Đó là ngày học sinh lớp 10 nhận lớp, Mạnh Dao đến trường sớm, đợi bạn tốt Cố Giai làm xong thủ tục rồi cùng nhau đi vào trung tâm thành phố chơi.
Trường mới của Mạnh Dao là trung học tư thục gần nhà bà ngoại, vốn dĩ Mạnh Thiết Sinh định bỏ tiền ra gửi cô vào, kết quả là Mạnh Dao gặp may, được nhận vào trường với số điểm xét tuyển tối thiểu.
Trước khi Cố Giai đến, cô ngồi trên ghế đá trong trường cầm điện thoại nhắn cho bạn mình.
Cô hỏi Cố Giai: "Cậu nói nếu mình có bạn trai thì bọn họ sẽ không làm phiền mình nữa đúng không?" Cô nghiêm túc hỏi han, vẻ mặt khó xử.
Vài ngày trước, khi cô đang chơi trên sân trượt băng, bỗng nhiên một người bạn mà cô gặp trong kỳ nghỉ hè cầm một bông hoa hồng lớn và tỏ tình với cô ở nơi công cộng, khiến cô suýt ngã xuống đất.
Nghỉ hè sắp kết thúc, cô chỉ muốn chấm dứt sự phiền toái này càng nhanh càng tốt.
Tìm bạn trai làm bình phong là giải pháp tốt nhất mà cô nghĩ ra lúc này.
Bạn tốt có chút không rõ: "Cái này có tác dụng không?"
Càng nghĩ, cô càng cho đó là một ý kiến hay:
"Tại sao không, nếu mình có bạn trai rồi, bọn họ sẽ không có gan làm phiền nữa."
Người bạn tốt hỏi: "Vậy cậu có mục tiêu chưa?"
Cô trả lời: "Tùy tiện tìm một người là được chứ sao." Nếu không tìm được, cô có thể tìm Thẩm Tiểu Bàn.
Họ đều là bạn tốt của nhau, sẽ không bao giờ thấy chết không cứu.
Sau khi cúp điện thoại, cô thật sự đi tìm cậu bạn thân.
Lúc này đã 9 giờ 30 sáng, đã có rất nhiều người đến báo danh, cô ngồi ở ghế đá ngay lối đi, có thể nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh.
Cô chụp cảnh vật xung quanh với máy ảnh của mình, cố gắng tìm ra chàng trai phù hợp nhất.
Máy ảnh là quà tặng của Mạnh Thiết Sinh, coi như là phần thưởng cô trúng tuyển vào cấp ba, ngoài miệng tỏ vẻ không cần nhưng thật ra cô lại rất thích, mấy ngày nay đi đâu cũng mang theo.
Cô chụp trời, chụp đất, lơ đãng chụp người qua lại, đột nhiên, tay cô dừng lại.
Qua ống kính máy ảnh, cô nhìn thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng và quần đen đi về phía cô, tay đút túi quần, gọn gàng, sạch sẽ, dáng người cao gầy, cả người khí chất thanh lãnh.
Anh thật sự đẹp trai, tóc ngắn, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, đôi môi mỏng, đôi mắt đen mạnh mẽ dường như lấp đầy toàn bộ các ngôi sao.
Khoảnh khắc đó, Mạnh Dao gần như quên thở.
Như thể cảm nhận được có người đang chụp lén mình, chàng trai đột nhiên dừng lại và liếc qua, ánh mắt trở nên sắc bén trong phút chốc.
Mạnh Dao giật mình, tay đóng sập ống kính, nghe thấy tiếng động liền vội vàng đặt xuống, vừa muốn nói gì đó, ngẩng đầu liền không chút lưu tình bước đi.
Sau đó, cô cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Cô thậm chí không biết liệu người bạn thân nhất có ở đây hay không.
Cố Giai đứng ở phía sau hỏi cô: "Yên nhi, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Cô lẩm bẩm: "Giai Giai, mình đã tìm được người làm bạn trai rồi..."
Không phải tùy tiện, mà cô người thực sự muốn chàng trai ấy trở thành bạn trai của cô.
Mạnh Dao mười sáu tuổi chưa từng gặp qua bao nhiêu chàng trai, cũng chưa từng rung động trước ai, lúc này cô có thể nghe rõ ràng tiếng nhịp tim của chính mình.
Mấy ngày sau, cô có chút ám ảnh, nhìn đi nhìn lại mấy tấm ảnh đã in, càng nhìn càng thấy vui.
Cô hối hận vì ngày đó không kịp bắt chuyện với anh, bây giờ đến tên của người đó cô cũng không biết.
Cô hỏi Cố Giai anh có đẹp trai không, rồi hỏi Cố Giai xem anh có xứng với cô không, cuối cùng cân nhắc xem cô có xứng với anh không.
Cô tự cảm thấy mình là người xứng đáng, vừa đẹp lại vừa sinh ra trong gia đình có tiền, nhìn thế nào cũng thấy không có gì không xứng – Tài sản của ba cô chẳng là gì ở Bắc Thành, nhưng ở Tô Thành nhỏ bé này, thật sự là đáng để hãnh diện.
Cố Giai không hiểu, người con trai trong ảnh thật là ưa nhìn, nhưng chỉ mới gặp một lần, không hiểu sao Yên nhi lại bị mê hoặc như vậy.
Mạnh Dao cũng không hiểu, sau khi nghĩ lại, có lẽ anh đã thỏa mãn mọi mộng tưởng về cái đẹp của mình.
Đôi mắt đẹp, lông mày đẹp, khuôn miệng đẹp, ngay cả mái tóc của anh ấy cũng đặc biệt đẹp.
Chàng trai ấy làm cho bầu trời sáng bừng.
Cô cảm thấy mình đã có người mình thích nên ngày nào cũng mong chờ ngày khai trường.
Cô nghĩ chắc anh cũng là học sinh năm nhất cấp 3.
Khi khai giảng, nhất định sẽ được gặp lại anh.
Mạnh Dao thật sự đã đến trường sớm vào ngày khai giảng.
Trường có hai loại học sinh: học nội trú và học nửa ngày.
Bản thân cô là học sinh ngoại trú, cô không biết cậu ta là học sinh gì nên chỉ có thể đứng đợi trên con đường duy nhất để vào lớp học.
Cô muốn gặp lại anh càng sớm càng tốt.
Hai người bạn còn lại cũng đi theo, cả hai đều muốn biết người mà Yên nhi đang nghĩ đến trông như thế nào.
Bọn họ cũng rất nhanh nhìn thấy người chàng trai kia.
Dưới ánh nắng ban mai, anh từ ngoài cổng bước vào, áo sơ mi trắng quần tây màu xám, sạch sẽ và nhẹ nhàng đúng như trí nhớ của Mạnh Dao.
Cô ngay lập tức đứng thẳng người.
"Đến rồi đến rồi." Sau đó, không đợi đám bạn phản ứng đã chạy tới trước.
Ánh nắng ban mai vừa phải, cô dừng lại trước mặt chàng trai, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Phản ứng đầu tiên của cô: cậu ấy cao quá.
Ngày đó vì khoảng cách xa cô không nhận ra, anh quả thật cao hơn cô một cái đầu.
Cô dậy thì muộn, mùa hè này mới bước vào hàng ngũ 1,60 mét, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ anh.
Nhưng làm sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy, nhìn từ xa đã đẹp, nhìn cận cảnh lại càng đẹp hơn.
Chiếc cổ thon, chiếc cằm gọn gàng xinh đẹp, đôi chân mày cao và đôi mắt đen láy khiến người ta phải đắm chìm.
Cô nghe thấy nhịp tim của chính mình một lần nữa đập điên cuồng, nghĩ đến những gì cô đã chuẩn bị từ tối hôm qua, cô đưa tay ra với một nụ cười giả vờ bình tĩnh:
"Này, bạn học, tôi tên Mạnh Thời Yên, cậu gặp riêng tôi một chút được không?"
Vốn dĩ cô muốn hỏi "Cậu có muốn làm bạn trai của tôi không" nhưng ngay khi lời sắp nói ra, cô lại trở nên rụt rè.
Cô chờ đợi phản ứng của anh, nhưng chàng trai chỉ thờ ơ nhìn cô, tay đút túi quần không nhúc nhích, trong mắt dường như có một tia chán ghét.
Lòng bàn tay đột nhiên có chút ớn lạnh.
"Minh Nghị, đây là ai?"
Đúng lúc này, một giọng nữ mềm mại nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền đến, Mạnh Dao nhìn sang, thấy một cô gái mặc váy ngọt ngào đi tới, đứng bên cạnh chàng trai.
Anh mỉm cười nhìn cô ấy, vẻ thân mật thể hiện rõ trong phong thái của anh.
"Tôi không biết." Chàng trai liếc nhìn cô, để lại một câu không cảm xúc rồi bước đi, xem Mạnh Dao như không hề tồn tại, thậm chí không thèm liếc một cái.
Mạnh Dao hơi bối rối.
"Xin chào, các bạn cũng là tân sinh viên phải không? Tên tôi là Từ Ấu Ngưng." Cô gái không đi theo chàng trai mà ở lại nói chuyện với bọn cô.
Hai người bạn của Mạnh Dao bước đến bên cạnh.
Mạnh Dao dường như cuối cùng cũng hiểu ra, hỏi: "Cậu ấy là bạn trai của cô à?"
Từ Ấu Ngưng hơi đỏ mặt, cười đáp: "Ừ."
Trái tim Mạnh Dao chợt sụp đổ.
Sau tất cả tính toán, cô không nghĩ tới anh đã có bạn gái.
Cô rất bực bội, cảm thấy thật thất bại, tại sao cây cải trắng tốt như vậy lại sớm bị lợn húc chứ.
Tất nhiên, cô gái kia cũng không phải là một con lợn.
Cô ấy rất xinh đẹp, lại dịu dàng và ngọt ngào, không ai có thể từ chối được.
Cô oán hận nhìn Từ Ấu Ngưng, cũng không thèm bắt tay với cô, mang theo vẻ ghen tị nói: "Cậu thật là may mắn."
Sau đó, cô có chút ngượng ngùng, tạm biệt bạn bè, tìm đến phòng học của mình rồi ngẫu nhiên ngồi xuống một vị trí bên cửa sổ, chống cằm lên bàn học, không biết người bạn cùng bàn ngồi xuống từ lúc nào.
Người bạn cùng bàn hỏi cô: "Cậu bị sao vậy?"
Cô chán nản hồi lâu mới trả lời: "Mình thất tình rồi".
Bạn cùng bàn: "..."
Cô cảm thấy mình thật sự bị thất tình, cô thích anh được một tuần, nhưng anh đã có bạn gái, cô coi như không còn cơ hội.
Phòng học mới ồn ào, người quen cùng nhau tán gẫu, trong phòng náo nhiệt, Mạnh Dao chỉ cảm thấy náo nhiệt là của người khác, còn cô đơn là của chính mình.
Cả cuộc đời này thật tẻ nhạt.
Không hiểu sao lớp học lại trở nên im ắng, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, mọi người xung quanh đang nhìn ra cửa, khi cô quay đầu lại thì thấy một người bước vào cửa, tay đút túi quần với vẻ mặt thờ ơ.
Không phải ai khác, mà chính là người đã làm cô "thất tình" sáng nay.
Cô nhìn anh đi qua bục giảng đến một chiếc bàn trống ở phía sau lớp học, nhìn anh đặt chiếc cặp trên tay xuống, nhìn anh kéo ghế ra và ngồi xuống...
Trong phút chốc, cô ấy cảm thấy mình sống lại!
Cậu ấy học cùng lớp với cô.
"Chúa ơi, cậu ấy đẹp trai quá!"
"Ừ, cậu ấy thật đẹp trai!"
"..."
Cô gái bên cạnh đang thì thầm, nhưng cô hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui của chính mình.
Khối mười có tám lớp, lớp nào cũng tầm bốn mươi lăm học sinh, cơ duyên nào đã đưa họ đến với nhau chứ.
Có bạn gái cũng không sao.
Ít nhất cô có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.
Cô ngồi ở cửa sổ thứ tư hàng ghế đầu tiên, Phí Minh Nghị ngồi ở cửa sổ thứ năm hàng ghế thứ 4.
Mặc dù dường như cách một dải ngân hà ở giữa, nhưng điều đó cũng không làm chậm trễ việc cô thưởng thức sắc đẹp.
Anh có bạn gái rồi, cô không thể làm phiền, chỉ cần liếc nhìn thêm vài cái là thỏa mãn rồi.
Ở bất cứ góc độ nào thì chàng trai ấy luôn thu hút ánh mắt của Mạnh Dao.
Lúc anh ấy viết, lúc anh ấy chăm chú nghe giảng, hoặc khi đang lắng nghe cuộc nói chuyện với người bạn ở bàn sau...!Tất cả đều được cô lưu giữ trong lòng.
Khi từng bạn học giới thiệu tên, cuối cùng cô đã hoàn toàn biết tên anh.
Phí Minh Nghị, cái tên thật êm tai.
Chỉ là khi người khác giới thiệu bản thân đã nói rất nhiều, nhưng anh chỉ đơn giản nói ra tên mình.
Cô cũng làm theo, khi đến lượt mình, cô nói: "Tôi là Mạnh Thời Yên, Mạnh trong Mạnh tử, Thời trong thời gian, Yên trong sương khói."
Cô lén hy vọng anh có thể đáp lại, nhưng anh chỉ lật cuốn sách trên tay như chưa từng nghe thấy, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên.
Mạnh Dao luôn giữ khoảng cách với anh, suốt nửa tháng học không nói một lời, anh cũng không thèm nhìn cô, chỉ là cô càng ngày càng thích anh.
Kiểm tra định kỳ, anh trực tiếp đứng đầu khối.
Phí Minh Nghị trông lạnh lùng và không thích nói chuyện với mọi người cho lắm, nhưng sau khi sống trong ký túc xá được một tuần, các chàng trai trong ký túc xá bắt đầu gọi "Nghị ca," kiểu sùng bái từ tận đáy lòng của nam sinh.
Mạnh Dao dò hỏi mới biết, trong ký túc xá có một nam sinh, mẹ anh ta bị tai nạn, người khác nhiều nhất cũng chỉ góp được vài nghìn, Phí Minh Nghị trực tiếp chuyển 50 nghìn cho người bạn kia dù không biết khi nào sẽ được trả lại.
Mạnh Dao nghe xong liền hận không thể bắt anh về nhà bao nuôi.
Cô không hiểu trên đời này tại sao lại có một người hoàn mỹ như vậy, cho dù chỉ nhìn sơ qua thế này thôi cũng khiến cô không thể rời mắt.
Để được nhìn thấy anh nhiều hơn, lẽ ra Mạnh Dao phải về nhà ăn cơm nhưng buổi trưa cô chọn ở lại ăn cơm ký túc xá cùng bạn học.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy Từ Ấu Ngưng ngồi ăn cơm với an h, Mạnh Dao vừa ghen tị vừa buồn.
Cô cũng muốn ăn trưa với Phí Minh Nghị.
Đám bạn cô nhao nhao: "Cậu thích cậu ta như vậy thì theo đuổi đi."
Cô trực tiếp tức giận trả lời: "Theo đuổi cái đầu cậu ấy"
Tuy rằng chưa từng yêu đương, nhưng cô cũng biết làm người thứ ba là sai rồi, càng không nói hai người kia là xứng đôi vừa vặn.
Từ lâu, cả lớp đều biết Phí Minh Nghị lớp mình và Từ Ấu Ngưng ban (sáu) là một cặp.
Từ Ấu Ngưng mỗi ngày đều chờ anh cùng ăn cơm, sau khi tan học cùng nhau đi ra ngoài, nếu có người hỏi, Phí Minh Nghị không nói, Từ Ấu Ngưng cười, đó là mặc định.
Không ai không hài lòng, Phí Minh Nghị đẹp trai, Từ Ấu Ngưng cũng không tệ, mỹ nam mỹ nữ, rất xứng đôi.
Sau màn trình diễn chào đón học sinh mới, Mạnh Dao chán nản muốn trốn học lần nữa.
Phí Minh Nghị biểu diễn với tư cách đại diện tân sinh viên, anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen gọn gàng, tay cầm cây vĩ cầm, đứng thẳng giữa sân khấu, du dương theo bài nhạc.
Bên cạnh, Từ Ấu Ngưng, mặc một chiếc váy trắng, tao nhã ngồi trên ghế đệm đàn piano, thỉnh thoảng nhìn mọi người trong hội trường, nở nụ cười dịu dàng.
Thật là một cặp đôi trời đất tác thành.
Mạnh Dao cũng muốn lên sân khấu biểu diễn, nhưng nghĩ lại mình chẳng có năng khiếu gì.
Cô có nên nhảy lên sân khấu biểu diễn trống Sơn Đông không?
Lần đầu tiên, cô xấu hổ và khó chịu vì sự thiếu hiểu biết của mình.
Bước ngoặt của sự việc đến vào nửa tháng sau, một hôm Mạnh Dao đi ăn trưa hơi muộn, xuống căn tin thì thấy Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng không có ngồi cùng nhau, chỉ có một mình Phí Minh Nghị trong nhà ăn.
Cô cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng ngày hôm sau cô lại nghe thấy một bát quái khác từ Cố Giai.
Tối hôm qua có người nghe được Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng cãi nhau trong phòng thí nghiệm, hai người chia tay rồi.
Khi Mạnh Dao nghe xong, cả thế giới như bừng sáng trở lại!
Khi tan học, cô đến phòng học của ban (sáu) và gọi Từ Ấu Ngưng ra ngoài.
Cô nghiêm nghị hỏi: "Cậu với Phí Minh Nghị chia tay rồi sao?"
Từ Ấu Ngưng vẫn tươi cười như lúc mới gặp: "Ừ"
Mạnh Dao lại thận trọng hỏi: "Sau đó hai người có đinh trở về bên nhau không?"
"..." Lần này Từ Ấu Ngưng không nói được lời nào.
Yay! Mạnh Dao nhận được sự im lặng của cô ta, cả người vui mừng, nhận ra điều này không thích hợp, vội vàng kiềm chế nụ cười "Khụ khụ, cám ơn cậu, mình đi trước nhé."
Cô vui vẻ đi bộ trở lại lớp học của mình, mỉm cười đến tận mang tai.
Cô vui vẻ cả một buổi học, cuối cùng khi tan học, cô cố ý đi chậm và chặn Phí Minh Nghị ở lối đi.
Gần một tháng sau ngày khai giảng, cô lại đứng trước mặt anh và nói chuyện với anh một lần nữa.
Cô nói: "Phí Minh Nghị, nghe nói cậu còn độc thân, làm bạn trai tôi được không?"
Không đợi anh trả lời, cô vội vàng nói: "Cậu không đồng ý cũng không sao, tôi sẽ theo đuổi cậu rất nghiêm túc.".