Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Lúc Hướng Noãn nói xong thì cúi đầu, cũng không dám nhìn anh.
Dù sao cũng là thổ lộ, cô còn rất ngại ngùng.
Lâm Sơ Yến dừng bước, cô cúi đầu, hơi khẩn trương.
Anh không nói gì, cô chỉ cảm thấy người đột nhiên bay lên không trung.
“A!” Sợ hết hồn.
Lâm Sơ Yến ôm ngang người cô, sức lực anh rất lớn, ôm cô, mặt không đỏ hơi thở không gấp gáp, giống như cô cũng không nặng lắm.
“Anh anh anh làm gì vậy, thả em xuống… Có người đang nhìn kìa…”
Cơ thể Hướng Noãn cũng lắc lư theo từng bước đi của anh, cảm giác như nằm trong nôi vậy. Cô hơi sốt ruột, lại dở khóc dở cười: “Sao anh lại giống như một thổ phỉ vậy…”
Thổ phỉ ôm lấy cô vợ nhỏ áp trại đi đến phía sau cây ngô đồng.
Cây ngô đồng ở phía sau đèn đường, thân cây to lớn hoàn toàn che khuất ánh đèn, lúc Hướng Noãn được anh thả xuống, ánh mắt còn chưa kịp thích ứng, cô dựa lưng vào thân cây, chỉ cảm thấy một màu đen trước mắt.
Bóng tối khiến con người hoảng loạn, cô muốn chạy lại bị anh nắm lấy bả vai, ngay sau đó cô cảm thấy có gì chạm vào môi mình, mềm mại, mạnh mẽ, ấm áp và tràn ngập hơi thở sạch sẽ.
Lâm Sơ Yến hôn cô.
Miệng chạm miệng, môi chạm môi, anh dùng sức một chút, hai cánh môi đè lên nhau.
Khi mắt không thấy gì, xúc giác sẽ càng thêm nhạy cảm. Trong đầu Hướng Noãn nổ tung như pháo hoa, cô nhắm mắt lại, khẩn trương đến mức tay chân cứng đờ, không dám cử động, cả người như bị đóng đinh tại chỗ.
Hô hấp dần dần hỗn loạn.
Hơi thở hỗn loạn quấn quýt một chỗ, không khí xung quanh như nóng lên, mặt cô vừa đỏ vừa nóng.
Tay Lâm Sơ Yến di chuyển từ bả vai lên trên, anh ôm mặt cô. Bàn tay anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, lòng bàn tay anh nhẵn nhụi, bóng loáng, mềm mại lại mảnh khảnh. Anh cẩn thận nâng mặt cô, ngón tay không tự chủ vuốt ve da thịt cô, hô hấp càng ngày càng loạn.
Tim Hướng Noãn đập nhanh khác thường, cô vô cùng khẩn trương, hô hấp dần trở nên khó khăn. Cô nghiêng đầu hơi né tránh anh.
Nụ hôn này đột nhiên kết thúc như vậy. Lâm Sơ Yến quyến luyến nâng mặt cô, đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ lên da thịt cô, từng chút một, từ tốn dịu dàng như đang vỗ về, cũng giống đang dụ dỗ.
Trong bóng tối, Hướng Noãn dựa lưng vào thân cây hồi phục hô hấp, một lát sau mới nói nhỏ: “Nên về thôi.”
Hai người đi ra từ phía sau cây.
Lúc này Hướng Noãn mới phát hiện hai chân mình đã mềm nhũn.
Thì ra hôn môi cũng tốn nhiều thể lực như vậy.
Một lần nữa đi đến dưới ánh đèn đường, Hướng Noãn hơi chột dạ, không dám nhìn ánh mắt người đi đường.
Lâm Sơ Yến cúi đầu nhìn cô: “Mặt em đỏ thế!” Vừa nói lại phát hiện giọng mình hơi khàn.
Hướng Noãn không chú ý đến sự khác lạ của anh, cô xoa xoa mặt, miễn cưỡng giải thích: “Bởi vì vừa rồi uống quá nhiều rượu.”
Anh liếm môi, ồ một tiếng dài.
Hướng Noãn bị tiếng kêu đầy ẩn ý của anh làm cho ngượng ngùng, bước nhanh hơn hai bước.
Anh chạy theo cô, muốn nắm tay cô.
Cô né tránh anh: “Tránh ra đi đồ cầm thú.”
Lâm Sơ Yến cười thành tiếng. Tiếng cười trầm thấp, rất dễ nghe: “Cái này mà đã là cầm thú rồi á?”
Anh nói: “Còn có..."
Hướng Noãn vội vàng ngắt lời anh: “Không cho anh nói.”
Lâm Sơ Yến biết điều im miệng, thầm nghĩ, anh không nói, anh chỉ làm.