Ở giải thi đấu Vương Giả Vinh Diệu chuyên nghiệp, có một ý kiến cho rằng “Định luật năm ngàn King Kong”, ý là bắt được King Kong về phe mình, trong thời gian ngắn nắm giữ được mọi mặt hoạt động, ở mặt kinh tế có thể đạt được khoảng năm ngàn tiền vàng. Nếu như đội có ưu thế bắt được King Kong thì tiến thêm một bước nữa tăng thêm ưu thế, nếu như đội đang có hoàn cảnh xấu bắt được King Kong thì có thể san bằng được khoảng cách về kinh tế, thậm chí có cơ hội phản công.
Trước mắt Lâm Sơ Yến cướp được King Kong, đối với mấy người Hướng Noãn quá quan trọng. Cuối cùng bọn họ cũng lấy được cơ hội thở dốc dưới sự chèn ép của đối phương, đuổi kịp được một ít tiền vàng. Quan trọng hơn chính là, chờ thời gian bùa King Kong hết hiệu lực, Mai Shiranui và Marco Polo có thể trang bị được một số đồ, nghênh đón thời kì mạnh mẽ của bọn họ.
Mặc dù trên phương diện trụ phòng ngự, chiến đội Thời Gian vẫn ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng theo thời gian thay đổi, cán cân thắng lợi bắt đầu nghịch chuyển.
Một ván game kéo dài đến hậu kì, số lượng trụ phòng ngự đã không còn quá ý nghĩa, bởi vì lúc này sát thương của anh hùng khá cao, tốc độ đẩy trụ đặc biệt nhanh, thắng thua chính là ở đoàn chiến.
Ván này chơi đến hậu kì, Gia Cát Lượng cực kỳ đẹp trai của bên đối diện dần dần bủn rủn, giống như một gã đàn ông trung niên bị “vợ đòi hỏi quá nhiều nhưng cơ thể không chịu được”. Đây là chuyện không có cách nào thay đổi, đặc tính anh hùng là như vậy, mỗi anh hùng đều có thời kì mạnh mẽ, trải qua thời kì mạnh mẽ, sức ảnh hưởng cũng suy giảm.
Dương Nhân cho rằng, trong tình huống tài nghệ thao tác ngang nhau, nếu như kéo dài đến hậu kì, kinh tế không hơn kém quá lớn thì đội hình này của Hướng Noãn sẽ có 70% thắng. Hơn nữa thông qua quan sát vừa rồi, cô cho rằng thao tác của chiến đội Thời Gian cao hơn đối phương.
Cho nên, ván chơi này cuối cùng có thể trở mình được trong tình huống ngược gió lớn, mặc dù khiến đối thủ bất ngờ nhưng tất cả đều hợp tình hợp lý.
Trước khi bắt đầu ván tiếp theo của chiến đội Thời Gian, Hướng Noãn đi đến phòng vệ sinh, lúc quay về thấy Lâm Sơ Yến rót hai ly trà bưởi vàng mang lên.
Anh cứ như thể đang ở nhà mình vậy…
Hướng Noãn cạn lời, cô nhận lấy ly trà, sờ thử bên ngoài ly, nhiệt độ vừa vặn, không bỏng tay chút nào.
“Bây giờ có thể uống được rồi.” Lâm Sơ Yến nói.
Hướng Noãn uống một ngụm trà bưởi vàng, vừa ngọt vừa ấm áp, mang theo mùi hương của bưởi, chảy vào trong dạ dày, có sự thoải mái khó nói nên lời.
Cô bưng ly, cách miệng ly nhìn trộm anh. Lâm Sơ Yến đang đeo tai nghe, cúi đầu nhìn điện thoại di động, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xuyên qua lọn tóc xoăn hơi vểnh trên trán, rơi xuống mặt anh.
Anh cúi đầu, vẻ mặt bình thản.
Hướng Noãn cảm giác như đang nhìn một bức tranh vậy.
Lâm Sơ Yến cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cô, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Hướng Noãn vội vã nhìn đi nơi khác, cô chột dạ bưng ly trà bưởi lên uống ừng ực… Uống một cách khá phóng khoáng!
Khóe miệng Lâm Sơ Yến cong lên.
Tuy nói cảm giác thích nhưng không được đáp lại thật đáng tiếc, nhưng đôi lúc anh cảm thấy, có thể ở bên cạnh cô chính là hạnh phúc.
…
Trận thứ hai, hai bên đều cấm hoặc giành trước anh hùng chơi tốt ván đầu của đối phương, Lâm Sơ Yến không lấy được Mai Shiranui nên chọn Điêu Thuyền.
Lão Phu Tử của Hướng Noãn cũng bị kẻ địch lấy đi, cô chọn Quan Vũ.
Quan Vũ là anh hùng rất mạnh mẽ, trên phương diện bảo kê, tiếp viện, đoàn chiến đều khá mạnh mẽ, dùng tốt có thể đạt được hiệu quả cao. Tất nhiên, dùng không tốt thì cũng chỉ là con lừa hoang.
Quan Vũ của Hướng Noãn không tốt cũng không xấu, nhưng ván này có phần dễ dàng hơn so với ván trước. Hiển nhiên là độ phong phú về anh hùng bên địch không cao, Gia Cát Lượng và Đạt Ma đều bị cấm, bọn họ không đánh khí thế được như trận đầu, mở đầu trận thứ hai cũng hơi uể oải, không mạnh mẽ, chiến đội Thời Gian dẫn đầu từ đầu đến cuối, cho đến khi trận thi đấu kết thúc, Học viện Thể dục cũng không thể trở mình.
Cứ như vậy mà thắng.
Hướng Noãn dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm, cô gửi tin nhắn cho Mẫn Ly Ly: "Thắng rồi."
Mẫn Ly Ly trả lời: "Thật á? Tớ đi đăng bài đây!!!"
Hướng Noãn: "Cậu không muốn biết tại sao tớ thắng à?"
Mẫn Ly Ly: "Ha ha cô gái, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi!"
Hướng Noãn: =.=
Chiến thắng Học viện Thể dục, bây giờ mới chỉ vừa mới bắt đầu.
Tỉnh bọn họ có tổng cộng hơn 70 trường đại học và cao đẳng đăng ký thi đấu, ngày thứ nhất đánh bốn trận, chọn ra tám trường mạnh nhất, ngày thứ hai đánh ba trận, quyết định tổng quát hạng nhất.
Lần thi đấu của chiến đội Thời Gian coi như thuận lợi.
Dù sao bọn họ cũng trải qua hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp, so sánh với những người đi đường không tổ chức kia, bọn họ còn có chiến lược, phối hợp cũng tốt, tuy không có tuyển thủ nhà nghề dày công tu dưỡng nhưng cũng đủ để hoành hành trong giải thi đấu này.
Đánh rồi lại đánh, đánh vào trận chung kết.
Buổi chiều ngày mùng chín tháng giêng, sau khi đánh xong trận thi đấu, Lâm Sơ Yến về nhà. Thật ra thì trước khi trận thi đấu kết thúc bố mẹ Hướng Noãn đã trở về, Nhâm Đan Nghiên nhiệt tình mời Lâm Sơ Yến ở lại ăn cơm tối, ngủ nhà cô, cô có cảm giác nếu Lâm Sơ Yến ở lại thì cô không thể đảm bảo được mình sẽ làm chuyện gì với anh, vì vậy kiên quyết đưa anh đi.
Mùng mười tháng giêng là trận chung kết, năm người tụ tập mở đen.
Chiến đội mà bọn họ gặp trong trận chung kết có một cái tên rất ngang ngược: Chiến đội Răng Nanh.
Ván đầu tiên thi đấu, chiến đội Răng Nanh chọn Luna. Hướng Noãn không quá coi trọng, trước kia cũng gặp phải một đội chơi Luna, anh hùng Luna này không được coi là mạnh mẽ lắm, cho nên cũng không đáng sợ.
Nhưng hôm nay Luna lại có phần đáng sợ.
Không, là cực kỳ đáng sợ...
Luna cũng không quá hung hãn nhưng lại cực kỳ ổn định, luôn có thể phán đoán thế cục rõ ràng, thời điểm nên xuất hiện thì xuất hiện, rút lui thì rút lui, thao tác chuẩn xác, có thể dùng một người quậy đến nỗi năm người cũng không yên ổn.
Luna là một anh hùng thao tác khá dễ dàng, rất nhiều người chơi Luna không thu liễm tính tình, không phối hợp ăn khớp với đồng đội.
Người chơi này không như vậy, Luna trong tay anh ta rất ổn định.
Đây cũng là điều khó khăn nhất.
Luna như vậy khiến Hướng Noãn không khỏi có cảm giác quen thuộc.
Cô đánh chữ trên thanh trò chuyện, hỏi: “Là cậu sao?”
Một lúc sau, người chơi kia mới dành thời gian trả lời được.
[Răng nanh số một]: Ừ.
“Lãng Quên! Là Lãng Quên!” Hướng Noãn kích động nói.
Oai Oai hỏi: “Lãng Quên là ai?”
“Một đại thần, chơi Luna cực kỳ tốt, trận này của chúng ta, trận này…” Hướng Noãn cảm thấy bọn họ sắp thua, cô ngại nói ra sẽ đả kích tinh thần nên đành lên tiếng: “Chúng ta cố gắng đánh thật tốt nào!”
Đánh tốt như thế nào, trận này bọn họ vẫn thua.
Trận thứ hai cấm chọn, Hướng Noãn nói: “Nghe tôi, cấm Luna, Miyamoto Musashi, Lý Bạch, đây là ba anh hùng Lãng Quên am hiểu nhất, A Kha cũng đánh không tệ, chúng ta cướp A Kha trước. Trịnh Đông Khải dùng A Kha không có vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiên không có vấn đề.”
Oai Oai có chút chần chờ: “Em chắc chắn chưa? Miyamoto Musashi? Hiện tại Miyamoto Musashi rất phế, không cần phải cấm chứ nhỉ?”
Anh ta vừa nói như vậy, Hướng Noãn cũng hơi do dự.
Dương Nhân lên tiếng: “Làm theo lời Hướng Noãn đi.”
Nếu như một người chơi đủ ngạo mạn, anh hùng yếu như thế nào đi nữa thì ở trong tay cũng có thể tỏa sáng, cho nên nhất định phải cấm thật thích hợp.
Lãng Quên thuộc địa vị nòng cốt trong chiến đội Răng Nanh, bị nhằm vào như vậy, thực lực đội ngũ suy yếu khá lớn, hai trận tiếp theo như bị chặt đứt chân vậy, không đánh lại nổi.
Chỉ như vậy, chiến đội Thời Gian đánh ba thắng hai, thay đổi cuộc chiến, đạt được hạng nhất trận chung kết.
Ừ, một vạn tiền thưởng đến tay.
Hướng Noãn nói chuyện về liên hoan với mấy người trong nhóm chat một lúc rồi nhắn tin cho Lãng Quên: “Không phải cậu đi làm thêm sao? Sao lại đến trận thi đấu của trường đại học? Trước đó cậu nói là đi làm thêm mà? Trường học hai chúng ta cùng một tỉnh, không cách xa lắm.”
Một lúc sau, Lãng Quên mới nhắn tin trả lời: “Tôi đánh hộ bạn học, đánh thắng thì tôi sẽ được chia một nửa tiền thưởng.”
Hướng Noãn nhắn lại bằng một loạt dấu chấm lửng.
[Lãng Quên]: Các cậu đánh rất tốt.
[Hướng Noãn]: Không phải là vì cấm anh hùng của cậu sao? Lại nói, hôm nay cũng mùng mười, sao cậu không đi làm?
[Lãng Quên]: Tôi không thể làm được nữa.
[Hướng Noãn]: Tại sao vậy?
[Lãng Quên]: Công trường mới mua một cái xe vận chuyển, ông chủ bảo đến hết năm chúng tôi không cần đi làm nữa.
[Hướng Noãn]: …
[Hướng Noãn]: Cậu chờ một chút, cái gì gọi là xe vận chuyển?
Lãng Quên gửi cho cô một đoạn video. Trong video có một cái máy đang làm việc, một cánh tay người máy nhấc gạch trên mặt đất, chuyển qua một chiếc xe khác rồi sắp xếp ngay ngắn.
Hướng Noãn lập tức hiểu ra, cô vội hỏi anh ta: “Đại thần, cậu nói vận chuyển, thật sự là vận chuyển sao?”
[Lãng Quên]: Ừ, tôi không cần phải lừa cậu.
[Hướng Noãn]: Tại tôi hiểu sai. (⊙﹏⊙)
Cô vẫn cho rằng “vận chuyển” là một cách gọi khác của công việc, không nghĩ rằng sẽ gặp một cậu con trai thành thật như vậy.
[Hướng Noãn]: Vậy cậu phải làm sao bây giờ?
[Lãng Quên]: Tôi không biết, chờ đến hết ngày 15 rồi nói sau. Đúng rồi, để tôi gửi cho cậu ít bánh trôi nước mẹ tôi tự làm.
Hướng Noãn vừa mừng vừa lo, lập tức gửi địa chỉ, còn không quên nịnh hót: “Cảm ơn đại thần.”
[Lãng Quên]: Không cần khách khí. Tôi cũng gửi cho Sơ Yến.
Sơ Yến, Sơ Yến. Sao chỗ nào cũng có Lâm Sơ Yến…
…
Buổi tối, mấy người Hướng Noãn không huấn luyện, cô và Lâm Sơ Yến chạy đi tìm anh Hổ chơi.
Trần Ứng Hổ đang truyền hình trực tiếp, người xem truyền hình trực tiếp thấy hai người kia muốn đến thì đều hoan hô.
Trần Ứng Hổ hỏi: “Rốt cuộc mọi người đến xem ai?”
Kênh bình luận đều nhất trí:
“Đương nhiên là xem tiên nữ nhỏ Noãn Noãn của em, anh nghĩ gì thế?”
“Đương nhiên là xem chàng trai nhỏ Sơ Yến của em, anh nghĩ gì thế?”
“Em đến ăn thức ăn cho chó (1), anh Hổ, anh nghĩ gì thế?”
(1) Thức ăn cho chó: bên Trung gọi những người FA là chó độc thân, thức ăn cho chó chỉ sự an ủi đối với FA (nói đùa ai đó hoặc tự mình mua cho mình để an ủi) trước những hành động tình cảm của các cặp đôi yêu nhau.
“Chỉ có em đến xem anh họ sao? Anh họ của anh Hổ đâu rồi? À, đúng rồi, anh nghĩ gì thế?”
…
Trần Ứng Hổ nói: “Mọi người không thích tôi, tôi sẽ hát cho mọi người nghe.”
Kênh bình luận lập tức bày tỏ thích anh Hổ, cầu xin anh Hổ đừng hát.
Trần Ứng Hổ cười mỉa.
Sau khi Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến đi vào đội ngũ, Hướng Noãn hỏi: “Anh Hổ, em có thể kéo theo một người bạn không?”
“Có thể, ai vậy?”
“Một người bạn chơi Luna siêu giỏi.”
“Ồ.” Tiếng cười của Trần Ứng Hổ đầy khinh thường, “Dám chơi Luna trước mặt anh? Được, để xem.”
Lãng Quên vào đội, bọn họ có bốn người, Trần Ứng Hổ suy nghĩ một chút mới nói: “Không thì để anh kéo thêm một người nữa thành đội năm người đánh hạng, để cho mấy người này mở mang một chút.”
“Mấy người” là chỉ những người xem truyền hình trực tiếp, không rõ là chỉ fan hay anti-fan.
Trần Ứng Hổ tìm trong danh sách bạn tốt một lúc rồi kéo Thẩm Tắc Mộc.
Tổ đội năm người đánh hạng không nhiều, năm phút mới tìm được đội ngũ, lúc cấm chọn anh hùng, Hướng Noãn nói: “Em đánh trợ thủ nhé.”
Thẩm Tắc Mộc đột nhiên nói: “Anh đánh trợ thủ.”
Hả? Gió gì đang thổi vậy? Trước đây anh ta chưa bao giờ đánh trợ thủ.
Vì vậy Hướng Noãn đánh đường trên, Lâm Sơ Yến đánh đường giữa, Trần Ứng Hổ xạ thủ, Lãng Quên dùng Luna đi rừng.
Thẩm Tắc Mộc chọn Đại Kiều.
Vào trận đấu, đầu tiên Đại Kiều đến đường giữa quét hết lính của Lâm Sơ Yến. Trợ thủ dày công tu dưỡng chính là ở thời kì đầu không được ăn lính của đồng đội, phải đảm bảo đồng đội trưởng thành.
Nhưng Đại Kiều này không coi trọng cho lắm.
Đánh hết lính đường giữa, Đại Kiều lại chạy xuống đường dưới ăn hết lính của xạ thủ.
Trần Ứng Hổ nói: “Anh họ, anh làm sao vậy?”
Anh họ không lên tiếng, lặng lẽ vẽ một vòng trên đất.
Trần Ứng Hổ: “Em không muốn về nhà.”
Người đẹp Đại Kiều đứng trong vòng tròn về nhà.
Trần Ứng Hổ nói: “Anh đến diễn sao?”
Anh ta đoán không sai, đúng là Thẩm Tắc Mộc đến làm diễn viên.
Sau đó Đại Kiều chọn trúng Lâm Sơ Yến và Trần Ứng Hổ trong đoàn chiến đưa về nhà, đưa Trần Ứng Hổ đang chọn trang bị về nhà, thấy Lâm Sơ Yến còn một ít máu, Đại Kiều lại vẽ một vòng trên đất.
Ừ, vẽ chỗ về ở đúng trụ phòng ngự phe địch.
Lâm Sơ Yến giả vờ như không thấy, tự mình trở về thành.
Trần Ứng Hổ hỏi: “Anh họ, anh sao vậy?”
Thẩm Tắc Mộc “Ồ” một tiếng mới nói: “Em nói gì cơ?”
Trần Ứng Hổ chột dạ ngậm miệng.
Cuộc đối thoại ngắn gọn làm cho những người đang xem truyền hình trực tiếp không thể bình tĩnh, rất nhiều người bắt đầu suy nghĩ đến cặp đôi anh họ em họ, sau đó mở một cuộc tranh đấu sống còn. Trần Ứng Hổ liếc nhìn kênh bình luận, thấy có người còn bảo anh ta “cởi hết cho anh họ bớt giận”... Cái khỉ gì thế này???
Hướng Noãn cũng không bình tĩnh, cô kéo Lãng Quên đến chỗ Trần Ứng Hổ trực tiếp, không phải là vì tấn công. Cô có một mục đích nhỏ.
“Kính nhờ đàn anh.” Hướng Noãn yếu ớt nói.
Lời này có hiệu quả, rốt cuộc Thẩm Tắc Mộc cũng không biểu diễn nữa.
Cuối cùng ván này vẫn thắng, lúc thống kê chiến tích, Hướng Noãn thấy Lãng Quên đạt được MVP, lượng sát thương cũng rất cao, cao hơn cả Hướng Noãn và anh Hổ.
Kênh bình luận đều là: “Anh Hổ nằm thẳng.”
Hướng Noãn rất vui mừng cho Lãng Quên, cô nói: “Anh Hổ phải cố gắng lên.”
Trần Ứng Hổ nói: “Luna này cũng được, miễn cưỡng có hai phần đạt tiêu chuẩn.”
Sau đó bọn họ đánh thêm mấy lần nữa. Tối nay Luna của Lãng Quên ra sân năm lần, thắng bốn lần, tỷ số thắng đạt đến 80%.
Không nên xem thường mấy con số này. Tổ đội năm người đánh hạng không phải là bình thường.
Hơn nữa, thắng bốn lần, Luna đều là MVP, trận thua cũng là MVP của đội.
Cuối cùng Trần Ứng Hổ cũng chịu thua, khẽ nói: “Luna của cậu không tệ. Có hứng thú đến Đậu Hà Lan TV truyền hình trực tiếp không?”
Lãng Quên nói: “Tôi không được.”
“Hả? Không được chỗ nào?”
Lúc anh ta nói xong lời này thì nhận được một loạt bình luận “ha ha ha”.
Ngược lại Lãng Quên không hề có ý giễu cợt, chẳng qua anh ta chỉ nói một sự thật khách quan. Một hoạt náo viên cần dày công tu dưỡng, vào một số thời điểm sự dày công tu dưỡng này còn quan trọng hơn cả thao tác và kỹ thuật. Có vài người đến chưa chắc là muốn xem bạn chơi trò chơi, có lẽ chỉ muốn nghe bạn lải nhải.
Hướng Noãn hỏi Trần Ứng Hổ: “Anh Hổ, anh biết những người đánh giải chuyên nghiệp à?”
Trần Ứng Hổ nói: “Anh biết 100 người đánh giải chuyên nghiệp.”
Thẩm Tắc Mộc nói: “Nó từng bị 100 người của giới chuyên nghiệp khuyên nhủ mau rút lui.”
Kênh bình luận lại bắt đầu “ha ha ha”, “Anh họ nói hay” các kiểu.
Hướng Noãn lau mồ hôi, hỏi: “Mấy chiến đội chuyên nghiệp còn tuyển người không? Anh không cảm thấy Lãng Quên rất giỏi sao? Không đánh giải chuyên nghiệp đúng là lãng phí nhân tài.”
“Để anh đi hỏi một chút. Các đội huấn luyện lớn luôn tuyển người, tuy nhiên đó là hai đường, không nhất định có cơ hội xuất hiện."
Lãng Quên hỏi: “Có tiền lương không?”
“Đương nhiên là có, cũng không phải là mấy công nhân trong lò than.”
Lãng Quên: “Có tiền lương là được.”
Trần Ứng Hổ lau mồ hôi: “Cậu, cái này… Dù sao cũng phải chọn lọc nữa.”
Rốt cuộc cũng xong chuyện, Hướng Noãn mừng thay cho Lãng Quên.
***
Sau khi thoát trò chơi, Lâm Sơ Yến gửi cho Lãng Quên một tin nhắn âm thanh, giọng nói yếu ớt, còn mang theo chút lạnh lùng.
Lâm Sơ Yến: “Hướng Noãn rất tốt với cậu.”
[Lãng Quên]: Tôi gửi cho cô ấy ít bánh trôi nước, không nói gì khác. Tuy nhiên cô ấy rất tốt.
[Lãng Quên]: (Hình ảnh)
[Lâm Sơ Yến]: Tôi có ý gì với cô ấy, cậu biết chứ?
[Lãng Quên]: Tôi biết, cậu yên tâm, không thể đụng vào vợ của bạn, chút tính người này tôi vẫn phải có.
Ba chữ “vợ của bạn” khiến cho tâm trạng của Lâm Sơ Yến khá vui vẻ. Anh bảo Lãng Quên đổi biệt danh của Hướng Noãn thành “Vợ của Sơ Yến”, chụp ảnh cho anh xem, sau đó hai bên đều hài lòng chúc nhau ngủ ngon.
Lãng Quên hơi tò mò, hỏi Lâm Sơ Yến: “Anh họ anh Hổ có phải tình địch của cậu không? Tôi thấy anh ta ghim cậu."
[Lâm Sơ Yến]: Tình địch của tôi không phải Thẩm Tắc Mộc.
[Lãng Quên]: Hả? Là ai.
[Lâm Sơ Yến]: Vương Giả Vinh Diệu.
[Lãng Quên]: … Nén bi thương.