Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Hướng Noãn bĩu môi nói: “Anh nghĩ đi đâu vậy, sao em lại có thể coi là thật?"
Trần Ứng Hổ thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy Hướng Noãn lặng lẽ ăn cơm, động tác yên tĩnh, giống như một con mèo nhỏ xinh đẹp, đúng là cảnh đẹp ý vui. Ăn cơm một lúc, đột nhiên cô hỏi Trần Ứng Hổ: “Nếu hợp thành một đội có bốn người chúng ta, anh nói xem, còn ai có thể nhỉ? Đàn anh Thẩm được không?”
Trần Ứng Hổ: …
Rõ ràng là tưởng thật mà!
Anh ta lặng lẽ liếc nhìn Lâm Sơ Yến, phát hiện Lâm Sơ Yến đang lườm mình, ánh mắt cực kỳ không thân thiện.
Hoảng sợ nên tay buông lỏng một chút, càng cua rơi vào trong đĩa.
“Bây giờ anh đang truyền hình trực tiếp rất tốt.” Anh ta nói nhỏ: “Vẫn chờ kiếm tiền trả nợ.”
“À.” Vẻ mặt Hướng Noãn hơi thất vọng.
Lâm Sơ Yến nhắc nhở cô: “Đánh giải chuyên nghiệp cần nghỉ học.”
Hướng Noãn khó hiểu nhìn anh: “Em còn chưa nói muốn đi, anh nghĩ gì vậy?”
“Muốn đi chính là heo.”
“Anh mới là heo! Lâm Sơ Yến, có người đối xử như vậy với bạn gái sao?”
Lâm Sơ Yến ôm trán, dở khóc dở cười.
Trần Ứng Hổ đột nhiên cắn một cái càng cua phát ra tiếng kêu ken két.
Hai người hơi bất ngờ nhìn về phía anh ta, thấy ánh mắt anh ta lúc này như đang bắn điện, vẻ mặt đầy hung dữ.
“Tôi cảnh cáo hai người.” Trần Ứng Hổ nói, “Chó độc thân cũng biết cắn người.”
…
Buổi tối Lâm Sơ Yến đưa Hướng Noãn về ký túc xá. Lâm Sơ Yến đưa túi cho cô, luyến tiếc nói lời tạm biệt với cô.
Hướng Noãn ngửa mặt ngắm anh, nhìn ánh mắt sáng như sao của anh khiến tim cô đập hơi nhanh.
Lâm Sơ Yến: “Em đã nói em mua quà cho anh.”
Anh vừa nhắc đến chuyện này, Hướng Noãn đột nhiên nghĩ đến chiếc đồng hồ mua cho anh. Cô tìm trong túi xách, tìm được cái hộp nhỏ xinh đẹp kia. Lúc trước rất muốn đưa cho anh lại không cẩn thận quên mất.
Lâm Sơ Yến nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn, dường như rất hài lòng. Anh đột nhiên ôm bả vai cô, đứng trước mặt cô, Hướng Noãn hoa mắt, đập vào mặt là mùi hương của anh, tươi mát sạch sẽ, dịu dàng như nước. Không kịp phản ứng, cô chỉ cảm thấy sự mềm mại ấm áp trên trán mình.
“Cảm ơn.” Anh buông cô ra, thầm thì.
Trái tim Hướng Noãn đập mạnh, khẩn trương đến nỗi không biết nói cái gì cho phải, cô cúi đầu không dám nhìn anh, xoay người chạy mất.
Như một làn khói chui vào kí túc xá, biến mất không thấy bóng dáng.
Lâm Sơ Yến cúi đầu sờ môi mình, không tự chủ được khẽ mỉm cười.
Đêm nay Lâm Sơ Yến trở về cùng chơi game với Hướng Noãn và anh Hổ. Hiếm khi Hướng Noãn mất tập trung.
Cô chơi không tập trung cho lắm, phạm không ít lỗi cơ bản.
Lâm Sơ Yến gửi tin nhắn cho cô: "Nghĩ gì đấy?"
Hướng Noãn: "Có nghĩ gì đâu."
Lâm Sơ Yến: "Nghĩ tới anh à?"
Hướng Noãn: "Không phải. =.="
Hướng Noãn: "Em đang nghĩ, thật ra thì ý tưởng vừa nãy của anh Hổ cũng không phải là hoàn toàn không thể. Anh thấy thế nào?"
Lâm Sơ Yến gửi cho cô một icon ngực bị dao cắm. Hướng Noãn tỏ vẻ không hiểu.
…
Ngày tiếp theo hai người đều có tiết học. Ngược lại Lâm Sơ Yến tình nguyện trốn học đi tìm Hướng Noãn chơi, đáng tiếc Hướng Noãn không muốn. Lâm Sơ Yến hơi nhàm chán, tay chống cằm, dùng điện thoại di động quấy rầy Hướng Noãn.
"Đang làm gì đó?"
"Đi học."
"Học cái gì?"
"Tiết tiếng Anh."
"Đừng học, để anh dạy em."
"Đừng nói chuyện với em."
"Anh nhớ em lắm."
…
Hướng Noãn đỏ mặt tim đập nhanh một lúc lâu, cảm động đưa số điện thoại của Lâm Sơ Yến vào danh sách đen.
Cô cảm giác Lâm Sơ Yến rất có tiềm năng làm hồng nhan họa thủy, nhưng anh là hồng nhan họa thủy, cô cũng không muốn là đế vương ngu ngốc. Ừ, theo đuổi tình yêu chính là như vậy đấy.
Nhưng ngày hôm sau, Hướng Noãn lại chủ động gọi điện cho hồng nhan họa thủy này.
“Lâm Sơ Yến, hôm nay anh rảnh không?”
Lâm Sơ Yến nhạy bén nhận ra được giọng cô không bình thường, hình như đang trong tiết học, tuy nhiên không quan trọng nữa.
Lâm Sơ Yến: “Có rảnh, sao vậy? Hôm nay anh không có lớp.”
“Mẹ em muốn đến.” Lúc Hướng Noãn nói lời này thì giọng hơi nức nở.
“Bác đến làm gì?”
“Mẹ đến đánh em…”
Lâm Sơ Yến nhíu mày, nhẹ nhàng khuyên cô: “Trước hết em đừng gấp, từ từ nói đã, sao lại đánh em?”
Hướng Noãn do dự giải thích với Lâm Sơ Yến một chút, ban đầu anh còn thấy sốt ruột, kết quả nghe xong câu chuyện, trong đầu anh chỉ còn hai chữ: Đáng đời.
Hướng Noãn lại gọi điện thoại cho giảng viên hướng dẫn hỏi ý kiến về chuyện nghỉ học, cô hỏi giảng viên hướng dẫn rằng có thể nghỉ học đi đánh giải chuyên nghiệp không. Tính cảnh giác của các giảng viên hướng dẫn rất cao, nhận xong cú điện thoại này, lập tức gọi điện thoại cho bố mẹ Hướng Noãn, hy vọng có thể hiểu suy nghĩ của bố mẹ Hướng Noãn, có phải Hướng Noãn thật sự nghỉ học vì chơi game không?
Nhâm Đan Nghiên vừa nghe xong thì tức muốn nổ phổi, bình thường cô chơi game ở nhà bà không lo lắng cho cô, trẻ con cũng ham chơi, có thể nhịn thì nhịn. Kết quả thì ngược lại, chiều chuộng cô thành như vậy? Không học? Chơi game?
“Đều tại anh nuông chiều nó.” Nhâm Đan Nghiên trút lửa giận lên người chồng đầu tiên.
Hướng Đại Anh tủi thân nhìn bà: “Sao lại liên quan đến anh, cũng không phải anh dạy nó chơi game… Em đi đâu thế?”
“Em đi tìm nó!”
“Đừng gấp, nó cũng chỉ chơi game, sao em lại giống như quả pháo sắp nổ thế?”
“Em phải dạy dỗ nó. Em phải cho nó biết nên làm cái gì!”
“Anh đi cùng em.”
“Anh đừng đi theo em, anh chỉ biết giảng hòa thôi. Anh đợi ở nhà đi. Hôm nay em muốn đánh nó.”
Hướng Đại Anh cảm giác lần này Nhâm Đan Nghiên nổi giận thật sự, ông chờ vợ đi, vội vàng gọi điện thoại cho Hướng Noãn: “Noãn Noãn, mẹ con tức giận, đi đánh con rồi! Con tự nghĩ cách đi, bố chỉ có thể làm đến đây thôi.”
Hướng Noãn không hiểu: “Sao mẹ lại đánh con?”
“Giảng viên hướng dẫn của con gọi điện thoại cho mẹ con, nói con muốn nghỉ học chơi game. Noãn Noãn, sao con lại nghĩ như vậy?”
“Con không hề! Con chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi…”
“Vậy con phải tự giải thích với mẹ đi. Bây giờ mẹ con đang đến tìm con. Dựa vào tính tình mẹ con thì sẽ không tin tưởng con, bố cũng không thể nói. Con tự cầu phúc đi, bố đã cố hết sức rồi.”
“Bố, bố cũng đến đi mà, con sợ…”
“Con sợ mẹ con, chẳng lẽ bố không sợ sao?”
“…QAQ”
Hướng Noãn cầm điện thoại di động lo lắng bất an, dường như họa lớn sắp ập lên đầu. Quả thật chính cô cũng chột dạ, nếu không cũng không đến nỗi sợ như vậy. Mẹ muốn đến tìm cô tính sổ, bố không chịu đến cứu cô, người có thể đến cứu cô còn có ai? Bà ngoại lớn tuổi cũng không đến được, Tiểu Tuyết… Tiểu Tuyết chỉ biết làm nũng chứ không biết nói chuyện, hu hu…
Còn có một người… Một người đặc biệt biết giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người lớn.
Điểm quan trọng là mẹ cô rất thích người đó!
…
Lúc Lâm Sơ Yến chạy đến cửa cơ sở Diên Trì, ánh mắt Hướng Noãn nhìn anh như nhìn thấy chúa cứu thế.
Anh đứng trước mặt cô, cười như không cười nhìn cô.
Hướng Noãn hơi chột dạ, né tránh ánh mắt của anh.
“Muốn nghỉ học? Đánh giải chuyên nghiệp?” Anh hỏi, giọng nói không tốt cho lắm.
“Em chỉ hỏi một chút thôi.”
“Hỏi chính là muốn.”
Hướng Noãn vùi đầu nhìn mặt đất, nói nhỏ: “Đánh giải chuyên nghiệp cũng không có gì không tốt, như vậy mỗi ngày chúng ta có thể ở bên nhau.”
Vốn trong lòng Lâm Sơ Yến đang rất bực mình, làm anh nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt, nói chuyện rất kỳ quái. Nhưng anh nghe thấy Hướng Noãn nói như vậy, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng ngòn ngọt, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp.
“Em nghĩ vậy thật sao?” Anh đứng ở bên cạnh cô, hỏi nhỏ.
Đầu mũi chân Hướng Noãn khẽ chạm vào mép gạch: “Dù sao thì sau khi suy nghĩ em thấy cũng không tốn tiền.”
“Thích chơi game đến vậy sao?”
“Cũng không phải.” Hướng Noãn ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt như hồi tưởng: “Em thích cái cảm giác thắng, rất rất thích. Thắng giải thi đấu khiến em cực kỳ vui vẻ lại hưng phấn, cảm thấy mình như đang tỏa sáng vậy… Loại cảm giác đó...” Cô vừa nói vừa nghiêng mặt nhìn anh: “Em muốn đến võ đài lớn hơn, thắng càng nhiều người, đánh bại cả người mạnh nhất. Tất nhiên, em cũng muốn ở bên anh, chúng ta cùng nhau đánh.”
Anh nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô, trong mắt là sự nghiêm túc chưa từng có. Anh chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, lồng ngực như được một bàn tay mềm mại nóng bỏng vuốt ve.
Hơi rung động, vừa thoải mái lại thỏa mãn, lại nơm nớp lo sợ mất đi… Đó chính là hạnh phúc.
Một lúc lâu, anh rời mắt sang chỗ khác, cũng cúi đầu nhìn mặt đất, nói nhỏ: “Đúng là mồm mép láu lỉnh.”
“Quá khen quá khen. Nói về mồm mép láu lỉnh làm sao có thể so được với anh.”
Lâm Sơ Yến còn muốn lên tiếng thì chợt ngẩng đầu thấy Nhâm Đan Nghiên khoác túi nổi giận đùng đùng đi tới. Anh vội vàng gọi: “Bác.”
Nhâm Đan Nghiên chỉ gật đầu với Lâm Sơ Yến một cái, ánh mắt lại chuyển sang đứa trẻ xui xẻo nhà mình.
Hướng Noãn yếu ớt gọi một tiếng: “Mẹ…”
“Không dám không dám, sau này tôi nào dám để chị gọi tôi là mẹ. Chỉ mong đừng rước thêm phiền phức cho tôi là được.”
Hướng Noãn rụt cổ: “Mẹ hiểu lầm rồi, thật ra con không hề muốn vậy, con chỉ tùy tiện hỏi thôi, tò mò mà…”
“Vậy sao không tò mò cái khác? Sao không tò mò về môn học chứ? Nếu không phải con có suy nghĩ này, sao con lại tò mò? Con do mẹ đẻ ra, đừng tưởng rằng mẹ không biết con nghĩ cái gì.”
“Bác đừng tức giận.” Lâm Sơ Yến tiếp lời bà: “Tại cháu nói cho cô ấy, tại cháu lắm mồm.”
Nhâm Đan Nghiên liếc mắt nhìn Lâm Sơ Yến, vẻ mặt không tốt lắm, bà hỏi anh: “Sơ Yến, hôm nay cháu không đi học à?”
“Chiều tối hôm nay cháu không có tiết nên mới đến đây đưa cho cô ấy ít đồ ăn.”
“Sơ Yến, cháu đừng che chở cho nó. Bác nói với cháu, không thể chiều con bé này được.”
“Bác lái xe đến có mệt không ạ? Chúng ta tìm chỗ ngồi một lúc đi. Đã lâu rồi cháu không gặp bác.”
Mấy người đi đến quán trà gần đó chọn một phòng riêng. Phòng được trang trí tao nhã sạch sẽ, bên cửa có một chậu hoa lan tím nhạt, trong phòng thoang thoảng mùi thơm như có như không.
Dù sao Nhâm Đan Nghiên cũng là một người văn minh, ở trong hoàn cảnh như vậy cũng không phát tác như cọp cái. Hơn nữa “Nhất cổ tác khí” (1) cũng từ từ suy kiệt. Vừa rồi bà trông thấy mặt Hướng Noãn mới bực mình như thế, bây giờ lửa giận cũng giảm đi một chút, vẻ mặt đã hòa hoãn hơn.
(1) Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.
Ba người gọi một ấm trà nhài và vài món ăn tinh xảo.
Hướng Noãn thấy một tờ giấy dưới ấm trà thì tò mò rút ra nhìn, thấy có thể chọn người đến hát, cô “Ồ” một tiếng.
Nhâm Đan Nghiên vừa thấy dáng vẻ không tim không phổi của cô, không có chút suy nghĩ cúi đầu nhận sai nào, lại tức giận: “Con muốn khiến mẹ tức chết sao?”
“Mẹ ơi thật sự con không có, mẹ cũng không tin con mà lại tin người khác.”
“Mẹ biết con không có, nếu con thật sự muốn làm như vậy thì mẹ đã từ mặt con rồi.”
“Mẹ…”
Vẻ mặt Lâm Sơ Yến đầy áy náy: “Bác à, thật ra phải trách cháu, cháu…”
“Sơ Yến, cháu phải để bác nhìn nó, nó có suy nghĩ như thế này rất nguy hiểm. Nghỉ học chơi game, nghĩ gì vậy?”
Hướng Noãn giải thích: “Nghỉ học cũng không phải là nghỉ học hẳn, còn có thể quay lại học tiếp mà.”
“Còn đang suy nghĩ cơ đấy? Muốn bị đánh thật sao?” Nhâm Đan Nghiên vừa nói vừa giơ tay lên giả vờ muốn đánh cô.
Lâm Sơ Yến vội vàng ngăn lại: “Bác bớt giận, bác nghe cháu nói đã…”
“Nói gì?”
“Có thể bác không biết.” Lâm Sơ Yến giải thích. “Có 200 triệu người chơi trò này, mà người thực sự có thể đi đánh giải chuyên nghiệp đại khái chỉ có 200. Bác tính thử xác suất xem.”
Nhâm Đan Nghiên tính toán một chút, tính xong thì chớp mắt: “0.01%?”
“Sao bác lại tính nhanh như vậy ạ?”
“Đó là điều đương nhiên, lúc còn trẻ bác cũng từng là học bá (2) đấy."
(2) Học bá: Sở trường là học tập, là một học trò có điểm số rất cao.
“Bây giờ bác vẫn còn là học bá, Hướng Noãn không tính nổi mà phải dùng máy tính.”
“Thì nó ngu mà.”
Hướng Noãn: =.=