Thời Gian Sánh Bước Bên Em

Chương 20: So với bảy năm, một buổi chiều chẳng đáng là bao




Edit: Phương | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi

Trợ lý không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, lòng hiếu kỳ lại càng trỗi dậy, lén lút ghé tai áp lên cửa, cẩn thận nghe ngóng một lúc cũng không thấy gì khác thường, trong lòng muốn phát rầu.

Cho tới giờ cô chưa thấy Mai Nhiễm hành động như vậy ở bệnh viện, trực tiếp kéo tay một người đàn ông từ đám đông mà lao ra ngoài, ngay cả khi cô gọi nhiều lần cũng không nghe.

Điền Điềm lắc đầu: “Rất kì lạ rất kì lạ, chắc chắn hai người này có gì mờ ám.”

Cô nàng lặng lẽ hé một khe cửa hẹp.

Tất cả đều bình thường!

Xem ra mình nghĩ nhiều rồi, nam thần đã có “Suy Nghĩ Thật Kỹ”, cô lại khép cửa lại, quay lại tủ thuốc, tiếp tục sắp xếp dược liệu.

Nhưng mà, nếu Điền Điềm cẩn thận tỉ mỉ hơn một chút, cô nhất định sẽ phát hiện tình huống bên trong không đơn giản như vậy.

Chỉ thấy bác sĩ Mai từ trước tới nay luôn bình tĩnh ổn trọng, lúc này trên mặt vẫn còn hơi ửng hồng, ánh mắt nhìn người đàn ông đối diện long lanh mà dịu dàng, ngay đến cả hai bên tai cũng đỏ như sắp chảy máu rồi.

“Mạch đập lúc này đã ổn định hơn lúc trước rồi”, cô rời khỏi cổ tay của Phó Thời Cẩn, lại theo thói quen hỏi tình hình sau khi uống thuốc rồi viết xuống đơn thuốc:

Bán hạ 5 lạng, trần bì 4,5 lạng, chỉ thực 3 lạng, trúc nhự 1 lạng, cát cánh 4,5 lạng, phục linh 7,5 lạng, sắc lấy nước uống……

Chữ Mai Nhiễm không phải viết ngoáy, ngược lại rất đẹp, mỗi nét đều vô cùng nghiêm túc, đôi mắt ngưng lại suy ngẫm, ngón tay cầm bút mảnh khảnh trắng nõn, chuyển động từ từ… Tất cả đều không thoát khỏi ánh mắt người đàn ông đối diện.

“Dạo này anh có theo lời dặn của em thực hiện một vài…” Giọng Phó Thời Cẩn hơi chậm, “…vận động vừa phải. Mỗi ngày bà đều sắc thuốc giúp anh, mấy ngày nay triệu chứng đau đầu cũng giảm bớt.”

Mai Nhiễm cảm thấy người đàn ông này hơi ngừng lại chắc chắn là cố ý, cô cũng phối hợp biểu hiện sự “uy nghiêm” của bác sĩ, nhìn thẳng vào mắt anh: “Cái này thì, ở chỗ chúng em có một câu: Chỉ có bệnh nhân không phối hợp chứ không có bệnh nào mà không chữa khỏi.”

Cô ăn nói có bài có bản, khóe môi vẫn cong cong nhưng không hề biết hai gò má mình phiếm hồng nên chẳng có chút thuyết phục nào.

Phó Thời Cẩn cười cười, giọng điệu nhỏ nhẹ có phần lười biếng: “Anh nhất định tích cực phối hợp trị liệu, tranh thủ có thể sớm tiến hành một vài vận động hơi kịch liệt một chút.”

Mai Nhiễm: “…”

“Em đừng hiểu nhầm.” Nhìn mắt cô hơi ánh lên nét xấu hổ, anh lại từ từ giải thích: “Ý của anh là, tháng sau Cục thể thao của thành phố A tổ chức một cuộc thi bơi vượt biển…”

Chuyện này phải nói về rất lâu trước đó, việc quyên góp khối bạch ngọc tỉ báo chí đã đưa tin, Phó Thời Cẩn gần như đã trở thành danh nhân thành phố A. Việc dự thi này quả thật là thịnh tình không thể chối từ. Dù sao thì theo tính tình của anh, đối với hoạt động công khai từ trước đến nay cũng không có hứng thú, nhưng chắc lần này anh có tính toán của mình.

“Thi bơi vượt biển?”

“Đúng vậy”, người đàn ông gật đầu một cái, lại hỏi: “Chẳng lẽ tình trạng của anh không thích hợp để tham gia?”

Mai Nhiễm suy nghĩ một chút: “Nếu hành trình thi đấu không dài thì chắc là có thể.”

Anh rất nhanh nói tiếp: “Chỉ thi tầm ngắn thôi.”

“Vậy thì không có vấn đề lớn.”

Mai Nhiễm ngước mắt nhìn sang, ánh mắt trong trẻo như ánh trăng đang nhìn mình, cô do dự mãi mới quyết định hỏi: “Anh…tại sao lại chỉ chú ý đến mình em?”

Phó Thời Cẩn hơi nhướn mày, cười khẽ: “Anh tưởng rằng mình còn phải đợi thêm một thời gian nữa.”

Anh lòng vòng nói đến chuyện nào đó.

Mai Nhiễm ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng.

“Lấy lòng bác sĩ chủ trị của mình không phải là rất bình thường sao? Dù sao…” Đáy mắt sẫm màu của người đàn ông chợt sáng bừng, anh đột nhiên lại gần, thì thầm câu gì đó.

Có cần phải nói mờ ám như vậy không?

Mai Nhiễm chỉ thấy một cảm giác rung động từ trước đến nay chưa từng có, ngay cả khi nãy cô bị anh ôm hôn cũng chưa mãnh liệt như vậy. Cô đột nhiên không biết nói gì nữa, thật may bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó, cô bé trợ lí thò đầu vào: “Chị, hai người đã xong chưa? Bệnh nhân tiếp theo đến rồi này.”

“A!” Mai Nhiễm vội vàng đáp, “Xong rồi!”

Cô vừa đứng lên, trên tay chợt thấy ấm áp, trên mặt người đàn ông tuấn tú hiện lên vẻ ung dung, giọng điệu lại trầm đến kinh ngạc: “Nhiễm Nhiễm, buổi tối chúng ta đi ăn cùng nhau nhé.”

Mai Nhiễm: “…Vâng.”

Ý cười yếu ớt rồi dần tràn đầy nơi đáy mắt cô, giống như mặt hồ nước nổi lên gợn sóng lăn tăn.

Buổi chiều bệnh nhân khá đông, khi Mai Nhiễm tiễn xong người cuối cùng thì trời đã xâm xẩm tối. Đồng hồ trên tường điểm đúng sáu rưỡi. Trợ lý buồn bã đỡ eo, dựa vào tủ than ngắn thở dài: “Một buổi chiều thôi mà bận đến không thở được, thật sự là mệt chết cục cưng mà!”

Mai Nhiễm uống xong một hớp nước vội chạy đến phòng nghỉ tranh thủ tắm rửa. May mà có chiếc váy lần trước đi dạo phố mua cùng Dư Thanh bị cô tiện tay nhét vào tủ đồ, ngay đến mác còn chưa xé, đỡ phải phiền phức về nhà thay đồ.

Cô soi gương, tô son môi, chợt nghĩ đến điều gì liền ngừng động tác lại, cuối cùng lại tẩy sắc đỏ quyến rũ mê người đó đi.

Ăn phải son môi đối với thân thể cũng không tốt.

Kiểm tra lại từ đầu đến chân một lần, Mai Nhiễm cầm túi xách chuẩn bị ra cửa, trợ lý thấy cô thì ánh mắt phát sáng như hai ngọn lửa cháy bừng trong đêm tối: “Chị, chị mặc bộ này đẹp quá!”

Cô nàng không thèm che giấu sự tán thưởng, mắt đảo qua đảo lại trên chiếc váy của cô. Màu xanh lam tôn lên nước da trắng sứ, thiết kế váy độc đáo tôn vòng eo nhỏ nhắn, dưới váy là đôi chân dài thẳng tắp…

Trời ạ! Không ngờ thân hình đàn chị dưới áo blouse trắng kia lại chuẩn như vậy, hình như cô vừa bị bẻ cong luôn rồi?

“Hả, chị đưa khăn cho em làm gì?”

Mai Nhiễm nhịn cười: “Mau lau nước miếng của em đi.”

“A a a! Chị lại trêu em!”

Đi ra đến cửa khoa Trung y còn nghe nghe thấy tiếng dậm chân ầm ĩ của cô nàng trợ lí, Mai Nhiễm cười bước vào bóng đêm, đi về phía chiếc xe màu đen không biết đã chờ ở đó bao lâu.

Mai Nhiễm thắt dây an toàn, hỏi: “Có phải để anh chờ lâu rồi không?”

“Không lâu lắm đâu.” Bàn tay người đàn ông đặt trên tay lái, gương mặt bình thản, anh nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Mai Nhiễm cười thoải mái: “Xem ra em không thể nói tùy ý rồi.”

Phó Thời Cẩn cong khóe môi, phong độ lịch sự nói: “Không sao, đây là quyền lợi của phụ nữ mà. Vậy…do anh quyết định nhé?”

Mai Nhiễm hiển nhiên nghe theo.

Xe chạy dọc theo con đường nhỏ từ đường chính rẽ vào, ngoặt đến mấy lần thì dừng lại trước một quán trà cổ kính.

Trước mặt quán trà là một cái ao nhỏ, giữa mặt ao là một bông súng trắng.

Loại hoa này giống với tập tính của hoa dâm bụt: ban ngày nở hoa, ban đêm khép kín.

Mai Nhiễm lẩm nhẩm, nhớ lại phần về hoa súng đọc trong [Bản thảo cương mục bổ sung]: thanh nhiệt, giải rượu, an thần. Công dụng chủ yếu: trị cảm nắng, mất nước do say rượu, trẻ em co giật.

“Nghĩ đến chuyện gì mà xuất thần vậy?” Một giọng nam trong trẻo bên cạnh truyền đến.

“Em nhớ hồi đại học em có trồng một chậu hoa súng.”

Người đàn ông vừa dắt cô đi về phía trước vừa nghiêm túc nghe cô nói: “Khi đó kí túc xá kiểm tra rất nghiêm, em chỉ có thể trồng dưới gầm giường, nhưng loài hoa này lại ưa sáng, thoáng mát nên vài ngày sau thì đã héo rũ.”

Phó Thời Cẩn nghe xong hơi đăm chiêu: “Chuyện đó đúng là đáng tiếc.”

“Đúng vậy.” Mai Nhiễm nhẹ giọng nói: “Cho nên từ đó về sau em không trồng gì nữa, thứ nhất là quá bận, thứ hai là sợ chỉ vì ý thích của mình mà tước đoạt quyền được tiếp tục sinh tồn và nở rộ của chúng.”

Tại chỗ rẽ có một người đàn ông trung niên chạy ra đón, chào hỏi thân quen: “Cậu Phó tới rồi. Vẫn là nhã gian chứ?”

Phó Thời Cẩn gật đầu, anh ta liền vội vàng đi trước dẫn đường.

Dường như ở trước mặt người khác, dáng vẻ anh vẫn thường lạnh nhạt thế này, Mai Nhiễm tò mò hỏi: “Anh thường xuyên đến chỗ này à?”

“Ông chủ nơi này là cháu ngoại của bà.” Anh ngồi xuống đối diện với cô: “Dẫu sao thì đồ ăn chỗ này cũng không tệ lắm.”

Mai Nhiễm hiểu nhưng lại không ngờ “cũng không tệ lắm” trong miệng anh đã đạt đến cảnh giới như này. Khẩu vị của người này có thể kén chọn tới cỡ nào?

Chỉ đơn giản là canh ngô hầm xương, ninh kỹ bằng lửa nhỏ, dưỡng chất từ xương hòa vào trong nước, nước canh màu trắng sữa, trên mặt sôi “ùng ục”, ngon ngọt, khi nếm tỉ mỉ sẽ thấy vị ngọt thanh của ngô bên trong.

Chỉ trong chốc lát mà Mai Nhiễm đã uống hơn nửa chén.

Toàn bộ quá trình, người đàn ông đối diện lại không hề động đũa, dường như chỉ nhìn cô ăn.

“Thích không?”

“Ừm.” Mai Nhiễm đã lâu không thưởng thức bữa tối ngon miệng như vậy. Cô thích ý nheo hai mắt lại, giống hệt con mèo nhỏ lười biếng.

“Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên đến.”

Lời nói đầy ẩn ý đã vô cùng rõ ràng, Mai Nhiễm biết nếu mình trả lời thì tương đương với sự chấp nhận cho một lời hứa. Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, trịnh trọng gật đầu: “Vâng!”

Cơm nước xong xuôi, Phó Thời Cẩn đưa cô về đến dưới tầng của tiểu khu. Có cây ngọc lan đang nở, mùi thơm thoang thoảng khó nắm bắt tựa như bóng trăng dưới nước, hơi hơi lên men, khiến người ta mê say.

Hai người giống như đang cùng nhau đi trong một giấc mộng.

“Vậy…tạm biệt.” Mai Nhiễm dừng chân trước bậc thang.

Mái tóc dài của cô rũ xuống, buông xõa bên bờ vai. Giữa mái tóc đen dài dày dặn lộ ra cần cổ trắng muốt như ngọc, Phó Thời Cẩn đưa tay ra, ngón tay lướt nhẹ qua từng sợi tóc, giống như trong quá khứ, vô số đêm lạnh lẽo tựa bên cửa sổ, dù thế nào cũng không thể chạm vào ánh trăng.

Anh đột nhiễn duỗi tay ra, ôm chặt cô vào ngực, cảm nhận sự chân thực muộn màng.

Nhịp tim mạnh mẽ vững vàng, cái ôm ấm áp gần gũi tới mức nghe được từng hơi thở. Trong nháy mắt, tim Mai Nhiễm mềm mại như cánh đồng hoa oải hương nhẹ nhàng phe phẩy theo gió dưới ánh trăng.

Cô tóm lấy cổ tay áo anh, nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại chúng ta xem như là bạn trai bạn gái sao?”

Vẫn là muốn xác nhận với anh.

Trái tim nhảy nhót ngày càng kịch liệt, tiếng anh dịu dàng như ánh trăng hạ xuống tóc cô: “Em thấy anh có đủ cao không?”

Mai Nhiễm mờ mịt, cô mở to mắt, chợt nhớ ra ở phòng chơi bài ngày đó cô từng nói, bạn trai tương lai phải rất cao, cao đến mức khiến cô phải ngước lên nhìn.

“Đủ.” Ánh sáng trong mắt cô còn đẹp hơn cả những ánh sao rải khắp bầu trời.

“Anh rất vinh hạnh.” Người đàn ông mang theo thương tiếc và yêu thương nhẹ nhàng hôn lên trán cô, “Em ngủ ngon.”

Đêm nay, Mai Nhiễm lại mất ngủ.

Vì thế khi trời còn chưa sáng đã bò dậy nhào bột làm bánh bao, chuẩn bị dùng cho bữa sáng, thuận tiện mang đến cho mọi người trong khoa. Cô gói mấy chiếc bánh bao canh hình dạng vừa đặc biệt vừa duyên dáng, nhân bánh cũng rất ngon khiến mọi người đều thích.

Một đồng nghiệp từng trêu chọc, nói: “Bác sĩ Mai, tương lai nếu không làm bác sĩ thì mở một quán bán bánh bao canh ở cổng bệnh viện chúng ta nhé, bọn chị sẽ nuôi em.”

Tay nghề của Mai Nhiễm học từ mẹ cô, nếu bà không mất sớm, hẳn là có thể chỉ dạy cô được nhiều hơn.

Mở nồi nước sôi, qua nắp vung hơi nước trắng bốc lên nghi ngút, chỉ chốc lát sau mùi thơm tỏa lên từng đợt.

Lại chờ thêm 10 phút, Mai Nhiễm tắt bếp, chia mấy chiếc bánh bao trong hộp đựng thức ăn, dùng túi lớn bọc lại rồi đem đến bệnh viện.

Bảo vệ cổng trực đêm còn chưa đổi ca, đang ngồi với nhau tán gẫu, Mai Nhiễm đưa phần bánh bao lớn nhất cho họ.

“Cám ơn cháu.” Một chú bảo vệ lớn tuổi cười ha ha nói: “Bác sĩ Mai, hôm nay cháu tới sớm thế.”

“Dạ.” Mai Nhiễm cười cười, “Cháu dậy hơi sớm ạ.”

“Chú bảo, bạn trai cháu hôm qua…” Bảo vệ bật ngón tay cái, “Đúng là gan dạ! Lúc ấy bọn chú còn chờ ở ngoài cửa, cậu ta đột nhiên mượn chú cái dùi cui” nhắc đến còn khiến ông còn hơi sợ: “Chú nghe nói đó là kim tiêm nhiễm máu AIDS đó, nếu nhỡ may bị châm phải cũng không xong, nên bọn chú không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cháu nói xem người bình thường gặp phải chuyện này, chẳng phái tránh thật xa sao? Không ngờ…”

“Mắt nhìn người của bác sĩ Mai tốt lắm đấy, tiểu tử kia dáng dấp khôi ngô, lại có trách nhiệm, đáng mặt đàn ông!” Chú bảo vệ vuốt cằm, “Hôm qua chú còn thấy cậu ta ở bên ngoài đợi cháu cả một buổi chiều…”

“Cả buổi chiều sao ạ?” Mai Nhiễm không thể tin được nên cắt lời ông.

“Đúng vậy!” Chú bảo vệ gật đầu khẳng định, chỉ vào bãi đỗ xe cách đó không xa: “Xe cậu ta đỗ ở chỗ đó, ngồi chờ bên trong cả buổi chiều.”

Ông nhớ rất rõ, quy định của bãi đỗ xe bệnh viện nếu quá hai giờ thì phải thu phí, mà tên nhóc kia là người duy nhất ở lại quá thời gian.

Mai Nhiễm nhìn qua, tim khẽ run lên, anh ở đó, có thể vừa vặn thấy khoa Trung y của cô.

“Cảm ơn chú ạ.”

Ông bảo vệ chẳng hiểu gì nên sờ sờ đầu: “Bác sĩ Mai, bọn chú mới phải cảm ơn cháu.” Phía sau có hai ba anh bảo vệ trẻ đang phồng má: “Bánh bao này ăn ngon lắm!”

“Ai!” Ông bảo vệ trừng mắt: “Thắng nhãi kia dù gì cũng phải để lại cho chú vài cái chứ.”

Mai Nhiễm cười cười, vẫy tay với họ, mang theo gói to, hướng đến khoa Trung y Quay lại văn phòng, cô ngồi yên thật lâu.

Ăn bữa sáng xong, dùng nước lạnh rửa mặt, rung động trong lòng mới miễn cưỡng đè xuống vài phần, cô lấy di động ra gọi một dãy số.

Cuộc gọi bên kia nhanh chóng đã thông: “Nhiễm Nhiễm?”

Giống như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, giọng người đàn ông còn thoáng thấy khàn khàn, Mai Nhiễm cắn môi nói: “Hôm qua, anh…anh đợi em cả buổi chiều sao?”

“Nhiễm Nhiễm”, vài giây sau, bên kia mới đáp lại: “So với bảy năm, một buổi chiều có tính là gì?”

Nước mắt Mai Nhiễm nhanh chóng chảy vòng quanh đáy mắt.