Thời Gian Nhiệt Luyến

Chương 21




“Nguy hiểm thật cậu phát hiện sớm, bằng không chúng ta có thể phải tổn thất nặng nề.”William thông qua chat webcam nói chuyện với Thường Trọng Vĩ ở Đài Loan.

Khóe miệng của anh nhàn nhạt giương lên một độ cong đắc ý.

Đã qua hơn nữa năm, Khưu Tuyết San vẫn không sửa được bản tính tham lam, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu ở trên tài liệu, mà anh sớm đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy, cho nên cô ấy vừa mới ra tay, anh lập tức phái người đưa tin cho William.

Hiện tại, danh dự của Khưu Tuyết San không chỉ quét rác, còn phải chịu kiện cáo.

“Nhưng, làm sao mà cậu biết cô ấy sẽ động tay chân trên tài liệu?” William tò mò hỏi.

“Bởi vì tôi tra qua tài vụ của cô ấy.” Thường Trọng Vĩ đương nhiên sẽ không thừa nhận mình là nhằm vào cá nhân Khưu Tuyết San. “Một người có lỗ hỏng tài vụ, khó bảo đảm cô ấy sẽ không tác quái, nhìn chặt một chút, yên tâm hơn.”

“Quả nhiên, người trẻ tuổi làm——” giọng nói của ông đột nhiên biến mất.

Thường Trọng Vĩ nghi hoặc nhìn ông, “Làm sao vậy?”

William không được tự nhiên giật giật cổ.

Thấy được bộ dáng của đối phương, anh không khỏi từ từ ngồi thẳng thân hình, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.

“Tôi còn có việc bận, ngắt kết nối trước.” William lập tức ngắt kết nối, màn hình lập tức chuyển sang màu đen.

Anh thở dài ở trong lòng, cơ hồ không tìm được dũng khí xoay người, anh buồn rầu chống trán của mình.

“Anh còn ngồi làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Quý Y Phàm vang lên.

“Y Phàm?!” Thường Trọng Vĩ khoa trương bật dậy khỏi ghế, “Sao em ở trong này? Sao anh lại có thể ở trong này?”

Vẻ mặt cô khó hiểu nhìn anh.

Anh dùng sức đánh lên trán, “Anh chắc chắn là mộng du! Thật sự xin lỗi, đánh thức em sao?”

Quý Y Phàm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh. “Mộng du?!”

Tay của Thường Trọng Vĩ lập tức ôm eo của cô, vùi đầu ở trên cổ của cô, nhẹ tay vỗ bụng dưới đã hơi hơi nhô lên, “Dám chắc là vậy! Bằng không sao anh có thể không nghe lời nói của em, nửa đêm không ngủ được ngồi ở trong phòng sách chứ?”

Lời nói của anh khiến cố thiếu chút nữa bật cười, nhưng cô cố nén, đưa cho anh một ánh mắt hung ác.

Thực ra thì đối thay đổi của anh, cô đã rất vừa lòng rồi.

Đài Loan và nước Mỹ quả thật có thời gian sai lệch, chỉ cần anh đừng quá khoa trương, cô đã lui một bước, lựa chọn mở một con mắt nhắm một con mắt, chẳng qua là hôm nay anh thật sự nói hơi lâu chút, từ trời vừa rạng sáng đến bây giờ cũng đã sắp hai giờ rưỡi rồi, cho nên cô mới không thể không thức dậy bắt người.

Hai người đi trở về phòng ngủ.

“Anh thề lần sau——”

“Em không muốn nghe, bởi vì anh vốn không làm được.” Cô cắt ngang lời của anh, từ từ nằm ở trên giường.

Anh cũng nằm lên giường, thuận tay ôm cô vào trong ngực, để lưng của cô dán vào trong ngực của anh, bàn tay to đặt ở trên bụng mềm mại của cô, cúi đầu hôn ở cổ của cô.

“Đừng giận anh, em nên biết, anh sợ nhất em giận anh.”

Quý Y Phàm ngẩng đầu tức giận cười với anh.

Nhìn thấy nụ cười của cô, anh nhịn không được hôn cô.

Cô tìm một vị trí thoải mái ở trong lòng của anh, thì thào giáo huấn: “Ngày mai em muốn khám thai, nếu như tinh thần của anh không tốt mà nói, em sẽ không cho anh đi theo em. Còn có, quả quất ở ban công, ngày mai phải hái một ít đem đi cho thím, thím nói muốn làm chút trà quất, có nghe không?!”

Lời của cô không có nhận được bất kỳ câu trả lời nào, khiến cô nghi hoặc ở trong lòng anh hơi xoay người, lúc này mới chú ý tới anh lại ngủ thiếp đi rồi.

Nhìn bộ dáng ngủ của anh, Quý Y Phàm nhịn không được lắc đầu phì cười, cẩn thận kéo chăn đắp cho anh.

Kỳ thực, cho đến bây giờ cô vẫn còn đang học, từ trên người Trọng Vĩ, cô phải xem xét lại cách thức mình đối đãi với anh.

Bọn họ kết hôn, sống hạnh phúc, anh chấp nhận cô, bất luận hành vi cử chỉ của cô không dịu dàng tao nhã thế nào, anh đều bao dung vô điều kiện. Giống vậy, cô cũng học tiếp nhận anh luôn không để ý phân thời gian cho công việc, biết anh không phải cố ý, bởi vì là lòng trách nhiệm nặng nề của người, luôn cố gắng làm tốt mọi việc.

Cô đưa tay ôm lấy anh, hiện tại cô đã không giống như trước đây vì công việc của anh mà lâm vào bất an, bởi vì cô biết, chỉ cần anh yêu cô, anh tự nhiện sẽ thay đổi, cô vốn không cần cưỡng cầu.

Nghĩ đến anh vừa mới vì sợ cô nổi giận, thậm chí ngay cả lời nói mộng du như vậy cũng nói được, khóe miệng cô lại giương lên.

Cô rốt cuộc hiểu được, ở trong thế giới của tình yêu, thực ra thì mình không cần phải lo lắng suy nghĩ muốn cung cấp cho đối phương thứ gì, trái lại, trước tiên là biết rõ đối phương thật sự muốn chính là thứ gì, mới có thể khiến cho quan tâm chân chính đi vào trong lòng của nhau.

Cô tin, bọn họ sẽ hạnh phúc đến bạc đầu.