Lưu Húc ngồi ghế sau tình cờ nhìn thoáng qua gương thấy màn cười như có như không của đội trưởng, nhìn qua chính trị viên đang ngồi cạnh, sực nhớ tới lời chính trị viên nói trước khi lên xe, máu tò mò trào dâng, vèo một cái thò đầu lên chỗ khe hở giữa hàng ghế trước.
“Đội trưởng, nghe nói cô gái mới rồi kia là chị dâu thật à?”
Cận Thời Xuyên lập tức lật mặt, tỏ ra hờ hững, thong dong: “Ai nói?”
Lưu Húc liếc qua Lục Phương Kỳ, lập tức nở nụ cười: “Cái này làm gì có ai nói, tình hình khi nãy khiến các anh em đều cảm thấy vậy thôi.”
Chút lén lút mắt la mày liếc vừa rồi của Lưu Húc bị Cận Thời Xuyên nhìn thấy hết qua gương chiếu hậu. Anh chẳng buồn giải thích, chỉ đáp hết sức bình thường: “Không phải.”
Lưu Húc lại nhìn Lục Phương Kỳ, vừa hay Lục Phương Kỳ cũng nhìn lại anh ta, ánh mắt hai người lập tức chuyển hướng đổ dồn sang nhìn bản mặt anh tuấn ngời ngời của Cận Thời Xuyên, hai cái mặt thoắt cái liền ù ù cạc cạc.
Không phải? Không đời nào!
Bên kia, Từ Lai và Hàn Phóng trở lại xe, đường đã thông, Tần Thụy thấy hai người về liền hỏi: “Đi đâu thế?”
Hàn Phóng hất mặt chỉ sang người ngồi bên cạnh: “Chưa biết à? Bà cô trẻ này của chúng ta đi ra tay tương trợ trước chuyện bất bình thay cho mấy anh lính cứu hỏa đấy.”
Hoắc Nham Tông quan sát Từ Lai ngồi ghế sau thông qua gương chiếu hậu, thấy khóe miệng cô mỉm cười cong cong, có vẻ rất vui, bèn hỏi: “Ồ, bất bình gì đấy?”
“Tôi chỉ xem được đoạn sau thôi, nghe nói là thế này…” Hàn Phóng kể lại toàn bộ chuyện mình chứng kiến cũng như nghe ngóng được một lượt, cuối cùng tổng kết, “Lai Lai của chúng ta lớn thật rồi, lưu manh, du côn cũng không thèm sợ.”
Tần Thụy mở máy, cho xe lăn bánh nhập vào dòng xe lưu thông, nghe Hàn Phóng kể xong cũng bật cười, giọng nói có vài phần tiếc rẻ: “Ái chà, biết thế tôi cũng đã đi xem rồi.”
Từ Lai nghe mọi người nói chuyện rôm rả, tay chống cửa sổ xe, quay mặt nhìn ra bên ngoài. Hai bên đường, cây xanh phủ bóng, ánh đèn rực rỡ, tâm hồn lơ lửng ngoài ô cửa.
Hàn Phóng liếc nhìn Từ Lai, trộm cười một tiếng, thật ra nhìn từ xa anh cũng đã nhận ra giữa con bé với tay lính cứu hỏa kia có gì đó rồi, dù không nhìn thấy vẻ mặt của cả hai nhưng với bản lĩnh nhìn người của anh cộng thêm tâm trạng khác thường hiện giờ của cô nàng, rốt cuộc anh vẫn phải đưa ra kết luận này.
Em gái nhỏ xem chừng đã biết yêu rồi.
Cuối cùng mọi người không đi tụ tập uống mấy chén với nhau nữa, họ đưa Từ Lai về nhà trước rồi ba người đàn ông lái xe đi.
Lúc này, Hoắc Nham Tông mới liếc nhìn gã ngồi ghế sau qua chiếc gương chiếu hậu: “Hàn Phóng, nãy ông còn có chuyện chưa nói phải không?”
Hàn Phóng viết hoa một chữ ĐỆT trong bụng, ngoài mặt thì cười toe toét: “Giám đốc Hoắc không hổ là người làm ăn lớn, không gì thoát được hỏa nhãn kim tinh của ông.”
Đáp lại như thế khiến tinh thần Tần Thụy lập tức tỉnh như sáo: “Gì? Gì? Còn cái gì nữa?”
Hàn Phóng dựa hẳn người vào chiếc ghế da thật, mắt nhìn thẳng hai người ngồi trước, cười bảo: “Tôi đoán không sai thì Lai Lai vừa ý một tay lính cứu hỏa rồi.”
“Không phải chứ? Ông dám chắc hả?” Tần Thụy trợn tròn mắt, ra điều không tưởng tượng nổi.
“Trực giác của cảnh sát hình sự.” Hàn Phóng gật đầu.
Hoắc Nham Tông ngó ra ngoài cửa sổ, không nói năng gì, bỗng nhiên anh nhớ lại, có một năm, sau khi Từ Lai trở về từ kiếp nạn sinh tử.
Hôm đó, nhóm mấy thằng đang chơi bóng rổ, Từ Lai và Tô An Hi đứng bên cạnh xem. Từ Lai hồi ấy trầm mặc, ít nói, khác xa cái kiểu gì cũng nói được của ngày xưa, tâm sự dường như cũng bị trận động đất ấy chôn vùi dưới đáy lòng.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi một chỗ, lẳng lặng nhìn tấm ảnh nhỏ cầm chặt trong tay.
Hoắc Nham Tông được thay ra nghỉ, rủ Từ Lai đi tiệm tạp hóa mua nước với anh. Trên đường đi, anh đã hỏi Từ Lai: “Vừa rồi nhìn gì thế?”
Từ Lai móc trong túi áo ra tấm ảnh nhỏ đưa cho Hoắc Nham Tông, là hình chụp một con chó béc-giê còn nhỏ. Cô bé bảo: “Nó tên là Truy Phong, là chó của ân nhân cứu mạng của em.”
“Ân nhân cứu mạng?” Hoắc Nham Tông hỏi lại, đây là lần đầu tiên cô bé chủ động nhắc về vụ động đất ở Dương Xuyên kể từ sau khi trở về.
Cô bé gật đầu, đôi mắt đen láy ủ rũ bỗng nhiên sáng lên như có ánh đèn, giọng nói cũng thay đổi: “Vâng, là một cảnh sát phòng cháy chữa cháy.”
Hoắc Nham Tông ngưng dòng hồi tưởng, lông mày nhiu nhíu, lại là một tay cảnh sát phòng cháy chữa cháy nữa…
…
Từ Lai về nhà dắt Bình An đi tản bộ quanh tiểu khu rồi đi tắm rửa, vừa lau tóc vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cận Thời Xuyên.
Cận Thời Xuyên đã về đến nhà, vào phòng ngủ, cũng đang chuẩn bị đi tắm rửa, nghe âm báo tin nhắn, anh cầm lên xem một cái, quả nhiên là Từ Lai, vẫn y như trước đây.
Từ nha đầu: Ngủ ngon
Ngón tay Cận Thời Xuyên ấn vài cái rồi quẳng điện thoại xuống giường, cởi quần áo chui vào nhà tắm.
Từ Lai sấy khô tóc xong, quay lại phòng ngủ, nằm bò trên giường quờ điện thoại. Cô đã quen với việc Cận Thời Xuyên không trả lời lại, không ngờ màn hình sáng lên, tin nhắn đã ở ngay trước mắt.
Cận đại ca: Ngủ ngon
Bình An đã ngủ gà ngủ gật, mắt díu lại, sắp sửa chìm vào mộng đẹp.
Đột nhiên, trong phòng ngủ có tiếng hét thất thanh. Cu cậu lập tức mở bừng mắt, đứng bật dậy, phóng vèo vào phòng ngủ, sau đó nhìn thấy Từ Lai cầm điện thoại cười ngu ngơ.
Tiếng lòng của Bình An: Gần đây thật rất không bình thường.
Từ Lai trông thấy Bình An sáp tới bên giường nhìn mình bèn nằm úp hẳn xuống mép giường, giơ điện thoại để trước mặt cho Bình An xem, không giấu được vui vẻ ở trong lòng: “Anh ấy nói ngủ ngon với chị này, anh ấy nói ngủ ngon với chị đó…”
Bình An nhìn điện thoại rồi nhìn Từ Lai, tiếng lòng là: Háo sắc.
Hôm sau
Hôm nay mặt trời vẫn tỏa sáng như mọi ngày, dù đã lập thu nhưng cái nóng vẫn chưa thấy giảm. Ngày nghỉ cuối tuần, đám dân văn phòng cuối cùng cũng được ngủ nướng một giấc thật đã.
Còn Từ Lai thì đã dậy sớm khi người ta còn đang say sưa, đọc tin tức về vụ việc tối qua.
Thì ra nguyên nhân vụ gây gổ đó là khi các chiến sĩ chữa cháy đang phân công nhiệm vụ cứu hỏa thì một anh chịu trách nhiệm chụp hình các chiến sĩ phòng cháy chữa cháy bị người vây xem xung quanh chỉ trích, càng chửi càng to, cuối cùng thành sự việc uống rượu đánh người, hiện tại mấy gã này đang bị tạm giữ điều tra vì tội gây rối trật tự công cộng.
Từ Lai mỉm cười, trở về màn hình chính, gửi tin nhắn “Chào buổi sáng” cho Cận Thời Xuyên rồi đi rửa mặt.
Cận Thời Xuyên cũng dậy sớm theo thói quen, từ lúc trời còn tờ mờ sáng đã ra khỏi nhà, chạy mấy vòng quanh sân thể dục của khu tập thể, chạy đến lúc mặt trời lên cao, sắc trời sáng rõ mới thong thả đi về.
Về đến nhà, Cận Khải Minh đã ngồi trong phòng khách đọc báo, uống trà. Diêm Nguyệt Hàm đích thân làm bữa sáng, một luồng nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rõ cảnh tượng ấm áp, thoải mái của một gia đình.
“Cha ạ.” Cận Thời Xuyên vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Cận Khải Minh đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn sang Cận Thời Xuyên. Khuôn mặt ông có ngũ quan sắc nét mặc dù đã có nếp nhăn nhưng vẫn đầy phong độ như xưa.
“Hôm nay nghỉ phép định làm gì?” Cận Khải Minh nói chuyện rành mạch, đâu ra đấy, cho dù nói chuyện với con trai mình thì vẫn không khác gì.
Cận Thời Xuyên xoa chóp mũi: “Không làm gì cả ạ.”
Cận Khải Minh “ừ” một tiếng với cậu con rồi bảo: “Vừa hay, hôm nay, gia đính bác Hứa của con sang chơi, con đừng đi đâu nữa, ở nhà hỗ trợ tiếp khách với cha.”
Cận Thời Xuyên đang định nói thì Diêm Nguyệt Hàm đã đi ra, vỗ bả vai dầy rộng của con trai rồi bảo: “Không được nói không, chẳng mấy khi về nhà mà cũng chẳng chịu ở nhà giúp mẹ, mẹ giận đấy!”
“Vâng ạ.” Cận Thời Xuyên nhìn mẹ, bất đắc dĩ phải cười một tiếng.
Diêm Nguyệt Hàm hài lòng gật đầu, cười bảo: “Người đầy mồ hôi, mau đi tắm đi còn xuống ăn sáng.”
“Dạ.” Cận Thời Xuyên đứng dậy cười với mẹ rồi chạy lên tầng trên.
Tắm rửa, thay quần áo xong, Cận Thời Xuyên đứng ngoài ban công, tiện tay tưới nước cho mấy chậu hoa. Nghe thấy điện thoại kêu một tiếng, anh bỏ bình tưới nước xuống đi kiểm tra điện thoại. Từ nha đầu đúng giờ gửi tin nhắn cho anh: “Chào buổi sáng.”
Khóe môi anh cong lên, đi ra ban công rồi mới nhắn lại: “Chào.”
Từ Lai đang dắt Bình An chạy thì điện thoại kêu lên, mở ra xem liền bật cười, lập tức nhắn lại ngay.
Cận Thời Xuyên nhận được tin nhắn: Từ nha đầu: Ăn cơm trưa không?
Anh ngồi luôn xuống chiếc ghế kê ở ban công, đôi chân dài duỗi thẳng, cả người đặt trong trạng thái lười biếng, trái ngược hoàn toàn với vẻ chỉn chu hằng ngày, có điều vẫn cảm thấy như thế rất phù hợp với con người anh.
Từ Lai nhận được tin nhắn: Cận đại ca: Buổi trưa không rảnh
Từ Lai dừng chạy, đang định nhắn lại thì lại có thêm tin nhắn mới: Cận đại ca: Cơm tối
“Thời Xuyên à, sao chưa xuống?” Diêm Nguyệt Hàm gõ cửa phòng ngủ của Cận Thời Xuyên, “Sao lại khóa cửa thế?”
Cận Thời Xuyên đứng dậy, đi vào phòng ngủ: “Thay quần áo, con xuống ngay đây.”
Điện thoại có tin nhắn đến: Từ nha đầu: Được thôi
Anh bật cười, nhét di động vào túi quần rồi xuống dưới nhà.
…
Buổi trưa, Từ Lai được Tô An Hi rủ đi ăn cơm. Hai người ăn xong, xuống bãi đỗ xe thì thấy cách đó không xa hình như có chuyện gì đấy xảy ra nên có vài người túm lại xem.
Từ Lai vốn không định đi xem, nào ngờ nhìn thoáng qua một cái đã tia thấy một chiếc xe việt dã màu đen.
Ừ, trông quen thật, xem biển số xe nào, không phải là xe của Cận Thời Xuyên đó hay sao?
Từ Lai lập tức chạy qua đó.
“Lai Lai.” Tô An Hi gọi giật theo không kịp, bèn cũng đi theo.
Từ Lai chạy tới nơi, vừa đúng lúc nhìn thấy một người đẹp mặc áo hoa li ti màu trắng ngó sen lo lắng kéo tay Cận Thời Xuyên, cực kỳ dịu dàng hỏi anh: “AnhThời Xuyên, không sao chứ ạ?”
Từ Lai đứng nguyên tại chỗ xem cảnh diễn của cặp trai thanh gái lịch, nụ cười cứng đờ trên mặt.
Cận Thời Xuyên đột nhiên cảm giác có một cặp mắt bỏng cháy nhìn về phía mình, anh ngoảnh đầu lại, vừa khéo đối diện với khuôn mặt lạnh tanh của Từ Lai.
“Ồ, xem ra quả thực là không rảnh.” Giọng nói này truyền tới tai Cận Thời Xuyên trong mềm mỏng có lên giọng, trong lên giọng có mỉa mai.