Edit: Halie | Beta: Tâm Tít Tắp, Oanh Kiyomi
“Có cần tôi giúp gì không?”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng người đàn ông này vẫn không có bất kỳ động tác thực tế nào, ánh mắt hờ hững, hai người phía sau anh ta bước lên.
Khi nhìn thấy người đàn ông này, trợ lý của Mai Mộng Nhiên cảm thấy có gì đó sai sai. Cô nhìn người đang đầu bù tóc rối nằm dưới đất, hình tượng bay biến sạch sẽ, chốc chốc lại ợ lên hơi rượu, thật muốn khóc cho chết quách đi: “Làm sao bây giờ, làm sao đây, nếu chị Nhiên biết chị ấy từng thảm hại như vậy trước mặt người mà chị ấy ngưỡng mộ, có khi nào sẽ đánh chết mình không?!”
Động tác của hai người đàn ông kia dứt khoát kéo Mai Mộng Nhiên dậy, một trái một phải đỡ cô ta ra ngoài. Mai Nhiễm lấy lại tinh thần, vừa định nói lời cảm ơn thì người nọ đã nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang. Cô nhìn qua, chỉ kịp nhìn thấy dáng người cao lớn rắn rỏi cùng vạt tay áo tung bay theo gió.
Tiếng “Cám ơn” kia liền bị nuốt trở lại.
Thấy người cũng đã rời đi, trợ lý cũng bước nhanh theo sau: “Chị Mai, chị quen anh Phó sao?”
Mai Nhiễm do dự: “Cũng xem như có quen biết.”
Trợ lý thấy cô không muốn nhiều lời, tuy rằng trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn không hỏi tiếp nữa.
Chiếc xe motorhome màu vàng nhạt của Mai Mộng Nhiên đậu ở ven đường, lúc lên xe không chú ý, trán cô ta bị va đập nên hơi tỉnh táo lại, liền níu lấy cửa xe nôn ọe.
Người đại diện trước khi đi vắng còn cẩn thận dặn dò, vị đại tiểu thư này đang nổi tiếng, không được dính đến bất kỳ tin đồn nào, nếu cảnh này bị bọn săn ảnh chụp được, chắc chắn ngày mai sẽ trở thành chủ đề nóng trên trang nhất các báo. Trợ lý Tiểu Hạ sợ đến mức mặt xám mày tro: “Làm sao đây, làm sao đây?!”
Đây là công việc đầu tiên của cô, cô không muốn thất nghiệp nhanh như vậy đâu!
Mai Nhiễm hơi đau đầu, cô cầm tay Mai Mộng Nhiên, dùng sức nhấn mạnh vào huyệt Hợp Cốc giữa ngón cái và ngón trỏ, khiến cô ta đau đớn kêu “a” rồi ngoan ngoãn thả lỏng tay ra.
Cô thuận thế đẩy Mai Mộng Nhiên ngồi ổn định vào xe.
“Mai Nhiễm?”
Mai Mộng Nhiên mơ màng mở mắt, nhận ra người trước mặt liền cười ha ha ha ha: “Em nói cho chị biết, cuối cùng em cũng gặp được anh ấy rồi!”
Cô ta chật vật trở người, gò má ửng hồng: “Bọn họ ra sức chuốc rượu em, nói rằng chỉ cần em uống hết thì sẽ cho em biết tin của Ansel…. Không ngờ anh ấy lại ở ngay đó luôn.”
“Chị không biết anh ấy quan trọng với em thế nào đâu! Ước mơ lớn nhất của em là được hát bài hát do anh ấy viết…”
“Em mặc kệ, em muốn theo đuổi anh ấy, em phải theo đuổi anh ấy, phải theo đuổi anh ấy! Em nhất định phải giành được anh ấy về tay mình!”
Mai Nhiễm né tránh mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người cô ta: “Em say rồi, về ngủ một giấc đi”, rồi quay đầu phân phó cô nàng trợ lý: “Pha cho cô ấy một ly nước mật ong, đừng hạ thấp nhiệt độ quá, khi ngủ cô ấy hay đá chăn.”
Tiểu Hạ không ngừng vâng dạ, cẩn thận mở miệng: “Chị Mai, chuyện đêm nay… Chị có thể giữ kín được không? Đặc biệt là bên anh Phó.”
Mai Nhiễm hiểu rõ, gật đầu: “Về đi, nghỉ ngơi cho sớm.”
Gió đêm mát lạnh chẳng biết thổi từ đâu tới, tùy ý lướt qua nhân gian phồn hoa này. Mai Nhiễm đi bộ một lúc mới tới chỗ đón xe, trên đường cô gửi tin nhắn cho anh họ Mai Lương Chi báo nhiệm vụ đã hoàn thành, sau đó lặng lẽ về nhà.
Lúc sấy khô tóc thì đã hơn 10 giờ, Mai Nhiễm ngồi trên giường, chỉ bật đèn ngủ đầu giường.
Ánh sáng màu cam nhu hòa rọi sáng cả căn phòng vắng lặng.
Một lúc sau, một giọng nữ réo rắt vang lên từ Ipad: “Tôi là Dư Thanh, rất vinh dự được tham gia “The Best Chinese Singer” Tôi luôn đợi một người trở về, đêm nay, xin được dành tặng bài hát “Anh là sự tương phùng tuyệt vời nhất trên thế gian” cho cô ấy.”
Giai điệu quen thuộc nhẹ nhàng cất lên, Mai Nhiễm lẳng lặng lắng nghe, lát sau khẽ thở dài.
Cô tắt video đi, tiện tay lấy một quyển sách từ đầu giường, mở ra, bên trong kẹp một nhánh hoa oải hương tím.
Có những bài hát không thích hợp nghe lúc đêm khuya nhưng lại có những hồi ức rất thích hợp để nhớ trong đêm dài tĩnh lặng.
Ba năm trước, cô và người bạn thanh mai Dư Thanh đến Pháp đúng vào mùa hoa oải hương nở rực rỡ khắp núi đồi. Các cô hẹn nhau cùng đi du lịch, ai ngờ xe bị chết máy trên đường từ thành phố Smyrna đến trang viên Provence. Hai người kiểm tra một lần từ trong ra ngoài, không phát hiện được sự cố từ đâu, chỉ đành mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Lúc ấy Dư Thanh đang có “dì cả” ghé thăm, tính tình nóng nảy. Cô nàng đá mạnh vào cửa xe mấy cái, chẳng biết va chạm phải cái gì trong xe mà nó liền phát ra tiếng cảnh báo chói tai.
“Chết tiệt! Phải gọi điện thoại nhờ người đến đây thôi.”
Biết Mai Nhiễm ngay cả nửa chữ tiếng Pháp cũng mù tịt, Dư Thanh cũng chẳng trông cậy gì vào cô. May trước khi đi có học một tuần tiếng Pháp cấp tốc, cô nàng thẳng thừng lấy di động ra chuẩn bị cầu cứu.
Mai Nhiễm nghe bạn tốt xì xà xì xồ thương lượng với người ta, không biết bên kia nói gì mà sắc mặt cô nàng càng ngày càng không tốt, cuối cùng còn dùng tiếng Anh mắng: “Fuck!”
“Có chuyện gì thế?”
“Chả biết!” Dư Thanh tức tối khoanh tay ừ hử: “Ai mà biết lão người Pháp kia nói xí xà xí xô cái gì, đồ ẻo lả! Anh ta còn luôn mồm hỏi lại mình đang nói gì, thật khốn nạn!”
Mai Nhiễm: “……”
“Giờ chúng ta phải làm sao?”
Dư Thanh có vẻ rất lạc quan, ngồi xuống đất, khoát khoát tay: “Đợi thôi.”
Đợi mãi tới tận xế chiều, trời sắp ngả tối, gió núi lạnh lẽo xuyên qua từng khóm hoa oải hương trên triền núi, hương thơm thoang thoảng. Xa xa trong sơn cốc mơ hồ truyền đến tiếng lục lạc và tiếng gào thét của người chăn dê, cảnh hoàng hôn nơi hoang dã bỗng chốc trở nên thật sinh động.
“Nhìn kìa, có xe tới!”
Mai Nhiễm còn chưa dứt lời thì bóng người bên cạnh cô đã đột ngột vụt qua. Tới khi nhìn kĩ lại, chỉ thấy bạn tốt vừa chạy vọt tới ven đường vừa giơ ngón cái lên: “Help! Please help!!”
Chiếc Cadillac màu đen chậm rãi ngừng lại, ánh chiều tà chiếu lên thân xe tạo thành chiếc bóng kéo dài trên mặt đất, hồi lâu sau trong xe mới có người bước xuống.
Dư Thanh thấy người bước xuống lại là một ông chú người Pháp liền ngây ngốc ra, khoa tay múa chân chỉ vào chiếc xe chết máy phía sau nói mấy câu tiếng Pháp phức tạp. Hai bên đều mắt to trừng mắt nhỏ chả hiểu gì, rốt cuộc cô đành từ bỏ, yếu ớt hỏi: “English?”
Ông chú cười sang sảng: “Sure!”
Hai người thống nhất chuyển sang kênh tiếng Anh, vui vẻ đi kiểm tra xe. Mai Nhiễm không giúp được gì chỉ đành đứng yên tại chỗ chờ, mượn chiếc xe màu đen kia để chắn chút gió lạnh trên núi.
Giữa nơi hoang dã, bóng đêm như mực sắp tràn đến, trên đỉnh đầu là ánh sao lập loè giống như những đốm lửa lẳng lặng thiêu đốt bầu trời. Mai Nhiễm nhìn đến mê mẩn, rồi mới lơ đãng nhìn thoáng vào trong xe, ánh mắt cô chợt dừng lại!
Ghế sau xe có một người đàn ông mặc âu phục, hai chân thon dài tùy ý vắt chéo, hẳn là anh ta mới đi dự tiệc về, giữa hàng mày có vài phần mệt mỏi, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Khí chất người này thanh tao cao quý, hẳn không phải xuất thân từ gia đình bình thường. Dường như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, anh ta bỗng nhiên mở mắt.
Mai Nhiễm chợt rơi vào ánh nhìn lạnh lẽo ấy. Ánh sáng nhập nhòe luân chuyển qua tròng mắt và sống mũi, cặp mắt kia như hồ sâu, sâu không thấy đáy, lại như có vô số lốc xoáy tản ra lực hút, cuốn sâu vô cùng vô tận.
May mắn chỉ trong chớp mắt anh ta đã nhìn về phía khác. Không hiểu sao Mai Nhiễm bỗng có chút hoảng loạn, lòng bàn tay không biết đã đổ mồ hôi từ lúc nào.
Bên kia truyền đến tiếng cô bạn đang cảm kích nói lời cảm ơn người ta, chắc xe đã sửa xong. Mai Nhiễm nghĩ ngợi rồi lấy nhánh hoa oải hương tím đang gài trên tóc xuống đặt ở kính chắn gió.
Cô đã hiểu ra tại sao phải mất lúc lâu tài xế mới xuống xe. Tuy không rõ lý do nhưng cô chắc chắn người đàn ông trong xe kia dù có vẻ ngoài đạm mạc nhưng trong lòng mềm mại. Bởi anh ta có đôi mắt hiền từ nhất mà cô từng gặp.
Chiếc xe thể thao lần nữa khởi động. Mai Nhiễm ngồi trên xe, nhìn chiếc xe màu đen phóng vào màn đêm, ánh đèn sau xe giống như đom đóm lập lòe, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Lâu đài cổ Rotonde như ẩn như hiện phía sau ngọn núi xa, cũng như lòng cô lúc này, dường như có chút buồn bã mất mát, nhưng lại không hiểu cảm giác này từ đâu mà có.
Giờ đây, cảm giác lãnh đạm này lại bị gợi lên, Mai Nhiễm mân mê đóa hoa tím, cười khẽ.
Phó Thời Cẩn.
Thì ra đó là tên của anh ta.
Tính đến đêm nay, bọn họ đã gặp nhau ba lần, có lẽ … về sau sẽ càng nhiều.
Phó Thời Cẩn vừa về đến nhà, bà dì trong nhà nghe được tiếng động liền đi ra: “Thời Cẩn, về rồi à?”
Người bà này là người hầu hồi môn của bà ngoại Phó Thời Cẩn, nửa đời người ở goá, đã chăm anh từ bé đến lớn. Phó Thời Cẩn vẫn cung kính gọi bà một tiếng “Bà”. Hai người tuy không có quan hệ ruột thịt nhưng tình cảm lại rất sâu sắc.
“Lần này định ở nhà bao lâu?”
“Chắc khoảng ba tháng ạ.”
Lần này anh về nước chủ yếu có hai mục đích: Một là có người mời hỗ trợ giám định đồ cổ, hai là trị bệnh đau nửa đầu, việc sau sẽ cần thời gian khá dài.
Bà cụ nghe xong khó nén được vui mừng: “Thật sao, con không gạt bà chứ?!”
Hàng chân mày của Phó Thời Cẩn giãn ra: “Không ạ.”
“Tốt quá!” Bà cụ như được uống thuốc an thần, bắt đầu dông dài: “Trước kia, một năm cũng khó thấy con trở về một lần, lần nào về cũng không ở quá ba ngày đã đi… Tuy trên người con chảy nửa dòng máu Pháp nhưng nơi đây mới là cội nguồn của con! Phải thường xuyên trở về thăm nhà chứ… Ối, con cầm cái gì trên tay đấy?”
“Là thuốc Đông y bệnh viện đưa.”
Bà cụ biết bệnh của anh, nhíu mày, đau lòng: “Dạo này vẫn mất ngủ sao? Đừng uống rượu nữa, con cũng nên quý trọng thân thể mình chứ, phải nghe lời bác sĩ, chữa dứt bệnh đi……”
Bà lại “quở trách” một hồi rồi mới run rẩy vào phòng bếp sắc thuốc.
Không biết trong đó có linh đan diệu dược gì mà lần đầu tiên Phó Thời Cẩn đã rơi vào giấc ngủ từ lúc nửa đêm, khi tỉnh lại trời đã sáng trưng.
Nghe nói anh về nước, bạn tốt Diệp Khởi Hàn cố ý sáng sớm gọi điện tới hỏi thăm: “Cậu đã đỡ đau đầu chút nào chưa?”
Phó Thời Cẩn nhớ tới giấc ngủ ngon hiếm có đêm qua, thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Bên kia càng đắc ý: “Bác sĩ Mai mà tớ giới thiệu cho cậu tuyệt đối đáng tin, cô ấy chuyên dùng phương pháp Đông – Tây y kết hợp, kinh nghiệm lâm sàng phong phú, rất phù hợp với cậu!”
“Phải rồi, tớ nghe nói tối qua cậu bị một ngôi sao ca nhạc làm phiền hả?” Trong di động truyền đến tiếng cười xấu xa: “Tớ thấy cậu đã rút khỏi giới lâu như vậy mà vẫn có khối người muốn đại nhạc sĩ như cậu viết nhạc cho nhỉ!”
“Bảy năm,” Diệp Khởi Hàn đổi giọng, ngữ khí tiếc nuối: “MR cũng đã biến mất bảy năm, nếu năm đó hai người có cơ hội hợp tác thì có lẽ…”
Sự trầm mặc lạ thường ở phía bên kia khiến Diệp Khởi Hàn nhận ra mình đã nói sai, anh vội chuyển chủ đề: “Nghe nói cuối tuần này có lễ tưởng niệm MR ở thành phố A, cậu có muốn…”
MR, MR, sao lại MR nữa vậy?
Diệp Khởi Hàn thầm than không ổn: Chẳng lẽ anh cũng giống Phó Thời Cẩn… vì một người không rõ sống chết mà ngơ ngẩn sao?
“Cô ấy nhất định vẫn còn sống trên thế giới này, ở một nơi nào đó mà tớ không biết.”
Diệp Khởi Hàn nghe thấy tiếng vọng đâu đây, lòng đầy phức tạp.
Trong khi đó, tại khoa Trung y trong bệnh viện, Mai Nhiễm bỗng nhiên hắt xì một cái, cô quay đầu hỏi: “Điền Điềm, em xịt nước hoa hả?”
“Đúng thế!” Cô trợ lý ôm lấy má, xoay hai vòng tại chỗ: “Chị ngửi thấy hả?”
“Chị, chị nói xem, thật sự có chuyện tốt như vậy sao? Chúng ta chỉ đến nhà hàng ăn một bữa cơm đã được người ta tặng cho một bộ nước hoa Pháp.” Điền Điềm vẫn còn đang bị chiếc bánh nhân thịt to tướng xoay cho mòng mòng: “Em lên mạng tìm thử, là loại số lượng có hạn đấy!”
Mai Nhiễm chỉ cười không nói, nghĩ rồi vẫn nhắc nhở cô bé: “Đừng xịt nhiều nước hoa quá, vừa phải là đủ rồi.”