Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Ngày lễ tình nhân này, ba bữa ăn Hướng Noãn đều ăn bên ngoài. Bố mẹ chê cô cả ngày chỉ biết chơi game, trong ngày lễ như vậy cũng không dẫn cô đi chơi mà tự đi hẹn hò với nhau.
Rất tốt, hai người hẹn hò thành đôi, chó độc thân phải ở nhà ăn thức ăn ngoài.
Ban ngày Hướng Noãn nhận được một bó hoa bách hợp rất lớn và đẹp, cô ôm vào trong ngực, hương thơm khá dễ chịu.
Cô bé đưa hoa không nói là ai đưa, Hướng Noãn tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy tấm thiệp nào.
Cái quái gì vậy, xong chuyện không để lại tên? Định bắt chước Lôi Phong (1) hay sao???
(1) Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Cô chụp một tấm hình hoa bách hợp rồi đăng lên vòng tròn bạn bè, hỏi: "Ai tặng vậy?"
Có ba người ngoi lên chủ động thừa nhận, trong đó không có Lâm Sơ Yến.
Hướng Noãn nhắn tin cho Lâm Sơ Yến: "Sao hôm nay anh không like bài của tôi?"
Một lúc sau, Lâm Sơ Yến trả lời: "Không thấy."
Sau đó lập tức like cho cô.
Hướng Noãn cảm giác có thể bó hoa này không phải Lâm Sơ Yến tặng, trong lòng hơi mất mát, sau đó thoát khỏi vòng tròn bạn bè.
Lâm Sơ Yến gửi cho cô một bao lì xì.
Lâm Sơ Yến: "Không nên tức giận."
Hướng Noãn: "Ai thèm giận chứ? =.="
Hướng Noãn nhận bao lì xì của Lâm Sơ Yến, nhìn số tiền một chút rồi gửi cho anh một bao: "Ngày lễ vui vẻ."
Lâm Sơ Yến dùng tiền lì xì Hướng Noãn đưa cho ra ngoài mua một hộp sô cô la, lúc trở về vừa ăn sô cô la vừa chơi game với cô.
Hướng Noãn nghe thấy giọng nói của Lâm Sơ Yến không rõ ràng, hỏi anh: “Anh đang ăn gì đấy?”
“Sô cô la.”
“Ai tặng vậy?”
Lâm Sơ Yến thầm nghĩ, là em đó.
Nhưng ngoài miệng anh lại nói: “Em đoán xem.”
Hướng Noãn thầm nghĩ, tên thần kinh này có rất nhiều người theo đuổi, có người tặng một hai hộp sô cô la cũng không phải điều gì lạ. Trong lòng cô hơi chua chát, không thoải mái nói: “Tôi không đoán, anh thật vô vị.”
Lâm Sơ Yến hỏi cô: “Em có muốn ăn không?”
“Hừ, không muốn một chút nào cả.”
Chơi một lúc, Hướng Noãn lại nghe thấy Lâm Sơ Yến ăn một miếng, cô không nhịn được, nói ra suy nghĩ thật của mình: “Tôi cũng muốn ăn sô cô la.”
Lâm Sơ Yến mỉm cười, anh vui vẻ nói: “Em tự đi mà mua.”
Hướng Noãn hừ một tiếng. Tự mua sô cô la ăn trong lễ tình nhân ư? Thật sự quá ngược tâm rồi! Chó độc thân cũng phải có tôn nghiêm chứ.
Hình như là nghe được tiếng kêu gào từ trái tim của Hướng Noãn, anh chàng chuyển phát nhanh đã lập tức gọi điện thoại cho cô.
Lần này là một cái hộp.
Hướng Noãn mở hộp đồ chuyển phát nhanh ra, nhìn cái hộp tinh xảo bên trong, tâm trạng chợt trở nên sung sướng. Cuối cùng cô cũng nhận được một hộp sô cô la! Đúng, đây chắc chắn là sô cô la, không thể nghi ngờ!
Cõi lòng tràn đầy mong đợi, cô mở hộp ra.
Bên trong hộp dùng giấy dát vàng để bọc, rất đẹp, có sáu miếng nằm chỉnh tề trong đó…
Hả????
Hướng Noãn không muốn thừa nhận đó là sô cô la.
Bởi vì những miếng sô cô la màu nâu trước mắt này lại bị làm thành hình… cục phân??
Á á á á á!!!
Tại sao lại có người làm sô cô la thành hình dáng này??? Còn ra thể thống gì nữa?? Phải báo cảnh sát thôi!
Được rồi, coi như có người làm, tự mình ăn là được rồi, tại sao phải tổn thương người khác hả…
Chó độc thân sống đã khổ cực rồi, tại sao còn muốn người ta chịu đựng những thứ này. /(ㄒoㄒ)/~~
Hướng Noãn cực kì buồn bực, chụp tấm hình định đăng lên vòng bạn bè, nhưng lại sợ người khác nhìn thấy sẽ cười nhạo, nhất là Lâm Sơ Yến. Đều là chó độc thân, người ta nhận được sô cô la đẹp đẽ, ăn vừa ngon vừa ngọt, cô lại nhận được thứ này...
Tỉnh táo, tỉnh táo.
Hướng Noãn tìm được tờ đơn chuyển phát nhanh, trên tờ đơn viết tay, địa chỉ rất mơ hồ, cô tra mã vận đơn trên mạng một lúc, thấy đây là đồ được chuyển phát nhanh từ tỉnh Z.
Thẩm Tắc Mộc chính là người tỉnh Z.
Hướng Noãn không thể nào tin nổi thứ này do Thẩm Tắc Mộc gửi đến.
Đàn anh Thẩm là người đứng đắn mà...
Tuy nhiên, cũng chưa chắc lắm... Người bình thường chỉ cần dính dáng đến cái tên Lâm Sơ Yến kia, nhất định sẽ không đứng đắn. Ngộ nhỡ đàn anh Thẩm cũng bị lây bệnh thần kinh thì sao….
Hướng Noãn gửi cho Thẩm Tắc Mộc một tin nhắn, dò hỏi.
Hướng Noãn: "Đàn anh, em nhận được một hộp sô cô la, là anh tặng sao?"
Thẩm Tắc Mộc: "Ừ."
Thừa nhận, anh ta thừa nhận! Một chút vỏ bọc thần tượng đều không còn!
Hướng Noãn bối rối, kết quả này thật khiến cô bất ngờ. Ban đầu cô thấy khiếp sợ, cảm thấy đàn anh Thẩm như ngọn núi sụp đổ vậy, sau đó lại cảm thấy vô cùng buồn bã. Mặc dù cô từng thích Thẩm Tắc Mộc nhưng cũng không trêu chọc hay lừa gạt anh ta, tại sao lại chịu sự trả thù như vậy chứ?
Hướng Noãn buồn bực trả lời: "Đàn anh, anh đưa đồ như vậy là có ý gì thế?"
Thẩm Tắc Mộc: "Chính là ý mà em đang nghĩ đến."
Hướng Noãn: "Đàn anh muốn mời em ăn phân sao?"
Thẩm Tắc Mộc: …
Giờ phút này, Thẩm Tắc Mộc đang cầm điện thoại di động, nhìn tin nhắn của Hướng Noãn, cả đầu đầy dấu hỏi. Cô gái này không phải ngốc thật chứ? “Tặng sô cô la” tương đương với “Mời ăn phân” à? Suy luận kiểu gì vậy? Coi như là vì từ chối anh ta nhưng tại sao có thể độc mồm độc miệng như vậy?
Không hiểu, không đoán nổi.
Thẩm Tắc Mộc ổn định tâm trạng một lúc, định nói mấy câu chuyển đề tài, cuối cùng xóa hết, quyết định hỏi thẳng cô: "Tại sao em lại nói vậy?"
Anh ta đang rất tò mò logic của cô.
Hướng Noãn gửi cho anh ta một hình ảnh.
Trong hộp đựng tinh xảo là sáu miếng sô cô la hình phân nằm chỉnh tề.
Thẩm Tắc Mộc lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt đen sì, giận đến mức muốn chầu trời.
Gửi hình ảnh xong, Hướng Noãn đau lòng ôm đầu nói một câu: "Đàn anh, anh thay đổi rồi."
Thẩm Tắc Mộc đen mặt gửi lại một tin nhắn: "Bị đánh tráo rồi."
Hướng Noãn giật mình: "Dạ?"
Thẩm Tắc Mộc: "Ban đầu nó không như vậy."
Hướng Noãn lập tức hiểu ý của anh ta, nói: "Hu hu hu, em biết đàn anh sẽ không biến thành tên thần kinh mà, đàn anh là người bình thường duy nhất trên thế giới này…"
Thẩm Tắc Mộc: "Cảm ơn."
Thật ra thì có lúc trong lòng mình, anh ta cũng tự cho là vậy….
Theo lễ phép, Thẩm Tắc Mộc còn nói thêm một câu: "Em cũng là người bình thường."
Hướng Noãn: "Đàn anh, em xin lỗi, em đã phụ sự mong đợi của Đảng của trung ương, em đã phản bội. QAQ"
Thẩm Tắc Mộc nhìn chằm chằm vào tin nhắn này của cô, cảm giác không tầm thường, anh ta cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa bên trong câu nói này, Hướng Noãn lại nhắn tiếp.
Hướng Noãn: "Cho nên rốt cuộc là ai đánh tráo vậy? Vô vị quá!"
Ai đánh tráo? Thẩm Tắc Tộc cũng muốn biết.
Thẩm Tắc Mộc nhắn lại: “Để anh đi hỏi một chút.”
Sau đó, đột nhiên Hướng Noãn không nói nữa.
…
Sở dĩ Hướng Noãn không nói lời nào bởi vì cô ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm túc và lúng túng.
Sô cô la của Thẩm Tắc Mộc gửi đến cô đúng ngày hôm nay, đây là tỏ tình sao? Đúng không, đúng không?
Cô xem lại lịch sử nói chuyện, thấy câu nói của Thẩm Tắc Mộc: "Chính là ý mà em đang nghĩ đến."
Thật sự là tỏ tình.
Thẩm Tắc Mộc tỏ tình với cô, lại đúng thời điểm tình cảm của cô đã thay đổi.
Hướng Noãn đã từng thấy nhiều câu chuyện tình yêu tiếc nuối trên TV và cả trong tiểu thuyết, nhưng trước mắt, đây là lần đầu tiên trong đời cô được trải qua “Bỏ lỡ nhau” trong truyền thuyết.
Em thích anh vào thời điểm anh không muốn nhìn em, khi em đã đã dần dần quên mất anh, anh lại đến nói cho em biết, anh thích em.
Sự "yêu thích" của anh đã quá muộn rồi...
Hướng Noãn hơi thổn thức và thương cảm.
Quả thực cô không biết phải đối mặt với Thẩm Tắc Mộc như thế nào, dứt khoát thoát khỏi WeChat, ngẩn người.
Ngẩn người cũng chỉ một giây, cô lại nhận được điện thoại của Dương Nhân: “Noãn Noãn, đang làm gì vậy? Sao không online?”
“Vâng vâng, em lên ngay.”
Ngày hôm nay cô không thể nào tránh Thẩm Tắc Mộc, phải tập hợp đủ năm người để huấn luyện, ngày mai là giải thi đấu chính thức.
Hôm nay, lúc huấn luyện, Hướng Noãn khá yên lặng, Thẩm Tắc Mộc luôn luôn kiệm lời, hôm nay… còn ít lời hơn.
Khung nói chuyện phiếm gần như chỉ có chỉ huy Oai Oai đang đọc diễn văn, thỉnh thoảng Trịnh Đông Khải phát biểu, ba người khác cũng chỉ đến thời khắc cần thiết mới báo điểm.
“Báo điểm” là ngôn ngữ trong thi đấu, ý là báo cáo vị trí của nhà mình, trang bị, kỹ năng hay trạng thái, cùng với tầm mắt trạng thái của phe địch.
Dương Nhân cảm giác tối nay bọn họ hơi nặng nề, cô cho rằng bởi vì mai thi đấu nên áp lực mọi người quá lớn, lúc trò chơi kết thúc, Dương Nhân nói: “Lâm Sơ Yến hát một bài đi, làm không khí sôi động một chút.”
“Được.”
Lâm Sơ Yến hắng giọng hát: “Sô cô la, sô cô la, nụ hôn của em như sô cô la..."
Hướng Noãn: “...”
Bây giờ cô không muốn nghe ba chữ đó.
Đột nhiên Thẩm Tắc Mộc lên tiếng: “Đổi bài khác đi.”
“Được.” Lâm Sơ Yến điều chỉnh trạng thái một lúc, đổi bài khác rồi bắt đầu hát: “Em giống như thanh sô cô la không ngấy, anh muốn từ từ...”
“Đủ rồi!” Hướng Noãn ngắt lời anh, cô sắp điên rồi: “Đổi một bài không liên quan đến sô cô la đi.”
Giọng Lâm Sơ Yến có phần vô tội: “Hôm nay rất hợp mà.”
“Hợp cũng không cho hát, sáu người chúng ta đều là chó độc thân, hát cái gì mà sô cô la, hát bài hát độc thân đi.”
“Được, để tôi chuẩn bị một lúc.”
Sau khi Lâm Sơ Yến nói xong, anh che điện thoại di động bắt đầu cười, bả vai run rẩy kịch liệt, anh lại lo lắng bị phát hiện nên không dám lên tiếng, nhẫn nhịn rất khổ cực.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này, mấy bạn nhỏ trong nhóm chat không nhìn thấy.
Một lúc sau, Lâm Sơ Yến ngừng cười, bắt đầu hát mấy bài độc thân cho bọn họ nghe.
Nghe xong bài hát độc thân, ngay cả Oai Oai cũng bắt đầu say mê.
Dương Nhân im lặng, sau đó không cho Lâm Sơ Yến ca hát nữa, cô tìm một danh sách nhạc, chủ yếu là nhạc giao hưởng, mỗi bài đều có cảm xúc mạnh mẽ dâng trào, hoàn toàn không có những âm thanh mĩ miều.
Hướng Noãn nghe loại nhạc này lúc chơi game cũng cảm giác máu trong người sôi sục, đặc biệt mang lại cảm giác như thể cô là một chiến sĩ, gánh túi thuốc nổ đi nổ tung trường học.
Vì vậy cô cũng chơi game bình thường, tạm thời quên những thứ kia.
Đêm nay bọn họ kết thúc khá sớm, Dương Nhân cho bọn họ nghỉ ngơi để dưỡng sức.
Lúc này Hướng Noãn còn cực kỳ phấn khích, Lâm Sơ Yến hỏi cô có muốn chơi nữa không.
“Chơi chứ, chúng ta tìm Lãng Quên chơi nhé… Ồ, Lãng Quên không online.”
“Tìm anh Hổ đi.”
Trần Ứng Hổ đang bận đánh một trận thi đấu giành tiền thưởng, trò chơi còn chưa kết thúc. Lâm Sơ Yến tạo một nhóm chat để nói chuyện trong lúc chờ anh ta.
Lúc này nhóm chat chỉ có hai người Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến, Lâm Sơ Yến hỏi Hướng Noãn: “Hôm nay em thật sự không nhận được sô cô la à?”
“Không hề, đừng nói về chuyện này với tôi.”
“Được rồi.”
Sau đó Hướng Noãn nghe thấy tiếng cười của Lâm Sơ Yến, tiếng cười giống như cố ý kiềm chế nhưng lại không nhịn được, một tiếng cười khẽ.
Mặc dù tiếng cười của anh rất êm tai nhưng bây giờ nghe thấy Lâm Sơ Yến cười, trong đầu Hướng Noãn nổ đùng một cái, cô lập tức tỉnh ngộ, sau đó liền bùng nổ: “Là anh? Là anh! Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp! Lâm Sơ Yến, tên khốn kiếp!!!”
“Đừng tức giận, tôi hát cho em nghe nhé, sô cô la, sô cô la, nụ hôn của em như sô cô la..." Vừa hát vừa cợt nhả, vô cùng đáng đánh đòn.
“Im miệng đi đồ khốn kiếp.”
Lâm Sơ Yến gục xuống bàn cười không ngừng, thầm nghĩ, em đáng yêu như vậy, sao anh có thể dễ dàng để người khác cướp em đi chứ?