Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 89: kết thúc






Chuyển ngữ: Ly Tâm

Beta: Mạc Y Phi

Ba năm sau.

Ngày 28 tháng 6.

“…Thành tích trung bình chuyên ngành đứng thứ tám. Lần lượt đạt được danh hiệu đoàn viên ưu tú, sinh viên ba tốt, học bổng cấp quốc gia. Bên cạnh đó, tôi đã tích cực tham gia các hoạt động thực tiễn, đạt giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh toàn quốc, cùng đồng đội đạt giải nhất cuộc thi sinh viên khởi nghiệp toàn quốc, trong thời gian thực tập tại tập đoàn Việt Lâm, đã đạt được danh hiệu “Thực tập sinh ưu tú của năm” toàn tập đoàn… Đây chính là cuộc sống đại học của tôi. Bốn năm này, tôi đã từ mờ mịt trở nên kiên định, từ ngây ngô trở nên trưởng thành, gặt hái được tri thức và sự chín chắn, hiểu được trách nhiệm và tinh thần gánh vác. Trong mùa ly biệt này, tôi muốn nói lời cảm ơn với các thầy cô, cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ tận tâm, kiên nhẫn chỉ bảo; tôi cũng muốn nói lời cảm ơn với bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã nuôi dưỡng con, dạy dỗ con, bao dung cho sự vô tư vô ý của con…”

Hướng Noãn cầm bản phát biểu đã chuẩn bị tốt từ trước, đọc không nhanh không chậm. Hơn ba ngàn giảng viên sinh viên ngồi trong sân vận động của cơ sở Diên Trì đại học Nam Sơn đang lắng nghe những lời phát biểu của người đại diện sinh viên tốt nghiệp.

Ngồi ở chỗ cách bục phát biểu rất xa, có một nam sinh đang giơ ống nhòm lên xem, vừa xem vừa thảo luận với đồng bọn bên cạnh: “Đây là Hướng Noãn sao? Xinh thế không biết! Sao cơ sở chúng ta lại không có nữ thần như vậy, tớ không phục!”

“Có cũng không phải của cậu.”

“Lão tặc Lâm Sơ Yến quá gian xảo! Nữ thần vừa mới năm nhất anh ta đã ra tay rồi, vô liêm sỉ!”

“Nếu anh ta không ra tay sớm một chút, không chừng sẽ bị người khác cướp mất.”

“Giờ đào góc tường còn kịp không?”

“Cậu không biết sao, trong trường lưu truyền rằng kẻ nào dám có ý định gì với Hướng Noãn, Lâm Sơ Yến sẽ xử đẹp người đó.”

“Hả? Xử thế nào?”

“Không rõ. Có điều, dựa vào lời vài nhân chứng đã thấy thì thủ đoạn của anh ta cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí là biến thái. Nghe nói, có một nam sinh bị anh ta tóm vào rừng trông bộ dạng như này này…”

"Là sao? Không phải sẽ giống như tớ nghĩ chứ?”

“Cậu có thể thoả sức phát huy sức tưởng tượng. Hơn nữa, sau khi như vậy, anh ta còn ép nam sinh đó gọi “mẹ”.”

“Đệt!!!”



Hướng Noãn đọc bài phát biểu một cách trôi chảy, lúc bước xuống bục, tiếng vỗ tay vẫn còn vang vọng. Cô còn thoáng nghe thấy có người hô “Nữ thần”.

Cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sinh viên đại học Nam Sơn chỉ thích gọi cô là nữ thần, hình như là từ sau khi hẹn hò với Lâm Sơ Yến.

Cũng từ lúc đó, cô ngày càng nổi tiếng…

Ừm, Lâm Sơ Yến là chàng trai tỏa ánh hào quang, cô ở gần anh bị người ta chú ý cũng không có gì lạ.

Hướng Noãn trở về chỗ ngồi, lễ tốt nghiệp lại tiếp tục theo trình tự.

“Noãn Noãn, vừa nãy cậu quá xuất sắc!” Mẫn Ly Ly giơ hai ngón tay cái với cô.

Hướng Noãn xấu hổ nói với Mẫn Ly Ly, bài phát biểu đó là do Lâm Sơ Yến sửa giúp cô. Người như Lâm Sơ Yến tuy hơi phách lối, có lúc còn cợt nhả, có điều làm bạn trai vẫn rất có ích…

Mẫn Ly Ly sắp đi du học nước ngoài. Năm ngoái lúc tốt nghiệp Trịnh Đông Khải đã bỏ bài bảo vệ luận án, năm nay xin vào cùng trường với cậu ấy, cũng đã nhận được lời mời rồi.

“Trịnh Đông Khải đang đợi cậu sao?” Hướng Noãn hỏi.

“Anh ấy nói không phải.” Khóe miệng Mẫn Ly Ly hơi nhếch lên.

“Tớ cảm thấy anh ấy không nói thật, hiểm ngầm, nhất định là do học theo Lâm Sơ Yến, gần mực thì đen.”


“Tớ thấy không phải vậy đâu. Trịnh Đông Khải nhà tớ mà là hiểm ngầm thì Lâm Sơ Yến nhà cậu là hiểm lộ à?”

Hướng Noãn: =.=

Tiết mục cuối cùng trong buổi lễ tốt nghiệp là nghi thức trao học vị (1). Bí thư Đảng Uỷ (2) của trường tự tay vén tua (3) cho Hướng Noãn, trịnh trọng trao giấy chứng nhận học vị vào tay cô. Bí thư Đảng Uỷ là một cô giáo lớn tuổi hiền hậu, bà nhìn Hướng Noãn cười nói: “Tiền đồ như gấm.”

(1) Học vị là văn bằng do một cơ sở giáo dục hợp pháp trong và ngoài nước cấp cho người tốt nghiệp một cấp học nhất định.

(2) Đảng Uỷ: là uỷ ban đảng viên, thường có trong các trường đại học Trung Quốc, Việt Nam thì không.

(3) Vén tua: trên mũ cử nhân có một chùm tua rua, khi làm lễ người thầy sẽ vén chum tua từ bên này sang bên kia cho học trò, xem như nghi thức công nhận đã chính thức tốt nghiệp.

“Cảm ơn cô Lưu.”

“Hầy, lại phải đưa tiễn một khoá.”

Hướng Noãn hơi xúc động, tiến lên trước ôm cô Lưu.

Sau khi kết thúc buổi lễ tốt nghiệp, lớp Hướng Noãn cùng đi chụp hình ở vườn trường. Trên đường đi, Hướng Noãn nhận được rất nhiều kẹo.

Đây là một hoạt động truyền thống của đại học Nam Sơn. Kẹo do hội học sinh trường làm, mỗi sinh viên tốt nghiệp một viên, chữ in trên giấy gói kẹo do sinh viên tốt nghiệp tự mình cung cấp. Có cái in tên, có cái in danh ngôn của người nổi tiếng hoặc câu thơ, cũng có cái in ám hiệu để nói lên điều thầm kín. Ngày tốt nghiệp, sinh viên có thể đem kẹo của mình tặng cho một người nào đó.

Việc tặng kẹo đã xảy ra rất nhiều câu chuyện. Có người nhờ vậy xoá bỏ được hiềm khích, có người trở thành người yêu của nhau, cũng có người tỏ tình thất bại, mỗi người mỗi cảnh.

Năm ngoái kẹo của Lâm Sơ Yến tặng cho Hướng Noãn, chữ in trên giấy gói kẹo của anh khá buồn nôn, không đề cập tới cũng được.

Mặc kệ thế nào đi nữa thì năm nay kẹo của Hướng Noãn chắc chắn phải tặng cho anh rồi.

Có điều cô cũng không ngờ mình sẽ nhận được nhiều kẹo như thế, xem ra nhân duyên của cô không tệ.

Sau đó Hướng Noãn lo lắng việc nhiều kẹo quá cầm không hết, liền quay về phòng lấy một cái hộp nhựa, bỏ kẹo vào trong hộp. Lúc cô đi trên đường, có người cho cô kẹo, cô lại đưa hộp ra nói: “Cảm ơn!”

Giống hệt như ăn xin.

Việc chụp ảnh kéo dài đến hơn bốn giờ chiều, lúc này mọi người mới giải tán.

Hướng Noãn thay đồ, đi ra cổng trường, Lâm Sơ Yến sắp đến rồi.

Xe mà Lâm Sơ Yến lái vẫn là chiếc Mercedes trước kia, điều khác biệt là chiếc xe hiện tại đã thuộc về anh. Hai năm trước, anh đã mua lại chiếc xe này từ bố mình, hai bố con đi làm thủ tục sang tên chính chủ. Lúc mua chiếc xe này, Lâm Sơ Yến đã cực kỳ không biết xấu hổ mà hạ nát giá bố mình, hơn nữa là hạ xuống chỉ còn 1/10 giá gốc. Lâm Tuyết Nguyên cũng mặc kệ.

Sau khi Lâm Sơ Yến dần có chút danh tiếng liền cùng đám Hướng Noãn mở một cửa hàng bán đồ gia dụng.

Nói đến việc này cũng chỉ là vô tình. Ban đầu Hướng Noãn chỉ muốn tham gia cuộc thi khởi nghiệp, cuộc thi khởi nghiệp thế nào thì mọi người đều hiểu, chính là thi đấu thôi chứ vốn không khởi nghiệp thật. Mọi người xây dựng dự án xong, lấy được giải thưởng, kết quả lại có người đến tìm bọn họ muốn đầu tư, hơn nữa lại không phải là kẻ lừa gạt gì. Xem ra hiện tại nhà đầu tư rất đói khát nên đã bắt đầu ra tay với sinh viên đại học.

Hướng Noãn nghĩ thầm, dự án này đưa cho người ta cầm đi kiếm tiền, không bằng bọn cô tự kiếm, vừa nói suy nghĩ này ra thì mọi người đều đồng ý, thế là tự đầu tư.

Về sau Lâm Sơ Yến dần trở thành lão đại của Đậu Hà Lan TV, càng ngày càng nổi tiếng, cửa hàng đồ gia dụng của bọn họ cũng ngày càng ăn nên làm ra.

Thật sự chưa kịp chuẩn bị chút tâm lý nào đã trở thành người có tiền rồi…

“Cô ngốc, sao mặt cứ đờ ra thế? Lên xe.” Lâm Sơ Yến một tay nắm vô-lăng, tay kia gác lên trên thành cửa sổ xe, tươi cười nhìn Hướng Noãn đang đứng bên cạnh xe.

Hướng Noãn lấy lại tinh thần, nhìn anh. Anh vẫn cứ như vậy, khuôn mặt trắng trẻo cùng mái tóc rẽ ngôi, không thay đổi gì so với trước đây.

Cô hơi khâm phục. Cũng đã 23 tuổi rồi mà mới nhìn cứ tưởng 17, 18, khi cười thì cực kỳ ngây thơ hiền lành, trông như một người nghiêm chỉnh đứng đắn.

Hướng Noãn vòng qua đầu xe sang bên kia, ngồi vào chỗ ghế lái phụ bên cạnh.

Trời nóng vô cùng, cô mặc áo thun ngắn tay cùng với quần đùi jean, Lâm Sơ Yến nhìn thoáng qua cặp đùi trắng nõn của cô, trong lòng hơi ngứa ngáy.

Muốn sờ lại không dám.

Hướng Noãn lắc lắc hộp kẹo trong tay, “Lâm Sơ Yến, anh nhìn xem. Hôm nay em nhận được nhiều kẹo không này.”

Lâm Sơ Yến nheo mắt hỏi: “Ai tặng?”

“Một số là bạn cùng lớp, một số thì em cũng không quen… Đúng rồi, giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Đến rồi em sẽ biết.”

“Xí, còn bày đặt giữ bí mật với em.”

“Noãn Noãn.”

“Hả?”

“Anh đã chuẩn bị sính lễ rồi.”

Mắt Hướng Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhỏ giọng nói: “Em không hề nói muốn gả cho anh.”

Lâm Sơ Yến vươn một cánh tay ra xoa đầu cô: “Anh thấy em lại muốn bị phạt rồi Đầu Sắt.”

Hướng Noãn: =.=

Đúng vậy, không sai, Lâm Sơ Yến đã thay đổi rồi. Lúc mới bắt đầu thích gọi cô là Noãn Noãn, còn cảm thấy ghê không chịu nổi, sau này ở bên nhau lâu, anh bắt đầu đặt luôn tên thân mật cho cô.

Giờ anh lại thích gọi cô là “Đầu Sắt”. Lý do là trong game cô thường chơi chiến sĩ đường trên, lúc đánh thì cứ xông lên trước nên đã nhận được cái tên dễ cưng như vậy.

Đương nhiên là Hướng Noãn ăn miếng trả miếng chứ không chịu thiệt, bây giờ cô cũng gọi anh là “Cún con Hiên Viên”.

Ngày thường hai người vẫn trêu chọc nhau theo cách này. Bọn họ cũng không cảm thấy gì, khán giả xem Lâm Sơ Yến livestream lại sắp nổi điên. Nam thần nữ thần trở thành Cún con với Đầu sắt, người bình thường không chịu nổi kiểu đả kích này.

“Cún con Hiên Viên, anh còn chưa cầu hôn em đâu.” Hướng Noãn nói.

“Ừ, ngày mai anh lái máy cày khảm kim cương tới cầu hôn em.”

Trong đầu Hướng Noãn tưởng tượng một khung cảnh đó, chợt cảm thấy khá rùng rợn...

Cô không muốn nói chuyện với Lâm Sơ Yến nữa, cứ cảm thấy như mình bị biến thành người không bình thường.

Hướng Noãn mở điện thoại lướt Weibo, chợt trông thấy một đoạn video phỏng vấn về những thay đổi trong giải đấu chuyên nghiệp Vương Giả Vinh Diệu.

Người nhận phỏng vấn là Lãng Quên được xưng là “Bắp đùi số một của chiến đội Cực Hoả”. Sau khi Lãng Quên gia nhập vào chiến đội Cực Hoả thì không đổi sang đội khác mà ở đó liên tục ba năm. Ban đầu là lính mới, sau trở thành ma cũ trùm sò. Tiếc rằng chiến đội Cực Hoả là đội hạng trung, đánh mãi không đạt thành tích gì, mùa xuân năm nay lại rớt xuống một hạng. May mà Lãng Quên ra sức xoay chuyển tình thế, chiến đội Cực Hoả huyết chiến bảy trận, cuối cùng khó khăn ngồi ở vị trí vé vớt mùa sau.

Có fan nói đùa đây gọi là “Một vị thần gánh bốn phế vật”.

Hướng Noãn cảm thấy thực ra nói vậy cũng không đúng. Lãng Quên tuy là thần nhưng đồng đội của anh ta cũng không phải phế vật, nếu không thì không thể thắng trận đấu. Vấn đề thực sự của chiến đội Cực Hoả nằm ở phương diện quản lý. Vị quản lý của chiến đội bọn họ nghe nói là em vợ của ông chủ chiến đội, cố ý làm cho chiến đội trở nên rối tung rối mù, lòng người tiêu tán.

Vì thế nên Hướng Noãn rất tiếc cho Lãng Quên. Nếu như đổi chiến đội, nói không chừng Lãng Quên đã giành được giải quán quân rồi.

Có rất nhiều người tiếc cho Lãng Quên, thế nhưng trong video phỏng vấn Lãng Quên vẫn mang một gương mặt bình tĩnh lạnh nhạt.

Phóng viên hỏi Lãng Quên con đường đi đến giải chuyên nghiệp thế nào, Lãng Quên đáp: “Trước kia tôi là dân khuân vác, sau này công trường dần sử dung máy móc khuân vác, tôi mất việc nên được bạn bè giới thiệu vào đánh giải chuyên nghiệp.”


“Trước trận đấu cậu thích làm gì để giảm áp lực?”

“Đắp mặt nạ.”

“Ồ? Bảo sao da cậu lại đẹp như vậy. Nghe nói cậu còn quảng cáo cho mặt nạ Mỹ Bạch?”

“Đúng vậy.”

“Fan của cậu đều gọi cậu là chồng, cậu thấy thế nào?”

“À, nếu không thì... đừng gọi vậy nữa.”

...

Hướng Noãn vừa xem video vừa cười không ngừng, lại nhấn vào bình luận, phát hiện có rất nhiều người đang nói: "Nghe nói chiến đội Cực Hoả sắp đổi chủ, có phải thật không?"

“Gì chứ, loại chiến đội tồi như Cực Hoả chỉ có kẻ ngốc mới mua.” Hướng Noãn khinh thường bình luận, lại bổ sung, “Lãng Quên thật đáng thương.”

Lâm Sơ Yến nói, “Đừng nhìn điện thoại nữa.”

“Vậy em phải nhìn gì?"

“Nhìn anh.”

“Lâm Sơ Yến, anh tự luyến như vậy rất dễ bị ăn đòn đấy.” Tuy Hướng Noãn nói vậy nhưng vẫn bỏ điện thoại xuống.

Cô bỗng thở dài một hơi, “Hầy.”

Lâm Sơ Yến hỏi: “Sao lại thở dài?”

“Em cảm thấy, anh và anh Hổ nổi tiếng khắp nơi, fan vô số; chị Nhân giờ lại là huấn luyện viên truyền thuyết, được đặt luôn danh hiệu “Điểm Kim Thánh Thủ”; đàn anh Thẩm làm nhà phân tích số liệu eSport, ít xuất hiện và thần bí, nghe nói có rất nhiều ông lớn muốn làm quen với anh ấy. Mọi người đều lên như diều gặp gió. Còn em? Em chỉ nhận được một tờ giấy chứng nhận “cử nhân ưu tú” và một hộp kẹo.” Hướng Noãn hơi thất vọng nói, cúi đầu nhìn hộp kẹo đặt trên đùi. Cô lắc đầu, “Có lẽ cuộc đời em đã được định trước là bình thường.” Nói xong, cô mở nắp hộp lấy một viên kẹo, bóc ra ăn.

Ngậm kẹo, cô đọc dòng chữ trên giấy gói kẹo: “Đánh đâu thắng đó.”

Hướng Noãn cầm tờ giấy gói kẹo đung đưa trước mặt, lắc đầu nói: “Cảm ơn lời chúc của cậu bạn học này, đáng tiếc tớ phải phụ sự kỳ vọng của cậu rồi.”

Đánh Đâu Thắng Đó.

Đương nhiên Lâm Sơ Yến vẫn còn nhớ tên nhóc này. Anh nghiêng mặt liếc nhìn cô, cô ngốc kia đang ngậm kẹo, khuôn mặt bởi vậy mà phồng lên, vẻ mặt không quan tâm cho lắm.

Anh từ từ tấp xe vào lề.

Hướng Noãn hỏi: “Đến rồi à?”

Lâm Sơ Yến giúp cô tháo dây an toàn, cô đang định xuống xe, bỗng bị anh ôm lấy vai kéo về phía anh. Hướng Noãn bất ngờ không kịp đề phòng, cô chưa kịp kháng nghị, anh đã hôn cô.

Xảy xảy, xảy ra chuyện gì vậy… Cô hơi khó hiểu.

Những năm gần đây kỹ thuật hôn của Lâm Sơ Yến càng ngày càng tăng lên, Hướng Noãn nhanh chóng bị anh hôn đến nỗi mềm nhũn, cô vô lực tựa lên bờ vai anh, nhắm mắt đáp lại anh. Trong xe mở điều hoà nhưng bầu không khí xung quanh lại trở nên ngày càng nóng.

Lâm Sơ Yến thừa dịp lúc cô bị hôn đến mơ màng, cuối cùng đã thoả mãn mong muốn sờ được đùi cô, làn da trơn mịn, nõn nà, chạm vào rồi liền không nỡ buông, anh đã được thoả mãn rồi, khát vọng dường như lại nhiều thêm.

Nhưng cùng lúc đó thắt lưng anh như muốn biểu tình…

Lâm Sơ Yến lưu luyến buông cô ra, thở gấp nhìn cô.

Lúc này Hướng Noãn mới phát hiện, khuôn mặt anh đang phồng lên, giống như đang ngậm thứ gì đó.

Ơ ơ ơ, kẹo của mình đâu???

Đầu lưỡi Lâm Sơ Yến hơi cử động, di chuyển viên kẹo trong miệng, má bên này vừa lõm xuống, bên kia lại phồng lên.

Hướng Noãn ngây người nhìn anh. Cô quả thực không dám tin, Lâm Sơ Yến cướp kẹo từ trong miệng cô, lại còn không biết xấu hổ…

Lâm Sơ Yến dùng tay nâng gương mặt cô lên, ngón cái vuốt nhẹ môi cô, thấp giọng nói: “Sau này không được phép ăn kẹo người khác tặng.”

Hướng Noãn cảm thấy kinh nghiệm yêu đương ba năm của mình đều ném cho chó ăn hết, anh vẫn cứ dễ dàng khiến cô mặt đỏ tim đập như thế. Cô tựa lên trên ghế, quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn anh, “Vậy anh mua cho em à?”

“Anh mua cho em, em muốn gì anh đều mua cho em.”

***

Lâm Sơ Yến lái xe đến một khu biệt thự ngoại thành, Hướng Noãn trông thấy nhà cửa lướt qua bên ngoài thì hơi nghi ngờ: “Trước đây có phải em từng đến nơi này không nhỉ?”

Lâm Sơ Yến im lặng không đáp. Anh dừng xe trước một căn biệt thự, sau khi hai người xuống xe, cảm giác quen thuộc của Hướng Noãn ngày càng tăng. Cô bỗng vỗ đầu một cái: “Em nhớ ra rồi!”

“Hử?”

“Đây là căn cứ của chiến đội Cực Hoả! Ba năm trước bọn em từng đến đây!”

“Không phải chiến đội Cực Hoả.”

“Không tin thi anh qua đây.” Hướng Noãn kéo lấy anh, đi đến trước cái biển quảng cáo trong ký ức cô, sau đó ngửa mặt lên nhìn, cô ngẩn người, “Sao lại như vậy? Câu lạc bộ thi đấu eSport Thời Gian 1014? Đâu là chiến đội nào? Ấy, chẳng lẽ chiến đội Cực Hoả đổi chủ thật sao? Thời Gian 1014? Cái tên này không khí phách tẹo nào..."

“Giờ nó là của em rồi.” Lâm Sơ Yến ngắt lời cô.

“Hả?” Hướng Noãn nghiêng đầu, vẫn không hiểu gì hỏi anh.

Lâm Sơ Yến lấy giấy phép kinh doanh từ trong túi ra, đưa cho cô: “Sính lễ.”

“Đây, đây là…” Ngón tay Hướng Noãn run run. Cô nhận lấy tờ giấy phép kinh doanh, cúi đầu xem, run rẩy cất lời, “Ý anh là sao?"

“Em hiểu sao thì nó là vậy đó. Ngày mai đi làm thủ tục sang tên. Chiến đội của mình nên đừng có chê bai tên nữa. Biết chưa?”

“Không phải, em em em… Sao anh lại tặng em cái này?”

“Bởi vì em thích.”

Hướng Noãn ngẩn người ra, ngước mắt nhìn anh. Cô bỗng cảm thấy trái tim nhói lên.

Bọn họ đều đã trưởng thành, ngày càng có nhiều thứ trở nên không còn quan trọng. Cô cũng từng si mê một số thứ, nhưng kết quả giống như rất nhiều người khác, những suy nghĩ đó cuối cùng lại bị gió thổi tan vào góc xó xỉnh nào đó của thời gian, hoá thành những đoá hoa dại, những điểm xuyết nhỏ bé trên con đường thanh xuân của cô. Chúng không liên quan gì và cũng chẳng là gì, thậm chí còn không được ghi nhớ, được hoài niệm.

Vì thế cô cứ dìm chúng nó xuống tận đáy lòng để rồi quên đi.

Nhưng anh lại nhớ, nhớ rất kỹ.

Nhớ ở trong lòng, không quên.

Hướng Noãn bỗng bật khóc.

Nước mắt rơi xuống liên tục, thuận theo gò má tạo thành hai dòng suối nhỏ rơi xuống tí tách. Cô mặc sức khóc, trong mắt toàn nước là nước, người cô run lên, ngay cả miệng cũng đang run.

Lâm Sơ Yến hoảng sợ. Thực ra Hướng Noãn không phải là người mít ướt, huống chi hiện tại cô đang khóc rất lớn.

“Em đừng khóc mà…” Anh bối rối, đau lòng muốn chết, đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng không lau được hết, càng lau càng nhiều. Anh chỉ biết ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Đừng khóc, đừng khóc, ngoan…”


Nước mắt của Hướng Noãn thấm ướt áo anh. Cô để mặc cho anh ôm, trút ra hết cảm xúc, cô khóc rất lâu.

Cuối cùng cô cũng ngừng khóc, hai mắt sưng vù.

Lâm Sơ Yến dở khóc dở cười, dùng khăn giấy lau mặt cho cô. Anh nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt sưng vù như quả óc chó của cô, “Có cần phải thế không?”

“Cần.”

“Lên trên xem thử đi.”

Hôm nay không ai trong chiến đội đi làm, vườn không nhà trống, chỉ có một người giúp việc đang trông cửa. Hai người lên trên xem, Hướng Noãn vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Em muốn lên sân thượng.” Cô nói.

“Được, chúng ta lên đó ngắm hoàng hôn.”

Trên sân thượng có bàn ghế và ô che nắng, lúc này mặt trời sắp xuống núi, hai người sóng vai ngồi gần nhau trên một băng ghế dài. Lâm Sơ Yến ôm lấy Hướng Noãn, Hướng Noãn nghiêng người, tựa đầu lên vai anh.

Tựa gần như vậy, cô cảm giác được rất rõ sự phập phồng lúc anh hít thở.

“Lát nữa Lãng Quên sẽ đến.” Lâm Sơ Yến nói, “Còn có anh Hổ, chị Nhân, đàn anh Thẩm nữa.”

“Vâng.”

“Em biết anh có ý gì sao?”

“Vâng.”

“Không quan tâm em làm gì, anh đều theo em.”

“Vâng.”

“Sao không nói gì?” Lâm Sơ Yến hỏi. Bỗng nhiên, trong lòng bàn tay anh xuất hiện một thứ do cô nhét vào.

Lâm Sơ Yến cúi đầu mở lòng bàn tay ra, thấy đó là một viên kẹo. Là viên kẹo cô đặc biệt tặng riêng cho anh.

Anh cười, bóc kẹo ra, đút kẹo vào miệng cô: “Cho em.”

Hướng Noãn ngậm kẹo, mặt đỏ không hé môi.

Sau đó Lâm Sơ Yến mở giấy gói kẹo ra, nhìn thấy thứ bên trên liền cười nói: “Viết cái gì đây, anh không biết chữ, em đọc giúp anh.”

“Lâm Sơ Yến, đừng được voi đòi tiên.”

“Đọc đi.” Anh nói rồi đưa giấy gói kẹo đến trước mắt cô.

“Không.”

“Ba chữ này, ba năm trước anh đã nói với em. Giờ em nói một chút đi, không thiệt đâu.”

“Anh nói với em lúc nào?”

“Ngày em uống rượu say.”

“Uống rượu say không tính. Anh nói lại lần nữa đi.”

“Anh yêu em.”

“…” Hướng Noãn cạn lời, “Sao anh không có chút ngại ngùng nào vậy?"

“Tới lượt em, không được chơi xấu.”

Cô nhắm mắt lại nói nhỏ: “Em, em yêu anh, Lâm Sơ Yến.”

Lâm Sơ Yến hôn cô. Lần này hôn rất cuồng nhiệt, môi cô còn hơi đau.

Đến khi hôn xong, Hướng Noãn phát hiện, Lâm Sơ Yến lại cướp mất kẹo của cô.

“Xin lỗi, lần này không phải cố ý.” Vẻ mặt Lâm Sơ Yến đầy áy náy, “Nếu không giờ anh trả lại em nhé?”

“Anh, cút ngay…”

Anh bật cười đê tiện, cuối cùng vẫn trả lại cô.



Hướng Noãn hỏi Lâm Sơ Yến: “Thời Gian trong Thời Gian 1014 thì em hiểu, chính là chiến đội trước kia của chúng ta phải không. Nhưng mà 1014 thì sao? Có ý nghĩa gì đặc biệt à?”

“Ngày 14 tháng 10 là ngày gì?”

“Hả, ngày kỷ niệm thành lập Tổ chức Tiêu Chuẩn Hoá Quốc Tế.”

“… Đồ ngốc.”

“Vậy anh nói xem là gì?”

“Ngày chúng ta gặp nhau.”

Ngày 14 tháng 10 vào bốn năm trước, hai tân binh đã gặp nhau tại vực sâu Vương Giả.

Thời gian kể từ đó về sau đều rất ngọt ngào.