Một chiếc xe ô tô phóng đi bên ngoài phòng triển lãm.
Mạnh Dao lôi tấm ảnh giấu trong điện thoại ra, muốn cười nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
Trong ảnh, trên đại lộ, nam thanh niên đi hết đường, như nhận thấy có người lén chụp ảnh, anh quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh.
—— Gặp lại sau mười năm
...
...
Mạnh Dao nguyên bản không phải là Mạnh Dao, mà là Mạnh Thời Yên, tên này do Mạnh Thiết Sinh lấy, tương truyền xem qua báo chí hồi lâu cuối cùng cũng tìm được hai chữ này.
Mạnh Thiết Sinh là một người thô lỗ, làm ăn lớn, không có văn hóa, luôn cảm thấy cái tên của mình có chút rác rưởi nên muốn đặt cho con gái yêu của mình một cái tên hay hơn.
Lúc đó Mạnh Dao rất thích cái tên này, bạn bè sẽ gọi cô là "Tiểu Mạnh", sau này là "Mạnh Tử", nhưng người thân nhất thì luôn gọi cô là "Yên nhi".
Khi bà ngoại nghĩ tên cô quá "yếu đuối" nên đề nghị đổi tên, cô đã từ chối không chút do dự, Mạnh Thiết Sinh tự nhiên vui vẻ chiều theo ý con gái.
Mạnh Dao là người kiên định từ nhỏ, một khi đã nhận định điều gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Mạnh Dao về miền Bắc sống với Mạnh Thiết Sinh, chỉ có hai cha con, không ai khác.
Mẹ mất năm cô hai tuổi, cô còn nhỏ nên không nhớ được gì.
Mạnh Thiết Sinh không lấy vợ nữa, chính ông cũng được mẹ kế nuôi nấng nên tự nhiên không muốn con gái đi theo bước chân của mình.
Bà ngoại đã từng nghĩ đến việc đưa cô về miền Nam để chăm sóc cho tới khi cô trưởng thành nhưng cô không muốn rời vòng tay Mạnh Thiết Sinh.
Cha cô ngày trước khá vất vả, sau này cuộc sống cũng đã tốt hơn.
Mạnh Thiết Sinh đi làm ăn xa, thường xuyên mang theo con gái nhỏ.
Lúc đó, Mạnh Dao thường theo cha đi chơi, khi cha uống rượu, cô sẽ ăn xiên que bên cạnh, khi cha nói chuyện với mọi người, cô sẽ ngồi nhìn họ - không sợ hãi hay ngại ngùng, bất cứ ai gặp một cô gái thanh tú như vậy cũng sẽ mềm lòng.
Mạnh Dao từ nhỏ đã có vẻ ngoài ưa nhìn, kết hợp giữa nét mạnh mẽ của bố và nét duyên dáng, đoan trang của mẹ.
Cô có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng, đôi mắt một mí giống cha, đặc biệt sáng và trong trẻo.
Ngoài ra còn có một nốt ruồi nước mắt nhỏ ở khóe mắt, khiến cô càng thêm lanh lợi khi cười.
Có lẽ tình yêu mà cha dành cho cô quá quyết liệt, Mạnh Dao hoàn toàn không cảm thấy đau lòng về sự ra đi quá sớm của mẹ, thay vào đó, cô là người tràn đầy sức sống, tính tình ngày càng bộc phát, thậm chí còn dần trở nên liều lĩnh.
Các bạn nhỏ khác học múa và vẽ, riêng cô lại theo nhóm công nhân trong nhà máy nhảy Yangko và học hát; các bạn nhỏ khác đều để tóc dài, hồi cấp 2 nóng quá nên cô cạo trọc làm cô hiệu trưởng nổi điên – thầy cô nào cũng thấy khó chịu với một cô gái đầu trọc lốc.
Cuối cùng cô cũng nhượng bộ, đi mua một bộ tóc giả dài ngang vai đội lên mỗi khi đến lớp.
Không ai có thể kiểm soát cô.
Mạnh Thiết Sinh cũng cảm thấy con gái không làm gì sai, trời nóng quá thì cạo trọc đầu, có gì sai đâu.
Mạnh Thiết Sinh vốn là người trực tính, nhưng vì con gái, ông đành xuống nước, mua chút quà tặng thầy cô để họ nương tay với con bé.
Cuộc sống của Mạnh Dao trôi qua bình yên với người cha chống lưng.
Cô xinh đẹp, con nhà giàu, tính tình kiêu ngạo, đi đâu cũng được săn đón.
Chỉ là, con người ta sẽ luôn luôn trưởng thành, Mạnh Dao cũng dần dần trở nên thu mình lại.
Lúc đó sự nghiệp của Mạnh Thiết Sinh càng ngày càng lớn, ông cũng dần mất đi sự quan tâm giành cho gia đình.
Mạnh Dao trở nên nhạy cảm với tin đồn về cha và những người phụ nữ xung quanh ông.
Mạnh Thiết Sinh không hiểu sao con gái cứ cãi nhau với mình, cho rằng cô giở trò trẻ con nên đành để mặc cho cô bỏ nhà đi, đến một ngày cuối cùng chuyện cũng nổ ra.
Vào ngày sinh nhật của Mạnh Dao, Mạnh Thiết Sinh không về.
Mạnh Dao đi ăn mừng với bạn bè, nhưng khi đi ngang qua một quán ăn thì thấy Mạnh Thiết Sinh đang ngồi ăn tối cùng hai mẹ con người kia.
Mạnh Thiết Sinh thậm chí chạm vào đầu của cậu bé.
Cảm xúc của Mạnh Dao nổ tung ngay lập tức, lao vào phòng ăn ném đống bát đĩa trên bàn xuống đất rồi bỏ đi trong sự tức giận và nước mắt phẫn nộ.
Chuyện này kết thúc như thế nào? Mạnh Thiết Sinh về nhà giải thích cặn kẽ - người phụ nữ không phải tình nhân của ông, đứa nhỏ không phải con ngoài giá thú của ông, chỉ là bạn thân gặp nạn, hai mẹ con tuyệt vọng nên đã tìm ông xin giúp đỡ.
Mạnh Dao biết mình lỗ mãng nên cũng theo cha đến xin lỗi, việc này cứ thế trôi qua.
Sự việc chấm dứt, nhưng nỗi ấm ức và uất hận trong lòng Mạnh Dao không bao giờ nguôi ngoai mà càng ngày càng mãnh liệt, tính tình trở nên nổi loạn.
Ngày đó cô hiểu lầm Mạnh Thiết Sinh, nhưng Mạnh Thiết Sinh lại quên mất ngày sinh nhật của cô, đây là lần đầu tiên cô và cha mình không mừng sinh nhật cùng nhau.
Khi đó, khi cô lên cấp hai, trước mặt mọi người cô vẫn là "Mạnh tổng" kiêu hãnh, nhưng sau lưng cô lại luôn chểnh mảng, không làm được gì, điểm số tụt dốc không phanh.
Cô trở thành một cô gái cá biệt, thường xuyên trốn học và ngủ trong lớp, mâu thuẫn với giáo viên, điểm thi vô cùng tệ.
Cô biết mình phải tập trung hơn vào việc học nhưng sự thờ ơ của cha và ác cảm của thầy cô đã làm cô bùng nổ.
Hết nửa học kỳ một Mạnh Thiết Sinh mới biết được vấn đề, nghe giáo viên phản ánh, đầu óc ông liền nóng nảy.
Mạnh Dao trước kia vẫn không tuân theo quy củ, nhưng cô luôn biết trọng việc học.
Ông hỏi cô có chuyện gì, cô gái tuổi phản nghịch lại nhất định không nói.
Cô thực sự không thích cô giáo trong lớp, cô giáo thường nhắm vào cô, khi đến lượt cô, cô giáo sẽ luôn làm ầm lên những chuyện mà người khác dễ buông tay, đổ thêm dầu vào lửa.
Phát hiện ra vấn đề, Mạnh Thiết Sinh sờ sờ trán cô một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: "Được rồi, chuyện này giao cho ba"
Lúc đầu Mạnh Dao nghĩ rằng ông chỉ định đổi lớp cho cô, nhưng Mạnh Thiết Sinh đã trực tiếp đổi trường cho cô.
Mạnh Thiết Sinh gọi điện, tìm gặp nhiều người, cuối cùng đưa Mạnh Dao đến một trường trung học tư thục ở Bắc Thành.
Trường học mới là nơi ngọa hổ tàng long, những ai vào được đây, hoặc là điểm số cực tốt, hoặc gia đình giàu có, xuất thân danh giá.
Mạnh Dao không quan tâm, mỗi ngày đến trường, tan trường, bình thường như bao học sinh khác.
Sau kỳ nghỉ hè, cô có vẻ ổn định một chút, dù có chút cảm mạo thì cô vẫn cố gắng đi học đầy đủ.
Chỉ là cô muốn yên lặng đến trường, nhưng người khác sẽ không cho phép.
Lúc này Mạnh Dao đã mười bốn tuổi, dung mạo rất xinh đẹp, tuy rằng vẫn luôn để tóc ngắn, nhưng tóc đen, lông mi dài, đôi mắt đen sâu động lòng người.Học sinh cấp hai Bác Văn giàu có, thiên phú, chỉ trong vòng ba ngày, mọi người đều biết một học sinh xinh đẹp mới chuyển trường tên là Mạnh Thời Yên.
Trong vòng mười ngày, cô lại bị các nam sinh trong trường trực tiếp chặn đường hỏi: Mạnh Thời Yên, làm bạn gái tôi được không?
Mạnh Dao, lúc đó vẫn được gọi là Mạnh Thời Yên, trả lời thẳng - bạn đã làm xong bài tập chưa?
Khi đó, tuy đã lớn nhưng cô hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực này, bình thường cô phải chịu rất nhiều áp lực, về nhà lại phải dồn sức làm bài tập.
Bọn con trai khi đó hoàn toàn không mong cô trả lời như thế, đến lúc phản ứng lại thì cô đã bỏ đi từ lâu rồi, chỉ là sự việc này giống như nhấn "nút bắt đầu", từ đó trở đi, những người theo đuổi cô càng thêm táo bạo.
Chỉ trong một năm học tại trường cấp 2 Bác Văn, Mạnh Dao không biết đã nhận được bao nhiêu bức thư tình, bao nhiêu người bị từ chối.
Tất cả đều là những chàng trai xuất thân trong gia đình giàu có danh giá.
Lúc đầu cô còn nghiêm mặt chặn họ, sau dần cô mất kiên nhẫn, sắc mặt càng ngày càng xấu.
Rời trường THCS Bác Văn bắt đầu từ năm thứ ba trung học cơ sở, nguyên nhân một lời khó nói hết.
Ngày đó sau khi tan học, Mạnh Dao muốn đi vệ sinh trước khi ra về, vừa bước vào cửa đã thấy bốn năm nữ sinh lớp bên cạnh đánh một cô gái gầy gò, nửa thân trên của cô gái gần như bị lột trần, máu me be bét rỉ ra từ khóe miệng, nhìn thấy cô đi vào, cô ấy không ngừng kêu cứu.
Mạnh Dao tuy bướng bỉnh nhưng là người có ý thức công bằng từ xương cốt, từ nhỏ đã nhịn không được bọn bắt nạt người yếu, nhìn thấy cảnh này liền không chút suy nghĩ ngăn cản.
Sau đó, cuộc chiến bắt đầu.
Cuối cùng, tất cả phụ huynh được mời đến văn phòng làm việc.
Mạnh Dao ban đầu không nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, dù cô có tham gia đánh nhau thì lỗi vẫn ở phía bên kia.
Chuyện trở nên nghiêm trọng khi bên kia đồng loạt khai do cô ra tay trước, trong khi cô bạn học bị bắt nạt, do quá sợ hãi, đã khai rằng lỗi do Mạnh Dao, bọn họ chỉ đang chơi đùa chứ không phải "bạo lực học đường."
Trái tim Mạnh Dao vỡ nát.
Cô nhìn cô gái kia đầy hoài nghi, không hiểu tại sao cô ta lại làm thế, dù Mạnh Dao biết dù chuyện này lặp lại thì cô vẫn sẽ ra tay nghĩa hiệp.
Sự việc cuối cùng cũng được kết luận, Mạnh Dao bị ghép tội hành hung bạn học, những kẻ khác thì vô tội.
Mạnh Thiết Sinh khi mới nhận được tin đã rất đau đầu, lúc biết được toàn bộ câu chuyện, ông chỉ biết thở dài.
Ông luôn muốn che chắn mưa gió cho con gái mình, nhưng lần này thì không, Mạnh Thiết Sinh khó khăn lắm mới xin cho con gái được nhận vào trường này.
Cô giáo đã nói thẳng với ông, đây là lần đầu nên bỏ qua, nếu Mạnh Dao tái phạm thì nhà trường sẽ phải đuổi học Mạnh Dao.
Nhưng làm thế nào để ông có thể nói những lời này với con gái yêu quý của mình?
Lần đầu tiên Mạnh Thiết Sinh cảm thấy bất lực khi đối diện với con gái, lần trước đổi trường cho cô, lần này ông có thể làm gì? Mọi việc bỗng trở nên quá sức với người cha đơn thân như ông.
Cuối cùng, tất cả những gì ông có thể nói là: Yên nhi, con có muốn ở cùng bà ngoại một thời gian không?
Mạnh Dao chưa bao giờ thích bà ngoại, cô cảm thấy bà không thích gia đình cô cho lắm.
Bà luôn nhìn cha cô với ánh mắt trách móc và thờ ơ, đối với cô thì tốt, nhưng không thân thiết bằng gia đình người khác trong họ nên cô sững sờ hồi lâu, suy sụp cự tuyệt, cảm thấy cha đuổi cô đi vì nghĩ cô là đứa trẻ chuyên gây rắc rối.
Cô cảm thấy cha không tin mình.
Mạnh Thiết Sinh muốn giải thích cho cô, nhưng cô nhất quyết không nghe.
Trận chiến diễn ra một thời gian dài, Mạnh Dao không chịu nói chuyện với cha, nhưng Mạnh Thiết Sinh dường như đã hạ quyết tâm.
Mạnh Dao khóc lóc, làm nũng cũng vô ích, cuối cùng òa khóc.
Cô đi tìm nữ sinh kia chất vấn, làm cô ta khóc lớn giải thích: "Các người đều là con nhà giàu, tôi thì khác, họ sẽ không làm gì cô nếu cô xúc phạm họ, nhưng tôi thì sao, nếu tôi đứng về phía cô, họ sẽ không tha cho tôi.
Cô giúp tôi một lần, liệu có thể giúp tôi vĩnh viễn không?"
Mạnh Dao không nghĩ tới đáp án như này nên chỉ đứng sững tại chỗ.
Cô luôn sống tự do và vô tư, dù có lo lắng đến đâu cùng lắm chỉ thấy xấu hổ với bản thân và cha mình, cô chưa bao giờ nghĩ rằng nhân sinh sẽ có những chuyện như này.
Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu những gì mình đã làm có đáng giá hay không.
Cô đã hỏi đi hỏi lại bản thân, và câu trả lời vẫn là có.
Nếu được làm lại, cô vẫn lao vào ngăn cản.
Sự việc xong xuôi, Mạnh Dao cuối cùng cũng lên máy bay đi về phía Nam.
Ngày trước khi đi, Mạnh Thiết Sinh lần đầu tiên trong đời nói chuyện với cô, không phải ông phớt lờ cô hay không tin cô, mà là ông quá bận không thể quan tâm sát sao đến cô.
Mạnh Dao vốn dĩ muốn gây sự với ông, nhưng lại vô tình thoáng thấy sợi tóc bạc trắng trên trán cha mình, liền nuốt xuống những lời ủy khuất.
Mạnh Thời Yên mười lăm tuổi bị phái đến Tô Thành ở phía Nam.
Về phía Nam, đó là một khởi đầu mới.
Mạnh Thiết Sinh đã thu xếp mọi việc xong xuôi, trực tiếp trả tiền để đưa cô một căn hộ gần trường bên đó, thậm chí còn trực tiếp giữ chỗ ở một trường trung học tư thục gần nhà thông qua quan hệ.
Mạnh Dao lúc đầu hơi chạnh lòng và miễn cưỡng, nhưng dần dần, cô cũng quên đi điều đó, có lẽ chính sự xáo trộn đó đã khiến cô trút đi dấu vết cuối cùng của cơn buồn chán trong lòng.
Thời kỳ phản nghịch của Mạnh Dao cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng cả người vui vẻ trở lại.
Nhưng cô và Mạnh Thiết Sinh vẫn chưa hoàn toàn hòa giải.
Việc ông bắt cô một mình đến Tô Thành vẫn bị cô ghi "thù."
Mạnh Dao không xa lạ gì với Tô Thành.
Trước đây Mạnh Thiết Sinh năm nào cũng đưa cô đến đây, nghỉ hè sẽ ở đây một khoảng thời gian, cũng có rất nhiều bạn tốt ở đây gọi cô là "Yên nhi "
Khi bạn bè nghe nói rằng cô ấy sẽ sống ở đây, mọi người đều vui vẻ.
Thế là ngày nào cũng chơi với nhau, ở cái tuổi này mọi việc đều như giấc mơ thoáng qua, chuyện ở Bắc Thành nhanh chóng bị cô bỏ lại phía sau.
Chỉ là cô vẫn có chút khiếp sợ với bà ngoại, may mà bà ngoại tuy có vẻ nghiêm khắc nhưng không can thiệp nhiều vào cuộc sống của cô, ngoại trừ việc đốc thúc cô chăm chỉ học hành và về nhà đúng giờ.
Tất nhiên, một số rắc rối vẫn không biến mất mà chúng tiếp tục dưới một không gian khác.
Lúc này Mạnh Dao mười sáu tuổi, đã thực sự là một thiếu nữ.
Xa rời những người và chuyện cũ, cả người lại bắt đầu bay bổng, nụ cười tươi rói, trong ánh mắt lấp lánh những vì sao, đôi mắt và cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng có ánh sáng.
Cô là người khá lạnh lùng nhưng việc đó không cản được số lượng bạn nam theo đuổi.
Ban đầu chỉ là một vài cậu bé trong lớp, nhưng sau đó lan rộng ra toàn trường, và cuối cùng, những người bạn tốt chơi với nhau hàng ngày của cô cũng tham gia.
Kỳ thi tuyển sinh cấp 3 kết thúc, những tưởng có thể kết thúc cuộc đời bị dòm ngó hàng ngày, không ngờ có thêm thời gian, tâm hồn lại rạo rực hơn, mỗi ngày đều bị dồn dập bởi những tin nhắn, cuộc gọi điện thoại tỏ tình.
Trong kỳ nghỉ hè đó, Mạnh Dao đã có một khoảng thời gian rất tồi tệ.
Cô hỏi bạn tốt của mình làm thế nào để khiến người ta không thích cô, bạn tốt của cô cũng không có câu trả lời.
Khi đó cô chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, từ bắc chí nam, những chàng trai đó trong mắt cô đều giống nhau.
Cho đến một ngày, cô gặp Phí Minh Nghị..