Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 35: Con là một nửa cuộc sống còn lại của bố




Edit: Nhạc Vi | Beta: Mẫn Mẫn

Nhà chính của Dư gia là một ngôi nhà lâu năm nằm sâu trong một con hẻm ở Tân Nam. Vào thu, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên những bức tường đỏ với mái ngói màu xanh đen, mang đến một cảnh sắc cổ xưa đầy sự yên tĩnh. Sau trận mưa đêm qua, sương mù như những sợi bông trắng lượn lờ trong sân, mùi thơm nồng nàn của hoa quế quanh quẩn như trận mưa bụi mịt mù, mỗi lần gió thổi đến, sương mù nhẹ nhàng tan đi, mùi thơm cũng theo gió mà bay đi khắp những con hẻm nhỏ.

Mai Nhiễm dừng lại trước cánh cửa gỗ, cô mặc bộ váy lụa màu xanh nhạt, gương mặt điềm tĩnh như dòng suối trong chảy từ núi, cô quay lại nhìn, “Anh Phó, hình như anh hơi khẩn trương thì phải?”

Trên gương mặt tuyệt đẹp của người đàn ông thoáng hiện nét bối rối, anh đưa tay lên miệng khẽ ho.

Không phải chứ? Cô thật sự đoán trúng rồi?

Mai Nhiễm bước lại gần, sau đó choàng hai tay qua cổ anh, cô cười rạng rỡ, “Cũng đâu phải lần đầu anh gặp bố em.”

Sao giống nhau được chứ? Lần trước là hỗ trợ giám định đồ cổ, coi như là nửa công nửa tư, nhưng bây giờ, anh mang một thân phận khác đến.

Tuy rằng trước khi đi, bà dì cũng đã căn dặn, những lễ nghi cần có cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng không biết vì sao, Phó Thời Cẩn vẫn cảm thấy rất hồi hộp, cảm xúc này trước giờ anh chưa từng trải qua.

Có thể bởi vì trong lòng anh không nắm chắc lắm.

Dù sao thứ anh muốn lấy lại là viên ngọc quý trên tay của người đàn ông kia.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu sau này con gái anh cũng mang một tên đàn ông khác đến trước mặt anh… Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh cảm thấy mình không thể chấp nhận nổi.

Từ khi xem ảnh của Mai Nhiễm lúc còn nhỏ ở chỗ ông cụ, tối qua Phó Thời Cẩn bị mất ngủ, anh cứ quanh quẩn suy nghĩ, nếu sau này có con gái với cô, không biết trông nó sẽ thế nào nhỉ?

Nghĩ đến việc có một đứa con gái có vài phần giống cô, vừa mềm mại lại vừa đáng yêu gọi mình là “bố”, tim anh chợt mềm như nước, rất muốn trời sáng ngay lập tức, rất muốn… có ngay một đứa con với cô.

Trong lúc lơ đãng, đôi môi mềm mại của cô gái khẽ chạm vào, Phó Thời Cẩn ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đổi khách thành chủ, ôm chặt eo cô.

Nhưng anh cũng không dám hôn quá lâu, lát còn gặp bố vợ tương lại, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng không tốt. Nhưng vẫn để lại dấu vết: sau mỗi lần hôn cô, mắt cô sẽ luôn hiện lên tia dao động mơ mơ màng màng.

Phó Thời Cẩn nghĩ một lúc, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Weibo cho cô xem.

Mai Nhiễm rất nhanh đã nhìn thấy một dòng nội dung duy nhất bên dưới mục “Đã like”, là Weibo “Fanclub toàn cầu của Phó Thời Cẩn” tối qua chia sẻ Weibo của “Gió Đêm Thổi” kèm theo bài viết “Phương Bắc có giai nhân”.

Anh ấy nhấn like? Anh ấy like cái này làm gì thế?

Người kia như nhìn thấu suy nghĩ của cô, giọng nói ngập ý cười, “Nhiễm Nhiễm, anh khẳng định không phải là anh nhấn.”

Chẳng lẽ là…

Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai mắt Mai Nhiễm mở to lên, những tia mơ màng trong mắt như bị ánh mặt trời hong khô, lần nữa trở về vẻ trong trẻo như thường.

Hôm qua cô dùng điện thoại của anh chơi game, cũng có nhấn vào xem tài khoản Weibo kia, chắc lúc thoát ra không cẩn thận nhấn phải rồi.

Cô thế mà lại buồn nôn đến mức tự “thích” Weibo khen mình, hơn nữa lại còn dùng tài khoản của anh ấy! Fan của anh ấy chắc đang bắt đầu oanh tạc gào thét nhỉ?

“Mau bỏ like đi!”

Mai Nhiễm muốn cướp lấy điện thoại của anh, nhưng không ngờ người này lại đưa điện thoại lên cao, anh cao như thế, cô có nhón chân lên cũng không với tới được, chỉ có thể vịn vai anh rồi nhảy lên.

Phó Thời Cẩn chịu đựng nơi mềm mại nhất trên người cô cọ sát trước ngực mình, hơi thở trở nên dồn dập hơn. Anh nắm lấy tay cô, kiên định bày tỏ lập trường, “Đối với những lời bình mang tính chất khách quan đúng sự thật, anh vốn cần phải có sự tôn trọng.”

Đây là anh định vẫn luôn cầm cái thóp này trong tay phải không?

“Nhiễm Nhiễm,” bỗng nhiên anh cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, anh chủ động đưa điện thoại vào tay cô, “Em nên nhớ, em bỏ một lần, thì anh sẽ nhấn lại lần nữa.”

“Phó, Thời, Cẩn!”

Lúc này, một giọng nói hiền lành từ trong phòng phát ra, “Tưởng Tưởng, con nói chuyện với ai ở ngoài đấy? Sao không vào đây?”

Hai người nhìn nhau, gương mặt đều ngơ ngác. Đùa hăng say quá, đã quên luôn có một người quan trọng ở bên trong?

Mai Nhiễm đi trước, hai tay Phó Thời Cẩn nắm chặt rồi buông ra, theo vào cùng cô.

Sáng sớm Mai Hồng Viễn mới đến nơi, nằm trên giường một tiếng mới lấy lại tinh thần. Ngồi nói chuyện với ông cụ một lúc, ông cụ muốn đi luyện Thái Cực Quyền, ông liền dứt khoát ngủ thêm chút nữa, đang nửa mê nửa tỉnh thì nghe thấy giọng con gái.

“Bố.”

Giọng nói chậm rãi rõ ràng, Mai Hồng Viễn ngẩng lên nhìn, thấy con gái mình đang cười dịu dàng đứng ở cửa, ông day day huyệt thái dương, “Sáng sớm trời lạnh, sao không mặc thêm áo khoác vào?”.

Ánh mặt trời từ cánh cửa gỗ nửa mở len lỏi vào phòng, một dáng người cao ngất cũng theo đó bước vào, Mai Hồng Viễn híp mắt nhìn rõ người nọ, trong mắt lộ ra vài phần ngạc nhiên, “Thời Cẩn, sao cháu cũng tới đây?”

“Bố,” Mai Nhiễm nắm lấy tay người đàn ông phía sau, hai người cùng bước về phía Mai Hồng Viễn, trên mặt là những biểu cảm của cô con gái mà chỉ khi ở trước mặt bố mình mới hiện ra, “Con dẫn bạn trai đến cho bố xem mặt này.”

Mai Hồng Viễn sững sờ một lúc mới phản ứng lại, “Ngồi đi.”

Ông nhìn con gái mình, “Tưởng Tưởng, sao con không nói cho bố biết trước?” Hại ông không chuẩn bị tâm lý gì cả.

Cũng may, hai người bố vợ và con rể tương lai vừa có cuộc gặp mặt bất ngờ kia, họ đều là những người điềm đạm bình tĩnh, nhanh chóng ngồi xuống nói chuyện vui vẻ với nhau, Mai Nhiễm ngồi bên cạnh nghe họ nói chuyện, thấy trong lòng rất ngọt ngào.

“Tưởng Tưởng, con đi pha trà đi.” Mai Hồng Viễn bỗng nhiên nói.

Sao đang nói chuyện vui vẻ lại đuổi cô đi? Chẳng lẽ những câu tiếp theo có câu gì cô không thể nghe à?

Mai Nhiễm đứng lên, liếc nhìn người đàn ông đối diện, rất nhiều tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt kia.

Mai Hồng Viễn khẽ ho, “Đi nhanh về nhanh.”

Cô đành miễn cưỡng ra ngoài, vốn muốn đứng ở ngoài cửa nghe lén, ai ngờ ánh nắng chiếu xuống in bóng cô rõ ràng trên mặt đất, làm lộ dấu vết của cô, thế nên cô mới thôi.

Chờ đến khi quay lại, hai người trong phòng đã chuyển sang nói về chủ đề đồ cổ rồi, hơn nữa vẻ mặt cũng bình thường, Mai Nhiễm lúc này mới yên tâm.

Cô rất mong người mình thích cũng sẽ được người bố mà mình kính trọng hài lòng.

Mai Hồng Viễn uống một ngụm trà, cười nói, “Chú nghe chú Lưu nói, buổi đấu giá mùa Thu lần này ở HongKong, Mai Nhiễm đi với cháu phải không?”

Chú Lưu là chú Chương đó à? Mai Nhiễm nghĩ thầm, chẳng lẽ ngay cả cái gì “vợ chưa cưới” cũng được đồn tới tai bố rồi?

Phó Thời Cẩn trả lời, “Vâng ạ.”

Mai Nhiễm: “Bố à, trà này uống ngon không?”

Hai người đàn ông cùng: “…”

Thấy bộ dạng lo lắng của con gái, dù sao chuyện cần nói cũng đã nói xong rồi, Mai Hồng Viễn buông tách trà xuống, “Hai đứa ra ngoài đi, bố hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lúc.”

Mai Nhiễm như trút được gánh nặng, nhanh chóng kéo Phó Thời Cẩn ra ngoài. Cô gặng hỏi bố mình đã nói gì với anh, nhưng người này lại kín như bưng, che che giấu giấu, khiến lòng cô càng lúc càng ngứa ngáy.

Ăn cơm trưa xong, Phó Thời Cẩn bị ông cụ Dư kéo ra sân sau ngắm hoa, Mai Nhiễm và Dư Thanh ngồi dưới hiên nhà vừa phơi nắng vừa nói chuyện. Mới nói được mấy câu, Dư Thanh nhận được cuộc điện thoại, lập tức bật dậy như con thỏ xù lông, ôm điện thoại về phòng.

Sao cô có cảm giác ai cũng vô cùng bí ẩn vậy?

Mai Nhiễm thở dài một hơi, định về nhà chính nghỉ trưa, nhưng không ý thức được lại đi hướng ngược lại, cô khẽ mở cánh cửa gỗ rồi đi vào.

Mai Hồng Viễn ngủ rất sâu, hơi thở đều đặn, cô đến cạnh giường, vừa vặn có một góc chăn mỏng bị vén lên, cô vô tình thấy một góc màu vàng nhạt lộ ra từ tay người đàn ông đang đặt trên ngực, Mai Nhiễm tò mò rút thử.

Không rút được.

Rút thêm lần nữa.

Mai Hồng Viễn mở mắt, nhìn cô chằm chằm rồi nhìn đến chỗ hai tay cô đang để, liền thả lỏng tay, giọng tràn ngập yêu thương, “Lại nghịch ngợm rồi.”

Mai Nhiễm rút thứ trong tay ông ra, hóa ra là ảnh mẹ, giống hệt hình in trên mộ, chỉ là tấm hình này đã bị cong mép, nhìn rõ dấu vết bị lật xem nhiều lần.

Mai Nhiễm vẫn biết, dù có đi đâu, bố vẫn luôn mang theo ảnh của mẹ bên người, cô ngẩng đầu nhìn ông.

“Bố…”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vành mắt ông đỏ trước mặt mình, Mai Nhiễm đau lòng, không kìm được rơi nước mắt.

“Khóc gì chứ?” Mai Hồng Viễn nhẹ vỗ lưng cô, “Bố đang vui, vừa mơ thấy mẹ con đó, bố còn nhắc tới chuyện của con. Bà ấy biết con có bạn trai, cười cực kỳ vui vẻ.”

Mai Nhiễm càng khóc càng không ngừng được, nước mắt chảy ào ào như bị mở vòi, Mai Hồng Viễn kiên nhẫn an ủi, để mặc cô vùi trong lòng mình khóc nức nở.

“Bố à, sau này con vẫn ở bên cạnh bố, chăm sóc bố có được không?”

Sau khi mẹ qua đời, ông không tái hôn, thậm chí chỉ là tìm hiểu cũng không nghĩ đến. Mai Nhiễm biết không ai có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng bố, nhưng nhiều năm nay thấy bố cô đơn một mình, lúc ốm đau không ai bên cạnh chăm sóc tỉ mỉ, cô cũng từng thử dò hỏi bố.

Nhớ lại lúc ấy, người đàn ông trước giờ đều mang theo vẻ thâm trầm ổn trọng, nay trong mắt lại xuất hiện sự cô quạnh, “Tưởng Tưởng, con có biết không? Mẹ con đi rồi, quãng đời còn lại của bố cũng trở nên khô héo đi một nửa.”

Cô biết câu còn lại ông chưa nói: Con là một nửa cuộc sống còn lại của bố.

Sau đó cô cũng không hỏi nữa.

“Lớn vậy rồi,” Mai Hồng Viễn rút khăn tay ở đầu giường lau nước mắt cho cô, “Còn khóc như đứa con nít,” Ông nhéo nhéo mũi cô, “Mấy lời này để Thời Cẩn nghe được, nó còn không cuống cuồng lo lắng? Sức của bố bây giờ đâu thể như trước kia, lỡ mà đánh nhau có thể không chiếm được lợi thế, con phải giúp bố nghĩ xem.”

Mai Nhiễm bị chọc cho bật cười, “Anh ấy sẽ không như vậy.”

“Bố biết,” Mai Hồng Viễn nói, “Con ấy, bây giờ trong lòng đâu đâu cũng toàn là nó.” Ông than thở, “Con gái lớn lên, không còn nghe theo…”

“Bố.” Mai Nhiễm khẽ gọi.

Mai Hồng Viễn ôm vai cô, “Con có thể tìm thấy một người đàn ông tốt như vậy, bố cũng được an ủi rất nhiều.”

Nhiều năm nay đã duyệt qua biết bao nhiêu người, sao ông không rõ được ai thật lòng ai giả vờ? Nhìn ra được người trẻ tuổi này thật lòng với con gái mình, hơn nữa còn lo xa như vậy.

“Bố,” Mai Nhiễm ngẩng đầu, “Chiều nay rảnh, chúng ta về nhà mẹ một lát nhé.”

Cô đang nói đến nhà mẹ ruột của mẹ cô, Mộc Dung, ở ngay bên kia bờ sông, đi khoảng mười phút là tới. Nhưng từ lúc cậu chuyển nhà đến Canada định cư, căn nhà kia bị bỏ trống. Mỗi năm, Mai Hồng Viễn đều cho người đến đó sửa chữa lại, dù sao ở đấy cũng có rất nhiều hồi ức của ông và vợ.

Lá rơi đầy sân, góc sân cũng phủ kín rêu xanh, Mai Nhiễm đứng cạnh xích đu, quay đầu nở nụ cười, “Con còn nhớ lúc nhỏ đã từng bị ngã ở đây một lần.”

“Ừ.” Mai Hồng Viễn cũng nhớ lại, “Lúc đó con mới ba tuổi, ngã gãy cả răng cửa, mẹ dỗ con cả chiều cũng không nín, hoảng hốt đến độ cũng rơi nước mắt. Bố thì trái ôm con, phải ôm mẹ con, áo sơ mi bị nước mắt của hai mẹ con làm cho ướt sũng…”

Mai Nhiễm lúng túng, đi tới níu tay ông, “Bố con mình xem thêm những chỗ khác đi.”

Tuy đúng giờ sẽ có người tới quét dọn, nhưng trong phòng vẫn phảng phất một mùi mốc nhẹ, bình hoa trên bàn cũng bị phủ một lớp bụi mỏng. Hai người đi dạo một vòng từ nhà trước đến sân sau, vừa đi vừa trò chuyện, chẳng hiểu sao lại nhắc đến Mai Mộng Nhiên.

“Gần đây nó không gây chuyện với con chứ?”

Nhớ tới chuyện ở HongKong, Mai Nhiễm lắc đầu, “Không có ạ.”

“Vậy là được rồi.” Mai Hồng Viễn gật đầu, dẫn theo cô bước qua bậc cửa, “Chúng ta về thôi.”

Đương nhiên Mai Mộng Nhiên lại không đi gây phiền toái cho cô, vì lúc này cô ta đang vướng vào một phiền phức khác lớn hơn.

Gần đây Ngô Ngọc Uyển gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn hơn, đôi mắt vô cùng đáng sợ.

“Nhiên Nhiên, mẹ có chuyện quan trọng muốn tìm con.”

Mai Mộng Nhiên cười nhạt, “Đòi tiền chứ gì? Bà coi tôi là máy rút tiền đấy à? Nói cho bà biết, lần này đừng có mơ mộng nữa!”

“Nhiên Nhiên, mẹ bị bệnh rồi.”

Lúc này Mai Mộng Nhiên mới phát hiện sự khác thường của bà ta, rõ ràng trời vừa vào thu, không khí vẫn chưa lạnh lắm nhưng bà ta lại mặc rất nhiều áo, mồ hôi đổ đầy trên trán.

Giọng của cô ta căng thẳng, “Bà sao thế?”

Ngô Ngọc Uyển không trả lời, một lúc sau mới nói, “Mẹ cần một khoản tiền để chữa bệnh. Nhiên Nhiên, con sẽ không trơ mắt nhìn người mẹ đã sinh ra mình vì không có tiền chữa bệnh mà chết đi phải không?”

“Tiền trước kia đưa cho bà đâu?”

“Bị người ta cuỗm hết rồi.” Ngô Ngọc Uyển cắn răng, “Tên chết tiệt kia không để lại cho mẹ một đồng!”

“Tiền của tôi đưa bà, bà đem đi nuôi mấy gã đàn ông ăn bám, cuối cùng bị cắn ngược lại,” Mai Mộng Nhiên hừ lạnh, “Nếu sớm biết vậy, sao trước đây còn làm?”

Trong lòng cô ta chợt dâng lên cảm giác vui sướng vặn vẹo.

“Nhiên Nhiên,” Ngô Ngọc Uyển lau dòng nước mắt, đột nhiên quỳ xuống, “Là mẹ sai. Trước kia mẹ không nên đối xử với con như vậy!” Bà ta tát mạnh lên mặt mình vài cái, “Mẹ có lỗi với con… cuộc đời mẹ chỉ có một người thân duy nhất là con!”

Dù sao cũng là người phụ nữ đã sinh ra mình, hơn nữa lại biết hối hận, lòng Mai Mộng Nhiên cũng không cứng rắn đến mức không nhận người thân, nhưng cô ta vẫn không cam lòng bị uy hiếp như vậy.

“Tôi có thể đưa tiền cho bà, nhưng tôi có điều kiện, bà phải giao cho tôi tất cả những bức ảnh liên quan tới tôi mà bà còn giữ lại.”

“Có thể có thể!” Ngô Ngọc Uyển lập tức trả lời.

Mai Mộng Nhiên tự cho là đã giải quyết xong phiền phức này, tâm trạng vui vẻ tiếp tục đi tập hát, trận chung kết của “The Best Chinese Singer” sắp diễn ra, cô ta nhất định phải giành lấy thành tích tốt!

Mà Ngô Ngọc Uyển vừa bước ra khỏi cửa đã bị một người đàn ông xuất hiện ôm lấy, gã không nhịn nổi hỏi. “Tiền có vào tay không?”

“Được rồi được rồi, anh nghĩ ra cách này đúng là hay thật, con nhỏ kia quả nhiên mắc câu rồi.” Bà ta dựa người lên ngực gã, “Đêm nay tìm chỗ nào vui vẻ tý đi?”

Gần đây Ngô Ngọc Uyển có hơi khó chịu, thường bị chảy mồ hôi lạnh, ban đêm cũng hay mất ngủ, nhưng lúc còn trẻ bà ta sống ở trong núi cũng bị không ít bệnh, thế nên không hề để ý, chỉ đến tiệm thuốc tùy tiện mua thuốc về uống.

“Ha ha ha!” Gã kia cười, “Cũng không nghĩ xem anh đây là ai!”

Lúc này, Mai Nhiễm còn đang khoác tay bố đi dạo ven sông, cách đó không xa là các bạn nhỏ vừa tan học đang vây quanh bác làm đồ chơi bằng kẹo đường, các bạn nhỏ đeo cặp sách, ríu ra ríu rít chọn mẫu cho mình.

Đột nhiên có một tia sáng lóe lên, cô kinh ngạc quay lại nhìn.

“Sao thế?” Mai Hồng Viễn hỏi.

Bầu trời xanh ngả về tối vẫn yên tĩnh, Mai Nhiễm lắc đầu, “Không có gì ạ.”

Hai người lại đi tiếp.

Sau khi họ rời đi, một người đàn đội mũ lưỡi trai, mặc đồ đen, đeo máy chụp hình trên cổ bước ra từ con hẻm nhỏ, anh ta nhìn ảnh mình chụp được, chợt nở nụ cười.