay chống cằm nghiêm túc ngắm anh, tầm mắt buông từ đường cong khuôn mặt đến xương quai xanh nhấp nhô thanh tú, ánh mắt dịu dàng của cô dừng ở phần ngực hơi ẩn hiện, tự tưởng tượng đến việc cởi bỏ chiếc áo sơ mi màu trắng đó ra…
E hèm…
Cô mất tự nhiên vén phần tóc rối vào bên tai, cố giả bộ trấn tĩnh mình đối mặt với đôi con ngươi đen sâu hút kia không biết mở ra nhìn cô từ lúc nào “Em về sao không nói trước với anh?”
Nếu không phải tự dưng xin nghỉ để về nhà, có lẽ anh phải chờ tới buổi chiều.
Anh không nói gì nữa, đôi môi mỏng khẽ mím lại, nghiêng mặt qua lẳng lặng nhìn cô.
Khoảnh khắc tiếp theo đó là nụ hôn choáng ngợp ép xuống, môi lưỡi hai người tưởng như được rót toàn mật ngọt, dù cắn dù mút thế nào cũng không tan mất mùi vị ngọt ngào nồng nàn ấy.
“Anh hối hận rồi”.
“Sao ạ?” Đôi mắt Mai Nhiễm phủ lên một tầng mơ màng.
“Anh không nỡ để em đi tiễn anh” anh vẫn nhẹ nhàng như vậy hôn lên môi cô “Nhưng anh càng không nỡ việc không gặp em tận bảy ngày liền”.
Mỗi năm một lần gia đình anh đều phải tụ hội gặp nhau ở Pháp, anh không thể vắng mặt, lịch trình cũng đã được sắp xếp, cũng nói qua với cô rồi nhưng nghĩ đến việc lâu như vậy không được gặp cô, Phó Thời Cẩn thấy…
Trước đây anh nào có gì do dự, nhưng bây giờ thì khác, giờ đây ở nơi này anh đã có điều để bận tâm lo lắng rồi.
“Thật sự rất muốn biến em nhỏ lại để mỗi ngày được mang theo bên người”.
Mai Nhiễm cười xì một tiếng, dứt khoát trèo lên giường, chui vào lòng anh, tìm tư thế thoải mái cọ cọ vào ngực anh “Em cũng không nỡ mà”.
Hơi thở nóng rực phả ra, người đàn ông của cô lẩm bẩm bên tai cô “Chờ anh trở về, chúng ta đính hôn nhé”.
“Vâng ạ”, Mai Nhiễm ôm eo anh “nhưng em muốn anh cầu hôn trước”.
Anh rõ ràng đã bị cô lấy lòng, giọng nói thấp xuống vài phần “Không được ôm em ngủ, anh sẽ bức rức đến chết mất”.
Người trong lòng anh cười đến run cả người.
Bảy giờ tối máy bay cất cánh, Mai Nhiễm xin nghỉ cả buổi chiều, nấu một bữa tối thịnh soạn cho anh, chẳng mấy chốc, bên ngoài trời đã tối đen.
Mai Nhiễm đi theo tiễn anh xuống lầu, tài xế đã mang hành lý sẵn theo chờ.
“Anh đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em.”
Mai Nhiễm kéo kéo khăn quàng trên cổ anh, anh thuận thế hơi cúi người, cô nhanh chóng hôn nhẹ lên môi anh “Em chờ anh về”.
Anh ôm mặt cô hôn sâu hơn, sau một hồi hơi thở hơi loạn mới gật đầu “Được”.
Mai Nhiễm nhìn theo chiếc Cayenne màu đen biến mất dần trong tầm mắt, đứng tại chỗ thêm một lúc rồi mới đi lên lầu.
Họp xong mọi người mới bắt đầu đi tụ tập sau giờ làm, lúc kết thúc đã là hơn mười giờ.
Mai Nhiễm cùng trợ lý đi cùng một đường, chỗ ở cũng gần nhau nên cả hai về chung.
Đi qua một tiệm bán băng đĩa đầu đường, hai người thấy trước cửa chất đống album, còn ghi biển chữ màu đỏ phát sáng “Lỗ vốn bán phá giá, mua một tặng hai!”
Điền Điềm nhìn lướt một lượt, ngạc nhiên nói “Đây không phải là album của Mai Mộng Nhiên sao?” Đợt trước còn tuyên truyền rất rầm rộ, không ai mà không biết.
Chủ cửa hàng thấy các cô có vẻ hứng thú, tay cầm cốc nước đi tới rao mời “Người đẹp, thấy các cô xinh đẹp như vậy, mua một tặng ba được không?”
Thấy hai người lộ vẻ nghi ngờ, anh ta giải thích “Cô ca sĩ bị dính tin đồn rồi, album cũng chẳng đáng giá nữa, đành phải bán đổ bán tháo.”
Anh ta thở dài “Nghe nói buổi lưu diễn toàn quốc cũng bị hủy… Tôi nhập nhiều album của cô ấy như vậy, thiệt xui quá sức xui.”
Mai Nhiễm im lặng, Điền Điềm thở dài, cuối cùng vẫn không mua, hai người đi xa dần trong màn đêm.
Hơn tám giờ sáng ngày hôm sau, Mai Nhiễm nhận được một cuộc gọi quốc tế, bắt máy nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến, mang theo một chút mệt mỏi, hơi thở dường như mang theo mùi hoa oải hương truyền đến bên cô “Nhớ anh không?”
Cô rất nhớ anh, đã không gặp mười một tiếng bảy phút rồi, cách nhau 16300 mét từ nước Pháp xa xôi.
“Nhớ ạ”.
Anh cười nhẹ: “Nhớ nhiều cỡ nào?”
“Cả buổi họp tối qua em đều chẳng tập trung nổi”.
Giọng nói mềm mại của người con gái như rót vào tai một vò rượu ngọt đậm mùi, thấm vào ruột gan, tâm tình của Phó Thời Cẩn bỗng chốc cũng trở dao động nên đến lạ thường.
Hai người nói chuyện đến nửa tiếng mới thôi, Mai Nhiễm đang chuẩn bị xuống giường để rửa mặt thì di động lại reo.
Mới vừa nghe máy, tông giọng nôn nóng của Mai Lương Chi lập tức oang oang trong điện thoại: “Nhiễm Nhiễm, tối qua Nhiên Nhiên đã uống thuốc ngủ tự sát”