Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 66: trò chơi






Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Lúc hai người Hướng Noãn đến, Dương Nhân và Trịnh Đông Khải, Oai Oai đã đến cung thể thao trước. Dương Nhân thấy Hướng Noãn thì hơi ngạc nhiên, cười nói: “Sao hôm nay đẹp thế?”

Hướng Noãn cười hì hì, kéo cánh tay Dương Nhân: “Hôm nay chị Nhân cũng rất đẹp.”

Hôm nay có thể coi như là nơi chính thức, Dương Nhân là huấn luyện viên, cũng có trang điểm. Hai người xinh đẹp đi đến cung thể thao, ba người con trai đi bên cạnh các cô giống như sứ giả hộ hoa. Dọc đường gặp phải rất nhiều ánh mắt nhìn hai người, ngay cả Oai Oai cũng khá vẻ vang, mặc dù người đẹp không phải bạn gái anh ta nhưng cũng cùng một phe mà.

Thẩm Tắc Mộc là người đến cuối cùng.

Hôm nay là lần đầu tiên Dương Nhân gặp Thẩm Tắc Mộc, nhìn người con trai cao lớn khôi ngô, so với cô tưởng tượng thì đẹp trai hơn rất nhiều. Tuy nhiên người nọ lạnh lùng ít nói, nhìn có vẻ không hòa đồng với mọi người, như thể ai đó nợ anh ta vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tắc Mộc nhìn thấy Hướng Noãn như vậy.

Gật đầu với mọi người một cái, xem như là chào hỏi, ánh mắt của anh ta lại nhìn sang Hướng Noãn.

Sau đó anh ta hỏi Hướng Noãn: “Em đến Nam Sơn lúc nào?”

Trong sáu người, chỉ có anh ta và Hướng Noãn không phải người bản xứ.

Hướng Noãn đáp: “Em đến hôm qua, anh thì sao?”

Thẩm Tắc Mộc hỏi tiếp: “Không ở trường học à?”

Ặc..

Hướng Noãn cảm giác, nếu như cô trả lời thật, nói mình ở nhà Lâm Sơ Yến thì nghe quá mập mờ… Mặc dù cô còn chưa kịp làm gì với Lâm Sơ Yến.

Hướng Noãn do dự một lúc, Lâm Sơ Yến lại không do dự, trực tiếp trả lời thay cô: “Hướng Noãn ở nhà em.”


Vẻ mặt Oai Oai và Trịnh Đông Khải đều khá vi diệu.

Thẩm Tắc Mộc đối mặt với Lâm Sơ Yến, ánh mắt hai người nhìn nhau không tốt lắm. Dương Nhân nhức đầu, cô đã xa trường học quá lâu, không hiểu tình cảm của sinh viên bây giờ, hôm nay thi đấu rồi mà còn có tâm trạng đứng đây tranh giành người yêu à?

Rốt cuộc, người vô sỉ còn có thể tăng thêm một bậc. Lâm Sơ Yến khẽ mỉm cười với Thẩm Tắc Mộc, nháy mắt hỏi: “Anh cũng đến ở nhà em chứ? Chúng ta có thể ngủ cùng một phòng.”

Thẩm Tắc Mộc suýt nữa đã thốt ra từ “Cút”, thấy những người bên cạnh đều đang nhìn mình, anh ta nhẫn nhịn, chỉ nói: “Không cần.” Hai chữ ngắn ngủi mà mạnh mẽ, ngay cả người đi đường cũng có thể nghe ra sự khó chịu trong đó.

Lúc này, nhân viên đến gọi bọn họ vào. Mấy người đứng dậy đi về phía bục thi đấu, Thẩm Tắc Mộc đi phía trước, nghe thấy Trịnh Đông Khải và Lâm Sơ Yến nói chuyện sau lưng mình.

Trịnh Đông Khải nói: “Không phải nhà cậu rộng lắm sao, còn cần ngủ chung một căn phòng à?”

Lâm Sơ Yến nói: “Tớ muốn ngủ chung với anh ấy không được ư?”

Thẩm Tắc Mộc: “…” Xin hai người đừng nói nữa.

Vốn Hướng Noãn cảm thấy Lâm Sơ Yến hơi thích cô, bây giờ nghe bọn họ nói chuyện thì không bình tĩnh nổi. Ngộ nhỡ tên Lâm Sơ Yến này thích cả trai cả gái thì làm sao? Ngộ nhỡ anh vừa thích cô vừa thích đàn anh Thẩm? Giống như trên diễn đàn từng nói… Cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ vì để độc chiếm Lâm Sơ Yến, cô phải đi tán tỉnh Thẩm Tắc Mộc chăng? Cái quái quỷ gì vậy???

“Này mấy người, tập trung một chút cho tôi.” Dương Nhân lên tiếng.

Hướng Noãn vội vàng thu hồi tâm tư, cô cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đối thủ đầu tiên của chiến đội Thời Gian là chiến đội Ba Thầy. Lúc hai bên tuyển thủ bắt tay nhau, Hướng Noãn theo lễ phép, lúc bắt tay đều mỉm cười với mỗi người, còn trịnh trọng chúc đối thủ: “Cố gắng lên!”

Đối thủ có năm bạn nam bắt tay với cô thì có ba người đỏ mặt.

Lúc năm bạn kia đi đến chỗ ngồi, vừa đi vừa trò chuyện.

“Không phải bạn nữ kia là vũ khí bí mật của bọn họ chứ? Cô ấy thật xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất tớ từng thấy.”

“Nhất định là vậy! Làm sao đây, tớ cảm giác tớ muốn yêu rồi…”

"Ông anh à, tập trung chơi game được không?”

“Đúng, phải tập trung chơi game, thắng mới có thể khiến cô ấy chú ý, mới thuận lợi xin được WeChat của cô ấy.”

“…”

….

Bên chiến đội Thời Gian, lúc năm người đến phòng thi đấu, đột nhiên Dương Nhân gọi Thẩm Tắc Mộc lại, hai người đứng ngoài cửa.

“Sao vậy?” Thẩm Tắc Mộc hỏi.

Dương Nhân ôm cánh tay, cân nhắc lựa chọn lời nói. Trước kia lúc cô làm tuyển thủ nhà nghề cũng có người khác khai thông cho cô trước lúc thi đấu, bây giờ đến lượt cô khai thông người khác. Dương Nhân làm huấn luyện viên chiến đội Thời Gian cũng không lâu, vì việc đánh ông chủ mà mất việc, nghiêm khắc mà nói, chiến đội Thời Gian là chiến đội năm người đầu tiên mà cô chính thức làm huấn luyện viên.

Lúc này, cô cố gắng khiến giọng nói của mình thật nhẹ nhàng, nói với Thẩm Tắc Mộc: “Bất kể các cậu có xích mích gì trong tình cảm, trước tiên thi đấu đã, được không?”

Thẩm Tắc Mộc không thích cách nói chuyện của Dương Nhân, giống như anh ta là một đứa bé vậy. Anh ta nhìn cô từ trên cao xuống, lạnh nhạt "Ừ" một tiếng rồi xoay người đi vào phòng thi đấu.

Dương Nhân sờ ót, cảm giác làm huấn luyện viên còn mệt mỏi hơn nhiều so với tuyển thủ…

Phòng thi đấu rất kín, ba mặt là tường, một mặt là cửa sổ sát đất, rất rộng rãi. Bên trong căn phòng có bàn ghế chuyên dụng cho thi đấu. Điện thoại di động, tai nghe cách âm. Ở một số cuộc thi đấu lớn, bên trong căn phòng còn có dụng cụ truyền hình trực tiếp, bây giờ vì cấp bậc giải thi đấu còn thấp, căn phòng này cũng miễn cưỡng thôi.

Chiến đội Ba Thầy không có huấn luyện viên, so sánh thì Hướng Noãn cho rằng chiến đội Thời Gian có sức chiến đấu mạnh hơn, giống như nông dân thời cổ đại khi khởi nghĩa nhất định phần lớn là chấm dứt thất bại, bởi vì nông dân không đánh lại được quân chính quy.

Mà kết quả cũng giống như cô dự đoán, chiến đội Ba Thầy dùng tốc độ nhanh như chớp đã thua.

“Phía đối diện mắc nhiều sai lầm quá.” Ván đầu kết thúc, Hướng Noãn nói.

Oai Oai: “Sao anh lại cảm giác… Biểu hiện của đối thủ cũng mạnh, nhưng lúc đánh không tập trung lắm…”


Lúc anh ta nói xong lời này, bốn người con trai đều quay sang nhìn Hướng Noãn. Vẻ mặt đại khái là bừng tỉnh và đồng tình.

Hướng Noãn sờ mũi: “Có thể sao….”

Đối thủ vì chú ý đến cô nên mới đánh tệ như vậy? Chuyện này suy nghĩ một chút thật sự là quá tự luyến rồi.

Ngộ nhỡ là vậy thì sao?

Hướng Noãn cảm thấy không ổn lắm, làm như bọn họ cố ý dùng sắc đẹp mê hoặc kẻ địch vậy, có phần không giống anh hùng. Cho nên mở đầu trận thứ hai, cô cố ý nói một câu trên kênh cộng đồng: “Cố gắng lên!”

Phía đối diện đáp lại.

[Tiểu Ba]: Cám ơn cô em. Nếu ván này chúng tôi thắng có thể thêm WeChat không?

[Sơ Thần]: Không được.

[Tiểu Ba]: Nếu thua có thể thêm không?

[Noãn Thần]: …

Bọn họ đang thi đấu đúng không? Đúng không đúng không? Sao lại đòi WeChat trong lúc thi đấu, còn có chút tiết tháo nào không vậy?

Đối thủ cũng tự thú nhận như vậy, còn khích lệ bọn họ làm gì? Một chữ: Đánh!

Hiển nhiên, ván đầu trạng thái chiến đội Ba Thầy không tốt lắm, trận thứ hai đã không còn ý chí chiến đấu nào nữa, kéo dài một hơi tàn, cuối cùng vẫn thua.

Chiến đội Thời Gian lên cấp.

“Kiểu lên cấp này thật quá dễ dàng.” Hướng Noãn lên tiếng.

“Chúng ta cũng không thể thả lỏng.” Oai Oai nói: “Sắc đẹp của Hướng Noãn cũng không nhất định lúc nào cũng có tác dụng.”

“Cảm ơn anh, đừng nói nữa có được không…”



Trận thi đấu thứ hai là chiến đội Rubik. Mấy người trong chiến đội Rubik thấy một cô gái lẫn vào trong đó, dường như cũng rất ngạc nhiên, lúc bắt tay trước khi thi đấu, bọn họ hỏi ID trò chơi Hướng Noãn là gì.

Oai Oai trả lời thay Hướng Noãn: “ID của cô ấy là Noãn Thần, mấy cậu nhớ nương tay.”

Nhưng chiến đội Rubik cũng không nương tay, không chỉ có như vậy, bọn họ còn nhắm vào Hướng Noãn.

Đại khái là cảm thấy cô gái xinh đẹp như vậy nhất định thao tác không tốt lắm. Nếu như là một kẻ gà mờ, không đánh cô thì đánh ai?

Vấn đề là Hướng Noãn không hề yếu…

Không chỉ không kém, cô cũng rất am hiểu anh hùng loại chiến sĩ, Lão Phu Tử trên tay có thể vừa đánh vừa gánh, vừa thấy chuyện không ổn thì chạy nhanh hơn cả kẻ trộm khiến cho người khác muốn mắng chửi.

Cô không phải là điểm yếu của đội, cô là tảng đá cứng rắn nhất của đội. Chiến đội Rubik dồn sức đánh cô, không nhận được kết quả tương ứng, toàn đội hơi rối loạn, cuối cùng thua.

Trận thứ hai chiến đội Rubik thông minh hơn, đối xử rất tốt với Hướng Noãn, trực tiếp cấm Lão Phu Tử của cô.

Theo đề nghị của Dương Nhân, Hướng Noãn chọn Dương Tiễn.

Cô cũng không biết tại sao, cảm giác hôm nay đặc biệt tốt, đồng đội cũng phát hiện hôm nay cảm giác Hướng Noãn rất tốt, có ý thức để dành tiền cho cô. Cho nên Dương Tiễn của Hướng Noãn là anh hùng trưởng thành tốt nhất. Dương Tiễn là một người đàn ông có thú cưng, thú cưng là một con chó độc thân cao quý. Chó có thể được thả ra ngoài cắn người, chỉ cần cắn phải người, Dương Tiễn có thể lập tức đuổi theo. Chó độc thân có thể chạy một khoảng cách rất xa, kỹ năng này dùng khi truy kích, cắn vào phía sau lưng địch rất hiệu quả, đồng thời cũng có thể sử dụng để chạy trốn, chó độc thân cắn lính quèn hoặc quái rừng, chỉ cần cắn trúng, Dương Tiễn vèo một cái lại nhảy tót lên, kẻ địch rất khó đuổi kịp.

Lúc này Dương Tiễn trong tay Hướng Noãn, chó độc thân cắn một phát chính xác, chém được tên địch máu nhỏ da giòn, thua ngay lập tức. Trong một đội ngũ, nếu như pháp sư và xạ thủ phát triển trong con đường gian khổ như vậy thì đội ngũ này có 80% là thua.

Một lần nữa chiến đội Rubik lại thua trận.

Thi đấu kết thúc, hai bên đi ra khỏi phòng thi đấu bắt tay. Người bên chiến đội Rubik nói với Hướng Noãn: “Bây giờ các cô em đều lợi hại như vậy sao?”


Hướng Noãn không kiên nhẫn: “Giới tính quan trọng lắm à?”

Nói xong lời này, cô cảm giác trên đỉnh đầu đột nhiên có thêm một cái tay, xoa xoa rồi vỗ một cái.

Lâm Sơ Yến: “Đánh không tồi.” Vừa nói vừa thu tay về.

Hướng Noãn: “Không cho phép anh sờ loạn kiểu tóc của tôi.”

Lâm Sơ Yến liếm môi.

Oai Oai nhìn bọn họ một chút rồi nhìn Thẩm Tắc Mộc, cuối cùng thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Tắc Mộc, ừ, không nói gì.



Đối thủ tiếp theo của bọn họ là chiến đội Thơ Ca Cùng Phương Xa.

Từ trận bán kết đến lúc bắt đầu trận chung kết có một tiếng điều chỉnh thời gian. Dương Nhân dẫn bọn họ đến phòng chuẩn bị thi đấu, mấy người cùng nhìn sơ lược hai cuộc thi đấu trước đó của chiến đội Thơ Ca Cùng Phương Xa.

Nhìn xong thì dẫn đến một kết luận: “Anh hùng ra sân của chiến đội này rất ít.”

Nói cách khác, anh hùng của bọn họ rất thiếu thốn và cạn, vô cùng cạn.

Có thể thắng được mấy chiến đội trước bởi vì đối thủ không có cơ hội hoặc không có thời gian nghiên cứu bọn họ để có thể nhằm vào.

Bây giờ chiến đội Thời Gian có thể làm được.

Trận chung kết, chiến đội Thời Gian đánh còn có phần thoải mái hơn trận bán kết, cấm hoặc lấy đi anh hùng mà đối phương có ưu thế, hoặc lựa chọn nhằm vào tính chất đội hình… Đối phó với đội thiếu thốn anh hùng không nên có quá nhiều phương pháp.

Đánh xong trận này, lấy được hạng nhất, sau khi đi ra Oai Oai là người đầu tiên hoan hô: “Tiền thưởng tận hai vạn. Mỗi người được bốn ngàn! Anh coi như mình cầm được tiền học bổng rồi!”

Hướng Noãn liền nhắc nhở anh ta: “Anh nghĩ hay thật đấy, còn huấn luyện viên của chúng ta thì sao? Anh muốn để huấn luyện viên không có gì sao?”

“Tùy tiện cho chị một chút là được.” Dương Nhân cũng rất vui vẻ, vừa nghiêng đầu thấy Thẩm Tắc Mộc nhìn mọi người, trong mắt khá ấm áp. Dương Nhân nói: “Đánh không tệ.” Cô nói với Thẩm Tắc Mộc.

Thẩm Tắc Mộc vẫn lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, nghe xong chỉ muốn đánh một cái.

Sáu người tìm chỗ ăn tối. Dương Nhân thấy hôm nay Lâm Sơ Yến lại đổi sang chiếc Mercedes, cô chảy nước bọt hỏi Lâm Sơ Yến có thể để mình lái không.

Lâm Sơ Yến cầu còn không được, anh ngồi bên cạnh Hướng Noãn.

Hướng Noãn thắng trận đấu nên rất kích động, luôn luôn nói chuyện với mấy người Oai Oai, vẫn phấn khích không ngừng được, còn tâng bốc nhau… Bên trong xe rất náo nhiệt.

Lâm Sơ Yến không cảm thấy phiền, anh yên lặng ngồi bên cạnh cô, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Ứng Hổ.

Lâm Sơ Yến: “Tôi định thổ lộ với cô ấy. Cậu là người từng trải, có đề nghị nào tốt không?”

Trần Ứng Hổ: “Người anh em à, tôi thất tình rồi.”

Lâm Sơ Yến: ...