Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Việt Doanh Doanh cuống cuồng nhìn lại Hướng Noãn trong truyền thuyết, đầu tiên là tò mò, tiếp theo thì bắt đầu có tâm trạng nghiên cứu. Dù sao cô là cô gái Sơ Yến một lòng thích, người làm mẹ cũng nên quan sát một chút. Sau khi bà nói chuyện với Hướng Noãn một lúc, lại cảm giác cô bé này đáng yêu, tự nhiên lại hào phóng, khá biết cách ăn nói. Trong lòng Việt Doanh Doanh còn đang xúc động ánh mắt con trai nhà mình thật tốt, nói chuyện với Hướng Noãn một chút lại đề cập đến họa sĩ bà thích là Hướng Đại Anh, kết quả Hướng Noãn nói một câu: “Đó là bố cháu ạ.”
Việt Doanh Doanh lập tức mất bình tĩnh.
Người phụ nữ dịu dàng dễ gần đột nhiên hét to, dọa Hướng Noãn sợ run rẩy, trong phút chốc, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải bố mình gây chuyện gì ở bên ngoài hay không… Nhưng ngay sau đó cô phát hiện vừa rồi mình đã coi thường một chuyện rất quan trọng, bố của Lâm Sơ Yến đã từng trăm cay ngàn đắng muốn xin một bức tranh tặng cho vợ.
Cho nên, chắc chắn không phải kẻ thù mà là hâm mộ thần tượng sao?
Hướng Noãn thử đặt bản thân vào đó một chút, nếu như anh hùng xinh đẹp nhất trong Vương Giả Vinh Diệu là Gia Cát Lượng và Điêu Thuyền cùng đi đến trước mặt cô, chắc hẳn cô cũng hét chói tai.
Việt Doanh Doanh cảm thấy có lỗi vì hành động mất khống chế của mình, bà nắm chặt tay, vô ý thức xoa nhẹ, cười với Hướng Noãn: “Xin lỗi, cô hơi kích động.” Nói xong lời này, bà liếc mắt nhìn con trai đang đi đến, ánh mắt đầy ý trách móc.
Bởi vì bị bố mẹ đả kích, anh không nói thêm chuyện gì về Hướng Noãn hoặc liên quan đến gia đình Hướng Noãn, tất nhiên anh cũng chưa kịp nói. Anh đi đến ngồi trên ghế sofa, nói: “Con quên mất chưa nói cho mẹ.”
Rõ ràng ghế sofa trong phòng khách rất rộng rãi, hết lần này đến lần khác anh lại ngồi bên cạnh Hướng Noãn, không phải là gần nhưng cũng không xa.
Hướng Noãn hơi ngây người.
Việt Doanh Doanh lấy dũng khí kéo bàn tay nhỏ bé của Hướng Noãn, cầm tay phải của Hướng Noãn vỗ nhẹ một chút, cười nói: “Cô bảo này, người như thế nào mới có thể nuôi dạy ra một đứa trẻ tốt đến vậy, thì ra là giáo sư Hướng, vậy thì không có gì kì quái.”
Lâm Sơ Yến chỉ muốn nhắc nhở mẹ một chút, vẻ mặt mẹ có phần lấy lòng đó…
Hướng Noãn bị khen cũng xấu hổ, đỏ mặt nói: “Cô quá khen ạ.”
“Không quá khen chút nào, Hướng Noãn, có phải cháu không biết địa vị của lệnh tôn trong giới thư họa không?”
Lâm Sơ Yến đỡ trán. Đến “Lệnh tôn” cũng lôi ra luôn…
Hướng Noãn bị Việt Doanh Doanh nói đến ngẩn người, địa vị của bố cô ở nhà, phần lớn thời điểm đều phải nghe lời vợ mình, có thể nói là không có địa vị gì cả. Đối với địa vị trong giới thư họa, Hướng Noãn được hun đúc trong một gia đình như vậy, cũng không phải là hoàn toàn không biết, cô suy nghĩ một chút về những họa sĩ lớn, danh tiếng khá vang dội trong giới thư họa, mặc dù bố cô cũng có chút danh tiếng nhưng không đạt đến trình độ “địa vị trong giang hồ”.
Hướng Noãn hơi không xác định, khẽ hỏi Việt Doanh Doanh: “Cô ơi, bố cháu nổi tiếng lắm ạ?”
“Phải nói danh tiếng ở trong giới thư họa của giáo sư Hướng cũng không phải là vang dội nhất. Nhưng địa vị của giáo sư Hướng rất đỉnh. Năm xưa bậc thầy vẽ tranh Trung Quốc - giáo sư Cù Văn Tùng, giáo sư Hướng là đệ tử cuối cùng của giáo sư Cù. Ban đầu, tác phẩm hội họa của giáo sư Hướng vẫn còn chút bóng dáng của giáo sư Cù nhưng đã nhanh chóng thoát khỏi khuôn mẫu, tự mình thành một phái. Giáo sư Hướng vẽ rất tùy ý, chan chứa thú vui trên đời. Là một người có nhân phẩm cao cả hiếm có, không màng danh lợi, giáo sư Hướng rất hiếm khi bán tranh, cũng không kéo bè kết phái. Những bức tranh lưu thông trên thị trường của ông ấy thì có đến 99% là hàng giả.” Việt Doanh Doanh tổng kết đơn giản một chút.
Hướng Noãn cảm giác như đang nghe một đoạn giải thích trên Baidu. Nghe mẹ Lâm Sơ Yến giảng giải, cô cảm giác như đồng chí Hướng Đại Anh nhìn thấy mỗi ngày ở nhà chỉ là giả.
Việt Doanh Doanh còn nói: “Cháu có biết tại sao chúng ta lại dùng “chan chứa thú vui trên đời” để đánh giá tác phẩm của lệnh tôn không? Giới thư họa chưa bao giờ thiếu những tác phẩm tuyệt vời, nhưng có thể làm nổi cái “thú vui trên đời” chỉ có giáo sư dẫn đầu.”
Hướng Noãn tựa như một quần chúng diễn viên trong quảng cáo, rất phối hợp hỏi: “Tại sao lại như vậy ạ?”
“Bởi vì tranh của giáo sư Hướng bao hàm một loại sức sống rất tốt đẹp thuần túy. Thuần túy là bởi vì sáng tác của giáo sư đều mang một tấm lòng son không tạp niệm, tốt đẹp ở chỗ có thể phản ánh sự lạc quan độ lượng trời sinh, sức sống là sự nhiệt tình của giáo sư đối với thế giới này.”
Càng nói càng mơ hồ… Hướng Noãn cũng không biết tiếp nhận như thế nào.
Lâm Sơ Yến dùng ánh mắt lừa dối nhìn mẹ ruột của mình.
“Thật đấy.” Vẻ mặt của Việt Doanh Doanh rất nghiêm túc: “Trong truyền thuyết có người đã từng thông qua bức tranh của giáo sư Hướng mà chữa được bệnh trầm cảm.”
Hướng Noãn suy nghĩ một chút mới hỏi: “Có phải có người sao chép ra không ạ?”
“Không phải, chuyện này cũng không được đưa tin. Cô nghe nói phóng viên cũng viết xong tin tức rồi, sau đó đến chỗ giáo sư Hướng muốn xin chi phí. Giáo sư Hướng báo cảnh sát nói đó là tên lừa gạt, tin tức đó cũng không được tung ra."
Còn có sự việc này cơ à...
Trong lúc vô tình Hướng Noãn nghe được bát quái của bố ruột mình, cảm giác vừa xa lạ vừa thích thú.
Sau đó Việt Doanh Doanh và Hướng Noãn nói chuyện rất nhiều, từ triết học đến thi từ ca phú, Lâm Sơ Yến phát hiện thì ra mẹ mình có thể nói nhiều như vậy.
Tâm trạng của anh không quá tốt. Thời điểm này chẳng lẽ mẹ không nên để anh và Hướng Noãn một mình sao? Sao mẹ còn chưa đi?
Người khác đều gài bẫy bố, bố mẹ của anh thì ngược lại, cả hai đều gài bẫy con trai.
…
Lâm Tuyết Nguyên làm tám món ăn, một món canh, có lạnh có nóng có mặn có ngọt. Sau khi làm xong cơm tối, Việt Doanh Doanh nói lai lịch Hướng Noãn với ông. Trừ kinh ngạc ra ông cũng không có phản ứng quá lớn, không kích động giống Việt Doanh Doanh. Ông tự biết mình là một người thô kệch, cất giữ mấy thứ đồ cổ là thú vui tao nhã, không có cách nào thích nghệ thuật như thích tiền được.
Tuy nhiên, nhìn vợ mình dùng ánh mắt như quỳ lạy lúc nói đến một người đàn ông khác… Được rồi, ông thừa nhận, ông vẫn khá ghen tị.
Ông cũng có thể hiểu được vợ mình.
Việt Doanh Doanh đặc biệt thích vẽ. Lúc còn trẻ, đáng tiếc ông trời không mở mắt, cho bà có ánh mắt nghệ thuật tuyệt vời nhưng lại không cho bà thiên phú hội họa, dù cho bà có cố gắng như thế nào thì luôn vẽ ra một bức tranh như tượng, đây là bà tự nói, nói là để dọa thì chỉ là để dọa người ngoài nghề, người trong nghề nhìn một cái sẽ chê cười. Cho nên bây giờ tranh bà vẽ chưa bao giờ để người khác nhìn thấy, đều giấu ở trong nhà.
Lâm Tuyết Nguyên cảm giác loại lúng túng này cũng tương tự như việc mình biết làm sao để kiếm được tiền, nhưng hết lần này đến lần khác lại không làm được, không thể làm gì khác đành ngồi nhìn người khác đếm tiền… Suy nghĩ đến hình ảnh như vậy, trong lòng cũng tan nát theo.
“Chồng này, anh ngẩn ra làm gì thế?” Việt Doanh Doanh hỏi.
Lâm Tuyết Nguyên ngừng suy nghĩ, đặt thức ăn xuống, sau đó ông vỗ bả vai mảnh khảnh của vợ, vẻ mặt hết sức trịnh trọng: “Vợ à, cố gắng lên.”
Việt Doanh Doanh: ???
Bà nhìn ông với ánh mắt khó hiểu, rồi cúi đầu xới một bát cơm cho Hướng Noãn.
Hai tay Hướng Noãn cầm bát cơm: “Cảm ơn cô ạ.”
“Hướng Noãn, cháu cứ coi như đây là nhà mình, đừng khách khí, ăn nhiều một chút.”
“Mẹ ơi con nữa.” Lâm Sơ Yến nói.
“Con cách xa lắm à?”
Lâm Sơ Yến ngồi cách nồi cơm khá xa, anh không thể làm gì khác đành đứng dậy vòng qua, tự mình xới cơm, lấy xong cho mình lại xới cơm cho bố mẹ, đây coi như là lấy ơn báo oán sao?
Một bữa cơm coi như là vui vẻ hòa thuận. Ít nhất Hướng Noãn và Việt Doanh Doanh rất ung dung. Bây giờ Hướng Noãn khá thích mẹ Lâm Sơ Yến, cảm giác cái gì bà ấy cũng am hiểu, đề tài nào cũng có thể trò chuyện đôi câu, hơn nữa những thứ cao thâm bà cũng có thể sử dụng ngôn ngữ dễ hiểu để giảng giải, lại luôn nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng, khiến cho người khác rất thoải mái và gần gũi.
Ăn cơm xong, Việt Doanh Doanh hỏi Hướng Noãn: “Hướng Noãn, cháu có thích xem nhạc kịch không?”
“Vâng ạ, cô muốn giới thiệu sao ạ?”
“Cô tài trợ một hạng mục công ích, ủng hộ người trẻ tuổi tự mình làm nhạc kịch.”
“Thật hiếm có.”
“Đúng rồi, tối nay có một buổi biểu diễn, nếu cháu muốn xem, cô...”
“Mẹ.” Đột nhiên Lâm Sơ Yến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Việt Doanh Doanh nhìn Lâm Sơ Yến, phát hiện ánh mắt của con trai đầy ấm ức.
“Cô…” Việt Doanh Doanh khó khăn ngừng một chút mới tiếp tục nói: “Tối nay cô với chú đều không rảnh, vé để quá hạn cũng lãng phí, không bằng cháu đi xem với Sơ Yến đi.”
Lâm Sơ Yến lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc mẹ cũng không gài bẫy con trai nữa, tạ ơn trời đất.
…
Âm nhạc của nhạc kịch rất tốt, nhưng tình tiết kịch có phần nhàm chán.
Hướng Noãn xem một nửa thì không chịu nổi nữa, dần dần cúi đầu.
Thật ra thì cô muốn chơi trò chơi nhưng lại cảm thấy như vậy không đủ tôn trọng diễn viên.
Cũng chỉ có thể chơi trò chơi gật đầu như vậy.
Gật đầu một lúc, trên vai đột nhiên có một cánh tay vòng qua.
Lâm Sơ Yến nhấc tay, dùng sức ấn nhẹ đầu cô, đặt lên bả vai mình.
“Ngủ đi.” Anh nói.
Cô hoàn toàn không kháng cự chút nào, giống như một cành liễu mềm mại, tựa đầu lên vai anh.
Hai mắt Lâm Sơ Yến nhìn lên sân khấu nhưng lại không tập trung, dường như toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt trên người cô.
Anh liếm môi, muốn đè trái tim đập quá nhanh của mình xuống. Anh lo lắng tiếng tim đập như đánh trống ấy sẽ đánh thức cô.
Ngực Hướng Noãn phập phồng đều đều, như thể đang ngủ say.
Được bóng tối che giấu nên không người nào có thể thấy lông mi cô đang run rẩy thể hiện sự bất an, gương mặt đỏ bừng như một cái lò nhỏ.