Thời Gian Như Hẹn

Chương 52




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khổng Tử nói: “Nhân chi sơ, tính bản thiện”. Tuân Tử nói: “Nhân chi tính ác, kỳ thiện ngụy dã”. Cuộc tranh luận giữa tính thiện và tính ác vốn dĩ không có đáp án nhưng trong tim mỗi người chúng ta đều tự tin tưởng mình là tính thiện.

Khi gặp phải thiên tai, một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ, những kẻ ngày thường thù ghét nhau vào giờ phút này cũng có thể bình tâm cùng ngồi một chỗ hỏi thăm người kia một câu “Không sao chứ?”.

Đây chính là nhân tính, đối diện với sinh tử, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Con người mà, sống dẫu kiếm được những gì, chết cũng chẳng thể mang theo.

Tuy nhiên, không phải ai ai cũng đều hiểu được như thế.

Mọi người vừa mới thoát chết, lúc bình tĩnh lại đều sẽ có rất nhiều việc phải nghĩ. Có một loại người tỉnh táo lại tranh thủ dịp này để làm một thứ chuyện tên là: cháy nhà hôi của.

Trong khu vực bị nạn, ngoài cảnh sát phòng cháy chữa cháy, bộ đội, nhân viên y tế, tổ chức cứu trợ tư nhân, các đơn vị từ thiện từ bên ngoài tới còn có một số người tình nguyện đến một cách tự phát, người vận chuyển vật tư, nhu yếu phẩm. Giúp đỡ người khác là chuyện đáng khen nhưng cũng có người lợi dụng danh nghĩa này để làm chuyện khiến lòng người phẫn nộ.

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi động đất xảy ra. Giờ vàng 72 tiếng sắp hết, các đội tìm kiếm cứu nạn vẫn đang nỗ lực hết sức.

Các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đã ba ngày liên tục không ngủ, không nghỉ, mắt người nào người nấy đều đỏ như mắt thỏ nhưng mỗi ngày đều chỉ giải lao một chút rồi lại tiếp tục đi thực hiện công tác tìm kiếm.

Các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy xưa nay có tiếng là những người vạn năng đúc bằng sắt, từ  nhỏ như chuyện mở khóa đến lớn như cứu hỏa, từ trước đến nay luôn làm tận tâm tận lực, tranh thủ từng phút giây. Những gì họ thể hiện tại hiện trường cứu nạn sau động đất cũng vẫn chuyên nghiệp như vậy. Ba ngày qua, các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy đã cứu được vô số người bị nạn.

Bình An, Tiểu Hổ và những chú chó khác đều đã thấm mệt nhưng vẫn không ngừng lùng sục khắp các nơi để tìm kiếm.

Ngay trước một tòa nhà trung tâm thương mại bị sập, Cận Thời Xuyên trông thấy một người đàn ông cõng một cái túi trên người đi ra, bước chân thoăn thoắt.

Lúc ấy anh cũng không để tâm, vẫn tiếp tục cùng mọi người tìm kiếm người sống sót.

Nào đâu dư chấn bất ngờ tới nữa, nhóm Cận Thời Xuyên vội vàng gọi chó của mình quay về, rồi chạy tới khu vực an toàn. Bức tường ngả nghiêng sắp đổ trong phút chốc ngã sập, tình cờ đè trúng hai người chạy cuối.

Dư chấn kết thúc. Cận Thời Xuyên vội vàng hô: “Cứu người.”

Các đội viên chạy như bay tới, chuyền tay nhau chuyển gạch đá đi.

Mặc dù cứu được người ra nhưng hai người họ đã ngừng thở, qua đời.

Cùng lúc đó, họ trông thấy miệng túi nằm cạnh hai người này mở ra, bên trong có mấy món đồ vàng bạc, đá quý, trang sức, dăm thứ đồ dùng hằng ngày và một ít tiền nằm ngổn ngang trong túi.

Mấy cái bóng màu cam ngồi xổm trên nền đất cùng lặng đi một lát, thật là ngu ngốc.

“Mấy người này thật là, mẹ kiếp, khốn khiếp quá.” Lưu Húc đứng dậy, bức xúc mắng.

“Thật là loại người gì cũng có, chết cũng đáng đời.” Giang Đường cũng chửi theo.

Đúng vậy, họ đang liều mạng cứu người còn mấy kẻ này thì đang liều mạng vơ vét của cải. Có câu, người chết vì tiền, chẳng sai chút nào.

Cận Thời Xuyên cũng đứng dậy, chẳng còn lòng dạ nào: “Thôi, nên làm gì thì làm, mặc kệ đó là ai, chúng ta đều phải cứu, đừng để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc chung. Rõ chưa?”

“Rõ.” Mọi người mặc dù tức giận, bất bình, nhưng thế giới rộng lớn, thiếu gì chuyện lạ, lòng người thế nào, có gì phải ngạc nhiên.

Mọi người vội sấp vội ngửa đến tận trưa, giữa giờ nghỉ giải lao, Cận Thời Xuyên gặp được Cố Nghiêu. Quần áo cậu ta bám đầy bụi bặm, đất cát nhưng vẫn đẹp trai, phong độ như cũ.

Hai người ăn ý ra một chỗ vắng người để ngồi. Những dãy núi xa xăm trông qua có vẻ hơi tiêu điều nhưng mặc bao tang thương, nó vẫn xanh ngút ngàn không đổi.

“Tôi cứ bảo sao không trông thấy ông, hóa ra là ngồi đây hả?” Cố Nghiêu đi đến vỗ lưng Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên bị đập rõ đau, cau có quay lại nhìn, không nói gì.

Cố Nghiêu nhìn lại: “Bị thương à?”

“Bị đập một cái chứ chẳng sao hết.” Cận Thời Xuyên hỏi ngược lại Cố Nghiêu, “Bộ đội đặc công các ông mà cũng bị điều tới à?”

Cố Nghiêu móc bao thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho Cận Thời Xuyên rồi cúi đầu cắn một điếu thuốc lên miệng, vừa mò bật lửa vừa nói lè nhè: “Vội cứu người đâu thèm quan tâm quân chủng nào chứ, ông đây đang nghỉ phép mà cũng bị triệu tập.”

Cận Thời Xuyên châm điếu thuốc, rít một hơi, cái mệt nhọc trong người như giảm bớt, anh cười: “Ông có thể chọn không đến mà.”

“Ông đây là quân nhân.” Cố Nghiêu dở khóc dở cười.

“Đúng vậy, nhân dân cần chúng ta.” Cận Thời Xuyên quay đầu lại nhìn lướt qua Bình An. Cu cậu đang nằm song song bên cạnh Tiểu Hổ, nhắm mắt hưởng thụ phút giây nghỉ ngơi hiếm có.

Cố Nghiêu bỗng nói với Cận Thời Xuyên: “Ôi chao, hôm qua tôi trông thấy một người ở thị trấn bên cạnh giống chị dâu lắm.”

“Nhìn nhầm rồi!” Cận Thời Xuyên dừng một chút rồi mới nói, “Người ta đang ở Du Giang.”

“Chắc vậy!” Cố Nghiêu gật đầu. Anh ta cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không giáp mặt thật, “Tôi thấy ông chắc không chỉ bị thương ở lưng đâu nhỉ?”

“Thương nhiều thương ít cũng chẳng sao, chỉ cần giữ lại cái mạng này, đừng có chết là được.”

Cố Nghiêu lập tức nhìn Cận Thời Xuyên đầy hứng thú, thằng cha này vốn có biết sợ chết là gì: “Giờ biết sợ chết rồi à?”

Cận Thời Xuyên nhả một hơi khói thuốc, đôi mắt vằn đầy tia máu, ngẩng đầu nhìn dãy núi xanh trập trùng lởm chởm những vết thương, cười một tiếng mệt mỏi và thờ ơ. Giọng nói ấy rất nhẹ nhưng dường như đã tốn hết sức lực để nói ra.

Anh nói: ” Cái mạng này là để dành cho cô ấy, tuyệt đối không thể vứt lung tung đâu đó được.”

“Từ Lai hả?” Cố Nghiêu nghe là biết ngay cô ấy trong miệng thằng cha này là ai, anh ta cười khề khà, “Yêu người ta vậy cơ à.”

Cận Thời Xuyên gật đầu, liếc nhìn Cố Nghiêu, khóe miệng biểu lộ một chút ấm áp lạ lẫm: “Yêu. Yêu đến mức rất sợ chết, yêu đến mức đời này không thể không có cô ấy.”



Lúc Từ Lai biết đội cứu viện của đội phòng cháy chữa cháy Du Giang hiện không ở thị trấn này thì có hơi thất vọng, càng lo lắng nhiều hơn mỗi lần nhìn thấy chiến sĩ phòng cháy chữa cháy và bộ đội bị khiêng vào lều khám bệnh dã chiến.

Dư chấn có thể tới bất kỳ lúc nào khiến cô càng lo lắng hơn nhưng chỉ có thể giữ trong lòng. Cô đến đây không phải để tìm người thân. Cô tới để cứu viện.

Đội cứu viện LT cử hai nhóm tới đây. Một nhóm là đội chó tìm kiếm cứu nạn, một nhóm là đội cứu trợ.

Từ Lai là người bên đội cứu trợ. Cô từng tham gia hoạt động cứu trợ ở nước ngoại, có kinh nghiệm phong phú, lúc mới về, lão Phan xếp cô vào đội chó tìm kiếm cứu nạn nhưng ngờ đâu, chỉ sau hai tháng ngắn ngủi, Bình An đã gia nhập lực lượng phòng cháy chữa cháy, trở thành chó cảnh sát, thuộc về quân đội.

Tuy nhiên, Từ Lai không chỉ rành mỗi về chó tìm kiếm cứu nạn, những mặt khác kinh nghiệm của cô cũng không thua kém gì những người chuyên nghiệp.

Công tác tìm kiếm người bị nạn trong đống đổ nát không tới phiên đội cứu trợ làm, công việc của họ là phân phát vật tư, nhu yếu phẩm, hỗ trợ sơ tán nhân dân và trấn an người bệnh.

Riêng Từ Lai còn kiêm thêm công tác thăm dò địa chất và giải tỏa căng thẳng tâm lý cho chó tìm kiếm cứu nạn.

Từ Lai sẽ cùng đội viên đội cứu trợ quốc tế nghiên cứu xem nên bắt đầu đào bới mỗi tòa nhà từ hướng nào để nó không sập thêm lần hai, hỗ trợ một chút kỹ thuật trong quá trình cứu nạn của cảnh sát phòng cháy chữa cháy và tiến hành liệu pháp giải tỏa căng thẳng cho những chú chó tìm kiếm cứu nạn bị mệt mỏi.

Cô gái mặc đồng phục của tổ chức cứu trợ LT này ngược xuôi qua lại trước mặt mọi người, đi tới chỗ những người bị nạn, vì thái độ nghiêm túc và vẻ ngoài xinh xắn nên chẳng bao lâu sau mọi người đều biết trong đội cứu trợ LT có một nữ tình nguyện viên xinh đẹp không sợ khó, không sợ khổ, hết lòng vì nhân dân vùng thiên tai.

Đêm xuống, Từ Lai ngồi bên chiếc bàn kê bên ngoài điểm khám bệnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, không trăng, không sao, màn đêm thuần khiết và lạnh lùng.

Chiếc điện thoại cô nắm trong tay, góc trên bên trái của nó vẫn báo “không có sóng” như thế.

Muốn biết tin tức của anh, muốn biết anh có an toàn không, muốn biết anh có bị thương không nhưng tất cả đều bị ba chữ nhỏ bé này ngăn cách.

Nỗi nhớ nhung và lo lắng nằm trong lòng như nặng nề thêm trong bóng đêm của thị trấn miền núi, càng ngày càng trĩu nặng.

Cũng dưới bầu trời đen như mực ấy, nhóm Cận Thời Xuyên đang gắng sức giải cứu một người đàn ông chẳng hiểu vì đâu lại chạy vào một nhà xưởng rồi bị chôn dưới đó khi tòa nhà sụp đổ lần thứ hai. Tiếng kêu cứu của người đàn ông vẫn đang văng vẳng vọng ra ngoài.

“Dùng máy khoan đá đi!” Cố Nghiêu chạy đến gặp nhóm Cận Thời Xuyên đang mướt mải đào.

Cận Thời Xuyên vứt xẻng đi, vần tảng đã vỡ, vừa làm vừa nói: “Không được, kết cấu này quá yếu, bọn tôi vẫn chưa xác định được tình hình bên trong.”

Nhóm Dương Dương đang giúp chuyển đá ra ngoài, đội Lục Phương Kỳ cũng đến giúp sức.

Không biết ai hắt xì một cái, lực tay trùng xuống, cả tảng đá lớn đập thẳng vào lưng Cận Thời Xuyên. Người đàn ông kêu lên đau đớn, gắng sức chống lại.

“Thời Xuyên.” Cố Nghiêu giúp đẩy một tay, nhìn sang hỏi Cận Thời Xuyên, “Không sao chứ?”

“Không chết được.” Nhờ Cố Nghiêu và sức của tất cả mọi người, cuối cùng đã chuyển được khối đá đi.

Trán Cận Thời Xuyên vã đầy mồ hôi, chẳng biết là đau hay là mệt. Bình An ngồi dưới chân theo lệnh sủa gâu gâu lên mấy tiếng. Anh cười với Bình An, bảo với cu cậu: “Bình An, không có chuyện gì đâu, ngoan nào.”

Cố Nghiêu phì cười: “Cứ như dỗ vợ ấy.”

“Chó vợ tôi giao cho tôi, tất nhiên phải dỗ dành rồi.” Cận Thời Xuyên nhếch môi cười với Cố Nghiêu rồi tiếp tục công việc.

Cố Nghiêu nhìn Cận Thời Xuyên rồi lại nhìn con chó béc giê. Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại là chó se tơ hồng hả?

Lục Phương Kỳ đến cạnh chỗ Cố Nghiêu đứng, bật cười, vỗ vai anh ta, cười mà không nói, tất cả đều không cần nói.



Từ Lai bị một người đàn ông bắt chuyện. Người đàn ông cũng xách một cái ghế ra ngồi ngoài này. Quần áo anh ta mặc cho thấy người này thuộc giới thượng lưu.

“Này.” Người đàn ông cười lấy lòng, “Hôm nay tôi thấy cô nói chuyện với mấy người bên đội tìm kiếm cứu nạn rất rạch ròi, chuyên nghiệp, giỏi đấy!”

“…”

“Ôi chao, cô đẹp thế này, để cô đi làm tình nguyện viên, bạn trai cô không lo lắng sao?”

“…”

“Cô thật thú vị.” Người đàn ông thấy Từ Lai phớt lờ mình thì bật cười ha hả rồi lại tiếp tục lẩm bẩm, “Này, cô biết tôi chứ?”

“Biết, cậu ấm của tập đoàn Tưởng Thị.” Từ Lai liếc Tưởng Thành Trạch một cái, giọng nói lạnh lùng, “Sát thủ gái đẹp của Du Giang, hân hạnh được gặp mặt.”

Tưởng Thành Trạch bật cười ha ha, đôi mắt đào hoa nheo lại: “Cô biết tôi, vậy tốt rồi, tôi cũng không cầu kỳ gì, mặc kệ cô có đàn ông hay chưa, tôi vừa ý cô rồi đấy, đi với tôi đi.”

Từ Lai chỉ cười ngoài mặt, nhìn thẳng Tưởng Thành Trạch đáp: “Dựa vào đâu anh cảm thấy tôi sẽ đi với anh? Dựa vào vẻ ngoài anh tuấn của anh hay là dựa vào gia thế hùng hậu?”

“Cả hai luôn cũng được.” Tưởng Thành Trạch chắp hai tay lại, “Tôi sẽ nhanh chóng làm cô thích thôi.”

“Hỏi anh một chuyện.” Từ Lai mở lời.

“Vinh hạnh, mời.”

Từ Lai nghe phát buồn nôn nhưng vẫn nhịn lại để nói: “Anh không làm sát thủ gái đẹp lại đến đây chịu tội, rảnh lắm chăng?”

“Kiếm chút tiếng tăm, cô không hiểu đâu.” Tưởng Thành Trạch nháy mắt với Từ Lai mấy cái, cười rất vô tư.

“Vậy à?”

“Tất nhiên rồi!” Tưởng Thành Trạch gật đầu, “Nhà họ Tưởng chúng tôi dù gì cũng nổi tiếng là nhà từ thiện, chuyện tốt này phải làm chứ.”

Từ Lai lắc đầu, mỉm cười, không đáp lại.

Giờ đến lượt Tưởng Thành Trạch thắc mắc: “Cô cười gì?”

Từ Lai thôi cười, thoải mái nhìn sang Tưởng Thành Trạch, vỗ vai anh ta như một người từng trải, thu tay về rồi nói: “Tôi là người sống sót sau động đất Dương Xuyên. Năm ngoái tôi có về một chuyến. Tình cờ trông thấy một người đàn ông ngồi xổm trước một tấm bia mộ, nói với chủ nhân tấm bia những lời cực kỳ sâu nặng thế này, “Vợ ơi, anh đã vô liêm sỉ đến thế, sao em không quay về quản lý anh đi”,” cô dừng một chút, nhìn về phía màn đêm vô tận, “Phải rồi, nghe nói đại thiếu gia nhà họ Tưởng đã vô liêm sỉ sắp tròn chục năm rồi nhỉ?”

Khuôn mặt tươi cười của Tưởng Thành Trạch căng cứng. Anh nghẹn họng nhìn sang phía Từ Lai, mãi không nói nên lời.

Từ Lai thở dài, cười đầy bất đắc dĩ: “Tôi vẫn chưa gặp chị gái ấy nhưng nghe nói chị ấy gửi một tin nhắn cho bạn trai mình, nói là, nếu như có thể sống sót thì sẽ gả cho anh ta, nếu tôi đoán không sai thì là anh nhỉ!”

“…”

“Chỉ cần có động đất thì sẽ thấy tập đoàn Tưởng Thị quyên góp tiền. Anh làm xằng làm bậy cũng chỉ vì anh yêu cái người ngụ trong tim anh mà thôi…”

Từ Lai đứng dậy, khẽ cúi chào Tưởng Thành Trạch, nói với anh ta lời sau cuối: “Tưởng tiên sinh, chuyện cũ đã qua, tôi tin chị ấy cũng không muốn thấy anh như bây giờ.”

Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Mọi người luôn đeo một cái mặt nạ ngụy trang trên khuôn mặt mình nhưng nếu có một người nào đó tháo nó ra và nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên gò má bạn, bạn mới ý thức được, thì ra đã nhiều năm như thế mà miệng vết thương vẫn chưa hề khép lại, chỉ là nó được che đậy kỹ càng, lừa mình dối người mà thôi.

Đột nhiên, mặt đất lại bắt đầu rung lắc. Dư chấn lần này kéo dài hơi lâu, chấn động cũng khá mạnh. Trong lòng Từ Lai có linh cảm xấu.

Mấy tiếng đồng hồ sau, có người ở thị trấn bên kia sang hỏi: “Nghe nói bên chỗ mọi người có chuyên gia huấn luyện chó LT phải không?”

Từ Lai đang ở gần đó, trông thấy mọi người tụ tập, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đó xem, trông thấy ngay hai chiếc áo phòng cháy chữa cháy màu cam.

“Lục Phương Kỳ?” Cô tròn mắt gọi to.

Lục Phương Kỳ cũng giật nảy mình khi thấy Từ Lai: “Từ Lai?”

Từ Lai thấy sắc mặt Lục Phương Kỳ kỳ lạ, lòng đâm hoảng hốt. Cô nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Thế, cô phải bình tĩnh đấy nhé.” Lục Phương Kỳ cất đi vẻ cà lơ phất phơ của ngày thường, nghiêm túc báo với Từ Lai: “Anh Xuyên xảy ra chuyện rồi, Bình An đang phát điên.”

Chú thích:

*Câu của Khổng Tử nghĩa là bản tính con người ban đầu là tốt. Câu của Tuân Tử nghĩa là bản tính con người là xấu, nếu có tốt đẹp thì đó là do con người đặt ra. Ở câu của Tuân Tử, tác giả viết thiếu 1 chữ “giả”, có thể là do nhớ nhầm. Câu đầy đủ là “Nhân chi tính ác, kỳ thiện giả ngụy dã” (人之性恶,其善者伪也). Vào thời Bách Gia Tranh Minh, Khổng Tử, Mạnh Tử đại diện cho Nho gia cho rằng “theo tự nhiên, con người vốn đã có tính thiện, một vị vua không thể cai trị nếu không có sự đồng ý của người dân, và rằng sự trừng phạt dành cho sự cai trị không được lòng dân và bạo ngược chính là để mất “thiên mệnh”. Tuân Tử đại diện cho Pháp gia thì cho rằng “con người bẩm sinh là ích kỷ và xấu xa (tính ác); tính thiện chỉ có được thông qua giáo dục và hành động phù hợp với hoàn cảnh của mỗi người, hình thức chính phủ tuyệt vời nhất là dựa trên sự kiểm soát độc đoán, và rằng đạo đức là không liên quan tới việc cai trị một cách hiệu quả; vì thế, cách duy nhất để giữ trật tự xã hội là áp đặt kỷ luật từ bên trên và tăng cường pháp luật một cách chặt chẽ. Phái Pháp gia đề cao nhà nước trên mọi thứ khác, coi sự thịnh vượng và quyền lực quân sự của nhà nước quan trọng hơn hạnh phúc của người dân.” Nguồn: Wiki Bách Gia Chư Tử.

*Máy khoan đá: còn được gọi là búa khoan đá, máy phá đá… chuyên dùng để vỡ các khối đá lớn thành những khối có kích cỡ nhỏ hơn hoặc hỗ trợ phá huỷ các tảng đá nguyên khối để phục vụ các mục đích đào hầm, mở đường… Đọc thêm: link

This is the image description

*Một số hình ảnh chụp tại động đất Tứ Xuyên 2008

Chic xe taxi bị đè bẹp dưới tảng đá khổng lồ

Chiếc xe taxi bị đè bẹp dưới tảng đá khổng lồ

Một người bị thương được gùi đn nơi sơ tán

Một người bị thương được gùi đến nơi sơ tán

Người chồng cố an ủi vợ bên xác đứa con đã mất vì sập trường

Người chồng cố an ủi vợ bên xác đứa con đã mất vì sập trường

Một em bé 3 tuổi được cứu sống sau 40 giờ vùi lấp

Một em bé 3 tuổi được cứu sống sau 40 giờ vùi lấp

Cụ già không còn nước mắt để khóc đứa cháu đã mất

Cụ già không còn nước mắt để khóc đứa cháu đã mất

Không một ngôi nhà nào còn tồn tại

Không một ngôi nhà nào còn tồn tại

Bức ảnh cưới sót lại

Bức ảnh cưới sót lại

Hai nhân viên cứu hộ kiệt sức nằm vật bên hè đường

Hai nhân viên cứu hộ kiệt sức nằm vật bên hè đường

Cứu một em bé ra khỏi đống đổ nát

Cứu một em bé ra khỏi đống đổ nát

6-1348759590_480x0

10-1348759590_480x0

Chic đồng hồ dừng lại ở 14h28p thời điểm xảy ra động đất

Chiếc đồng hồ dừng lại ở 14h28p, thời điểm xảy ra động đất